Đặc Công Hoàng Phi

Chương 49: Chương 49: Chủ Mưu?




Lạc Vũ chau mày, vẫn đứng bên cạnh Lãnh Vô Quy trên lôi đài không có di chuyển.

Sương trắng rất ít, gió nhẹ thổi qua, có người kéo tới.

Hai mắt Lạc Vũ trầm xuống, trở tay đánh một chưởng về phía người vừa đến.

“Muốn biết là ai đã hạ độc hại phụ thân ngươi thì theo ta tới đây.” Đang lúc đó, một đạo thanh âm thẳng truyền vào trong tai Lạc Vũ, đây là truyền âm nhập mật. (*trong đầu nghe thấy tiếng nói, nhưng thực tế người đó không có nói ra tiếng)

Lạc Vũ híp mắt lại, phía trước người làn gió khẽ lay động, Lãnh Vô Quy đã bị người nọ mang theo chạy thoát.

Mà người nọ lại cố ý vì nàng lưu lại một tia khí tức.

Sương trắng trầm lắng xuống, tới cũng nhanh mà tiêu tán đi cũng nhanh.

Trong một cái chớp mắt, gió thổi qua, sương trắng đã tiêu tán hết.

Mọi người đang hỗn loạn, nhất thời bình tĩnh lại.

Mà ngay trong nháy mắt sương trắng tan đi, vài tia lam quang bắn tới Vân Thí Thiên từ khoảng sân rộng bốn phương tám hướng, lại đột nhiên biến mất.

Ba người Yến Lâm, Yến Trần, Yến Phi đã vây quanh người Vân Thí Thiên, dưới chân họ là 3 cỗ thi thể.

Bọn người này mặc dù là lam tôn, nhưng chỉ ở cấp bậc bình thường.

Dùng khí tức che dấu thân pháp hư ảo, làm cho người ta nghĩ lầm bọn họ vốn là lam tôn cao thủ, nhưng thật ra bọn họ chỉ là những nhân vật nhỏ mà thôi.

Sương trắng tan hết, Vân Thí Thiên vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích, nhưng đôi mắt lại chậm rãi trầm xuống.

Trên lôi đài, không có một bóng người.

Không có Lãnh Vô Quy, cũng không có Lạc Vũ.

Biến mất, ngay tại khi đám người lam tôn đột kích, sương trắng tràn lan đã biến mất.

Trong mắt Vân Thí Thiên bắt đầu lưu động sát khí.

Cư nhiên một mình đuổi theo cừu nhân, cư nhiên không nói cho hắn một tiếng…

Mà lúc này, ở phía sân rộng xa xa, sau khi đã trải qua đấu trang tư tưởng kịch liệt.

Giá Hiên Mặc Viêm vẫn luôn đau đầu giằng co giữa đi xem và không đi xem trận đấu, hắn rốt cục thuyết phục chính mình kéo tấm thân bị thương tổn nặng nề đến đây, hắn muốn xem Lạc Vũ làm sao đánh bại được Lãnh Vô Quy.

Kết quả, hắn bỏ mặc Tân Thần Tinh vì mất máu quá nhiều vẫn còn đang hôn mê, không chiếu cố nàng ta mà mạnh mẽ kéo lê thân thể bị thương, mặc dù hắc khí trong thân đã tiêu tán, mất một lúc lâu đã đi đến lôi đài rồi.

Nhưng tất cả đã muộn, biến cố đã xảy ra.

Không thấy Lạc Vũ, Nàng biến mất?

Này… Đây là ý gì đây hả…

Giá Hiên Mặc Viêm đen mặt.

Mọi người phía dưới lôi đài đã thanh tỉnh lại từ trong hỗn loạn, lại kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm nhìn lôi đài trống trơn không một bóng người.

Người đâu, 2 nhân vật đang quyết đấu đâu rồi?

“Chủ nhân, người xem kìa.” Yến Trần phục hồi tinh thần lại, đột nhiên tiến về phía trước vài bước, đứng trước mặt Vân Thí Thiên vẫn đang hừng hực nổi giận, một ngón tay đưa ra chỉ về hướng lôi đài.

Đám người Yến Lâm, Yến Phi lập tức nhìn lại.

Chỉ thấy trên lôi đài, Tiểu Ngân đang hết sức kiêu ngạo vung đầu, bộ lông màu bạc bay lên.

Tiểu móng vuốt hướng về phía đám người Vân Thí Thiên ngoắc một cái.

Sau đó, xoay người, tia chớp màu bạc bay qua, chạy vọt về phía trước.

Vân Thí Thiên thấy vậy, lửa giận trong lòng có chút tiêu tan.

Lạc Vũ vẫn còn biết để lại Tiểu Ngân dẫn đường cho hắn.

Lại biết thông báo cho hắn hướng đi của nàng, xem ra nàng cũng không có quá phận đến nỗi làm cho hắn phải phát hỏa.

Lập tức, Vân Thí Thiên cùng Yến Lâm, Yến Phi, Yến Trần, một chuyến bốn người, đi theo Tiểu Ngân, phi thân như bay đuổi theo phương hướng Lạc Vũ biến mất.

Bên kia, đám người Nghiêm Liệt tự nhiên cũng nhìn thấy động tác của Tiểu Ngân.

Muốn chạy đuổi theo, nhưng kết quả lại phát hiện bất luận là Tiểu Ngân hay đám người Vân Thí Thiên đều có tốc độ mà bọn họ có mơ tưởng cũng không theo kịp.

Trong lúc nhất thời, chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, đứng tại chỗ.

Đại hội 3 nước trao đổi là một mãnh im lặng đến quỷ dị.

Mà lúc này, trên bầu trời mây đen càng trở nên dầy đặc.

Không khí trầm thấp cơ hồ làm cho trái tim con người ta buồn bực, phát hoảng.

Rất có điểm, làm cho người ta có cảm giác mưa gió dục đến.

Chạy ra khỏi sương mù dày đặc, Lạc Vũ đuổi theo tốc độ cực nhanh của người ẩn tộc, một đường bay đi.

Chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ đã cách xa hiện trường đại hội 3 nước trao đổi, bay về hướng vùng ngoại ô của kinh thành Hạo Tàng quốc.

Tốc độ nhanh như thiểm điện, một trước một sau, cứ thế mà đi.

Tốc độ của ẩn tộc thật sự là nhất lưu, cho dù khinh công Lạc Vũ tốt đến cỡ nào cũng chỉ có thể duy trì tư thế một trước một sau, không thể nào chạy song song theo được.

Mi sắc Lạc Vũ trầm xuống, tốc độ người này thật nhanh a, hoàn toàn vượt xa Lãnh Vô Quy.

Ngay lúc Lạc Vũ còn đang ầm thầm mắng trong bụng.

Người ẩn tộc phía trước đột nhiên dừng bước, quay người lại.

Lạc Vũ thấy vậy, thân hình cũng theo sát sau đó mà dừng lại.

Tiếng gió nặng nề thổi qua, làm cho người ta cả người khô nóng bất an.

Nơi này là một mảnh rừng cây nhỏ ở vùng ngoại ô kinh thành Hạo Tàng quốc.

Ngay lúc Lạc Vũ vừa ngừng lại, người ẩn tộc nọ đã sớm dừng bước, lại đột nhiên ném Lãnh Vô Quy trong tay về phía Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy vậy nhíu mày, di chuyển thân hình tránh đi.

“Bịch.” Thân thể Lãnh Vô Quy mạnh mẽ nện xuống nơi mà mới vừa rồi Lạc Vũ đứng.

Thấy một màn này, khóe mắt Lạc Vũ liếc ngang một cái.

Lãnh Vô Quy đã tắt thở, bị người trước mắt này giết chết.

Hảo cho ngươi giết người diệt khẩu a.

Ngày đó, Lãnh Vô Quy ra trận ứng chiến đối phó nàng là vì đã lỡ để lộ tung tích người chủ mưu trước mặt nàng.

Mà bây giờ, hắn sợ rằng không hề nghĩ tới, hắn cũng sẽ bị đồng bọn mình giết chết để diệt khẩu vì sợ hắn để lộ chút “tiếng gió” (*tin tức)

Trong mắt Lạc Vũ hiện lên một tia lãnh liệt.

Mà ngay lúc này, đột nhiên từ bốn phương tám hướng rừng cây có vài đạo bóng đen chớp động vậy xung quanh đây.

Lấy trận thế hình tròn vây Lạc Vũ tại chính giữa.

Trong tâm Lạc Vũ đã sớm có chuẩn bị, hai mắt nàng híp lại, hai tay vẫn thả lõng bên người nắm chặt lại.

Song, ngay lúc mắt thấy rơi vào vòng vây sẽ bị vây đánh, thì trên người đám ẩn tộc đột nhiên bốc lên một cỗ khói màu phấn hồng, bay về hướng Lạc Vũ đang bị bọn họ vây khốn ở trung tâm vòng tròn.

Khói màu hồng nhạt có chút ngọt, có chút mùi thuộc về mùi cỏ xanh của thiên địa sơn thủy.

Đây là mê hương, là cao nhất mê hương.

Lạc Vũ chỉ hít vào một chút đã nhận ra thành phần cùng hiệu quả của mê hương này.

Lập tức, con ngươi Lạc Vũ rất nhanh chớp động suy nghĩ.

Những người này dụ nàng đến đây, không hạ sát thủ, mà lại dùng mê hương.

Hiển nhiên là muốn giam giữ nàng.

Nếu muốn giam giữ, như vậy nàng tuyệt đối có lợi đối với bọn họ.

Nếu không, sẽ không có tình cảnh như hiện giờ.

Như vậy, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.

Bọn họ có thể tìm được lợi ích trên người nàng, thì tại sao nàng lại không xâm nhập vào bên trong hang ổ của bọn họ nhỉ, nàng muốn tìm ra nguyên nhân vì sao phụ thân nàng bị hãm hại, ai là chủ mưu phía sau.

Đã như vậy, trước mắt cứ thuận theo bọn họ đi.

Vừa phân tích xong ý niệm trong đầu, Lạc Vũ liền giả vờ không biết đây là mê hương cao cấp.

Nét mặt hiện lên vẻ lạnh sát cùng thống hận, nội lực hiện đầy toàn thân, tàn nhẫn đánh về phía người ẩn tộc cách nàng gần nhất.

Phấn hồng thanh yên, là mê dược cao cấp chỉ chuyên dụng cho hoàng thất ba nước.

Trong khoảnh khắc, Lạc Vũ làm ra vẻ hơi giãy dụa, sau đó quay đầu đi, bất tỉnh ngã xuống đất.

Gió thổi qua mê hương hồng nhạt, rất nhanh tiêu tán.

Đám người ẩn tộc thấy vậy tiến lên từng bước, vươn đầu ngón tay sờ một chút cổ và kinh mạch của Lạc Vũ để dò xét.

“Hôn mê rồi?”

“Hôn mê rồi.”

Sau hai tiếng đối đáp ngắn gọn, một người trong đám ẩn tộc đang vây quanh trầm giọng nói: “Động tác phải nhanh, nếu để vị tím tôn vương giả kia truy lại đây, kế hoạch của chúng ta kể như hết.”

“Vâng.”

Lập tức, một người mím môi huýt sáo một tiếng.

Chốc lát sau, trên đỉnh trời cao một con ma thú cấp 8 Hỏa Linh Phi Bằng có đôi cánh giương rộng đến 10 thước, rất nhanh rơi xuống trước mặt bọn họ. (*con này dùng để đi đường xa)

Lạc Vũ giả vờ hôn mê, nghe tiếng kêu thét của ma thú, đã biết là cái gì tới.

Hỏa Linh Phi Bằng, đưa mắt tìm khắp trừ ra 3 nước Hạo Tàng, Phi Vũ, Phong Lâm, thì chỉ có Đế Quốc học viện có.

Hiện tại, Hỏa Linh Phi Bằng đang ở chỗ Phi Vũ quốc vương.

Nghiêm Liệt lại không có bất cứ quan hệ nào với ẩn tộc.

Về Hạo Tàng vương quốc, bọn họ đang ngay nước này, còn cần Hỏa Linh Phi Bằng sao.

Trừ ra ba cỗ thế lực này, cũng chỉ còn lại có Phong Lâm quốc.

Trong lòng Lạc Vũ biết rõ, xem ra ẩn tộc và Phong Lâm quốc thoát không được quan hệ.

Mà nàng cũng sớm biết, cả nhà nàng trúng độc cũng tuyệt đối có liên quan đến Phong Lâm quốc.

Xem ra, nàng phải đi một chuyến đến Phong Lâm quốc rồi.

Hỏa Linh vừa rơi xuống đất, bụi đất bay lên.

Hai người cầm đầu lập tức nâng Lạc Vũ lên ma thú Hỏa Linh.

Hỏa Linh Phi Bằng thét dài một tiếng, hai cánh dựng lên, hướng phía bầu trời giương cánh đi.

Trong tích tắc, bay thẳng đến 9 tầng mây.

Mà vài người khác, thì lập tức điên cuồng thối lui về bốn phương tám hướng.

Tím tôn vương giả, bọn họ không thể trêu vào.

Những cơn gió nóng thổi trong không trung, mang theo một chút hơi nước như sắp mưa.

Tóc bạc bay lên, Vân Thí Thiên bình tĩnh đứng cạnh thi thể của Lãnh Vô Quy, ngẩng đầu nhìn một cái chấm nhỏ trên bầu trời là Hỏa Linh Phi Bằng.

Sắc mặt hắn nhìn không ra là tốt, vẫn là xấu.

Chỉ là khí tức quanh thân lãnh khốc kinh người.

Tiểu Ngân dẫn đường đến đây thấy vậy, lập tức lấy lòng cười hắc hắc không ngừng với Vân Thí Thiên.

“Chân chó” cầm lấy vạt áo Vân Thí Thiên lay lay, giả bộ nhu thuận. (*thái độ nịnh nọt)

Này, này, sao lại đi mất rồi?

Hiện trường một chút dấu vết đánh nhau cũng không có, Lạc Vũ cứ vậy dễ dàng bị bắt rồi?

Không tin, chắc chắn là nàng có chủ ý gì rồi.

Thật là, nàng đã đi thì yên ổn rồi, nhưng còn nó đây nè, nó phải ở lại gánh chịu sát khí đây.

Ô ô, làm ma thú của Lạc Vũ cũng không tốt a.

Có ai gặp qua chủ nhân chạy, làm cho ma thú nhà mình đến thay nàng gánh chịu áp lực không đây.

Tiểu Ngân, vừa lấy lòng, vừa bi phẫn nghĩ.

Theo sát mà đến, nhóm 3 người Yến Trần thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, nhất tề nhướng chân mày một chút.

“Dựa theo phương hướng, hẳn là muốn đến Phong Lâm quốc.” Gương mặt baby của Yến Lâm nhìn Hỏa Linh Phi Bằng đã bay xa, rất nhanh nói.

Yến Lâm, chính là bản đồ sống của Vân Thí Thiên.

Trong đầu người này chứa tất cả địa hình và phương vị của cả Vong Xuyên đại lục, hắn nói là Phong Lâm, như vậy tuyệt đối không phải bọn người kia đi về hướng Phi Vũ quốc.

Sắc mặt Vân Thí Thiên trầm xuống.

Yến Trần tiến lên một bước nói: “Lạc Vũ đi Phong Lâm cũng tốt.

Chủ nhân, chúng ta đến đây chính là muốn hồi bẩm chủ nhân, chúng ta vừa nhận được tin tức, người nọ tại Phong Lâm quốc.

Người của Đế Thích Thiên là Quốc Tông Hạo Tàng quốc cũng đã qua đó.

Chúng ta vừa lúc cùng đường với Lạc Vũ.”

Người bọn họ muốn tìm ở Phong Lâm quốc, mà người hại cả nhà Lạc Vũ cũng ở đó, này quả thật là đúng dịp a.

Xem ra Phong Lâm quốc, thật đúng là có chút thần bí.

Vân Thí Thiên nghe vậy, sắc mặt lạnh nộ cũng không giảm bớt được chút nào.

Ngẩng đầu nhìn quét về hướng Hỏa Linh Phi Bằng đã biến mất, Vân Thí Thiên phất tay áo một cái, xoay người rời đi.

Tốt lắm, đợi hắn tìm được nàng rồi, hắn sẽ cho nàng biết hắn làm thế nào thu thập nàng. (*trừng phạt, nhưng dạng này không phải dạng nguy hiểm, ví dụ như: đánh mông, hehe!)

Dám tự ý tác chủ không thông qua ý kiến của hắn.

Thật là ngây thơ cứ nghĩ rằng một mình nàng có thể đối phó với người cùa ẩn tộc sao?

Yến Trần, Yến Phi, Yến Lâm, ở phía sau thấy Vân Thí Thiên một thân tức giận khó tiêu, lại nhìn xem Tiểu Ngân theo sát bên lấy lòng.

Bọn họ liếc nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ trêu tức, xem kịch vui, cũng theo sát mà đi.

Gió vù vù thổi qua.

Trong không khí, nước mưa càng thêm nặng hạt, bắt đầu rả rích, lại ầm ầm đổ.

Giữa mùa hè đến nay mới mưa một trận đầu tiên, mang theo bao nhiêu vui mừng, bao nhiêu sầu.

Lạc Vũ bị mang đến Phong Lâm quốc, Vân Thí Thiên cũng theo sát mà đi.

Đại hội ba nước trao đổi, đợi qua đi cơn mưa to cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Lạc Vũ đâu, mọi người nhất trí thông qua.

Lần đại hội này, vị trí đệ nhất thuộc về Quân Lạc Vũ.

Bữa tiệc thiếu diễn viên nên đại hội ban thưởng cũng chả có gì hay để xem.

Một loạt phần thưởng của LẠc Vũ cũng do Nghiêm Liệt thay mặt lên nhận.

Đại hội ba nước trao đổi, kết quả là người đứng đầu biến mất, đứng thứ 2 biến mất, vị trí thứ ba thì trọng thương, thứ 4 cũng trọng thương, người thứ năm… Tất cả các nhân vật trọng yếu đều vắng mặt, bữa tiệc đại hội kết thúc quỷ dị.

Hạo Tàng vương cung, nơi dành cho Đế Quốc học viện trú ngụ.

Vẻ mặt Phi Vũ quốc vương lạnh như băng, phi ưng trong tay giương cánh mà đi, rất nhanh đã biến mất trong màn mưa đêm tối, bay về hướng Phi Vũ quốc.

Lạc Vũ, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra nàng.

Tuyệt đối không thể làm cho nàng cứ như vậy đã rời đi, tuyệt đối không thể.

“Phụ vương.” Ngay lúc phi ưng rời khỏi tay Phi Vũ quốc vương bay đi, thanh âm Giá Hiên Mặc Viêm có chút kinh ngạc từ phía sau truyền đến.

Dùng phi ưng truyền tin, có chuyện gì quan trọng mà phải dùng đến phi ưng màu đỏ đậm chuyên mang tín hiệu khẩn cấp?

Giá Hiên Mặc Viêm không hiểu cho lắm, nhưng trong lòng lại loáng thoáng cảm giác có liên quan đến Lạc Vũ.

Phi Vũ quốc vương nghe vậy quay đầu lại, nhìn vào cửa có Giá Hiên Mặc Viêm cùng Tân Thần Tinh đang suy yếu.

Trong mắt lóe hung quang, trừng mắt nhìn Giá Hiên Mặc Viêm liếc mắt một cái, sau đó dời tầm mắt nhìn Tân Thần Tinh, chậm rãi nói: “Tiểu công chúa, thân thể không sao rồi phải không?”

“Đa tạ bệ hạ lo lắng, Thần Tinh đã tốt hơn nhiều rồi.” Tân Thần Tinh mỉm cười, gắt gao dựa vào Giá Hiên Mặc Viêm.

Hình như nhìn qua thương thế còn rất nặng a.

Phi Vũ quốc vương thấy vậy, sâu trong đáy mặt hiện lên một tia lạnh duệ. (lạnh lùng + sắc bén)

Nữ tử này là cố tình dùng kế, quan hệ của LẠc Vũ và Giá Hiên Mặc Viêm chuyển biến xấu là do ả ta góp phần.

Hậu cung tranh sủng giở trò, hắn thấy nhiều lắm rồi.

Trong đầu Tân Thần Tinh nghĩ gì, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Hắn không ngại tranh sủng, hậu cung vẫn cần một nữ nhân quyền mưu như vậy.

Càng thêm không ngại công chúa Phong Lâm quốc thích Mặc Viêm.

Nhưng là, nếu những cái này là điều kiện tiên quyết phải đuổi đi Lạc Vũ, thì có 100 Tân Thần Tinh hắn cũng muốn ả chết không có chỗ chôn.

Trong lòng có tính toán, nhưng nét mặt Phi Vũ quốc vương lại không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ gật đầu một cái, nhìn qua rất hiền từ.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Giá Hiên Mặc Viêm nói: “Thu xếp đồ đạc, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về Phi Vũ quốc.”

Giá Hiên Mặc Viêm cảm giác được trong lòng Phi Vũ quốc vương đang áp chế phẫn nộ, cho nên hắn cũng không dám phản bác, chỉ “dạ” một tiếng.

Dù sao hắn cũng đã đủ mất mặt ở nơi này rồi, cũng đâu có gì hay đâu mà ở lại.

Chỉ là không biết Lạc Vũ đã chạy trốn đi đầu rồi, điểm này…

“Vậy tiểu công chúa ngươi…” Phi Vũ quốc vương nhìn Tân Thần Tinh mỉm cười, ý tứ rất rõ ràng.

Tân Thần Tinh thì làm bộ không hiểu, có chút cau mày nhẹ giọng nói: “Cái này, hoàng thúc đã đi, ta…”

“Phụ vương, ta chuẩn bị mang Tân Thần Tinh đi Phi Vũ quốc của chúng ta.” Tân Thần Tinh còn chưa nói xong, Giá Hiên Mặc Viêm đã tiếp lời.

Diệp vương Phong Lâm quốc mới vừa đi về nước rồi, để lại một mình Tân Thần Tinh.

Mà Tân Thần Tinh lại vì hắn mà bị hủy dung và bị thương, hắn có trách nhiệm phải chiếu cố tốt đối với nàng.

Nào có đạo lý đem nàng quăng, bỏ mặc nàng một mình ở đây nha.

“Diệp vương đã đi? Nhanh như vậy?” Phi Vũ quốc vương có chút căng thẳng.

Nhanh như vậy, sao lại không chờ một chút đã đi rồi?

Hôm nay đại hội 3 nước trao đổi vừa mới kết thúc, lập tức đã đi rồi, động tác có phải hay không có điểm quá nhanh rồi?

Trong đầu Phi Vũ quốc vương nhanh chóng nghĩ lại tình cảnh ngày ấy.

Mặc dù được biết từ trong miệng Giá Hiên Ly, Liễu Dục Thần về bối cảnh của Vân Thí Thiên, cho dù là người nông cạn cũng có thể biết được người này là không thể trêu vào.

Nhưng là, ngày ấy Diệp vương thất thố, hiển nhiên nói lên người này biết đến so với hắn còn nhiều lắm.

Phật Tiên Nhất Thủy vốn là một tồn tại cao nhất trên Vong Xuyên đại lục, mặc dù không tính là thần bí nhất, nhưng là bởi vì cách ba nước bọn họ quá xa.

Đối với nơi đó, một chút tin tức bọn họ cũng không nắm rõ.

Tất cả những nhân vật, sự việc ở nơi đó, giống như hai mắt bọn họ đều bị che lại một màn đen thấy không rõ.

Nhưng là…Diệp vương cư nhiên biết Vọng Thiên quân vương.

Biết cái gì gọi Ly Hỏa Lưu Ly giới.

Thật sự làm cho người ta cảm giác không thể đối kháng lại.

Tin tức ba nước bọn họ vốn rất quen thuộc với nhau, nên hẳn là giống nhau.

Xem ra, Phong Lâm có biến rồi.

Phi Vũ quốc vương suy nghĩ cực nhanh, nét mặt phát ra lại càng trầm ổn.

Lập tức không vội, ngược lại khẽ cười nói: “Tiểu công chúa vì vương nhi của ta mà bị thương, vương nhi hẳn là nên chiếu cố tốt tiểu công chúa.

Nếu như vậy hãy cùng chúng ta cùng nhau quay về Phi Vũ đi, nói như thế nào thì Phi Vũ và Phong Lâm cũng rất gần nhau, huynh đệ chi bang mà.”

“Như vậy, thật sự xin quấy rầy bệ hạ một chuyến rồi.” Tân Thần Tinh ôn nhu nói.

Phi Vũ quốc vương mỉm cười, phất phất tay: “Mặc Viêm, tiễn bước tiểu công chúa đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Phụ vương, như vậy Lạc…”

“Việc này ngươi không cần phải xen vào.” Phi Vũ quốc vương trực tiếp chặn ngang lời của Giá Hiên Mặc Viêm.

Tính hình Giá Hiên Mặc Viêm vốn rất cương liệt, hắn vốn không được tự nhiên hỏi về Lạc Vũ, thấy vậy cũng “hừ” một tiếng, sau đó xoay người dìu đỡ Tân Thần Tinh đi ra ngoài.

Tân Thần Tinh rúc vào trong lòng Giá Hiên Mặc Viêm, lông mi cụp xuống, có chút rung động, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.

Nhìn Giá Hiên Mặc rời đi xa xa, gương mặt đang mỉm cười của Phi Vũ quốc vương liền trầm xuống.

“Người đâu.”

“Có thuộc hạ.” Tiếng nói hắn vừa dứt, lập tức có hai gã thiếp thân thị vệ lên tiếng.

“Truyền tin trở về, toàn lực truy tra Quân Vân đang ở nơi nào, một khi tra được, lập tức mời hắn đến vương cung.” Thanh âm Phi Vũ quốc vương rất trầm.

“Vâng.”

“Mặt khác, kêu Nghiêm Liệt đến đây gặp ta, ta có lời muốn nói với hắn.”

“Vâng.”

Ngọn đèn dầu chiếu qua cửa sổ lúc sáng lúc tối, hào khí trầm túc.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi nghe lộp bộp, trận mưa đầu tiên của mùa hè, tới thật mãnh liệt mà sắc bén.

Đêm tối như bị màn đen bao trùm, không thấy cả năm ngón tay.

Hai người đều chia ra làm việc, các thế lực hắc ám cũng đều xuất động.

Hai ngày sau, tại kinh thành Phong Lâm vương quốc.

Phong Lâm vương quốc, cùng Hạo Tàng vương quốc, Phi Vũ vương quốc, cùng tồn tại ở một phương khí hậu.

Không mang nét phong tình ở La Mã cổ đại nước Ý như Phi Vũ quốc.

Cũng không giống như khí tức những cây phong hồng ở Hà Lan.

Nơi đây mang một loại nghiêm túc, mang theo chút tự luật nghiêm cẩn. (*tính tự kỷ luật)

Phảng phất thời Trung cổ Anh quốc, có cảm giác cổ xưa lại duy trì nét cao cao tại thượng, đây là một loại phong tình có vẻ nghiêm túc.

Nguyên nhân hình thành nên nét phong tình này, sợ là đến từ lịch sử xa xôi của Phong Lâm quốc.

Trong quá khứ, Phong Lâm quốc đã từng hùng bá một phương.

Lúc đó căn bản không có Hạo Tàng quốc và Phi Vũ quốc.

Rồi sau đó thời thịnh thế của Phong Lâm quốc kết thúc, mà Hạo Tàng cùng Phi Vũ đã rất mạnh lủi khởi, tạo nên một tam giác cân bằng của ngày hôm, thiên hạ đã chia làm ba phần.

Lúc này, ngày mùa hè đang thịnh vượng, muôn tía nghìn hồng khoe sắc, nhưng cũng không che lấp được cảm giác nghiêm túc và cao cao tại thượng đã ăn sâu vào trong cốt tủy mọi người nơi đây.

Kinh thành Phong Lâm vương quốc.

“Khởi bẩm gia chủ, người đã mang đến rồi.”

Nương theo câu nói này, Lạc Vũ rõ ràng cảm giác được nàng bị đặt trên mặt đất.

Ở trên lưng Hỏa Linh Phi Bằng đã hai ngày nay, rốt cục cũng được thả xuống đất rồi.

Lạc Vũ nằm trên mặt đất, vẫn duy trì trạng thái hôn mê, cảm giác bốn phía.

“Tốt lắm.” Một thanh âm nghiêm túc mà khàn khàn vang lên, nghe vào trong tai có thể đoán người này hẳn là một người trung niên.

“Ngươi khẳng định nàng là nữ nhi của Quân Vân?” Thanh âm trầm túc từ phía bên phải Lạc Vũ vang lên, rất uy nghiêm, nghe vào người này hẳn là đã quen với cách nói chuyện cao cao tại thượng.

“Khẳng định là nàng, người của chúng ta đã thử nàng, xác định loại độc này bị hạ vào năm đó, hơn nữa cái bớt này cũng không phải là giả.” Một người ẩn tộc đi theo nàng trên đường lên tiếng.

Một hồi im lặng.

Hình như vài người trong phòng rất hài lòng với điểm này.

“Các ngươi có điều tra được Quân Vân và nàng có biết chút chuyện gì không?”

Sau một lát trầm mặc, thanh âm khàn khàn nọ lại vang lên, nhưng không phải nói với Lạc Vũ mà là nói với người ở một hướng khác.

Lạc Vũ dựng thẳng cái lỗ tai nghe.

Thanh âm cao cao tại thượng ở phía bên phải lại vang lên: “Vốn không quá xác định, bây giờ cũng rất xác định.

Năm đó mật thất đột nhiên mở ra, chúng ta đều bị nhốt bên trong, chỉ có Quân Vân mở ra lối thoát, sau này cũng đã không còn mở ra được nữa.

Mà hắn ta sau khi trở về, nữ oa này lại không thể học một chút đấu khí nào.

Bây giờ, tôn giá ngươi cũng nhìn thấy, cũng nghe thấy được.

Một nữ oa nho nhỏ lại bỗng nhiên nổi tiếng, từ một phế vật hoàn toàn không có nửa điểm đấu khí, lại biến thành một cao thủ khiến người ta phải ngưỡng mộ, hơn nữa võ công nàng dùng cực kỳ cổ quái.

Nếu nói Quân Vân không biết gì, không lấy đi một vật gì trong mật thất của chúng ta, lời này nói ra, tôn giá, người có thể tin tưởng không?”

Lời nói vừa rơi xuống, trong phòng có chút trầm mặc, xem ra không ai trả lời được nghi vấn của người này.

Lạc Vũ nằm trên mặt đất, vươn lỗ tai nghe, trong đầu rất nhanh suy nghĩ.

Mật thất, phụ thân nàng mở ra, sau đó rời đi?

Điểm này, nếu nàng không có nghe sai, không có đoán sai.

Mật thất của Phong Lâm quốc, và câu chuyện mà Vô Nha đã kể cho nàng nghe nếu là sự thật, như vậy những người này là…

Trong lòng Lạc Vũ cảm thấy có chút quá mức.

“Đích xác không thể tưởng tượng nổi, các ngươi đã lục soát ra trên người nàng có cái gì không?” Thanh âm khàn khàn hỏi người của ân tộc bên cạnh nàng.

“Có.” Một giọng nữ đứng phía sau Lạc Vũ rất nhanh đáp: “Ta đã lục soát qua trên dưới toàn thân của nàng, không có gì đặc biệt cả, trừ ra chiếc nhẫn này.”

“Nhẫn, cái gì nhẫn?” Người phụ nữ nọ còn chưa kịp nói xong, trong phòng khí tức vốn lãnh đạm lại đột nhiên trở nên bén nhọn cùng hưng phấn, thanh âm khàn khàn và thanh âm cao cao tại thượng đồng thời lên tiếng.

Lạc Vũ đồng thời nghe được động tĩnh 2 người kia đứng lên.

“Là chiếc nhẫn này, nhưng không thể thao ra khỏi tay nàng.” Nữ nhân kia rất nhanh đã giơ tay Lạc Vũ lên, lộ ra trên ngón tay nàng Ly Hỏa Lưu Ly giới mà Vân Thí Thiên đã tặng nàng.

Chiếc nhẫn bạc lấp lánh ánh sáng màu tím Ly Hỏa Lưu Ly giới, bây giờ tối như mực, nhìn qua lờ mờ không ánh sáng, chỉ như một tảng đá tầm thường.

Đây là do Lạc Vũ ngại làm người khác chú ý ra Ly Hỏa Lưu Ly giới.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội, điểm này nàng biết rất rõ ràng. (nếu là người bình thường thì không sao, nếu có gì hơn người sẽ bị người ta chú ý, đố kỵ)

Vì vậy mặc kệ ánh mắt bất mãn của Vân Thí Thiên, Lạc Vũ đã dùng bùn che đi nguyên lai diện mạo lấp lánh của Ly Hỏa Lưu Ly giới.

Hai người này vừa nghe, lập tức nhất tề tiến đến gần Lạc Vũ.

Lạc Vũ cảm giác được người có tiếng nói khàn khàn kéo qua tay nàng, cẩn thận nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay nàng.

“Chiếc nhẫn này thật kỳ quái, đây có phải hay không là chía khóa có thể mở ra mật đạo cơ quan?” Tiếng nói cao cao tại thượng có chút hỗn loạn pha lẫn hưng phấn cùng chờ đợi.

“Nhìn qua không phải, chiếc nhẫn này…”

Tiếng nói khàn khàn hiện lên một tia chần chờ.

Ngay sau đó Lạc Vũ cảm giác được một ngón tay của ai đó chạm vào nhẫn của nàng, sau đó là một cỗ cường lực thẫm thấu tiến vào trong chiếc nhẫn.

Mặc dù nó đã trải qua thủ thuật đặc chế bùn để che lấp, nhưng dưới tác dụng của cường lực, bùn bao bọc đã bị nghiền nát, lộ ra nguyên mạo vốn có của Ly Hỏa Lưu Ly giới.

“Tốt, tốt, cái này nhất định là dùng để mở ra mật đạo…”

“Ông trời của ta ơi…”

Tiếng nói cao cao tại thượng còn chưa kịp cao hứng, tiếng nói khàn khàn của nam tử cầm lấy tay Lạc Vũ đột nhiên run rẩy, cả thân người cũng run rẩy theo.

“Ly Hỏa… Lưu Ly giới… Cư nhiên lại là Ly Hỏa Lưu Ly giới…”

Người có thanh âm khàn khàn thân thể mềm nhũn, té bịch ngồi xuống bên người Lạc Vũ.

Trong phòng, mọi người lập tức nhất tề trầm mặc, dường như không hiểu là có chuyện gì với chiếc nhẫn.

“Như thế nào, có gì không đúng sao?” Thanh âm cao cao tại thượng kinh ngạc nói.

“Đúng, đúng cái đầu mẹ ngươi, ngươi mở to hai mắt nhìn cho rõ, Ly Hỏa Lưu Ly giới, là dấu hiệu của Vọng Thiên quân vương, ngươi bắt người nào không bắt.

Cư nhiên đi bắt người của đại ma đầu đem về đây cho ta, các ngươi…

Ly Hỏa Lưu Ly giới, trời ạ, người này cư nhiên lại quan trọng với hắn đến vậy.”

“Cái gì, Vọng Thiên quân vương, Ly Hỏa Lưu Ly giới…”

Sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, thanh âm cao cao tại thượng đã có phản ứng, cả kinh nhảy dựng lên.

“Ta lại đem người của hắn bắt về đây, thần phật ơi, hắn ta sẽ đem toàn bộ Phong Lâm quốc cỷa ta hủy diệt…” Thanh âm bắt đầu run rẩy.

“Biết là tốt rồi.”

Người có thanh âm khàn khàn từ trên mặt đất đứng lên, lập tức rất nhanh nói: “Nhanh, nhanh, bắt người này ở chỗ nào, lập tức đem trả đến nơi đó cho ta đi, lập tức, mau lên.”

“Vâng, nhưng mà gia chủ, nàng vốn có liên quan đến chuyện mà chúng ta cần truy tra, tại sao lại đem nàng trả về, như vậy chẳng phải là…”

“Biến, các ngươi biết cái rắm, Vọng Thiên quân vương, chúng ta làm sao mà chống lại cho nổi? Việc tìm kiếm manh mối này cũng không phải rõ ràng, ngày một ngày hai không thể tra ra, bỏ qua người này cũng không chết được. Gặp phải tên đại ma đầu kia, cả nhà ngươi sẽ phải chết không còn một mống.” (*mùi mà người ta xì hơi)

Thanh âm khàn khàn giận dữ không chịu nổi, khẩu khí nghiêm khắc giống như tịch nguyệt hàn đao.

“Vâng, chúng ta…”

“Chậm.”

Ngay lúc mọi người đang hỗn loạn, một đạo thanh âm dễ nghe đột nhiên vang lên.

Lạc Vũ nằm trên mặt đất chậm rãi mở mắt, thấy được những người trước mắt đang lòng nóng như lửa đốt.

Đối diện với nàng là một nam nhân.

Một thân long bào màu đen, đỉnh đầu đội bạch ngọc châu quan, tướng mạo cùng Tân Thần Tinh có hai phần tương tự, không cần suy nghĩ nhiều Lạc Vũ cũng đã xác định, người này là Phong Lâm quốc vương.

Không để ý đến khuôn mặt cứng ngắc của Phong Lâm quốc vương, Lạc Vũ vừa khởi động thân mình, vừa nhìn sang phương hướng nam tử có giọng nói khàn khàn.

Một thân hắc bào, dung mạo cực kỳ gầy yếu, nhìn qua có chút không tốt, khoảng trên dưới 50 tuổi.

Lúc này, Lạc Vũ vừa nhìn qua, khuôn mặt vốn dễ nhìn lập tức càng thêm hỗ thẹn.

Ánh mắt căm tức lập tức nhìn sang người của ẩn tộc như muốn hỏi: không phải đã hôn mê rồi sao?

Người của ẩn tộc cũng hoang mang, nàng không phải đã hôn mê rồi sao, đây là có chuyện gì xảy ra?

Lạc Vũ đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, làm cho 2 người kinh ngạc vạn phần, rõ ràng nàng đã bất tỉnh rồi mà, điều này sao…

“Trung cấp dược sư, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp ngươi.” Ngay lúc biến cố xảy ra, một thanh âm già nua đột nhiên vang lên, hấp dẫn tầm mắt Lạc Vũ.

Kim bích huy hoàng, ở một góc mật thất tẩm cung của Phong Lâm quốc, một man nhân tóc hoa râm đang ngồi ngay ngắn trên đó.

Sắc mặt rất nghiêm túc, nhìn qua giống như một hòn đá bình thường không có khí tức của con người.

Khí tức người này rất nhẹ, nếu hắn không mở miệng, Lạc Vũ căn bản không thể cảm giác ra được nơi này vẫn còn một người.

Công phu ẩn dấu khí tức của người này rất mạnh.

Nhìn quét người nọ một cái, Lạc Vũ quay đầu chống lại ánh mắt của Phong Lâm quốc vương cùng nam nhân có thanh âm khàn khàn: “Quốc vương bệ hạ cùng gia chủ ẩn tộc, đã lâu không gặp.”

Hai người nghe vậy, sắc mặt nhất tề trầm xuống.

“Làm sao ngươi biết được ta là người của ẩn tộc, ngươi…”

“Bệ hạ, Diệp vương ngàn dặm truyền thư cấp báo.” Gia chủ ẩn tộc vừa mới mở miệng, bên ngoài mật thất đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo.

Phong Lâm quốc vương nghe vậy cau mày phất tay, lập tức có người đi mở cửa, lúc này mà Diệp vương còn truyền đến ngàn dặm tin cấp báo gì chứ.

“Vương huynh, chớ có động đến Quân Lạc Vũ, Vọng Thiên quân vương đích thân tới Hạo Tàng quốc, cùng Lạc Vũ đính ước.”

Thấy rõ tin ngàn dặm cấp báo trong tay, tay Phong Lâm quốc vương run lên, bức thư rung rinh rơi xuống mặt đất.

Mọi người trong mật thất tĩnh mịch, trầm lặng như nhau.

Gia chủ ẩn tộc khiếp sợ thụt lùi hai bước.

“Vọng Thiên quân vương cư nhiên ở chỗ này, đính ước, vị hôn thê…” Gia chủ ẩn tộc đầu lệch sang một bên, bị cả kinh ói ra một búng máu.

Bọn họ cư nhiên cướp người trong tầm mắt của Vọng Thiên quân vương.

Cư nhiên đoạt đi vị hôn thê của hắn, này… Này…

Cho tới bây giờ đối với phụ nữ không có hứng thú, chuyện ta ta làm Vọng Thiên quân vương Vân Thí Thiên, cư nhiên…

Bọn họ đây là ngại mệnh quá dài đi.

Phong Lâm quốc vương khóc không ra nước mắt, tại sao tin tức này không thể đến sớm hơn một chút, nếu đến sớm hơn một chút hắn cũng không phải không chuẩn bị đối phó dẫn đến tình trạng như hiện nay, điều này kêu hắn phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Phong Lâm quốc vương cùng gia chủ ẩn tộc bi phẫn nhìn nhau liếc mắt một cái.

Nhất tề nhìn thấy được trong mắt đối phương là một nỗi sợ hãi tuyệt đối.

Một là không làm, nếu đã làm sẽ không có kết thúc, như vậy nếu đã đắc tội đến mức này rồi, thì…

“Các ngươi có ý định giết người diệt khẩu sao.” Lạc Vũ nhìn thấy tâm tình biến hóa của 2 người, thong thả nói: “Như vậy đến thử xem, nếu ta đã dám đến đây, đương nhiên sẽ không sợ các ngươi ra tay.”

Lời này vừa nói ra, hai người nhất tề biến sắc.

“Chuyện đã đến nước này rồi…” Lúc này nam tử già nua đột nhiên chậm rãi mở miệng, hắn nhìn Lạc Vũ, trong mắt hiện lên một tia tuyệt đối lạnh sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.