Đặc Công Hoàng Phi

Chương 101: Chương 101: Ngọc Thạch Câu Phần




Tình thế nhanh chóng quay ngược trở lại, từ hưng phấn chuyển sang kinh hãi bất quá chỉ trong chốc lát thoáng qua, sắc mặt Yến Phi vạn phần sợ hãi kêu lên tiếng.

3 nơi của Vọng Thiên Nhai cùng tiếp giáp với quốc gia khác có gần 200 vạn binh mã, cơ hồ được chia ra đóng quân ở ba hướng Đông, Nam, Tây.

Mà phía sau lưng Vọng Thiên Nhai chính là phương Bắc, nhưng địa thế nơi này lại rất hung hiểm, lưng dựa vào núi, căn bản không có để lại bao nhiêu binh mã canh gác.

Ngay lúc này, 90 vạn liên quân của bảy quốc chọn hướng rừng núi trùng điệp mà tấn công, thẳng tắp tiến vào hướng Bắc, nơi không có bao nhiêu binh lực phòng bị.

Phương Châu, Sâm Châu, kề bên kinh đô Vọng Thiên Nhai.

Hai Châu bị phá, cứ tiếp tục tiến tới theo hướng đó chỉ còn lại thành Ngũ Châu, đứng sừng sững chắn trước kinh đô Vọng Thiên Nhai.

Mà Ngũ Châu cách kinh đô Vọng Thiên Nhai, không đến 60 dặm.

Khoảng cách 60 dặm, chỉ là chuyện trong nháy mắt giống như một người thở ra một hơi đã đến nơi.

Huống hồ, Ngũ Châu cũng không được xây dựng như một tòa thành dành để chiến đấu, nơi đó chỉ là một thành trấn bình thường, một thành trấn không chịu nổi bất cứ “mưa to, gió lớn” gì.

Mà ở phương Bắc cơ bản không có bao nhiêu binh mã, nếu để cho liên quân 7 quốc thẳng tắp tiến đánh vào.

Như vậy, kinh đô Vọng Thiên Nhai của bọn họ khó lòng giữ được.

Đầy đất băng hàn, trong nháy mắt trái tim Yến Phi như bị đông đá trong tủ lạnh, khiến hắn cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Mà ngay lúc này, đại tướng đi theo bên người Vân Thí Thiên cũng nghe được tin tức, vọt tiến vào.

“Vương, mau điều binh, mau.”

“Quân vương, bây giờ làm sao bây giờ? Kinh đô của chúng ta…”

“Hai mặt thụ địch, này…”

Tâm tình lo lắng tràn đầy hiện lên nét mặt các vị tướng quân, chỉ mới nhìn thấy một chút bóng dáng thắng lợi, đột nhiên lại tràn tới tình thế lo âu, đây quả thật là…

Trong bầu không khí vô cùng lo lắng, nét mặt Vân Thí Thiên vẫn không chút thay đổi, vừa thong thả lại vừa lạnh trầm cực kỳ, chậm rãi nâng lên cánh tay một chút.

Lập tức, trong phòng tất cả thanh âm đều tĩnh lặng lại.

“Không có binh để điều động, cũng không thể điều động binh lực.” Thanh âm băng lãnh mà túc sát, sắc bén và cứng rắn hơn so với vàng đá.

“Quân vương, như vậy…”

Ba mặt Đông, Nam Tây đều bị bao vây, phải liều mạng bảo vệ mới không để mất ba cửa biên quan chủ chốt.

Ngay lúc này, nếu bọn họ điều động dời đi binh mã.

Như vậy hậu quả chẳng khác nào mất hết 3 cửa biên quan.

Mà đã không có 3 cửa biên quan trấn thủ, thì chẳng khác nào Vọng Thiên Nhai cũng bị diệt vong.

“Nhấc tảng đá lên, chặn lại.”

Tóc bạc không gió tự bay, sắc mặt Vân Thí Thiên không chút thay đổi.

Sâu trong đôi mắt đen nhánh, đó là ngọn lửa thiết huyết và quyết tâm dứt khoát tử chiến.

Nhấc tảng đá lên, chặn lại.

Sáu chữ ngắn ngủn, nhưng lại làm cho đại sảnh trở nên lạnh ngắt như tờ chỉ trong nháy mắt, khí tức thâm trầm làm cho người ta run sợ trong lòng.

Lợi Châu, là biên quan trọng yếu nhất của Vọng Thiên Nhai, nhưng vẫn không có bố trí nhiều binh mã trấn thủ.

Đó là bởi vì, nó có tuyệt đối sát chiêu “Ngọc thạch câu phần”, giết địch 3000, tự tổn hại 800.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh bất chợt nổi lên, lạnh đến tận xương, chui thẳng vào trái tim.

“Còn có ai không rõ sao?” Lãnh khốc vô tình, Vân Thí Thiên đứng bật dậy, kim bào màu đen chỉ còn lại tuyệt đối túc sát.

Vài đại tướng đối mặt nhìn nhau, đồng thời cúi đầu: “Vâng.”

“Tất cả dân chúng rút khỏi Lợi Châu thành…”

“Tất cả binh mã chia làm 3 đội, bắt đầu chuẩn bị trở về cứu kinh…”

“Nhấc lên…”

Băng lãnh dày đặc đến tận xương, từng tiếng chỉ huy không ngừng vang lên trên khắp bầu trời Lợi Châu, không có chỗ nào mà không dứt khoát.

Nếu làm cho chúng ta tức nghẹn đến mức này, như vậy chúng ta cứ thực hiện “Ngọc thạch câu phần”.

Phong khói cuồn cuộn trong không khí, Vọng Thiên Nhai bị vây công 4 phía.

Gió lạnh gào thét, lạnh như băng vô song.

Bông tuyết phất phới giữa không trung, một chút màu trắng rơi xuống từ trời cao, xinh đẹp mà lạnh lẽo.

Màu trắng của bông tuyết thoạt nhìn thuần khiết như vậy, nhưng lại lạnh lẽo không có chút độ ấm.

Mặt đất mịt mờ, tuyết trắng bao trùm, như khoát một tấm áo màu bạc, trời đất là một màu bạc trắng.

Thế cục khẩn trương, kinh đô Vọng Thiên Nhai đối diện với tình thế nguy cấp.

Ngũ Châu, rất gần kinh đô Vọng Thiên Nhai, nhưng lại là nơi không phải rất phồn hoa, nếu so sánh với các thành lớn khác của Vọng Thiên Nhai, thì Ngũ Châu thành đơn sơ đến dọa người.

Nhưng vào lúc này, nó lại nghênh đón một thời khắc vô cùng nóng bỏng.

Tất cả đại thần kinh đô Vọng Thiên Nhai, toàn bộ cơ hồ rời đi kinh đô, đến tọa trấn Ngũ Châu thành.

Tất cả các đại tướng kinh thành và binh mã viện trợ đều được phái tới trấn thủ phương này.

Nếu mất đi Ngũ Châu, chẳng khác nào mất luôn kinh đô Vọng Thiên Nhai.

Gió lạnh lợi hại, thiên địa một mảnh trắng mịt mờ.

Trên tường thành đơn sơ, tất cả vật chất còn lại của kinh đô Vọng Thiên Nhai, toàn bộ được chất đống trên đó.

Tất cả vũ khí sắc bén nhất, cùng với ma thú, binh mã, toàn bộ trận địa đều sẵn sàng đón quân địch.

Gió lạnh vù vù thổi qua, giống như quỷ khóc giữa ban ngày.

“Bẩm báo Thừa tướng, khắp nơi đã chuẩn bị tốt.”

Phong Vô Tâm mặc một thân khôi giáp màu tím, đứng trên tường thành cao cao, nghe tiếng bẩm báo lạnh lùng gật đầu.

“Thừa tướng, quân vương ra lệnh, tử thủ.”

“Uh.” Phong Vô Tâm nghe vậy, thần sắc không có một chút dao động.

Không cần Vân Thí Thiên hạ lệnh, hắn cũng tuyệt đối tử thủ.

Ngũ Châu không thể mất được, mặc kệ bọn kia là liên quân 7 nước, mặc kệ việc trong tay hắn hiện nay chỉ có 15 vạn cấm vệ quân phụ trách trấn thủ kinh đô.

Phong khói lay động, tất cả văn thần võ tướng Vọng Thiên Nhai, toàn bộ tề tập tại Ngũ Châu thành.

Nơi này chính là cửa ải cuối cùng trước khi tiến vào kinh đô Vọng Thiên Nhai.

Sinh, phải mang thắng lợi trở về.

Tử, cũng không được suy sụp tại chỗ này.

Tất cả đều cùng tồn vong với Vọng Thiên Nhai.

Trời giá rét mà đông lạnh, tất cả đều là dứt khoát.

Tình thế Vọng Thiên Nhai cực kỳ hung hiểm, tất cả thế lực tại Phật Tiên Nhất Thủy đều theo dõi tình hình bên này.

Cho dù một số ít nước nhỏ đang xem cuộc chiến, lúc này không ai cho rằng Vọng Thiên Nhai có thể thoát khỏi kiếp số diệt vong này.

Vọng Thiên Nhai, một thời bá chủ Phật Tiên Nhất Thủy, đã đến lúc xuống dốc rồi.

Bầu trời càng thêm rét lạnh, đã không còn tuyết trắng phất phới, nhưng thiên địa lại lạnh hơn băng đá.

Mà lúc này, tại đô thành Phạm Thiên Các.

“Các chủ có lệnh, 3 đại tướng trấn thủ nơi đây, phải triệu tập tất cả binh mã và quân dụng suốt đêm nay, chia làm 2 đường, bí mật đoạt luôn Vọng Thiên Nhai, cấp tốc thực hiện.”

Trong Kim Loan điện của Phạm Thiên Các, Lạc Vũ mặc một thân binh sĩ Phạm Thiên Các, trầm giọng quát to.

Trong tay cầm thánh chỉ có đóng dấu ngọc tỷ của Đế Phạm Thiên.

3 vị đại tướng Phạm Thiên Các nghe vậy, hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là người của doanh trại nào? Vì sao chúng ta chưa từng thấy ngươi?”

Một mật chỉ quan trọng như thế, sao có thể dễ dàng làm cho một tên lính quèn không ai biết mặt đến đây truyền chỉ.

Hơn nữa, lúc này xuất binh cũng không chiếm được lợi ích gì, với lại còn phải chia đường hành quân, hơn nữa sao lúc này lại ra lệnh bí mật đoạt lấy Vọng Thiên Nhai?

3 đại tướng giương mắt nhìn chằm chằm một thân ngụy trang của Lạc Vũ, tay lại vươn ra tiếp nhận thánh chỉ nhìn.

Lạc Vũ nghe vậy, mặt vẫn không đổi sắc nói: “Ta thuộc lục doanh, lần này vốn là cùng Phong Liệt Quân bí mật truyền thánh chỉ, nhưng trên đường bị tập kích, chỉ còn lại có mình ta.”

Ngôn ngữ ngắn gọn, xứng với máu tươi và vết thương trên thân Lạc Vũ, nhìn qua vạn phần có sức thuyết phục.

Phong Liệt Quân, là một trong những thân tín bí mật bên người Đế Phạm Thiên.

3 đại tướng bán tín bán nghi mở ra thánh chỉ.

“Đúng rồi.” Không có bất cứ chỗ nào không đúng, quả thật là thánh dụ đích thân Đế Phạm Thiên viết, 3 đại tướng Lưu thủ trầm giọng đáp. (*người tạm thời thay thế cấp lãnh đạo cao nhất)

“Tốc độ.” Vẻ mặt Lạc Vũ tràn đầy máu, bẩn loạn cơ hồ không thấy rõ lắm chân diện mục, nghe vậy ném một câu: “Hiệp nghị có biến, đừng tự tiện liên lạc.” (*ta nghĩ là tên một ma thú dùng để liên lạc)

3 vị đại tướng nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, nhất tề gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.

Hiệp nghị có biến.

Xem ra là có người nghĩ muốn được phân chia nhiều hơn “con dê báo” Vọng Thiên Nhai.

Khó trách Các chủ muốn bọn họ dốc toàn bộ lực lượng.

Hừ, dám tính toán trên đầu Phạm Thiên Các, thật to gan.

Gió lửa nồng nặc, hết thảy đều được tiến hành trong im lặng.

3 tướng lãnh điều động 60 vạn binh mã Phạm Thiên Các, lặng yên không một tiếng động dựa theo thánh chỉ của Đế Phạm Thiên, đi về hướng Vọng Thiên Nhai.

Không có liên lạc với Đế Phạm Thiên.

Bởi vì, nếu nói không liên lạc, điều đó có nghĩa là bên cạnh nhất định có gian tế, hoặc xảy ra vấn đề gì đó.

3 đại tướng ngày đêm kiêm trình đi về hướng Vọng Thiên Nhai.

Mà phía sau bọn họ, Phạm Thiên Các nhất thời trở thành một tòa thành trống rỗng không người.

Một khoảng thế lực không có bất cứ phòng bị nào.

Đêm tối lưu động, gió Bắc rét lạnh thấu xương, nhưng đêm tối lại ba động cực nóng.

Phóng ngựa mà đi, liều mạng chạy như điên.

Lạc Vũ mang theo đám người Hoàng Vũ, cơ hồ hoàn toàn không có nghỉ ngơi, sau khi đào tẩu khỏi đội hình trấn thủ Phạm Thiên Các vừa được truyền thánh chỉ, liều mạng chạy về hướng biên giới giữa Phạm Thiên Các và Hỏa Ma.

Tóc đen bay bay bay múa xoay chuyển trong không trung của bóng đêm.

Gương mặt gầy gò, hai mắt thật sâu hóp vào, vẻ mặt Lạc Vũ trở nên phong sương.

Nhưng đôi mắt chằm chằm nhìn vào phía trước vẫn kiên định như trước, hành động càng thêm nhanh chóng.

Hoàng Vũ xem tại trong mắt, đau trong lòng, nhưng lại thủy chung không nói một lời gì.

Vọng Thiên Nhai gặp nguy cơ, mặc dù Lạc Vũ chưa từng nói gì, nhưng cũng là nghẹn ở trong lòng.

Có chút nói, có một số việc, hắn lĩnh ngộ không được, cũng tìm hiểu không được.

Chỉ có thể trong tình huống như thế này, có thể bên cạnh cùng nàng là tốt rồi.

Tóc đen bay lên, tại trên bầu trời vẽ ra đường vòng cung sáng lạn, lợi hại, vô cùng lợi hại.

Phía trước, nơi tiếp giáp giữa Phạm Thiên Các và Hỏa Ma.

Mấy chục vạn binh lực Đông Thiên đã hoàn toàn tề tập, chỉ chờ Lạc Vũ đến nơi này là có thể ra tay.

Đêm, khó được có ánh sao lóe ra, xinh đẹp khôn cùng.

“Vương, là mật tín của Quân Lạc Vũ.” Một trong các “nam sủng” xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc giơ lên chim tước lấy ra mật tín đưa cho Đông Thiên Vương.

Đông Thiên Vương với vẻ mặt tà mị, đang ngồi nhấm rượu trước mặt mấy chục vạn binh mã, nghe vậy nghiêng mắt đảo qua liếc mắt một cái, ánh mắt sáng ngời.

Khóe miệng cười tà, Đông Thiên Vương vung tay, đứng lên.

“Các huynh đệ, theo bổn vương đi đánh cướp Phạm Thiên Các.”

“Đánh cướp…” Đàn binh ầm ầm kêu to, đánh cướp, tốt, tốt, bọn họ thích, binh mã Hỏa Ma bọn họ am hiểu nhất chính là cướp bóc.

“Đi.” Xoay mình lên ngựa, Đông Thiên Vương vung tay lên.

Binh mã hách hách, trong bóng đêm, mấy chục vạn binh mã Hỏa Ma gào thét mà đi về hướng Phạm Thiên Các.

Đều nói “Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau”, cũng không biết còn có “ngư ông” ở chỗ này chờ để được lợi.

Phong khói lượn lờ, Lạc Vũ chạy như điên mà đến cùng Đông Thiên Vương hội hợp, quay đầu ngựa lại đi về hướng thế lực Phạm Thiên Các.

Đế Phạm Thiên, ngươi tính toán hết mọi đường.

Nhưng chẳng lẽ lại không biết, ở Vong Xuyên đại lục này, không phải chỉ có Phật Tiên Nhất Thủy.

Binh mã Phật Tiên Nhất Thủy không lay động được ngươi nhưng còn có Hỏa Ma và các thế lực khác kia mà.

Gió đêm vù vù thổi qua, ngày này vốn phải bị đóng băng đến 3 thước, nhưng giờ đây lại cực nóng, thậm chí còn có thể so sánh được với cái nóng ngày hè.

Phong khói cuồn cuộn, trống trận di chuyển.

Lộc tử thùy thủ, do cũng chưa biết. (*Ai thắng ai thua còn chưa biết)

Dẫn dụ 3 tướng quân trấn thủ rời khỏi đây, thế lực Phạm Thiên Các đã thành khoảng không, Lạc Vũ và Đông Thiên Vương hội hợp, thế tới rào rạt, hung thần ác sát tiến về hướng Phạm Thiên Các.

Chuyện này bất quá chỉ trong một ngày mà thôi.

Mà lúc này, ở xa xa nơi Vọng Thiên Nhai, Đế Phạm Thiên lại hoàn toàn chỉ chú ý đến Lợi Châu thành.

Thời tiết hôm nay ấm áp, khí trời khó được tốt như vậy.

Mặt trời đỏ rực lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn từ trong tầng mây, ánh sáng cực nóng chia ra chiếu rọi xuống mặt đất những tia nắng vàng kim ấm áp.

Bất quá, dưới ánh vàng rực rỡ này, dưới mặt đất lại nổi lên máu tươi đỏ thắm, giống như tô điểm thêm cho “khuôn mặt tươi cười” trên kia.

Phất cờ trở lại, binh mã uy phong.

90 vạn binh mã của 7 nước, đánh vào bên trong Vọng Thiên Nhai.

Tin tức này truyền đến, giống như cấp cho Đế Phạm Thiên một liều thuốc bơm hơi làm trái tim được xoa dịu đi, sau chán chường do gặp thất bại với siêu cấp ma thú.

Chỉ có một ma thú 15 cấp Xích Hồng Liệt Hùng.

Mà Đế Phạm Thiên hắn có hàng trăm vạn binh mã, vây chết Lợi Châu thành của ngươi cũng còn được.

Lại càng không cần nói đến tình huống bây giờ.

Bảy nước đánh vào bên trong Vọng Thiên Nhai, mất đi 5 Châu bất quá chỉ còn cần một chút xíu thời gian nữa thôi.

Năm Châu thành vừa vỡ, chẳng lẽ kinh đô Vọng Thiên Nhai còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn hắn hay sao.

Mà bây giờ, Vọng Thiên Nhai bị bao vây tứ phía, ba mặt biên quan không có đủ binh lực để đi chi viện, nơi có thể trông cậy vào được chỉ có phương này, nơi mà Vân Thí Thiên đang trấn thủ.

Mà trông cậy vào Vân Thí Thiên, hừ!

Lúc này đây, hắn đổ muốn nhìn xem Vân Thí Thiên làm thế nào để trở mình chuyển bại thành thắng.

Có tin tức này truyền đến làm phấn chấn quân tâm, lập tức, tinh thần của liên quân lại sáng láng vô cùng, trăm vạn binh mã chấn chỉnh cờ chiến, đi về hướng Lợi Châu thành.

Ánh mặt trời lóe ra, thành Lợi Châu đắm chìm trong một mảnh màu đỏ.

Toàn quân trấn thủ, bất kể sinh tử.

Phong khói tiêu tiêu, gió lạnh thổi qua, lạnh rung phong vũ.

Toàn bộ trăm vạn đại quân xuất chiến, cơ hồ vây kín cả Lợi Châu thành.

Mà lúc này, đã trải qua ngọn lửa chiến tranh lâu ngày, nhưng Lợi Châu thành vẫn không bị công phá, trên thành lâu đổ nát không có binh mã uy nghiêm canh gác.

Không có đại quân, không có hậu bị sung túc, không có dân chúng hỗ trợ.

Thậm chí mấy ngày nay, những binh khí quen thuộc để thủ thành bọn họ cũng không nhìn thấy trên tường thành hay phía dưới tường thành.

Yên tĩnh, khôn cùng yên tĩnh.

Nhìn qua giống như một tòa thành trống rỗng.

Cái gì cũng không có, không có người nào, không có ma thú, không có hô hấp, thậm chí ngay cả tánh mạng cũng không có dấu hiệu tồn tại.

Một tòa Lợi Châu thành vắng vẻ, yên tĩnh vạn phần.

Trăm vạn binh mã xung công tiêu diệt tiến đến đây, nhưng đối mặt lại chính là một tòa không thành.

Tình huống như thế này so với một ngày trước chiến đấu người chết ta sống rất rất khác biệt, nhất thời làm cho tất cả binh mã liên quân cũng cảm thấy kinh ngạc, lúc này ngược lại bọn họ không biết là nên tiến vào hay là nên rút lui.

“Khoảng không thành?” Đế Phạm Thiên từ sau quân đến đây, kinh ngạc cực kỳ ngẩng đầu nhìn Lợi Châu thành một mảnh trống rỗng, hình như cái gì cũng không có.

Đây là có ý gì vậy?

“Chẳng lẽ Vọng Thiên quân vương bỏ luôn nơi này rồi?” Bên cạnh, Á Vô Quân nói với Đế Phạm Thiên, nói xong cũng “tự thưởng” mình một cái bạt tai.

Lời này nói ra cũng thật ngu xuẩn.

Lợi Châu quan trọng tới đâu, tuyệt đối không kém hơn Ngũ Châu.

Nếu Vân Thí Thiên bỏ luôn nơi này, quay binh về cứu viện Ngũ Châu, như vậy chắc tinh thần của hắn ta đã trở nên thác loạn, ngu ngốc mất rồi.

Giữ cái này mất cái kia, ngược lại không bù đắp được chỉ bị mất mát, Vọng Thiên quân vương không phải đến ngay cả điểm này cũng không biết đi.

Như vậy, tình huống lúc này là sao đây hả?

“Tranh…” Ngay lúc ùn ùn đến đây, Đế Phạm Thiên ngửa đầu vọng lên Lợi Châu thành trống rỗng, một tiếng đàn thanh u chậm rãi truyền ra từ trên bầu trời.

Dưới ánh mặt trời sáng lạn, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà thản nhiên.

Đế Phạm Thiên vừa nhấc đầu nhìn, phía trên cửa chính thành lâu, Vân Thí Thiên với một đầu tóc bạc tùy ý bù xù, một thân trường bào hắc kim, lượn lờ phản xạ ánh sáng rực rỡ.

Phụ trợ cho hắn càng thêm lạnh như băng duệ mà cao quý.

Khoanh chân ngồi trên thành lâu, trước mặt Vân Thí Thiên đặt một thanh cổ cầm.

Ngón tay thon dài khảy trên Thất Huyền cầm, tiếng đàn truyền ra vừa thanh nhã, vừa trong trẻo như nước.

Một người, chỉ có một người.

Không có bất cứ cao thủ nào khác ẩn núp, càng thêm không có khí tức của 15 cấp siêu cấp ma thú Xích Hồng Liệt Hùng.

Lạnh như băng mà lợi hại, phương này chỉ có một mình Vân Thí Thiên.

Trong nháy mắt, Đế Phạm Thiên nheo lại hai mắt, vừa trầm ổn lại không mất phong độ nói ra từng chữ từng chữ một: “Vân Thí Thiên, ngươi đây là muốn bày bố trận gì đối phó ta sao?”

Vân Thí Thiên buông xuống ánh mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn Đế Phạm Thiên một cái.

Ngón tay tiếp tục chậm rãi dao động trên dây đàn, khúc âm chậm như rùa nhưng lại rõ ràng phát ra, Vân Thí Thiên cực kỳ lạnh nhạt nói: “Tứ phương hợp vây, phúc lưng công kích, rất đẹp.” (*4 phía Vọng Thiên Nhai bị bao vây, trước sau đều bị công kích)

Đế Phạm Thiên nghe Vân Thí Thiên cư nhiên mở miệng ra khen hắn ngay lúc này, vẻ mặt vẫn như trước, nhưng trong đôi mắt lại càng thêm thâm sâu khó lường.

“Bản quân không thể mất đi kinh đô, cho nên, tòa thành này bản quân tặng cho ngươi.”

Thanh âm lãnh đạm, tâm tình không có một phập phồng, Vân Thí Thiên vừa khảy đàn vừa chậm rãi nói với Đế Phạm Thiên.

Lời này vừa nói ra, trăm vạn binh mã phía dưới nhất thời xôn xao.

Tặng cho Đế Phạm Thiên, đưa cho Các của bọn hắn?

Này, đầu óc của Vọng Thiên quân vương này có phải bị hư rồi không? Điều này làm sao có thể.

Lúc trước đánh đến ngươi chết ta sống lại thối lui bước nào, bây giờ nói đưa là đưa, nói ra ai mà tin.

Đứng trong trăm vạn binh mã, Đế Phạm Thiên và Á Vô Quân nhìn nhau liếc mắt một cái.

Trong mắt tất cả đều là không tin.

“Ha ha, Vân Thí Thiên, lời nói đùa này của ngươi không thú vị chút nào.

Tặng cho bổn Các chủ, hôm nay người nào tặng đồ cho ta, ta cũng tin hắn ba phần, chỉ có ngươi, tuyệt đối không có thể tin.”

Trong mắt thần sắc đảo qua, Đế Phạm Thiên đột nhiên cười ha ha lên tiếng, ngữ khí là vạn phần khẳng định.

Vân Thí Thiên Thính nghe vậy lạnh lùng quét mắt nhìn Đế Phạm Thiên một cái, đôi mắt lạnh như băng hiện lên một tia khinh miệt tuyệt đối, không lại để ý đến Đế Phạm Thiên.

Chỉ thong thả khảy đàn.

Tiếng đàn trong trẻo, sáng ngời bay lên trên bầu trời Lợi Châu, nói hắn đánh đàn giải trí cũng không phải, nhưng nếu nói không phải thì lại rất có mùi giải trí.

Tiếng đàn bay lên, trăm vạn binh mã phía dưới trăm nhưng cư nhiên lại không dám di chuyển.

“Bên trong thành này chắc chắn có trá.”

Nhìn lên trên thành lâu, sắc mặt người kia không có bất cứ ba động gì, chỉ ngay ngắn ngồi trên thành lâu, Vân Thí Thiên sừng sững vững vàng trước trăm vạn binh mã, Á Vô Quân cau mày thật sâu.

Đế Phạm Thiên nghe vậy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhướng mi.

Tặng Lợi Châu cho hắn, chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, bây giờ tòa thành lại như thế này, rất rõ ràng, bên trong thành khẳng định có trá, đây là chuyện hoàn toàn không cần phân tích.

Nhưng là… Nhưng là…

“Tình hình Ngũ Châu thành rất nguy hiểm.” Đang lặng im, Đế Phạm Thiên đột nhiên trầm giọng nói một câu.

Á Vô Quân vừa nghe sắc mặt khẽ nhúc nhích.

“Ý của Các chủ là, rất có khả năng Vân Thí Thiên điều động binh mã đi cứu Ngũ Châu thành rồi?” Á Vô Quân hạ giọng hỏi.

“Sau đó một mình trấn thủ tại chỗ này, chúng ta xem tình huống này sẽ nghĩ tuyệt đối có gian trá, ngược lại không dám liều lĩnh công thành.

Kể từ đó, làm cho hắn tranh thủ được thời gian.”

Á Vô Quân xoa xoa tay, mi mắt dao động rất nhanh.

Đế Phạm Thiên nghe vậy không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng là, dựa vào tình huống hiện tại không phải không có khả năng này xảy ra.

“Nhưng là, nếu quả thật là như vậy cũng quá mức mạo hiểm rồi, một khi chúng ta tấn công vào sẽ biết ngay.” Á Vô Quân lại phản bác đi chính ý tưởng của mình.

Song, nếu lỡ như không phải như bọn họ suy đoán, một khi bọn họ mạo hiểm tấn công vào, không phải sẽ rơi vào bẫy của Vân Thí Thiên hay sao.

Tiến thối lưỡng nan, Vân Thí Thiên cư nhiên dùng chiêu này để đùa giỡn đối phó với trăm vạn binh mã của bọn hắn.

Gương mặt Á Vô Quân cơ hồ nhăn thành hình chữ “xuyên”.

Dám thực hiện trò đùa này, gương mặt lại không đổi sắc, quả thực chính là… Quả thực chính là càn rỡ tới cực điểm.

Tiếng đàn tung bay, dưới ánh nắng sáng lạn, vẫn thản nhiên, tự nhiên mà trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Không có hoảng sợ cấp bách, không có lo âu, không có hưng phấn, càng thêm không có khẩn trương.

Thật giống như Vân Thí Thiên không phải đang đối mặt với trăm vạn đại quân trước mặt, mà là một đám con kiến.

Phần thong dong này, quả thực làm cho người ta không thể khinh nhờn.

Trăm vạn đại quân là một mảnh trầm mặc, không có bất luận kẻ nào lên tiếng.

“Công.” Ngay trong không khí trầm mặc, Đế Phạm Thiên đột nhiên trầm giọng quát.

“Các chủ, vạn nhất hắn có trá…”

“Cho dù hắn có trá cũng công vào, chúng ta không thể theo hắn chờ tiếp nữa, nếu chờ hắn tranh thủ đủ thời gian, lúc đó đã chậm mất rồi.” Tiếng nói của Đế Phạm Thiên trầm lãnh như băng.

Á Vô Quân nghe Đế Phạm Thiên nói như vậy, suy nghĩ một chút, gật đầu.

Nếu làm cho một mình Vân Thí Thiên giữ chân lại trăm vạn đại quân bọn họ, nếu sau này đồn ra ngoài, Phạm Thiên Các sẽ hoàn toàn trở thành trò cười cho toàn Phật Tiên Nhất Thủy.

“Tiến công.” Ra lệnh một tiếng, thanh âm bén nhọn chấn động bát phương.

Đế Phạm Thiên ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên vẫn là một thái độ thon dong thản nhiên, nhìn trong mắt hắn là một mảnh lạnh như băng nhưng chứa đựng khinh thường cùng cuồng ngạo, Đế Phạm Thiên quát lạnh lên tiếng.

“Tiến lên.”

Lập tức, tiếng trống trận ầm ầm vang lên, tung bay dựng lên, thẳng đến tận trời.

Tiếng trống trận rất nặng, kích đánh vào trong lòng trăm vạn đại quân, đối mặt với tòa thành Lợi Châu trống rỗng cùng Vọng Thiên quân vương, trăm vạn binh mã dốc hết toàn lực công thành.

Mà ngay lúc tiếng trống trận vang lên liên hồi, tiếng đàn vẫn như trước không chậm không vội vang lên.

Không có bị tiếng trống đè lấn át đi, cũng không che lấp tiếng trống.

“Ầm.” Toàn bộ trăm vạn đại quân tiến công, cửa thành nặng nề của Lợi Châu bị phá tan, không có bất cứ trở ngại nào, không có bất cứ phòng hộ nào.

Không khỏi làm cho đám binh sĩ làm tốt các biện pháp ứng phó biến cố có thể xảy ra, hoàn toàn sững sờ.

Thật sự không có ai chống cự? Thật sự sẽ đưa tặng Phạm Thiên Các chủ sao?

Sau bất ngờ bị sửng sốt, trăm vạn đại quân bắt đầu thử thăm dò tiến vào sâu vào Lợi Châu thành, nơi mà bọn họ đã tấn công lâu như vậy vẫn không phá nổi, giờ đây lại đột nhiên dễ dàng lọt vào trong tay.

Dễ dàng, rất dễ dàng.

Không có ai cả, thật sự không có ai, Vân Thí Thiên ngây thơ điều đi binh lực ở chỗ này rồi sao?

Đã tiến vào hơn phân nửa thành, vẫn không gặp phải bất kì cản trở nào, liên quân hưng phấn lên rồi, nhanh chóng chạy thêm vào bên trong.

“Thật là tòa không thành?” Ngoài thành, Á Vô Quân có chút nhíu nhíu mày.

“Không giống.” Đế Phạm Thiên lắc đầu, vừa nói dứt lời.

Ầm, sau đột nhiên xuất hiện chấn động kinh thiên động địa làm cho người nghe khiếp sợ.

Lập tức, vô số tiếng kêu thảm thiết liền truyền ra ngoài.

Trong mắt Đế Phạm Thiên hiện lên một tia lợi hại, có thế chứ, xem ra Vân Thí Thiên là muốn úng thúng tróc ba ba.

Bất quá, hắn há có thể dễ dàng bị tróc như vậy sao.

“Tiến công.” Vung tay lên, binh mã chủ lực của Phạm Thiên Các địa lập tức áp chế tiến lên, vọt về phía Lợi Châu thành.

Phong khói cuồn cuộn, sau khi trong thành truyền đến tiếng chém giết.

Binh mã lướt qua, người người vọt qua dưới chân Vân Thí Thiên, không ai dám động. Trên thành lâu, Vân Thí Thiên vẫn thong thả đánh đàn, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Vọng Thiên quân vương, bọn họ làm sao mà dám động.

Gió bất chợt nổi lên, rét lạnh thấu xương.

Hơn phân nửa trăm vạn binh mã đã vào thành.

Sau một lát tiếng chém giết dần dần nhỏ xuống và tắt hẳn, phiêu tán cùng không trung.

“Vân Thí Thiên, ngươi cũng không có gì hơn cái này.” Dưới tường thành, khóe miệng Đế Phạm Thiên giơ lên một tia cười lạnh.

Vân Thí Thiên vẫn chậm rãi đánh đàn, lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh như băng nghiêm túc hiện lên một tia tuyệt đối máu tanh: “Thật sao?”

Hai chữ lạnh như băng vừa hạ xuống, ngón tay Vân Thí Thiên đột nhiên mạnh mẽ dao động trên dây đàn.

Những âm thanh đột nhột từ mặt đất mọc lên, cơ hồ như là thanh âm của hơn trăm vạn đại quân liều chết.

Lập tức, tứ phương đều vang lên thanh âm như không khí bị xé rách, vang lên bốn hướng Lợi Châu thành.

Thanh âm này vừa vang lên, nhãn thần của Đế Phạm Thiên khẽ nhúc nhích, nhưng sắc mặt vẫn chưa biến đổi, Vân Thí Thiên còn có hậu chiêu cho nên mới không sợ hãi.

“Ầm.” Mà ngay lúc Vân Thí Thiên phát ra một âm, 4 hướng cửa thành cũng tương ứng vang lên.

Bên trong Lợi Châu thành “ầm” vang lên một tiếng, sắc bén như một con rồng gào thét, mơ hồ phát ra từ dưới nền đất, gào khóc kinh thiên.

Ngay sau đó một tiếng ầm vang, đất rung núi chuyển kịch liệt vang lên.

“Ầm ầm.” Ngay lúc đất rung núi chuyển, mặt đất bên trong Lợi Châu thành cư nhiên nứt ra, nhà cửa, tửu lâu bắt đầu lún xuống.

Trong khoảnh khắc, Lợi Châu thành giống như một mớ huyết nhục không có xương chống đỡ, cứ dần dần đổ xuống.

Giống như rơi vào vực sâu không đáy.

Mà nương theo nó trầm xuống, trong khe nứt vực sâu dưới thành ẩn dấu băng chảy cuồn cuộn gào thét mà đến, như mãnh long quá cảnh, sóng lớn quay cuồng, bao phủ hướng mặt đất đang từ từ chìm xuống.

Chảy qua ngã tư đường, gồm thâu kiến trúc.

Mang theo tự hủy dứt khoát, mang theo ngọc thạch câu phần cương liệt, mang theo ngập trời phẫn nộ, bao phủ hết thảy, cắn nuốt hết thảy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.