Gió nhẹ trên bầu trời xanh, mây trắng bay cao.
Giương cánh bay lượn, ngàn dặm đường xa.
Phật Tiên Nhất Thủy cách ba tiểu quốc như Phi Vũ rất xa, ngay cả 10 cấp Linh Thứu là bá chủ không trung với tốc
độ vô song, cũng phải mất một tháng mới đến nơi.
Lá mùa thu rời cành, mùi cỏ thơm thanh đạm.
Đảo mắt đã chuyển từ cuối hè sang mùa thu.
Bầu trời càng thêm rộng lớn, một màu xanh bao phủ cả thiên địa, chậm rãi nhiễm lên một tầng màu vàng chói mắt.
Ngày mùa thu là mùa thu hoạch, cũng là thời kỳ hoa mỹ của một người.
Phật Tiên Nhất Thủy, địa vực trải rộng hàng ngàn dặm, là quốc thổ có diện tích lớn nhất trên Vong Xuyên đại lục.
“Lạc Vũ, chúng ta vừa mới đi qua Lâm Châu, phía trước chính là Vọng Thiên Nhai.”
Ngồi trên lưng Linh Thứu, Yến Trần nhìn bao quát một mảnh thiên địa phía dưới, trong mắt ẩn chứa ánh sáng.
Lâm Châu thuộc phạm vi thế lực của Vọng
Thiên nhai ở phía tây, cách Vọng Thiên Nhai chỉ có nửa ngày đường, bọn
họ rốt cuộc cũng về tới rồi.
Một tháng nay, Lạc Vũ vẫn cùng Vân Thí
Thiên ở trên lưng Linh Thứu, đã biết không ít thông tin ở Phật Tiên Nhất Thủy về bối cảnh, nhân vật, lịch sử, sự tích.
Từ một người hoàn toàn không biết chút gì về Phật Tiên Nhất Thủy, chuyển biến thành hiểu biết một nửa.
Lúc này nghe Yến Trần nói như thế, gật đầu, cũng cúi đầu nhìn từ trên lưng Linh Thứu bao quát phía dưới.
Những dãy núi và dòng sông nhìn như một dãy ngân hà, một khi liếc mắt vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối.
Màu xanh bao phủ tận cùng.
Vô số phồn hoa.
Không khí tươi mát vô cùng.
Ngay cả khi Linh Thứ đã bay rất cao, vẫn
có thể cảm nhận được khí tức của biển xanh đập vào mặt mà đến, nhưng lại làm cho người ta không thể bỏ qua.
Phật Tiên Nhất Thủy, bọn họ rốt cục tới rồi.
Lạc Vũ ngóng nhìn mảnh đất không khác gì đất nơi quốc gia khác.
Nhưng chính nơi này, lại là quốc thổ tầm
cao nhất tại Vong Xuyên đại lục, là nơi tốt nhất so với những nơi khác,
nàng rốt cục cũng tới.
Ngay lúc Lạc Vũ nhìn một mảnh thiên địa phía dưới.
Phía dưới, những thành trấn Linh Thứu vừa bay qua, đột nhiên vang lên những tiếng chuông ngân thanh thúy lãng
đãng, giống như một làn khói xanh bay thẳng lên trời cao.
“Bọn họ biết rồi.” Yến Phi đứng trên lưng Linh Thứu, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.
“Lạc Vũ, bọn họ là thần dân của chủ nhân, đang muốn biểu lộ thái độ ân cần thăm hỏi chủ nhân.” Yến Lâm nghiêng
người tựa vào trên lưng Linh Thứu, cười nhẹ nhìn về phía Lạc Vũ.
10 cấp Linh Thứu, chính là dấu hiệu của Yến Lâm hắn.
Cũng có thể xem như phương tiện đi lại trên không trung của Vân Thí Thiên.
Lúc này, 10 cấp Linh Thứu bay vọt qua
trên bầu trời các thành trấn của bọn họ, không chút nào che dấu khí tức, ý bảo mọi người, quân vương của bọn họ đã trở về.
Lạc Vũ “ừ” một tiếng, đồng thời quay đầu nhìn thoáng qua Vân Thí Thiên.
Chỉ thấy Vân Thí Thiên tựa người vào trên lưng Linh Thứu, lúc này đang từ từ khép lại hai mắt, không chút nào để ý.
Cảm giác được hắn cũng không kinh ngạc, không đắc ý, thong dong giống như đó là chuyện tất nhiên.
Ánh nắng vàng bao phủ trên người hắn, vô
cùng sáng bóng, tóc bạc giống như phủ thêm rồi một tầng ánh sáng vàng
pha lẫn màu bạc lóng lánh, khí thế không giận tự uy cũng không vì hắn
nhắm hai mắt mà tiêu tan.
Ngược lại, càng làm cho người không dám tùy ý nhìn trộm.
Trong mắt Lạc Vũ hiện lên một tia gợn sóng.
Phật Tiên Nhất Thủy, Vọng Thiên quân
vương Vân Thí Thiên, cùng Phạm Thiên Các các chủ Đế Phạm Thiên, chính là hai thủ lĩnh lớn nhất tại Phật Tiên Nhất Thủy.
Vọng Thiên Nhai, Phạm Thiên Các, là hai
lãnh, chiếm cứ một nửa quốc thổ tại Phật Tiên Nhất Thủy, thống trị số
lượng người không thể đếm hết.
Mà một nửa khác quốc thổ còn lại, là đầm
rồng hang hổ, trải qua vô số cửa ải, vượt qua tầng tầng hài cốt, đến nơi đã cắt đất phong hầu, lập vô số tiểu quốc.
Phật Tiên Nhất Thủy, hai thế lực cường hãn đối lập, vô số tiểu quốc làm chư hầu.
Vân Thí Thiên của nàng đúng là người hùng mạnh quân lâm thiên hạ như thế này.
Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên đang từ từ nhắm hai mắt, trong lòng kiêu ngạo nghĩ.
Ở nơi này tùy tiện lôi ra một tiểu quốc,
vẫn mạnh hơn gấp 10 lần so với Phi Vũ quốc, mỗi người bọn họ đều trở
thành bá chủ một phương, mà Vân Thí Thiên lại là quân vương thống lĩnh
bọn họ.
Người như vậy, sao nàng có thể không vì hắn mà kiêu ngạo cho được.
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu Lạc Vũ, nàng lại dời mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt đám người Yến Lâm chung quanh.
Chỉ thấy biểu tình trên mặt bọn họ vô cùng kiêu ngạo cùng tôn kính phát ra từ trong tâm.
Con ngươi Lạc Vũ khẽ nhúc nhích, nhẹ
nhàng cụp mắt xuống, trong lòng vang lên những lời Hoàng Vũ nói trước
khi nàng rời Phi Vũ quốc.
Hoàng Vũ nói đám người Yến Lâm đối với nàng cũng không tôn kính.
Lúc ấy nàng cũng không phủ nhận, nhưng cũng không phản bác.
Chính là bởi vì, trong lòng nàng cũng rõ ràng, chỉ là không nghĩ nói rõ ra mà thôi.
Theo đạo lý mà nói, Vân Thí Thiên cùng nàng đã định hôn ước, hắn trao cho nàng tín vật của hắn.
Như vậy, nàng vốn là phu nhân, phi tử, hoặc vương hậu…trong cung của Vọng Thiên Nhai quân vương.
Bọn họ đối với nàng hẳn nên xưng hô tôn kính.
Cho dù không thể làm được tôn kính như đối với Vân Thí Thiên, là triệt để nghe theo mệnh lệnh và sùng bái từ trong nội tâm.
Nhưng ít ra cũng phải có tôn trọng một chút chứ.
Không gọi nàng một tiếng nữ chủ nhân, cũng có thể kêu nàng một tiếng phu nhân, ít nhất cũng nên xưng hô là Lạc Vũ tiểu thư.
Song, đám người Yến Lâm, Yến Trần vẫn kêu nàng như trước là Lạc Vũ.
Về phần lạnh lùng như Yến Phi, đừng nói là kêu Lạc Vũ, ngay cả kêu nàng cũng chưa từng có.
Cùng tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn một chút mà xưng hô như vậy cũng không sai.
Nhưng là, nàng là vị hôn thê của chủ nhân bọn hắn.
Không phải Quân Lạc Vũ nàng so đo về vấn đề xưng hô.
Mà từ điểm này có thể thấy được nội tâm của bọn họ rốt cuộc quăng nàng tới vị trí như thế nào.
Nội tâm của bọn họ đối với nàng…
Lạc Vũ nghe tiếng chuông vang phía dưới
truyền đến, nhìn một màu lam xanh thẳm, trong đầu hiện lên tư liệu mấy
ngày nay nàng biết được.
Vọng Thiên Nhai, quân vương Vân Thí
Thiên, kẻ dưới tay có năm Yến một Phong, sáu người là nhân tài giữ an
quốc gia và đều có công lớn đối với Vọng Thiên Nhai.
Năm Yến gồm có:
Yến Phi, là thiếp thân thống lĩnh bên
người Vân Thí Thiên, chưởng quản tất cả binh mã đô thành Vọng Thiên
Nhai, là đệ nhất đại đô đốc tại kinh đô Vọng Thiên Nhai.
Yến Trần, chưởng quản tin tức tình báo
của Vọng Thiên Nhai, thủ hạ làm công tác tình báo rải khắp Phật Tiên
Nhất Thủy, thậm chí cả Vong Xuyên đại lục, hắn nắm trong tay quyền sinh
sát, có quyền tiền trảm hậu tấu.
Yến Lâm, thống lĩnh tài chính Vọng Thiên
Nhai, chưởng quản tất cả các nguồn tài lực Vọng Thiên Nhai, được xem như thần tài gia, chỉ cần một cái dậm chân đều có thể rung chuyển tài chính Phật Tiên Nhất Thủy.
Yến Ngữ, thứ hai đại đô đốc Vọng Thiên Nhai, trong tay cầm 70 vạn binh mã, tọa trấn phía đông biên quan Vọng Thiên Nhai.
Yến Triệt, thứ ba đại đô đốc Vọng Thiên Nhai, tay cầm 80 vạn binh mã, tọa trấn phía nam biên quan Vọng Thiên Nhai.
Một Phong là Phong Vô Tâm, tể tướng Vọng
Thiên Nhai, bày mưu nghĩ kế một ngàn dặm trong, quyết thắng ngàn dặm ở
ngoài, một đời quân sư.
Sáu người này, vốn là những người Vân Thí Thiên tín nhiệm nhất.
Cũng là dưới một người, trên vạn người tại Vọng Thiên Nhai.
Nhân vật như thế, chỉ sợ là do nể mặt Vân Thí Thiên mới cùng nàng vừa cười vừa kêu một tiếng Lạc Vũ.
Nếu nói chính thức tôn kính, như vậy thật đúng là…
Trong mắt Lạc Vũ hiện lên một tia phát sáng.
Nàng sẽ không cười khổ, nếu nàng đã quyết định đứng bên người Vân Thí Thiên.
Muốn cùng hắn qua cả đời, như vậy cũng chỉ có thể sử xuất ra tất cả tuyệt kỹ, dùng để hàng phục 6 vị đại tướng này.
Nếu không, bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể mang đến đại họa cho nàng chỉ với một cái búng tay.
Như vậy sẽ rất khó xử cho Vân Thí Thiên.
Một bên là người có công lao đóng góp to lớn cho Vọng Thiên Nhai và phụ tá hắn, một bên là vị hôn thê.
Một khi có tranh chấp, cho dù chọn bên nào cũng không phải là quyết định đúng đắn.
Gió mạnh vù vù thổi qua, Lạc Vũ buông xuống nắm tay gắt gao nắm chặt trong tay áo.
Vọng Thiên Nhai, hết thảy bắt đầu từ nơi này.
“Lại đây.” Ngay lúc Lạc Vũ thầm hạ quyết tâm, Vân Thí Thiên đột nhiên lên tiếng, trợn mắt nhìn bàn tay Lạc Vũ vừa duỗi ra.
Lạc Vũ quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên, cũng lập tức giật mình, vươn tay đưa cho hắn.
Năm ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm tay nàng, Vân Thí Thiên gắt gao nắm.
Không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ đón nhận kỹ càng ánh mắt Vân Thí Thiên, trong đó ẩn chứa thâm u cùng nhiều hàm nghĩa.
Ánh mắt đối mặt, chưa nói một lời.
Lạc Vũ cũng hiểu được hàm nghĩa trong đôi mắt Vân Thí Thiên.
Ngày xưa ở triều đại nhà Hán, có Hán Vũ đế che chở đế hậu Vệ Tử Phu, đó là ba nghìn sủng ái vu một thân, vinh sủng cực kỳ. (*giai lệ ba ngàn chỉ sủng ái một người)
Nhưng đến cuối cùng, dung nhan không còn, sủng ái cũng không, lập tức cái gì cũng không còn lại, triều thần quay
đầu công kích, tương lai phía sau tương đương thê thảm.
Mà Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu, có đức lại có tài, chính thức hàng phục tất cả trọng thần,
ngay khi Đường Thái Tông chỉ trích nàng, tất cả các trọng thần trong
triều đều lên tiếng biện minh giúp hoàng hậu.
Đây là chính thức cảm phục.
Nàng là muốn trở thành ba nghìn sủng ái vu một thân, nhưng lại là nữ nhân phụ thuộc vào hắn.
Hay là muốn trở thành ân đức cao vợi, vạn dân thần phục, là nữ nhân cùng hắn sóng vai nhìn khắp thiên hạ.
Quyền lựa chọn này, hắn cấp nàng.
Lạc Vũ đối mặt ánh mắt Vân Thí Thiên, nàng chậm rãi cười.
Nguyên lai trong tâm Vân Thí Thiên rất
hiểu rõ ràng, Hán Vũ đế cùng Đường Thái Tông mặc dù vốn là nàng dựa theo ý tứ của hắn để giải thích, nhưng ý tứ nàng sẽ tuyệt đối không thay
đổi.
“Ta sẽ không cho ngươi gặp khó khăn.” Lạc Vũ mỉm cười cầm tay hắn.
Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ nắm tay hắn, trong mắt chớp động ánh sáng.
Một lát sau, có chút gật đầu, trong mắt toát ra mỉm cười.
Đây mới là Lạc Vũ mà hắn để ý.
“Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì vậy?” Lạc Lê ngồi xuống luyện công bên người Vân Thí Thiên, nghe vậy mở mắt ra hỏi.
“Tiếp tục.”
Không ngờ Lạc Vũ còn chưa có trả lời, thanh âm Vân Thí Thiên lạnh như nước đá của hắn lại chen vào.
Lạc Lê nhất thời le lưỡi, lập tức chỉnh đốn lại tâm tình, tiếp tục luyện công.
Tỷ phu giám sát thật lợi hại, cũng không chuẩn hắn trộm lười biếng một chút, ayyy.
Bên cạnh, Tiểu Ngân nằm ghé vào đỉnh đầu
Linh Thứu thấy vậy, cười híp cả mắt, hướng Lạc Vũ quơ quơ một chút tiểu
móng vuốt, tiếp tục dẫn đường.
Gió mát thổi qua, Lạc Vũ tựa vào trên người Vân Thí Thiên, tóc đen cùng tóc bạc đan vào cùng một chỗ, quấn quít triền miên.
Cho dù phía trước có nhiều mưa gió, bọn họ cũng vượt qua.
Hoặc ngồi hoặc đứng, Yến Lâm, Yến Trần, thấy vậy liếc nhau, mi có chút nhướng lên.
10 cấp Linh Thứu bay lượn mà qua, một cái chớp mắt đã đi ngàn dặm.
Biển xanh biếc vô biên vô hạn.
Phật Tiên Nhất Thủy, Vọng Thiên Nhai, bọn họ đã trở về.
Ánh nắng vàng bay lên, bao phủ trời cao.
Trên bầu trời kinh đô Vọng Thiên Nhai, Linh Thứu xoay quanh trên không trung, tiếng kêu sắc bén kinh động thiên địa.
Lập tức, phía dưới tiếng chuông vàng gõ vang, liên miên bay lên chín tầng mây.
“Quân vương xa về, quần thần lễ bái.”
Tiếng gào ầm ầm, nương theo tiếng chuông liên miên không dứt, bay giữa
thiên địa, thẳng lên không trung.
Lạc Vũ nhìn bao quát Vọng Thiên Nhai.
Chỉ thấy phía dưới, kinh thành Vọng Thiên Nhai giống như một con cự long xoay quanh nằm trên mặt đất.
Kiến trúc rậm rạp, đen hồng giao nhau, đường hoàng mà cuồng vọng.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, khí tức dữ tợn như vậy, cơ hồ muốn kinh xé trời cao.
Uy nghiêm, mà cuồng liệt vô thượng.
Mà ở trung ương đầu con cự long đang uốn mình này.
Một cung điện tử kim bạch sắc to lớn, uốn lượn không dứt, tự nhiên tồn tại trong thiên địa, đứng thẳng trong cơ
thể cự long màu hắc hồng.
Cung điện hoa lệ một tầng nối tiếp một tầng.
Cái này kéo theo cái khác.
Liên tiếp, liên miên chồng chất dưới ánh mặt trời cực nóng, tản ra ánh sáng ngọc, chói lọi cùng khí phách.
Mà lúc này, trên bậc thang tại bên ngoài
cung điện tử kim bạch sắc trắng địa cung điện ngoại bậc thang thượng,
một đám người cung kính đứng sừng sững như những sợi chỉ màu đen.
Tiếng rống to cung nghênh, một tiếng tiếp một tiếng, từ dưới mặt đất bay lên.
Thần dân Vọng Thiên Nhai tới tiếp đón quân vương của bọn họ trở về.
“Chân… Chân…” Lạc Lê chớp đôi mắt nhỏ, sợ ngây người.
Mà Lạc Lê kéo tay Lạc Vũ, cũng có chút không nói nên lời.
Nếu đem Phi Vũ vương cung so sánh với
Vọng Thiên Nhai, quả đúng là người trên trời, kẻ ở dưới đất, ngay cả đem ra so sánh cũng hoàn toàn khập khiễng.
Cùng là vương cung, nhưng khí thế của Phi Vũ lại kém hơn rất nhiều.
Linh Thứu kiêu ngạo ngửa đầu, chậm rãi đáp xuống cung điện tử kim sắc phía dưới.
Thần dân lễ bái, chúng thần cung nghênh.
“Cung nghênh quân vương trở về.”
“Cung nghênh quân vương trở về.”
…
Những tiếng cung nghênh liên tiếp vang vọng lên, càng ngày càng gần, Linh Thứu đã đứng vững trên mặt đất rồi.
Trên bậc cao cao, các đại thần vội vàng tụ tập tới, nhất tề khom người, quỳ xuống, đông đảo, đen nhánh một mảnh.
“Cung nghênh quân vương.”
Linh Thứu dừng ổn, Yến Phi nhìn lướt qua quần thần tứ phương, có chút gật đầu, đi trước xuống Linh Thứu.
Ngay sau đó lui ra phía sau vài bước, trang nghiêm cung kính chuyển hướng Vân Thí Thiên.
“Quân vương.”
Hai tay Vân Thí Thiên vẫn thu lại trong cẩm bào như trước, chậm rãi xuống Linh Thứu.
Phía sau hai bên, Yến Lâm cùng Yến Phi cũng theo sát Vân Thí Thiên chậm rãi đi xuống.
Một chuyến bốn người, đều là cao cao tại thượng.
Lạc Vũ lôi kéo Lạc Lê, ngược lại bị bỏ rơi ở mặt sau cùng.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không nhiều lời, lôi kéo Lạc Lê đi xuống.
“Quân vương, người còn biết trở về?” Ngay lúc này, trong bầu không khí trang nghiêm, một đạo thanh âm đè thấp lại mang tức giận truyền đến.
Chỉ thấy ở phía trước, quần thần nhường đường, một nam tử vận một thân trường bào màu vàng nhạt, bước nhanh lại đây.
Nhìn qua cũng khoảng hơn hai mươi tuổi,
dung mạo cực kỳ tuấn nhã, bất quá trên mặt lúc này mang theo ba phần tức giận, nhưng lại hiển hiện khí tức trầm ổn pha lẫn ba phần bén nhọn.
Vân Thí Thiên nhìn người đến, thản nhiên nói: “Cái này không phải là đã trở về sao?”
Vừa nói, vừa nâng bước đi về phía trước.
“Nếu vẫn không trở về, ta sẽ chiếm Vọng
Thiên Nhai làm của luôn.” Người nọ bị Vân Thí Thiên ném cho một câu liền nhíu mày, cắn răng nói.
“Phong tướng, lời này ngươi đã nói mấy lần rồi.” Yến Lâm thấp giọng cười khẽ.
Theo sát phía sau Yến Lâm, Lạc Vũ nghe vậy âm thầm gật đầu.
Khó trách dám cùng Vân Thí Thiên nói như vậy, người nọ vốn là Vọng Thiên Nhai tể tướng, Phong Vô Tâm.
Vọng Thiên Nhai, là người dưới một người trên vạn người a.
Gió Vô Tâm nghe vậy liếc mắt nhìn Yến Lâm một cái, rất nhanh đánh giá từ trên xuống dưới Vân Thí Thiên một cái,
khom người nói: “Từ xa như vậy trở về, quân vương đi đại điện trước hay
là nghỉ ngơi trước?”
“Vào triều.” Mái tóc bạc của Vân Thí Thiên bay lên, mặt không chút thay đổi.
Phong Vô Tâm nghe vậy chần chờ trong nháy mắt, lập tức gật đầu ý bảođã hiểu.
Ngàn dặm từ xa về, với sức khỏe của Vân
Thí Thiên vốn nên nghỉ ngơi, nhưng là bây giờ những chuyện tình cần hắn
xử lý rất nhiều, chỉ có thể trước tiên…
“Ta đây trước báo cáo vài chuyện quan
trọng, trong tâm quân vương đều biết là…” Lập tức, Phong Vô Tâm cũng
theo Vân Thí Thiên đi đằng trước.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, Vân Thí Thiên ngừng lại.
Mắt lạnh quay đầu lại, hướng tới Lạc Vũ rơi ở phía cuối cùng đảo qua một cái, Vân Thí Thiên nhướng mày: “Đuổi theo.”
Lời này vừa nói ra, Yến Lâm cùng Yến Trần theo sát phía sau, trong mắt nhất tề hiện lên một tia kinh ngạc, ý tứ này…
Trong tình huống quần thần lễ bái.
Lạc Vũ tuyệt đối không có tư cách đứng ở bên người Vân Thí Thiên tiếp nhận lễ bái, này…
Hai người liếc nhau, hành động cũng nhanh, lập tức chia ra đứng hai bên, nhường ra một con đường, ý bảo Lạc Vũ tiến lên.
Lạc Vũ thấy vậy, trong mắt hơi đổi, cũng không nói thêm cái gì, lôi kéo Lạc Lê đi đến vị trí bên người Vân Thí Thiên.
Phong Vô Tâm vừa thấy lập tức sửng sốt.
Rất nhanh đánh giá Lạc Vũ từ trên xuống
dưới một cái, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, sau đó cũng không nói
nhiều, tiếp tục bẩm báo với Vân Thí Thiên.
Một chuyến bảy người của Vân Thí Thiên trong tầm mắt lễ bái của quần thần, đi vào nghị chính cung điện.
Đứng thẳng tại cao cao phía trước nghị
chính cung, Vân Thí Thiên đưa lưng về phía mọi người, y bào thản nhiên
vung lên: “Đứng lên đi.”
“Đa tạ quân vương.” Chỉnh tề mà đồng thanh, tiếng vang thẳng hướng trời cao.
Trong quá trình Vân Thí Thiên bước vào
cung điện, quần thần lễ bái không dám có một tia nhúc nhích, được đến
cho phép mới hô lớn một tiếng, nhất tề ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Vân
Thí Thiên tiến vào nghị chính cung.
Ngay sau đó, chúng thần lập tức nhìn nhau, trong mắt ba quang chớp động.
Bên người quân vương của bọn họ có một nữ tử.
Hơn nữa nữ tử kia lại đi bên người quân vương của bọn họ, này đại biểu là…
Vẻ mặt thay đổi, ánh mắt bay tán loạn.
Chúng thần cũng không dám chậm trễ, đem
nghi hoặc cùng kinh ngạc giấu ở trong lòng, đi như bay theo đuôi tiến
vào nghị chính cung.
Tiếng chuông vàng gõ vang, Vọng Thiên Nhai chúng thần vào triều.
Một thân hắc kim trường bào, Vân Thí
Thiên ngồi trên ghế dựa kỳ lân cao cao phía trên, kỳ lân giương nanh múa vuốt, khí tức như vậy đoạt người hô hấp.
Trong tòa cung điện rộng lớn, quần thần chia làm hai bên sắp xếp đứng thẳng.
Dựa theo phẩm hàm kéo dài xuống, cơ hồ đứng đầy trên đài cao bạch ngọc bên ngoài nghị chính cung. (*chức tước)
Sau đó, vẫn còn liên tiếp các triều thần từ bốn phương tám hướng chạy tới, cung kính đứng phía sau.
Vọng Thiên quân vương vào triều, chuông
vàng vang lên, trong thời gian một nén hương, các đại quan trên tam phẩm ngụ tại kinh đô, nếu không tới sẽ bị cách chức điều tra, vĩnh viễn không cần vào triều. (*bãi bỏ chức quan)
Đây là Vọng Thiên quân vương thiết dụ. (*ý chỉ cứng rắn)
Vân Thí Thiên tựa trên ghế quân vương kỳ lân, từ từ nhắm lại hai mắt, sắc mặt có chút trắng bệch.
Dược hoàn mà Lạc Vũ có thể bảo đảm cho
hắn ba tháng thời gian không phát tác đã đến thời hạn rồi, một đường từ
xa về tới, khí tức bắt đầu trở nên không ổn định.
Lạc Vũ lôi kéo Lạc Lê đứng ở giữa điện.
Vọng Thiên quân vương thiết lệnh như núi, trong đại điện người nào đứng ở vị trí nào, đều là có quy củ, ai dám vượt qua.
Mà lúc này, tất cả quan viên siêu phẩm cùng chính phẩm đều đã đứng vào vị trí của mình.
Nàng hoàn toàn không biết phải đứng ở đâu mới phải.
“Quân vương, thân thể của người?” Phong
Vô Tâm đứng cùng một hàng bên người Vân Thí Thiên, thấy sắc mặt hắn
không tốt, không khỏi đè thấp thanh âm, trong mắt có một tia lo lắng.
Chẳng lẽ Bá Vương Long đan không có tác dụng?
Vân Thí Thiên nhắm hai mắt không có trả lời, chỉ có ngón tay giật giật một chút.
Phong Vô Tâm thấy vậy cũng không hỏi, chỉ cung kính đứng thẳng.
Trong điện là một mảnh lạnh ngắt như tờ, chỉ có thanh âm hô hấp liên tiếp.
Mọi người mắt xem mũi, mũi xem tim, hoàn toàn quên mất Lạc Vũ bơ vơ đứng ở giữa điện.
Nhưng là, thái độ bỏ qua không thèm để ý tới, lại càng làm cho người ta thấy xấu hổ.
Vẻ mặt Lạc Lê không được tự nhiên cùng căm giận, lại bị Lạc Vũ gắt gao nắm tay hắn, không cho phép hắn lộn xộn nói lung tung.
Mà chính Lạc Vũ cũng lẳng lặng đứng trong cung điện nguy nga, không nói một lời, bị nhiều người như vậy bỏ qua,
nhưng sắc mặt cực kỳ tự nhiên.
Một nén nhang đã qua, Vọng Thiên Nhai kinh đô tất cả quan viên trên tam phẩm đã đến đông đủ.
Không thiếu một người.
“Tất cả triều thần đến đông đủ.”
Vân Thí Thiên ngồi trên cao cao kia, vẫn
như trước không có mở mắt, nghe vậy lạnh lùng gật đầu, đột nhiên lên
tiếng nói: “Quân Lạc Vũ, tay phải vị trí thứ ba, đi lên.”
Lời vừa nói ra, quần thần phía dưới nhất thời xôn xao.
Vị trí bên tay trái quân vương bọn họ, thứ nhất là Phong Vô Tâm, kế đến là Yến Trần.
Bên tay phải, vị trí thứ nhất là Yến Phi, kế đến là Yến Lâm.
Xuống hàng kế tiếp, vị trí thứ ba là Yến Ngữ, kế đến là Yến Triệt.
Mà nay, tay phải vị trí thứ ba, đứng giữa Yến Lâm cùng Yến Phi, lại cao hơn Yến Ngữ cùng Yến Triệt.
Vị trí này… Là chưa từng có qua.
Này… Này là chuyện gì xảy ra?
Những vị trí bên cạnh quân vương bọn họ,
định cho sáu người, những người này không ai mà không phải là có công
lớn đóng góp cho Vọng Thiên Nhai, công trạng võ công, là bọn họ hoàn
toàn không có khả năng đi so đo.
Nhưng thật không hiểu nổi, đột nhiên trống rỗng xuất hiện một nữ nhân, lại cho nàng ta đứng lên trên.
Vừa vào đã tiến vào trung tâm quyền lực của Vọng Thiên Nhai, cái này…
Phía dưới, trong mắt quần thần là một
mảnh xôn xao, nhưng vẫn nghẹn ứ trong cổ họng không dám lên tiếng, chỉ
là trong mắt hiện lên gợn sóng quay cuồng, vô số tin tức bay vòng trong
đó.
Mà phía trên đám người Yến Trần, Yến Lâm lại liếc nhau, trong mắt có chút trầm xuống.
Một hôn thê hoàn toàn không có công tích gì.
Vừa vào đến đã đứng cùng một độ cao với bọn họ, nàng ta dựa vào cái gì?
Nàng đã từng ra sức đóng góp cho Vọng Thiên Nhai cái gì chưa?
Chỉ dựa vào việc nàng được quân vương coi trọng?
Là có thể trực tiếp tiến vào trung tâm quyền lực ở Vọng Thiên Nhai này?
Mà bọn họ người người đều đã từng xuất sinh nhập tử, thề đi theo quân vương mới có địa vị hôm nay.
Trên đài cao, những người mang chữ Yến, trong mắt bắt đầu thâm rồi.
Chỉ có Phong Vô Tâm, con ngươi chuyển động thật sâu nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái.
Lạc Vũ vẫn lôi kéo Lạc Lê như trước, cái gì cũng không nói, thoải mái đi lên trên.
Mà ngay lúc Lạc Vũ đi lên trước, trong nháy mắt Vân Thí Thiên búng một chút đầu ngón tay.
Chiếc nhẫn mang nơi tay Lạc Vũ, bao trùm
một tầng bùn đất Ly Hỏa Lưu Ly giới, vô thanh vô tức vỡ vụn, lộ ra
nguyên lai diện mạo của Ly Hỏa Lưu Ly giới.
Hấp.
Nhất thời, quần thần phía dưới nhất tề hít vào một hơi lãnh khí.
Đây là Ly Hỏa Lưu Ly giới… Này…
“Quân Lạc Vũ, bổn quân vị hôn thê.” Thanh âm lãnh khốc hạ xuống, nhưng lại như một tảng đá lớn dậy nên ngàn tầng
lãng, phía dưới quần thần khiếp sợ đã hoàn toàn không cách nào che lấp.
Quân vương của bọn họ không phải không thương sắc đẹp sao, lúc này sao đột nhiên có vị hôn thê, này…
Kinh ngạc thật sâu, cả triều chúng thần trợn mắt há hốc mồm.
Lạc Vũ thấy vậy giơ giơ lên mi, Vân Thí Thiên có vị hôn thê có cần phải quá mức kinh ngạc như vậy không?
Mà Vân Thí Thiên một lời giới thiệu qua Lạc Vũ, sau đó trực tiếp chuyển đề tài.
“Những ngày bổn quân không có ở đây, Giai Hòa Diệp xuất hiện rung chuyển, Lợi Châu xuất hiện ba động, Đế Phạm
Thiên khi dễ tới cửa, bổn quân chưa bao giờ biết, không có bổn quân Vọng Thiên Nhai cư nhiên lại vô dụng như thế?”
Lời nói nhẹ nhàng đột nhiên chuyển thành
chợt quát, Vân Thí Thiên mạnh mở mắt ra, trong mắt lóe ra tử quang sắc
bén, lãnh khốc cực kỳ quát hỏi, độ ấm trong nghị chính cung nháy mắt
thẳng tắp giảm xuống.
Ầm, quần thần run rẩy, ầm một tiếng nhất tề quỳ xuống.
“Quân vương bớt giận.”
“Bớt giận? Bổn quân rất không nghĩ muốn tức giận.” Vân Thí Thiên lạnh như băng đảo mắt qua chúng thần quỳ gối phía dưới.
Ánh mắt lướt qua, phía dưới chúng thần không tự chủ được rùng mình một cái.
“Nếu bổn quân không có ở Vọng Thiên Nhai, lại trở nên vô dụng như thế, bổn quân lưu các ngươi…”
“Quân vương bớt giận, quân vương bớt giận…”
Vân Thí Thiên cũng không nói hết, nhưng ý tứ trong đó lại làm kinh sợ đến chúng thần đang quỳ phía dưới, bọn họ
cơ hồ câm như hến, sợ hãi không thôi.
Hai mắt lãnh khốc thiết huyết đảo qua quần thần phía dưới.
Trong mắt Vân Thí Thiên là một mảnh lạnh băng: “Trong mười ngày, bổn quân không muốn nghe thấy bất cứ tin tức xấu nào.”
Một lời hạ xuống, thanh âm Vân Thí Thiên
nhừng lại một chút, chậm rãi tiếp tục nói: “Có cần hay không bổn quân tự mình phân phó các ngươi phải làm như thế nào?”
“Không, chúng thần sẽ tự châm chước, đa tạ quân vương tha thứ.”
Lập tức, phía dưới những trọng thần có liên quan lập tức kinh sợ mở miệng.
Này, đã xem như quân vương ân điển, cấp bọn hắn cơ hội lần thứ hai.
Bọn họ nếu còn không biết đúng mực, tất cả đều đáng tiến vào hắc ngục bóp nát đầu khớp xương rồi.”
Vân Thí Thiên nghe vậy, sắc mặt lạnh như băng có chút chuyển biến tốt đẹp.
Vọng Thiên Nhai, cao thủ như mây, ai cũng không phục người khác.
Trừ ra hắn cùng dưới tay sáu đại thống lĩnh có thể áp chế những người khác, những người còn lại căn bản làm không được.
Điều này có lợi, nhưng cũng có hại.
“Quân vương, thiết tinh ở Phong Châu…”
“Khởi bẩm quân vương, Phạm Thiên các phái người đến truyền lời.” Ngay lúc Phong Vô Tâm mở miệng, đồng thời ngoài
điện đột nhiên vang lên một tiếng bẩm báo.
Lạc Vũ nghe vậy nhẹ nhàng chuyển mắt một chút.
Vân Thí Thiên mới vừa về còn chưa kịp uống một miếng nước, Phạm Thiên các Đế Phạm Thiên đã phái người đến đây.
Đây là nói tin tức của Đế Phạm Thiên rất linh thông? Hay là nên nói cái gì khác?
“Tới cũng thật nhanh.” Vân Thí Thiên hừ
lạnh một tiếng, dựa vào ghế dựa kỳ lân phía sau, giống như cũng không
kinh ngạc về tin tức này.
Bên cạnh Phong Vô Tâm lập tức ngừng hồi báo, trầm giọng nói: “Tuyên.”
“Vâng.”
“Tuyên sứ giả Phạm Thiên các vào điện diện kiến.” Thanh âm tung bay, xa xa truyền bá đi.
Một lát sau, một chuỗi người trước sau tiến vào đại điện.
Người cầm đầu là một nam tử trung niên,
vừa vào điện lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười hướng Vân Thí Thiên tam hô
cửu bái, sau đó cười nhìn Vân Thí Thiên.
“Vọng Thiên quân vương từ xa về đến, thật đáng mừng.”
“Hỉ từ đâu đến?” Phong Vô Tâm nghe vậy thản nhiên nói. (*mừng)
“Đương nhiên là có hỉ, nghe nói Vọng
Thiên quân vương tại tiểu quốc xa xôi ngàn dặm, vì một nữ nhân làm trì
trễ thời gian trở về.
Đã từ lâu nghe thấy Vọng Thiên quân vương không thích nữ sắc, nay cuối cùng tâm cũng đã động, chẳng phải là mừng rỡ.
Các chủ nghe tin lập tức phái tại hạ vì Vọng Thiên quân vương đưa lên hạ lễ, đại biểu tâm ý của chủ nhân ta.”
Dứt lời, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, lập tức phía sau đưa lên một cái rương tinh xảo.
Người này cũng không hy vọng xa vời Vân
Thí Thiên sẽ có hứng thú mở miệng kêu hắn mở ra, hắn tươi cười đầy mặt
trực tiếp mở rương ra.
Lập tức, triều thần tề tụ trong nghị
chính cung, nhìn vào bên trong chiếc rương tinh xảo, một thân lụa mỏng
phi vũ, cơ hồ giống như lộ ra nửa thân trần, mỹ nữ đang uốn mình nằm bên trong.
Mi mục như vẽ, tuyệt đối là mỹ nữ cực phẩm.
Vọng Thiên quần thần, lạnh ngắt như tờ.
Người của Đế Phạm Thiên sau khi mở rương, đầy mặt tươi cười hướng về phía mặt không chút thay đổi Vân Thí Thiên,
nói: “Những thứ phía sau này, chính là những phiên quốc phụ thuộc các
chủ ta, vì biểu thị vui mừng mà đặc biệt đưa lên hạ lễ, chúc mừng Vọng
Thiên quân vương từ xa về đến.”
Dứt lời, những người phía sau liên tiếp tiến lên, tươi cười đầy mặt, đều tự đưa cái gọi là hạ lễ.
Phì hoàn yến gầy, đẹp đẽ có, ôn nhu có,
nóng bỏng có, văn nhã có, các hình thái mỹ nữ, đó là khuynh thành mà ra, người người đều là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Trong nháy mắt, cả nghị chính cung Vọng Thiên Nhai đều phát sáng cả lên.
Biết rõ Vân Thí Thiên vì một nữ nhân mà chậm trễ thời gian quay về.
Nhưng lại đưa đến vô số mỹ nữ cao cấp, tâm tư này…
Vọng Thiên quần thần, không dám nói một lời, nhất tề trầm mặc.
Vân Thí Thiên cao cao tại thượng ngồi, nhìn trước mắt hết thảy, không tỏ bất cứ thái độ gì.
Mà Phong Vô Tâm và đám người Yến Trần vốn hẳn là ra mặt giải quyết, lại liếc nhau, sau đó mỉm cười quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ.
Ngươi không phải là vị hôn thê của chủ nhân sao.
Nhiều như vậy nữ nhân tới rồi, tự nhiên là ngươi phải ra mặt thu thập.
Trong lúc nhất thời, cả triều đại thần toàn bộ đem ánh mắt tập trung tới trên người Lạc Vũ.