Đặc Công Hoàng Phi

Chương 25: Chương 25: Nhè nhẹ mập mờ




Thanh âm cực thấp, có chút khàn khàn mập mờ, nhưng lại làm cho người nghe chỉ cảm thấy câu hồn đoạt phách.

Tên này đúng là yêu quái mà, Lạc Vũ vừa cắn răng vừa nhướng mày. Sự thật, hắn nói sự thật gì nha?

Ý niệm chỉ vừa hiện lên trong đầu, tay Vân Thí Thiên đột nhiên đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt Lạc Vũ.

Mắt hắn lóe sáng chói lọi bừa bãi, phảng phất như đang nhớ lại cái gì, cúi đầu nói: “Sự thật, đôi mắt này chính là sự thật...”

Lạc Vũ vừa nghe, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, nàng đã rõ tất cả rồi. Nàng hiểu đươc vì sao Vân Thí Thiên lại quay đầu nhìn đôi mắt nàng tại Phi Ngư thính mặc dù hai người bọn họ chỉ mới gặp mặt lần đầu, hiểu được vì sao Vân Thí Thiên lại cứu nàng.

Hiểu được hắn vì sao lại hao phí khí lực lớn như thế, không sợ vết thương cũ trên người phát tác, ra tay giết chết hai tím tôn vương giả.

Một là bởi vì trên tay nàng đang giữ ma đan của hắn, lý do thứ hai mới là chủ yếu, có lẽ bởi vì đôi mắt nàng giống một người mà hắn quen biết.

Cũng khó trách, sao lại có người vô duyên vô cớ cứu người khác một mạng chứ, thì ra là vì nàng có đôi mắt giống người hắn quan tâm.

Lạc Vũ suy nghĩ cẩn thận, hiểu rõ sự tình, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận.

Hừ, ai thèm giống người khác chứ.

“Ngươi nghe cho kỹ đây, ta...”

“Ta.” Nàng chỉ mới tức giận thét lên được nửa câu, Vân Thí Thiên đang cúi đầu đột nhiên phun ra một chữ “ta” cắt ngang lời nói của Lạc Vũ.

Lạc Vũ ngẩn ra, sự thật là hắn?

Giống hắn? Nàng có điểm nào giống hắn vậy? Đôi mắt của nàng cũng không xinh đẹp đến mức đoạt thiên địa tạo hóa như đôi mắt Vân Thí Thiên nha, đôi mắt nhìn người của Vân Thí Thiên bị làm sao vậy a?

Trong lòng giật mình, lửa giận vừa mới bùng phát bị thanh âm dễ nghe của Vân Thí Thiên làm cho biến mất vô tung vô ảnh. Quả thật là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh a.

Ngón tay nóng bỏng êm ái vuốt ve mi mắt của Lạc Vũ, trên mặt Vân Thí Thiên hiện lên nét tươi cười.

Người này giống như địa ngục hỏa liên đang nở rộ, cường thế mang theo đoạt lòng người, vô cùng mị lực, thật không ngờ khi hắn cười rộ lên, hiệu quả càng thêm hủy thiên diệt địa.

Cho dù Lạc Vũ có kiến thức rộng rãi, cũng hoàn toàn bị hắn hấp dẫn, đôi mắt không chớp nhìn Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt Lạc Vũ, mang theo vô tận ôn nhu cùng vui sướng.

Ôn nhu? Lạc Vũ nhắm một con mắt, mở to một con mắt, tỉnh lại sau trạng thái rung động vừa rồi, bắt đầu có chút hoài nghi chính mình có phải hay không cảm giác sai rồi, Vân Thí Thiên lãnh khốc sao lại ôn nhu được chứ?

Dù cho cảm giác được hắn ôn nhu trong nháy mắt, trái tim nàng cũng mềm mại đi không ít.

Ngay lúc Lạc Vũ đang hoài nghi, ánh mắt Vân Thí Thiên đột nhiên biến đổi.

Một khắc ôn nhu đã được thay thế bằng tàn khốc cùng lạnh sát, hàn quang trong đôi mắt lạnh băng làm cho sống lưng Lạc Vũ có chút phát lạnh, tên Vân Thí Thiên này...

“Người có đôi mắt giống Vân Thí Thiên đã sớm chết rồi, hai tròng mắt như vậy, nếu giữ lại cũng chỉ bị người ta hại chết, không bằng ta...” Thanh âm lạnh đến cực điểm phiêu đãng trong không khí, bàn tay đang vuốt ve đôi mắt Lạc Vũ đột nhiên dùng sức.

Lạc Vũ lập tức cảm giác được mí mắt đau nhói, tên Vân Thí Thiên này là muốn móc ra hai tròng mắt của nàng.

Quả nhiên, ôn nhi khỉ gió gì chứ, chắc chắn là nàng đã nhìn nhầm rồi.

Nàng lập tức lui về phía sau, đồng thời điên cuồng hét lên: “Vân Thí Thiên.” Vừa hét vừa chém thẳng tay vào huyệt bách hội của Vân Thí Thiên.

Trong điện trống trải đột nhiên vang lên tiếng hét điên cuồng, lập tức khiến cho âm lượng khuyếch tán lên rất nhiều, giống như có tiếng sấm sét nổ bên tai hai người vậy.

Ánh mắt si cuồng bạo lệ của Vân Thí Thiên bị tiếng thét này làm cho tỉnh lại, đôi mắt điên cuồng phục hồi rất nhiều, né ra mộct hưởng của Lạc Vũ, nhướng mày nhìn nàng đang bò trên người hắn.

Lạc Vũ thấy vậy cả giận nói: “Buông ra.”

Vân Thí Thiên cau mày, nghe nàng nói vậy, lạnh lùng thốt lên: “Là ngươi bò trên người ta.”

Lạc Vũ vừa nghe, mày liễu dựng thẳng lên, tên Vân Thí Thiên này...

Ngay lúc Lạc Vũ dựng thẳng chân mày, nàng rõ ràng nhìn thấy đôi mắt Vân Thí Thiên lại bắt đầu có chút đen lên.

Không đúng, Lạc Vũ bắt đầu cả kinh.

Tuy vẻ mặt tên Vân Thí Thiên này không chút thay đổi, cho dù hắn bị trọng thương hoặc là gặp chuyên gì khác cũng sẽ nhìn không ra bất cứ điểm khác lạ nào trên mặt hắn, nhưng là... tròng mắt hắn càng đen là càng có chuyện.

Tâm tình người này biến hóa là phải dựa vào ánh mắt hắn mới có thể phát hiện ra được.

Đôi tròng mắt dần dần biến đen, đại biểu thần trí hắn sắp mơ hồ.

Lạc Vũ nhíu chặt chân mày, Vân Thí Thiên mạnh mẽ như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề này mới phải chứ, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện tình huống hắn không thể khống chế được ý thức của chính mình.

Đó là... Nguyên nhân là do vết thương cũ của hắn.

Đôi mắt Lạc Vũ sáng lên, không chút nghĩ ngợi đã đặt một tay lên trán Vân Thí Thiên, tay kia hạ xuống dò tìm kinh mạch của hắn.

Vân Thí Thiên vừa thấy, hai mắt trầm xuống, thanh âm lạnh lẽo nói: “Lấy tay của ngươi ra, ai chuẩn ngươi...”

Cái trán nóng bỏng, độ ấm của hắn cao đến kinh người, trong cơ thể có hai cỗ lực lượng nóng-lạnh đang điên cuồng đối kháng lẫn nhau, làm cho gân mạch hắn trở nên hỗn loạn thành một nùi, tùy thời đều có thể hỏng mất.

Đáng chết, sắc mặt Lạc Vũ khẽ biến, vết thương của Vân Thí Thiên đột nhiên lại tăng thêm rồi.

“Mau vứt ma đan, nhanh, nó vô dụng đối với ngươi, ngược lại có hại cho ngươi.” Một chưởng đè trên đỉnh đầu Vân Thí Thiên, Lạc Vũ truyền nội lực vào, kềm chế lại hai cỗ lực lượng kia.

Trong cơ thể Vân Thí Thiên hàn khí quá nặng, nội đan Bá Vương Long lại mang thuộcc tính hỏa, hai cái này đụng nhau, kết quả là...

Trong nháy mắt, Vân Thí Thiên liền hiểu rõ, từ trong trạng thái hồ đồ tỉnh ngộ lại.

Tím tôn vương giả, cũng không phải là nói cho có thôi đâu, Vân Thí Thiên vừa thanh tỉnh, đã nhận ra điểm không thích hợp.

Nhẹ buông tay, mười một cấp Ma Đan đang nắm trong tay lập tức bị vứt xuống.

Đồng thời, hai tay kết thành thủ thế một đóa hoa sen, bắt đầu chữa thương.

Nhưng thương thế trong thân mình hắn rất nặng, căn bản không thể ra tay, hôm nay lại nhiều lần ra tay liên tục, sau đó lại chịu nội đan Bá Vương Long ăn mòn, tình huống trong cơ thể cơ hồ làm cho Vân Thí Thiên không cách nào khống chế được.

Lạc Vũ bắt mạch cho Vân Thí Thiên đã nhận ra tất cả tình huống.

Nàng giương mắt nhìn Vân Thí Thiên đang ngồi trước mặt, nửa bên mặt của hắn hồng đến nỗi giống như cơ hồ có thể chảy xuống giọt máu, mà nửa bên mặt kia lại xanh tím bắt đầu ngưng kết thành sương lạnh, trong lòng nàng có chút chần chờ.

Nếu như nàng giúp Vân Thí Thiên, nếu hắn quay đầu muốn giết nàng, nàng phải làm sao bây giờ?

Mà không giúp hắn... Như vậy phần ôn nhu kia, nụ cười kia, còn có... hắn vì nàng mà bị đả thương...

Chần chờ chỉ trong nháy mắt, Lạc Vũ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Ta giúp ngươi, không nên đối kháng với nội lực của ta.”

Dứt lời, buông ra Vân Thí Thiên, đứng dậy, ngồi xổm giữa hai chân hắn, nàng duỗi tay cởi đi quần áo hắn.

Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói, lại thấy nàng làm mấy hành động này, hắn liền trợn mắt nhìn quét Lạc Vũ một cái. Đôi mắt thật là lạnh thấu a.

Lạc Vũ thấy vậy liền bĩu môi, nghĩ: “Ngươi cho là ta cũng muốn như vậy a.”

Dùng đấu khí để chữa thương thì nàng không biết, nhưng dùng cổ võ để chữa thương là nằm trong khả năng của nàng.

Vân Thí Thiên bị thương tại đan điền, mà đan điền ngay tại phía dưới bụng một chút, nàng lại không có bản lĩnh truyền nội lực xuyên qua quần áo nha. (*Ayyy! Khổ, bị tên kia hiểu lầm >_<)

Cởi ra quần áo trên người Vân Thí Thiên, lộ ra 6 múi cơ bụng cùng với phía dưới bụng, da thịt mật sắc không phải trắng bệch do bệnh lâu ngày, mà là gợi cảm đến nỗi làm cho người ta thèm thuồng chảy nước miếng. (*da vàng)

Một khối thân thể “bán nude” bày ra trước mặt Lạc Vũ, thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt. (*không có trần như nhộng, chỉ ở trần phần trên, phần dưới vẫn có mặc quần nhá ^_^)

Lạc Vũ nhếch lên khóe miệng, một bàn tay ấn xuống ngay tại đan điền của Vân Thí Thiên, bắt đầu vận công chữa thương cho hắn.

Thủy tinh cung trống trải tịch liêu.

Một nửa lỏa nam nhân ngủ trên mặt đất, một nữ tử y quan không chỉnh ngồi chồm hổm giữa hai chân nam tử, cảnh sắc diễm lệ như thế, nếu nhìn từ phía sau, thật sự là làm cho người ta cảm thấy ái muội, mập mờ (*quần áo xốc xếch, ví dụ như mặc áo bung nút hehe)

Không có gió, không có mưa, thủy tinh cung dưới lòng đất không cho ta có cảm giác thời gian đang trôi qua, chỉ có nhịp thở đều đặn của hai người kia mà thôi.

Một lúc lâu, Lạc Vũ rút tay lại, đứng lên.

Nhưng chân nàng lảo đảo một cái, cơ hồ lại ngã xuống, Lạc Vũ lung lay hai cái sau đó mới giữ vững thân mình, sắc mặt có chút tái nhợt, mồ hôi ứa ra trên mặt.

Nội thương thật nghiêm trọng a, cơ hồ mỗi một cái gân mạch đều bị đả thương.

Bị thương nặng như vậy căn bản là không thể ra tay, mà tên Vân Thí Thiên này cư nhiên ra tay hết lần này tới lần khác, quả thực là không muốn sống nữa.

Bị thương nặng lại có thể mạnh mẽ đến nhường này, nếu Vân Thí Thiên hoàn hảo không tổn hao gì, sẽ mạnh mẽ đến tình trạng gì nha, nghĩ vậy Lạc Vũ cũng có chút líu lưỡi.

Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên, nàng đã hao phí gần một nửa công lực, mới có thể áp chế vết thương cũ trên người hắn phát tác, thật là mệt chết đi được.

Vân Thí Thiên đang ngồi trên mặt đất, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, mặc dù vẫn tái nhợt như trước, nhưng đã không có sương lạnh cùng ngọn lửa đối kháng nhau trong cơ thể nữa rồi.

Lau mồ hôi trên mặt, Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên còn chưa tỉnh lại, nàng xoay người bắt đầu cởi ra trường bào đang mặc trên người Vân Thí Thiên.

Quá nóng rồi, vừa mới bắt đầu không cảm thấy nóng, lúc này mới cảm giác được y bào này quá dày.

Khí trời ngày hè mà Vân Thí Thiên lại mặc một thân y phục dày đến cỡ này.

Nhanh tay cởi xuống trường bào trên người hắn, Lạc Vũ lại nhìn xuống vết thương trước ngực nàng.

Bị thương không sâu, thoạt nhìn có chút dọa người, bất quá chỉ là bị thương ngoài da.

Lập tức cũng không để ý tới, cúi người nắm lấy vạt áo phía dưới của nàng, xé ra, quấn trên người nàng che lại trước ngực, buộc chặt lại, làm cho quần áo thành bó sát người.

Sau đó xoay người, nắm lên trường bào của Vân Thí Thiên đang chuẩn bị đắp lên người hắn, chỉ thấy Vân Thí Thiên đã sớm ngồi dậy, mở mắt ra, nét mặt không thay đổi nhìn nàng.

Lạc Vũ thấy vậy, duỗi tay ra, ném y bào vào người Vân Thí Thiên, nói: “Vết thương cũ của ngươi quá nặng, ta xin khuyên ngươi một câu, có thể không cần động thủ thì tốt nhất đừng động thủ, nếu không...”

“:Là hư vô thần công, Đế Phạm Thiên là gì của ngươi?”

Lạc Vũ còn chưa dặn dò xong, Vân Thí Thiên đột nhiên mở miệng nói, sâu trong đáy mắt như có bão táp, gió lốc, đen nhánh đến dọa người, thần sắc dữ tợn rồi.

Lạc Vũ sửng sốt, hư vô thần công? Đế Phạm Thiên? Vật gì vậy?

Sau khi sửng sốt, Lạc Vũ lập tức nổi giận.

Nàng có ý tốt hao phí công lực giúp hắn chữa thương, tỉnh lại không nói một tiếng tạ ơn cũng được đi, dù sao nàng cũng không trông chờ hắn cảm ơn, nhưng nàng lại không ngờ hắn lại đằng đằng nổi lên sát khí với nàng. Hình như chỉ cần nàng vừa nói ra khỏi miệng, hắn sẽ không chút lưu tình mà giết chết nàng vậy.

Đôi mi Lạc Vũ lập tức nhướng lên, tức giận nói: “Vân Thí Thiên, ta nói cho ngươi biết, Quân Lạc Vũ ta không nợ của ngươi, ngươi con mẹ nó đừng có phát điên trên người ta.

Nếu ta là kẻ thù của ngươi, chắc ta bị bệnh thần kinh rồi nên mới cứu ngươi, ngươi cho rằng ta là tên khùng hay tên khờ hả?

Cứu ngươi một lần, ngươi không biết cảm kích cũng được, ta vốn cũng không cần.

Bây giờ muốn tìm cớ để giết ta, như vậy ta muốn xem xem ngươi có bản lĩnh đó hay không, tên đê tiện đáng chết này, hao phí công lực cứu ngươi cái mao a.”

Tiếng mắng chửi như pháo nổ giòn vang, hiển nhiên Lạc Vũ thật sự nổi giận rồi.

Tiếng nói vừa dứt, Lạc Vũ phất tay một cái xoay người sang chỗ khác, đi về hướng trung điện.

Nàng không muốn nhìn thấy tên này nữa, coi như chính mình trúng gió cứu nhầm cái đầu heo.

“Xin lỗi.” Lửa giận tận trời xoay người đi, nhưng chỉ mới bước đi, thanh âm trầm thấp của Vân Thí Thiên lại truyền đến từ phía sau.

Lạc Vũ nhất thời dừng bước, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên.

Người này biết xin lỗi? Có phải hay không nàng nghe lầm rồi?

Chỉ thấy ở phía sau, Vân Thí Thiên một mình đứng dậy, thu lại sát khí dữ tợn, cả người hiện ra một cỗ lười biếng, kiêu ngạo.

Cánh tay chống lên đầu gối đứng lên, tóc bạc từ hai bên tóc mai buông xuống, nửa thân trần lộ ra, đôi mắt tà tà nhếch lên, cơ hồ làm cho người ta hít một hơi lãnh khí.

Hai mắt nhìn nhau, không tiếng động giao tranh.

Một lúc sau, Lạc Vũ thở ra một hơi, xoay người, nếu đã xin lỗi, vậy quên đi, nàng cũng không phải người hẹp hòi.

“Bằng vào thủ đoạn này của ngươi, còn không xứng là thuộc hạ của Đế Phạm Thiên.” Ngay lúc Lạc Vũ xoay người, Vân Thí Thiên lạnh lùng nói ra khỏi miệng. (*tên này shock óc người ta thiệt chứ, quá trời kiêu ngạo T_T)

Lạc Vũ nhất thời không nói gì, thì ra không phải hiểu sai mà tin tưởng nàng, mà là cấp bậc nàng không đủ, không đảm đương nổi là người đối đầu với hắn.

Lạc Vũ nhất thời hung hăng liếc xéo hắn một cái, ta khinh.

Thôi bỏ đi, xem như hắn bá đạo thì bá đạo, lãnh huyết thì lãnh huyết, nhưng còn giữ lại 3 phần lương tri biết nhận sai, nên nàng cũng không so đo với hắn làm chi.

Vân Thí Thiên thấy Lạc Vũ xem thường hắn, ánh mắt dời xuống nhìn mặt Lạc Vũ, sau đó tầm mắt rơi xuống nhìn trên môi Lạc Vũ.

Phía trên có dấu răng do bị cắn xé, vừa hồng lại vừa thũng, nhìn qua rất chật vật.

Nhưng Vân Thí Thiên lại đột nhiên cảm giác được nhìn cũng không sai, rất đầy đặn, tay lại đưa lên lau khóe môi của chính mình, nơi đó vẫn có một lỗ hổng do bị Lạc Vũ cắn ngược lại tạo thành.

Trong nháy mắt trung điện thật tĩnh lặng, khí tức mập mờ nhè nhẹ bay lên.

Lạc Vũ thấy vậy, trừng mắt nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái, trầm giọng nói: “Đi.”

Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, đứng lên sửa sang lại quần áo, lấy ra y bào mà Lạc Vũ đã mặc qua một hồi mặc vào thân mình, hai tay vẫn thu lại trong tay áo như trước.

Cũng không biết tại sao, ngày thường hắn đã quen mặc trường bào, hôm nay mặc trên người lại có thêm một mùi thơm nhè nhẹ, hết sức ấm áp.

Vân Thí Thiên hít mùi thơm một cái, không giống với bất kỳ mùi thơm nào trên thế gian, thấm vào đến tận ruột gan, quả thật là không sai a.

Nhìn động tác của Vân Thí Thiên, ánh mắt Lạc Vũ nhất thời có chút hoảng loạn, đó vốn không phải động tác dâm tục gì, nhưng chính là rất có cảm giác mập mờ, tên Vân Thí Thiên này vốn là ngây thơ, hay là...

Đứng dậy, chỉnh tề lại hết thảy, Vân Thí Thiên chỉ thấy tầm mắt Lạc Vũ đang nhìn vềm ột hướng, hắn lập tức nhìn theo tầm mắt nàng, vừa lúc nhìn thấy viên ma đan 11 cấp nằm trên mặt đất.

Đôi mắt Vân Thí Thiên trầm xuống, năm xưa hắn bị khí hàn băng gây thương tích, ma đan có thuộc tính hỏa vốn là vật tốt nhất điều trị cho hắn, cho nên mới ngàn dặm xa xôi tìm kiếm ma thú Bá Vương Long, giết nó lấy đi ma đan, lại không ngờ đến, nó vốn là một phế vật.

Lập tức, nhấc chân lên, hướng về phía ma đan màu hồng định giẫm nát.

Khóe mắt Lạc Vũ nhìn động tác của Vân Thí Thiên lập tức kêu to: “Nè, đừng giẫm lên chứ.”

Đôi mắt Vân Thí Thiên lạnh lẽo, trầm giọng nói ra từng chữ: “Giữ lại làm gì.” Có sát khí a.

Khóe miệng Lạc Vũ co giật một chút: “Ma đan này tốt như vậy, ngươi giẫm lên chi vậy...”

“Vô dụng, giữ lại làm gì.” Vân Thí Thiên hỏi ngược lại, đáy mắt hiện lên khinh thường.

“Ngươi không cần thì cho ta.” Rất nhanh Lạc Vũ liền nhặt lên nó, vật này thật quý trọng nha, đây là bảo bối mà 1000 năm qua chưa từng xuất hiện ở Phi Vũ quốc, Vân Thí Thiên cư nhiên muốn hủy liền hủy, tên này đúng là làm phí của trời mà.

Vân Thí Thiên nghe vậy, nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, tay áo phất một cái bước đi: “Bất quá vốn là một vật chết, nếu ngươi muốn, ta cho ngươi một hộp.”

Thanh âm lãnh khốc, kiêu ngạo với tất cả.

Lạc Vũ trầm mặc, nói thật là hay a, một hộp mười một cấp ma đan...

Trời cao quả nhiên là không công bằng.

Kế tiếp hai người một trước một sau đi về phía sau điện, Lạc Vũ đi trước, Vân Thí Thiên theo sau.

Hai tay Vân Thí Thiên thu lại trong tay áo, trên đường đi không nói một câu, chỉ là tầm mắt không chút kiêng dè bá đạo nhìn trên người Lạc Vũ, quang minh chính đại nhìn, cuồng vọng vô song. Lạc Vũ lại không thèm nhìn hắn.

Thủy tinh cung yên tĩnh, trong không khí có một cỗ khí tức khác, gió yên lặng thổi.

Đi xuyên qua trung điện có vô số màn che màu xanh, màu hồng, sau đó trung điện hiện ra trước mặt hai người.

Một hồ hoa sen nở rộ, lá sen giãn ra trên mặt nước, hoa sen nhú lên lộ ra từng cánh hoa, thật là đẹp mắt.

Tiếng nước chảy ào ào truyền đến từ đỉnh đầu, làm cho người ta phảng phất như đặt mình trong nước.

Lạc Vũ thầm nghĩ nơi này hẳn là thông với sông lớn bên ngoài, suy nghĩ chủ nhân nơi này thật chu đáo a.

Hoa sen kiều diễm có nở có tàn, Lạc Vũ tinh tế quan sát hồi lâu, khẽ cười một tiếng: “Quả nhiên có đường đi.” Dứt lời trực tiếp ngồi xổm bên hồ, nắm lấy một đóa hoa sen, nhổ ra từng cánh từng cánh một.

Vân Thí Thiên đứng sừng sững bất động bên người Lạc Vũ, cũng không nhúng tay, chỉ quét một vòng to nhìn mặt hồ, sau đó cũng chỉ nhìn về phía Lạc Vũ.

Cánh hoa bị xé thành ngàn phiến cánh hoa nhỏ, Lạc Vũ đựng chúng trong 2 lòng bàn tay, đứng lên nhìn mặt hồ, khóe miệng giơ lên, hai tay đột nhiên hắt lên trên.

Trong nháy mắt, ngàn cánh hoa giống như tiên nữ tán hoa, rải xuống mặt hồ.

Bay nhanh mà qua, xuy xuy vang lên.

Chỉ thấy chỗ tương liên giữa mặt hồ cùng đỉnh núi đá hiện ra màu bạc nhè nhẹ, cơ hồ giống tơ nhện. Lúc Lạc Vũ tung những cánh hoa, tơ nhện đồng loạt bị đứt, Lạc Vũ liền tung người bay đi.

Phóng hoa vẫn có thể đả thương người, đạp tuyết vô ngân, đây là cảnh giới của cổ võ.

“Công lực rất thấp.” Vân Thí Thiên mặt không chút thay đổi, nói.

Lạc Vũ không phản bác, nhìn bộ dáng cỡ khoảng hai mươi tuổi đã mạnh mẽ thái quá của Vân Thí Thiên, nàng quả thật quá nhỏ bé rồi, bất quá nàng cách hai mươi tuổi còn có sáu năm, đến lúc đó... Hừ...

Lập tức nâng bước hướng về phía cây cầu bằng bạch ngọc mà mọi chướng ngại đã bị nàng quét sạch.

Vài bước đã nhảy lên cầu bạch ngọc, Lạc Vũ nhìn lướt qua hồ nước dưới cầu, đột nhiên đứng vững thân mình, nháy mắt mấy cái, kinh ngạc địa nhìn về phía hồ nước.

Mà Vân Thí Thiên đuổi theo phía sau thấy vậy, cũng quay đầu nhìn lại.

Hồ nước sâu cạn, dị thường trong suốt.

Hoa sen giả và hoa sen thật chen chúc trên mặt hồ, rễ quấn lấy nhau, nước trong xanh như ngọc bích.

Mà phía dưới rễ hoa sen có những con cá lớn bằng bàn tay nhàn nhã bơi lội, xuyên trong đám hoa sen.

Vân Thí Thiên nhìn lướt qua những con cá phía dưới mặt hồ, thấy Lạc Vũ cư nhiên nhìn là con cá, hắn thu lại tầm mắt, đi về phía cầu bạch ngọc.

Cá có gì đâu mà nhìn, mặc dù kỳ lạ, nhưng cũng đâu có gì đặc biệt.

Hắn không ngờ chỉ mới tiến lên vài bước, chỉ nghe phía sau phù phù một tiếng, Lạc Vũ trực tiếp nhảy xuống.

Vân Thí Thiên nghe tiếng không có quay đầu lại, đôi mi khẽ cau lại, chân không dừng bước, trực tiếp qua cầu.

Hồ nước nhạt nhẽo, di động qua cầu, Vân Thí Thiên đứng ở bên hồ xoay người nhìn về phía Lạc Vũ.

Chỉ thấy vạt áo phía sau Lạc Vũ vén lên, quần xắn lên cao, đang ở trong hồ bắt cá.

Vân Thí Thiên liếc mắt nhìn Lạc Vũ một cái, cũng không ra lệnh kêu Lạc Vũ lên bờ, cứ đứng bên hồ nhìn Lạc Vũ như vậy.

Sau một hồi, Lạc Vũ bắt được cá bèn lên bờ.

Nàng làm thịt con cá, lấy ra đá đánh lửa, bắt đầu nướng cá.

Đói, rất đói bụng, sáng sớm hôm qua chỉ ăn có một chút, sau đó chính là điên cuồng chạy trối chết cùng hao hết nội lực chữa thương cho Vân Thí Thiên.

Với tình huống như vậy, nếu không tìm thấy cái gì để ăn thì thôi, nhìn thấy cá có thể ăn, nàng lập tức cảm thấy đói đến trước ngực dán phía sau lưng. (*quá đói, giống như da bụng và da lưng dán vào nhau, không có gì trong bụng cả)

Hơn nữa, ai biết được trong thủy tinh cung này lại còn có bao nhiêu cơ quan, bao nhiêu đại điện, mới có thể đi ra ngoài.

Ăn no bụng trước mới là thượng sách.

Ngọn lửa không lớn, Lạc Vũ thuần thục lấy nhánh cây hoa sen giả, trở mình con cá nướng, chỉ trong khoảnh khắc, mùi cá nướng bay tràn ngập trong không khí.

Hai tay Vân Thí Thiên chắp sau lưng, không gần không xa đưa lưng về phía Lạc Vũ mà đứng, nhìn phía dưới hồ sen, cũng không thèm cá nướng, nhưng vẫn không đi trước. Hình như, là đang chờ Lạc Vũ vậy.

Chỉ là bóng lưng hắn vẫn kiêu ngạo như vậy, làm cho người ta có cảm giác, kỳ thật hắn cũng không chờ đợi ai.

Lạc Vũ trở bề con cá trong tay, nhìn bóng lưng Vân Thí Thiên.

Toàn thân mang khí tức lãnh huyết, một thân cao cao tại thượng như nói “người lạ chớ gần”, nếu không từng nhìn thấy thần trí không rõ khi bị thương, một cái chớp mắt ôn nhu, cùng với tươi cười như hoa nở trong đêm, thì người này căn bản là lấy thiết huyết tạo nên linh hồn cùng thân hình, che giấu đi tất cả nụ cười cùng ôn nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.