Đặc Công Hoàng Phi

Chương 159: Chương 159: Mẹ của Vân Thí Thiên




Edit: Hami

Beta: Sakura

Gió nhẹ nhàng thổi, lại không xua tan đi cái lạnh trong đại sảnh lúc này, cả bầu không khí giống như ngưng kết lại.

Trong đại sảnh tất cả mọi người nhìn về phía người Quân gia.

Chính là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Quân Nhiêu Thiên bước nhanh đi tới một đoàn người, rất nhanh tiến đại sảnh, trong đại sảnh thấy mọi người đều dùng một loại biểu lộ không cách nào hình dung quái dị nhìn xem bọn hắn.

Trong nháy mắt Phong Vô Tâm không khỏi kinh ngạc.

Ngay sau đó lại cũng không dám trì hoãn hướng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ nói: “Quân Nhiêu Thiên nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cho Vương phi.

Hình như có liên quan đến chuyện trước mắt này, cho nên ta mạo muội mang đến.”

Vừa nói như vậy xong, trong đại sảnh có người vui, có người lo.

Cái loại biểu lộ không đồng nhất này, nhìn về chỗ năm màu sáng rực rõ kia.

Mắt nhìn Lạc Vũ không có lên tiếng, mặt Vân Thí Thiên không biểu tình hướng Quân Nhiêu Thiên nói: “Nói.”

Quân Nhiêu Thiên lau cái trán đổ mồ hôi, hắn còn cho tới bây giờ chưa thấy qua tình huống nhiều thủ lĩnh tập trung cùng một chỗ, cái uy áp vô hình này thật dọa người a.

Hơn nữa, đối diện Vân Thí Thiên tuy không có biểu lộ, nhưng là thực chất bên trong thẩm thấu ra sát khí…

Đột nhiên Quân Nhiêu Thiên rất sợ, dường như bắt đầu hoài nghi mình đến không đúng lúc thì phải.

Nhưng những cảm xúc này cũng chỉ trong chớp mắt, Quân Nhiêu Thiên run rẩy nói với Lạc Vũ: “Ngươi không phải đã hỏi ta chúng ta Quân gia huyết thống có gì kỳ lạ quý hiếm à.

Ta trở về hảo hảo tra xét tra,, đây chính là đồ vật chúng ta Quân gia liệt tổ liệt tông lưu lại.

Phía trên ghi lại lấy hết thảy, ngươi nhìn sẽ biết.” Quân Nhiêu Thiên vừa nói vừa theo trên người móc ra một vật, đưa tới Lạc Vũ.

Lạc Vũ không có đưa tay cầm lấy.

Bên cạnh Minh Trần Dạ thấy vậy, duỗi tay ra tiếp nhận, hít sâu một hơi chậm rãi mở ra, trải ra trước mặt Lạc Vũ và Vân Thí Thiên nhìn lại.

Kỳ thật đã không cần nhìn rồi.

Lời nói của Phi Vũ Quốc Vương cùng với đồ vật Quân Nhiêu Thiên gấp vội vàng chạy đến đưa lên.

Cả hai phía đếu có quá nhiều chỗ tương tự cùng với hỗ trợ lẫn nhau.

Nếu không phải trước đó hợp mưu tốt, thì vấn đề này hoàn toàn là chân chân thật thật đấy.

Đọc nhanh như gió, nhìn mấy chữ mà cổ giản ghi lại.

Mặt mày Vân Thí Thiên lạnh kinh người.

Có lẽ Phi Vũ Quốc Vương vàQuân Nhiêu Thiên liên thủ với nhau.

Nhưng muốn nói mấy trăm thế hệ của hại tộc đều liên thủ với nhau, nói ra ngay cả ông trời cũng không tin nữa là.

Hai phần đồ đạc này, sự thật bày ra trước mắt, Giá Hiên Mặc Viêm và Lạc Vũ là hậu duệ Giá Hiên Nhất Tộc và Quân thị nhất tộc, kế thừa hai vị cường giả tuyệt thế.

Bọn hắn kết hợp có thể phong ấn bình chướng cái Vong Linh Thần Minh vực.

Vân Thí Thiên khép tại năm ngón tay trong tay áo, chặt chẽ cầm trở thành nắm đấm.

Kỳ thật hắn sớm nên nghĩ đến mới phải, rõ ràng máu của Lạc Vũ có thể rửa cái hắc khí kia.

Như vậy đặc thù, kỳ thật đã sớm tại chiêu cáo bọn hắn rồi.

“Đúng vậy, theo như nói như vậy Lạc Vũ xác thực là hậu duệ kế thừa Quân gia gột tẩy lực lượng.” Năm ngón tay nắm lại thành nắm đấm nắm chặt ở bên trong, Vân Thí Thiên chậm rãi mở miệng.

Phía dưới mọi người bình tĩnh nhìn xem hắn, nghe vậy thở dài một hơi, lại không lên tiếng nhìn xem Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.

“Xác định là tốt rồi, đã như vầy, hai người các ngươi nhanh kết thành vợ chồng, cộng đồng học cái Phiêu Miểu thần thông kia.

Bên trong cái Phiêu Miểu thần thông kia có một chiêu song tu thức, là trước mắt công pháp mạnh nhất đại lục Vong Xuyên, các ngươi cùng nhau luyện nó, càng có thể mạnh hơn nữa.”

Ngân tông yên tâm, nếu là như vậy, vậy là tốt rồi, dễ giải quyết rồi.

Không được, nhà của ta Lạc Vũ đã kết hôn rồi, không thể cùng Giá Hiên Mặc Viêm làm phu thê.

Ngân tông vừa dứt lời, Tiểu Ngân nóng nảy nói.

Ngân tông nghe nói lập tức hai mắt quét ngang, liếc mắt nhìn Tiểu Ngân cả giận nói: “Đã lập gia đình thì thế nào, hiện tại đối mặt chính là tai kiếp của mọi sinh linh trên cái đại lục này.

Hi sinh một tí có cái gì không được, , đừng quên năm đó hai vị tiền bối là như thế nào làm.”

Một lời nói đến đây, Ngân tông lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên vàLạc Vũ.

Trong đại sảnh mọi người, thấy vậy cũng đều quay đầu nhìn Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ.

Vân Thí Thiên và Lạc Vũ cảm tình là tốt.

Nhưng trước mắt có liên quan tới sự an nguy của tất cả mọi sinh linh trên đại lục Vong Xuyên.

Việc này mặc dù có điểm không ổn, nhưng là đại sự trước mắt, những chuyện nhỏ nhặt này không nên câu nệ tiểu tiết mới đúng.

Một mảnh yên lặng, tất cả mọi người đang đợi đáp án của Lạc Vũ và Vân Thí Thiên.

Lạc Vũ, Lạc Vũ… Tiểu Hồng có chút nóng nảy.

“Câm miệng, nhanh trả lời.”

Ngân tông hướng Tiểu Hồng rống lên một câu, sau đó trừng mắt Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.

“Không cần cân nhắc ý nghĩ của ta, mặc kệ ngươi làm quyết định gì, ta đều đứng tại ngươi bên này, ai kêu ta thích ngươi đây này.”

Ở này đầy phòng vô hình bức bách, Minh Trần Dạ đột nhiên cười hì hì nhìn xem Lạc Vũ nói.

Lạc Vũ nghe nói nhìn Minh Trần Dạ, chống lại trên mặt Minh Trần Dạ cười hì hì, hai mắt lại hết sức kiên định.

Tại đây dạng thời điểm ủng hộ quyết định của nàng, trong lòng Lạc Vũ cảm động không cách nào nói rõ, nhưng bên miệng lại nói: “Chúng ta tại sao phải cân nhắc ý nghĩ của ngươi.”

Một câu nói chọc cười, lại làm cho không khí đầy phòng bức bách có hơi chút thoáng ra.

Mà đang ở bên trong chấn động Vân Thí Thiên lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua ở đây mỗi người: “Ta không đồng ý.”

Bốn chữ chém đinh chặt sắt từ trong miệng Vân Thí Thiên nói ra, tràn đầy kiên định tuyệt không sửa đổi.

“Cái gì, ngươi dám không đồng ý.” Ngân tông lập tức giận dữ.

Vân Thí Thiên giương mắt chống lại Ngân tông nắm chặt tay Lạc Vũ lãnh khốc tuyệt đối mà nói: “Lạc Vũ là thê tử của ta, cuối cùng cả đời chỉ có thể là ta.

Ai cũng không thể đụng vào, ai cũng không được, quản chi là vì thiên hạ này.”

Mỗi chữ mỗi câu, Vân Thí Thiên nói hết sức chậm, nhưng quyết tuyệt không thay đổi, lại để cho nhân tâm không thể lay chuyển.

Vừa nói như vậy xong, trong đại sảnh đám người Tông chủ Hải Thần tông, Lâu Tinh không khỏi có chút bạo động.

“Đây là vì thiên hạ tất cả mọi người…” sắc mặt Băng Thánh Cung chủ nhíu chặt trầm giọng nói.

“Vậy thì sao, mạng người trong thiên hạ này có liên quan gì đến ta.” Giọng nói của Vân Thí Thiên chìm như băng.

Hắn không phải chúa cứu thế, hắn không có ý chí vĩ đại như vậy.

Có thể cứu liền cứu, không thể cứu, khắp thiên hạ đều chết hết rồi, đều không cứu.

Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh càng thêm bạo động,.

“Ngươi đừng quên, là ai phá hủy phong ấn, thả ra Vong Linh.” hai mắt Ngân tông nhắm lại, trong mắt là tuyệt đối thịnh nộ.

“Cho nên, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực chống cự và tiêu hủy nó.” Lạc Vũ vẫn trầm mặc, lúc này đột nhiên đứng người lên chống lại ánh mắt của Ngân tông.

“Có thể hủy diệt thì hủy diệt, không thể hủy diệt cho dù bồi thêm mạng của chúng ta, chúng ta cũng thừa nhận, muốn vợ chồng chúng ta tách ra, tuyệt không khả năng.”

Lạc Vũ một dứt lời xuống, quay đầu đối với Vân Thí Thiên sáng lạn cười cười, kéo Vân Thí Thiên hướng ra ngoài tựu đi: “Chúng ta đi nghĩ biện pháp.”

Nàng không vĩ đại, nàng không có ý chí vĩ đại kia.

Muốn nàng vì người trong thiên hạ hi sinh hạnh phúc chính mình không dễ có được, thật có lỗi, nàng làm không được.

Dắt tay đồng hành, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ hết sức quyết đoán.

Là bọn hắn gây ra họa, bọn hắn gánh chịu, bọn hắn sẽ dốc sức liều mạng.

Nhưng là, bọn họ là ích kỷ đấy.

Bọn hắn không cách nào bởi vì phải cứu cái gì toàn bộ người trong thiên hạ, mà tùy ý hi sinh hạnh phúc của mình.

Trừ khi chết đi, nhưng là đôi khi, có một số việc, cho dù chết cũng không thể thương lượng được.

Trong đại sảnh mọi người cũng không nghĩ tới Lạc Vũ so Vân Thí Thiên còn quyết tuyệt, không khỏi phản ứng không kịp nhìn xem hai người dắt tay đi ra ngoài.

Duy chỉ có Giá Hiên Mặc Viêm vẫn đứng ngay tại chỗ, thần sắc phức tạp nhìn Lạc Vũ và Vân Thí Thiên.

Cự tuyệt dứt thoát như thế, không tiếc đối lập với tất cả mọi người.

Cũng bởi vì, cũng bởi vì tình cảm của bọn hắn không thể không thể khinh nhờn, không thể vấy bẩn sao.

“Ha ha, đây mới là ta nhận thức Quân Lạc Vũ và Vân Thí Thiên, đi đi rồi, thiên muốn ta chết, ta sẽ dốc hết toàn lực đi chống cự, sống hay chết dựa vào bản lãnh của mình.

Muốn dựa vào người khác hi sinh, được hưởng yên vui, thật sự là không biết xấu hổ.” Một mảnh tĩnh mịch ở bên trong, Minh Trần Dạ đột nhiên cười ha ha lên tiếng, ngay sau đó tay áo vung lên đi theo Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đi ra ngoài.

Lời nói sắc bén, nghe vào trong tai mọi người, phối hợp thêm vừa rồi theo như lời Ngân tông nói về sự tình Phiêu Miểu nhất tộc, thực sự như nuốt phải ruồi bọ.

“Lạc Vũ, ngươi thật sự quyết định như vậy?”

Nhìn xem Lạc Vũ và Vân Thí Thiên cứ như vậy dắt tay đi ra ngoài, một điểm cứu vãn đều không có, Phi Vũ Quốc Vương kinh ngạc.

Lạc Vũ cứ như vậy buông tha không để ý thiên hạ, cứ như vậy phải ly khai?

Cái này, đây quả thực quá xa so với hắn tưởng tượng rồi.

Mà Lạc Vũ căn bản không thèm quan tâm đến lý lẽ, sải bước đi ra ngoài.

“Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, các ngươi không thể ích kỷ như vậy.” Phi Vũ Quốc Vương nhìn bóng lưng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, rống to lên tiếng.

Hắn không phải tông chủ lục tông, không có gì khó chịu.

Hắn chỉ biết là, bọn hắn Giá Hiên Nhất Tộc và Quân thị nhất tộc cùng nhau thủ vệ lấy bí mật này, thủ hộ lấy đại lục này nhiều năm như vậy.

Bọn hắn cũng có thể vì cái đại lục này, trả giá hết thảy.

Dựa vào cái gì nàng Quân Lạc Vũ cứ như vậy ích kỷ phản đối, sao nàng ta có thể phản đối.

“Phi Vũ Quốc Vương, ngươi bây giờ mới biết được ta ích kỷ sao?” Lạc Vũ không quay đầu lại, dưới chân không ngừng dắt lấy Vân Thí Thiên đi ra ngoài.

Nàng Quân Lạc Vũ ích kỷ, không phải một ngày hôm nay.

“Ngươi…” Phi Vũ Quốc Vương bị Lạc Vũ nói một câu, cơ hồ nghẹn muốn thổ huyết.

Lập tức quay đầu nhìn về phía còn không biết rõ tình huống Quân Vân và Quân Nhiêu Thiên quát: “Các ngươi cứ như vậy trơ mắt ếch ra nhìn sao?

Các ngươi cứ như vậy cho phép hậu nhân Quân gia phá hư hết thảy?

Các ngươi muốn làm phản đồ của thiên hạ này? Làm đầu sỏ hại chết tất cả mọi người trên đại lục sao?”

Ngôn từ kịch liệt theo Phi Vũ Quốc Vương trong miệng hô lên, Phi Vũ Quốc Vương cũng gấp mắt đỏ rồi.

Quân Nhiêu Thiên hơi chút tinh tường một chút tình huống trước mắt.

Nghe nói như vậy đều không để ý Phi Vũ Quốc Vương Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, sau đó hướng Quân Vân ra hiệu, hắn mà nói Lạc Vũ sẽ không nghe đấy, nói cũng vô dụng.

Nhưng mà, căn bản không được rõ lắm tình huống Quân Vân vân thấy vậy, trầm ngâm trong nháy mắt chậm rãi mở miệng: “Ta ủng hộ tất cả quyết định của nữ nhi và con rể ta.

Ta không rõ ràng lắm tại sao nữ nhi của ta phải cùng Mặc Viêm cùng một chỗ, ta chỉ biết là vạn người. này có liên quan gì tới chúng ta.

Các ngươi không cần đem tội danh ngập trời như vậy áp đặt cho nữ nhi và con rể ta, nữ nhi của ta còn sống, không nên quản bọn hắn thì tốt hơn.

Như vậy bọn hắn chết rồi, làm sao đến nữ nhi của ta chịu tội.”

Dứt lời, hướng Phong Vô Tâm và Vân Khung phất phất tay, đuổi kịp bước chân Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.

Quay đầu, mỉm cười chờ bọn người Quân Vân đi theo.

Phong Vô Tâm và Vân Khung, từ đầu tới đuôi đều không hiểu xảy ra chuyện gì.

Nhưng Vương Hậu và Quân vương nhà mình đã đi, đương nhiên phải đi cùng.

Lập tức, một đám người cứ như vậy bỏ qua tất cả mọi người trong đại sảnh, đi ra ngoài.

Mà Tiểu Ngân và Tiểu Hồng nhìn Lạc Vũ bọn hắn, tại nhìn cha nó, hai bên đều khó có thể lựa chọn.

“Chậm đã.” Băng Thánh Cung chủ đột nhiên quát lạnh một tiếng.

Cùng một lúc Song Diệp Thành chủ, Gia Chủ Lâu Tinh, Thiếu chủ Lăng Nam, Hải Thần tông chủ, đều đứng dậy bất động thanh sắc ngăn ở trước mặt Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.

Vân Thí Thiên thấy vậy lạnh lùng dừng bước, khóe miệng câu dẫn ra một vòng trào phúng cùng lãnh khốc cực kỳ nói: “Như thế nào, muốn động thủ?”

Đối diện hắn Hải Thần tông chủ nhíu mày nói: “Hai vị, hôm nay lại để cho nhóm lão hủ lại không biết xấu hổ rồi, kính xin hai vị đáp ứng, cái này sự tình quá mức trọng yếu, chúng ta thật sự là…”

“Chúng ta cũng thật sự là không có biện pháp khác.” Song Diệp Thành chủ tiếp nhận lời nói, mặt mũi tràn đầy xấu hổ hướng Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ nói.

Nhưng là cái kia thân hình lại một mực ngăn ở phía trước hai người.

“Vì tư tâm của bọn ngươi không cứu người trong thiên hạ, Quân Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, các ngươi quả thực là sỉ nhục của nhân loại.”

Hải Thần tông chủ và Song Diệp Thành chủ hát mặt đỏ, Băng Thánh Cung chủ hát mặt đen.

“Đúng vậy a, các ngươi…”

“Ha ha, buồn cười, buồn cười.” Ngay tại mấy vị tông chủ tứ phương vây quét thời điểm, Minh Trần Dạ mãnh liệt cười ha ha lên tiếng.

Giọng nói hết sức châm chọc mà nói: “Khá lắm không biết xấu hổ, chính mình sợ chết liền hướng trên đầu chúng ta chỉ trích, sỉ nhục, cái gì gọi là sỉ nhục, cứu được các ngươi những kẻ ăn cây táo, rào cây sung mới gọi sỉ nhục.”

lời nói bén nhọn như thế, bọn người Hải Thần tông chủ xấu hổ, tuy là vạn phần xấu hổ, nhưng lại như trước chặn đường.

Minh Trần Dạ thấy vậy khẽ hừ: “Lão tử có bản lĩnh, lão tử không cứu, như thế nào đấy, các ngươi có thể như thế nào đấy…”

“Trần Dạ, không cần phải nói nhiều với bọn họ.” Minh Trần Dạ còn chưa nói hết, đột nhiên Lạc Vũ mở miệng.

Một bên Vân Thí Thiên thì lạnh lùng nhìn xem mấy người nói: “Muốn động thủ thì lên, hôm nay xem các ngươi có thể hay không cản được chúng ta.”

Lời này vừa nói ra mùi thuốc súng dày đặc lập tức bốc lên.

Cái khí tức kia vô cùng bức người.

Bọn người Lăng Nam Gia Chủ lập tức đâm lao phải theo lao.

Bọn hắn không thể đánh thắng được Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, nhưng cứ để cho người đi rồi, vậy bọn họ tất cả mọi người. . .

“Phanh.” Mà đang ở lúc mùi thuốc súng văng khắp nơi Ngân tông một mực ngồi ở địa vị ca,o một móng vuốt vung xuống, một cái bàn lập tức bị phá hủy.

Sắc bén lực lượng màu trắng tại trên người Ngân tông bắn ra, Ngân tông lửa giận ngút trời, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét: “Tốt một cái vì tư lợi tạp chủng.

Tốt, các ngươi đã không cứu, lưu cũng vô dụng, lão tử hôm nay sẽ giết các ngươi, phát tiết lửa giận trong lòng.”

Dứt lời, móng vuốt vung lên một đạo sắc bén hướng Lạc Vũ và Vân Thí Thiên phóng đi.

Băng Thánh Cung chủ bọn hắn không làm gì được Lạc Vũ bọn họ, nhưng là Ngân tông. . .

Lão cha, không thể.

Một bên Tiểu Ngân thấy vậy khẩn trương, mãnh liệt vọt ra hướng cái kia lực lượng màu trắng bạc chặn đường.

Ngân tông thấy vậy giận dữ: “Súc sinh, ngươi thực làm như ta không dám giết ngươi có phải hay không.”

Phẫn nộ, đạo lực lượng màu trắng bạc trực tiếp hướng Tiểu Ngân vọt tới.

Vân Thí Thiên và Lạc Vũ Quay đang quay lưng, thấy vậy lập tức quay người trở lại.

Lạc Vũ tay chụp tới, đoạt lấy Tiểu Ngân.

Vân Thí Thiên cầm Kỳ Lân La Sát Đao trong tay vừa hiện, một đao ngân tông lực lượng phóng tới.

“Oanh.” Chỉ nghe một tiếng đại chấn, một màu bạc một đen như mực lưỡng khí ở giữa không trung chống lại, trong đại sảnh lập tức khí lưu bay loạn, bốn phía trang trí ầm ầm vỡ vụn.

“Dám đánh trả.” Ngân tông càng giận dữ, móng vuốt lại lần nữa giương lên, lực lượng mạnh hơn muốn gào thét mà ra.

“Trước đừng động thủ, ta có chuyện muốn nói. . .”

“Oanh. . .”

Mà đang ở Ngân tông muốn tại động thủ trong nháy mắt, sau khi đi vào vẫn không nói chuyện Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên một bước bước ra, quát lớn.

Nhưng ngay tại hắn mở miệng cùng lúc đó, xa xa một tiếng sấm rền bình thường ầm ầm thanh âm vang lên, xuyên phá cả bầu trời, chồng chất mà đến.

Trong nháy mắt, mặt đất một hồi rất nhỏ chấn động.

Trong đại sảnh mọi người thấy vậy, lập tức thất sắc.

“Chết tiệt, phá tan tầng thứ nhất phong ấn.” Ngân tông vù phát quay đầu nhìn về phía Thần Minh Vực.

Chỗ cuối cùng nó bố trí phong ấn, đã bị Thần Minh Vực bên trong phục sinh siêu cấp ma thú phá tan tầng thứ nhất.

Còn lại hai tầng, có thể phá tan bất cứ lúc nào.

Ngân tông vừa nói như vậy xong, trong đại sảnh vốn là mọi người đã biến sắc, sắc mặt càng phát ra khó coi.

Trong đại sảnh khí thế vốn là giương cung bạt kiếm nay lại càng nặng thêm.

“Như thế tình huống đã rất vội, chúng ta lúc này không nghiên cứu ứng đối như thế nào, ngược lại tự giết lẫn nhau, cái này thành bộ dáng gì nữa.”

Ở trong không khí giương cung bạt kiếm, Giá Hiên Mặc Viêm trầm giọng quát.

Vừa nói như vậy xong, bên cạnh một mực đứng không nhúc nhích cũng không có tham dự vây khốn Hải Mặc Phong nhẹ gật đầu: “Mặc Viêm lời này mới là chính xác đấy. Muốn sống sót cũng không đáng xấu hổ, nhưng là chúng ta không thể dùng thủ đoạn đáng xấu hổ.”

“Lời này mới là người nói.” Minh Trần Dạ nhếch miệng nói.

Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy liền tiến lên, chen vào cái vòng nhỏ hẹp mà mấy Đại Tông Chủ vây quanh.

Đứng ở bên người Lạc Vũ: “Vấn đề này tuy liên quan thiên hạ, nhưng cũng là chuyện giữa chúng ta.

Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, ba người chúng ta đến đàm.” Dứt lời, đưa tay bắt lấy Lạc Vũ hướng ra ngoài kéo đi

Bên cạnh bọn người Gia Chủ Lâu Tinh, gặp Giá Hiên Mặc Viêm ra mặt nói.

Nghĩ thầm ba người đàm, còn tốt hơn là bọn hắn cưỡng bức, không khỏi lui ra phía sau một bước, nhượng xuất đường cho bọn người Vân Thí Thiên.

Giá Hiên Mặc Viêm lôi kéo Lạc Vũ đi.

Nhưng chỉ mới bước đi một bước, đột nhiên Lạc Vũ trở tay chế trụ tay của hắn, đem hắn kéo đứng lại, Giá Hiên Mặc Viêm lập tức nhíu mày quay đầu.

Lạc Vũ nhìn xem Giá Hiên Mặc Viêm, nàng hiểu, Giá Hiên Mặc Viêm muốn dùng cái này lấy cớ, đem bọn họ từ nơi này mang đi ra ngoài.

Ý tốt lần này, nàng nhận, thế nhưng mà. . .

“Mặc Viêm, không có gì để thương lượng, có lẽ ngươi hiểu ta, ngươi nên biết của ta kiên trì.”

Lạc Vũ nhìn xem Giá Hiên Mặc Viêm, duỗi tay nắm chặt tay Vân Thí Thiên, nắm thật chặt.

“Ta có rất ít khi kiên trì cái gì, cho dù thiên hạ này, ngươi muốn, ta cũng có thể tặng cho ngươi.

Nhưng là, Vân Thí Thiên cùng tình cảm của ta, là kiên trì duy nhất của ta, bảo ta ruồng bỏ ta làm không được, càng làm không được tâm linh chia lìa.

Mặc Viêm, thực xin lỗi.”

Giá Hiên Mặc Viêm ngẩng đầu nhìn Lạc Vũ, trong mắt chứa bất cứ giá nào quyết tuyệt, và một chút áy náy.

Cùng với việc không muốn lại để cho hắn làm tấm mộc chắn cho nàng.

Như vậy sắc bén, cũng như vậy trực tiếp.

Trong nháy mắt nội tâm ngũ vị tạp trần, Giá Hiên Mặc Viêm nhìn Lạc Vũ, nếu Lạc Vũ yêu hắn như thế, hôm nay chỉ sợ hắn cũng là liều mạng, cũng không thể để vấy bẩn chút nào.

Mọi suy nghĩ liền luân chuyển, đến cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài, cuối cùng bỏ qua.

Giá Hiên Mặc Viêm lần thứ nhất vuốt vuốt đầu Lạc Vũ: “Như vậy quật cường, ăn thiệt thòi đấy.”

“Ăn thì ăn thôi.” Lạc Vũ không có đẩy ra tay Giá Hiên Mặc Viêm.

“Rượu mời không uống uống rượu phạt, đáng chết.”

Ngân tông thấy khuyên bảo không có hiệu quả, cái tính tình cuồng nộ kia rốt cuộc không cách nào che lấp.

Một tiếng rống to truyền ra, một quả cầu ánh sáng cực lớn màu bạc hướng phía bọn người Vân Thí Thiên phóng tới.

Lúc này đây, nhất định phải oanh bọn họ thành cám.

Quả cầu ánh sáng cực lớn, khí thế kinh người.

Không nhanh như sao bay, ngược lại chậm rãi tới gần, những nơi đi qua đại sảnh lập tức tan rã, tại cực lớn năng lượng áp xuống, bị phá hủy thành bột phấn.

“Không tốt.” Minh Trần Dạ cùng Phong Vô Tâm thấy vậy quát to một tiếng, trong lúc nhất thời mấy người đồng loạt ra tay đánh tới quả cầu ánh sáng của Ngân tông.

Nhưng lực lượng của bọn hắn làm sao có thể so với Ngân tông.

Sát khí dữ tợn tuôn ra từ quả cầu lớn màu bạc làm cho tất cả lực lượng công kích nó, toàn bộ như đá chìm đáy biển.

“Chạy mau.” Một bên bọn người Song Diệp Thành chủ thấy vậy không khỏi hoảng hốt, lập tức hướng ra ngoài chạy như điên, ngân tông bạo nộ rồi.

Mà bọn người Lạc Vũ Vân Thí Thiên tất bị Ngân tông tập trung vào, căn bản không cách nào di động.

Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy liền đứng tại trước mặt Lạc Vũ.

Trong lúc cấp thiết không kịp nghĩ lại, liền giật xuống vòng cổ hướng quả cầu ánh sáng ngân ném đi.

Đồng thời kêu to: “Kích phá thượng diện tinh thạch.”

Vân Thí Thiên ngay tại bên cạnh Giá Hiên Mặc Viêm, nghe nói phản ứng nhanh nhất, một tay vung lên một cổ lực lượng đánh tới sợi dây chuyền.

“Oanh.” Ngay lúc lực lượng Vân Thí Thiên đánh trúng cái kia tinh thạch.

Một đạo che khuất bầu trời hỏa hồng gào thét mà ra, cái kia sáng chói sáng cơ hồ làm hoa mắt tất cả mọi người bức Vân Thí Thiên cùng mọi người không thể không nghiêng đầu nhắm mắt.

Lửa đỏ bao trùm cả bầu trời, như một cái Hỏa Long hào hùng mà đến, phóng tới cái quả cầu kia.

Lực lượng giam cầm của Ngân tông lập tức biến mất.

“Lui.” Cảm nhận được lực lượng kinh người của lửa đỏ kia, Vân Thí Thiên quay người nắm lên Quân Vân cùng Vân Khung chạy ra.

Lạc Vũ cũng nhanh tay nắm lên Phong Vô Tâm cùng Quân Nhiêu Thiên lui về phía sau.

Minh Trần Dạ và Giá Hiên Mặc Viêm, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, hướng ra bên ngoài chạy.

“Phanh.” Một tiếng va chạm cực lớn vang lên.

bọn người Hải Thần tông chủ đã sớm chạy xa, tinh tường trông thấy một màu bạc, một hỏa hồng lực lượng tựu như một mây hình nấm, đánh bay đại sảnh, bay thẳng đến chân trời.

Tất cả đồ vật chạm vào hai đạo lực lượng này, trong một cái chớp mắt biến thành tro tàn.

Mọi người không khỏi biến sắc, lực lượng này. . .

“Được a Giá Hiên Mặc Viêm ngươi rõ ràng món đồ lợi hại a.”

Minh Trần Dạ phủi tro tàn trên người, , đứng lại tại cách đó không xa nhìn xem đại sảnh lập tức bị phá hủy mà líu lưỡi.

Sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm không động: “Đây chính là vòng cổ mà tổ tiên chúng ta lưu lại, bên trong cái tinh thạch kia ẩn chứa năng lượng của hắn.”

“Khó trách.” Minh Trần Dạ thế nào líu lưỡi.

Một trong hai lực lượng của hai đại cường giả, quả nhiên bưu hãn.

“Cám ơn.” Lạc Vũ nhìn Giá Hiên Mặc Viêm, Giá Hiên Mặc Viêm chỉ cười cười.

Màu bạc và hỏa hồng chậm rãi tan rã trên không trung, Ngân tông ở giữa không trung hiện ra thân hình, sắc mặt có chút khó coi.

Hỏa hồng biến mất, vòng cổ theo gió mà rơi, hướng về Vân Khung.

Vân Khung vô ý thức đưa tay tiếp nhận nhìn thoáng qua, lại hướng Giá Hiên Mặc Viêm chuyển tới.

“Đa tạ ngươi cứu, ồ. . .” Một lời cảm ơn còn chưa nói ra, Vân Khung đột nhiên thu hồi vòng cổ đang định đưa cho Giá Hiên Mặc Viêm.

“Cái này ta đã thấy.” Ngay lúc Giá Hiên Mặc Viêm chuẩn bị cầm lấy, Vân Khung nhìn chằm chằm trong tay vòng cổ.

“Ngươi đã từng thấy, không có khả năng, đây là đồ vật của tổ tông ta, chỉ có hậu nhân Giá Hiên Nhất Tộc mới có như vậy một cái.” Giá Hiên Mặc Viêm lập tức phản bác.

“Không đúng, ta thực đã thấy, ngay tại Vọng Thiên Nhai.” Vân Khung cầm thật chặt vòng cổ.

Nàng thực đã thấy, nàng tuyệt đối khẳng định.

Chỉ là nhất thời còn chưa có nghĩ ra, rốt cuộc là tại đâu thấy.

“Không phải đâu, đây là hậu nhân Giá Hiên mới có đấy.” Minh Trần Dạ rất kinh ngạc nhìn xem Vân Khung.

Lạc Vũ nghe nói nhìn về phía Vân Thí Thiên, Vân Thí Thiên lắc đầu, hắn không có ấn tượng.

“Chẳng lẽ lại Vọng Thiên Nhai cũng có hậu nhân Giá Hiên Nhất Tộc?” Hải Mặc Phong cũng tiến lại.

Vừa nói chuyện, một bên hướng Vân Thí Thiên ra hiệu còn không thừa dịp Ngân tông không có chú ý tới bên này thời điểm đi.

Vân Thí Thiên khẽ gật đầu, hướng Lạc Vũ ra hiệu.

Lạc Vũ lập tức liền chuẩn bị nắm lấy đám người Quân Vân, chuẩn bị đi…

“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, Thí Thiên, ta từng thấy cái vòng cổ này ở chỗ mẹ đệ.”

Ngay tại lúc Lạc Vũ Vân Thí Thiên chuẩn bị rút lui, Vân Khung đột nhiên kêu to lên.

“Ah. . .” Lạc Vũ Giá Hiên Mặc Viêm lập tức cả kinh.

Bên cạnh Hải Mặc Phong và Minh Trần Dạ bọn người cũng kinh ngạc quay đầu nhìn Vân Thí Thiên.

Tộc trưởng Giá Hiên Nhất Tộc truyền thừa vòng cổ, mẫu thân Vân Thí Thiên có? Cái này. . .

Mà Phi Vũ Quốc Vương đang ở phía xa chạy đến nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.