Mặt trời lên cao, thời tiết sáng sủa, không khí cuối mùa thu thật dễ chịu.
Nguyệt Trì Lạc ôm chăn khép hờ mắt, cả người mềm mại không xương dựa vào giường đệm giả ngủ.
Mặt trời bên ngoài đã lên ba sào, ánh nắng mặt trời treo thật cao nghiêng nghiêng chiếu xuống vào cửa sổ đang mở rộng.
"Tiểu thư, lão gia đã tới thúc giục năm lần rồi, người rốt cuộc có muốn gặp ông ấy hay không hả? Dù thế nào cũng cho một câu chính xác nha."
Giọng nói vô cùng không bằng lòng của Thập Thất vang lên từ ngoài cửa, nghe qua còn mang theo chút oán khí.
Nguyệt Trì Lạc nhướng mắt bộ dáng uể oải, ý cười nhẹ nhàng tràn ra miệng: "Ngươi đi nói với hắn, cứ nói ta không muốn gặp hắn, nên nói ta sớm đã nói qua, nếu hắn còn chấp mê không hối, ngươi cứ dùng danh hiệu Tứ vương phi áp chế hắn."
Ngày đó đại hôn, nàng đã sớm nói rõ ràng, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi.
Nguyệt phụ nếu vì nàng gả cho Tứ Vương Gia Quyền Khuynh Thiên Hạ, mà liên tục nịnh bợ lấy lòng nàng, vậy thì không có khả năng làm được.
Đừng nói nàng không phải là nữ nhi của hắn, nếu nàng thực sự có một người cha như vậy, không cần còn tốt hơn.
Cần gặp làm gì đây? Loại phụ thân như vậy, chỉ biết gieo mạ mà không biết cấy mạ muốn tới làm gì?
"Nhưng mà. . . . . ." Thập Thất có phần hơi khó xử ngập ngừng một chút, tiếp tục nói: "Vậy khi nào chúng ta trở về Vương phủ?"
Đối với Thập Thất mà nói, cho dù Nguyệt phụ đối đãi không phải với Nguyệt Trì Lạc, nhưng dù sao cũng là cha nàng.
Mà cách làm đó của Nguyệt Trì Lạc, không thể nghi ngờ là đại bất hiếu!
"Ngươi đi trước đi, đến lúc đó ta thông báo cho ngươi."
Khóe miệng Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười miễn cưỡng, phải về Vương phủ à?
Aiz ~~ Nàng hiện tại đúng thật là Tứ vương phi chân chính đấy.
Nghĩ kỹ lại, vẫn nên sớm trở về thôi, dù sao nàng cũng là người đã xuất giá.
Mà Nguyệt phủ nơi này, bản thân nếu đã nói không phải con gái hắn, đương nhiên cũng không có lý do để tiếp tục ở lại.