Đặc Công Hoàng Phi

Chương 109: Chương 109: Thù đồ đồng về




Chim hót vang núi, bướm lượn đầy trời.

Trên Phật Tiên Nhất Thủy,Vọng Thiên Nhai vốn là nơi hỗn loạn nhất, nơi tình cảnh nguy hiểm nhất, nhưng một trận sóng gió lớn nổi lên, lại trở thành người thắng lớn nhất.

Gió bỗng thổi lên, rõ ràng vẫn lạnh như trước, nhưng lại sớm mang màu sắc của mùa xuân.

Kinh đô Vọng Thiên Nhai, tại vương cung rộng lớn của Vọng Thiên Nhai.

Quần hùng cùng tề tụ, quân vương vào triều.

Trong đại điện là một loại khí thế uy nghiêm mà hưng phấn khác xa so với trước đây từng có.

“Hồi bẩm quân vương, Ẩn Tộc, Thước Lâm Quốc, Tề Quốc, Phùng Thành Quốc, bại lui (thua trận lui quân), thế lực giảm mạnh, các tiểu quốc xung quanh thấy tình thế nổi lên…”

“Mười ba tiểu quốc đại bại, đều đến đây quy thuận Vọng Thiên Nhai ta…”

“Vật tư dồi dào, chuẩn bị tu sửa lại ba cửa thành…”

Từng đạo tin tức không ngừng vang lên tại nghị chính cung, đây là buổi lâm triều thứ nhất sau khi chiến loạn giành được thắng lợi .

“Khụ… khụ…” Vân Thí Thiên ngồi trên vương vị, khẽ ho nhẹ, an bài mọi chuyện.

“… Lần này, Vọng Thiên Nhai ta có thể đánh lui quân địch, chuyển bại thành thắng, người có công lao lớn nhất chính là…”

Đọc một lượt ban thưởng cho bá quan xong, Phong Vô Tâm đang cao giọng tuyên đọc thánh chỉ, đọc đến nơi đây đột nhiên hơi ngừng lại một chút.

“Chính là Quân Lạc Vũ.” sau khi hơi ngừng lại một lúc, Phong Vô Tâm trầm giọng tuyên đọc.

Một tiếng này vừa rơi xuống, khí thế hưng phấn cao ngạo vừa rồi của quần thần trong nghị chính cung, đột nhiên trong nháy mắt toàn bộ trầm mặc xuống, đám người hai mặt nhìn nhau, không biết lúc này nên làm ra cái vẻ mặt gì.

Quân Lạc Vũ, người lúc trước hại Quân vương cùng Trưởng Công chúa của bọn họ.

Quân Lạc Vũ, vốn là kẻ thù của Vọng Thiên Nhai, kẻ mà khắp Vọng Thiên Nhai người nào cũng muốn giết.

Nhưng là, một lần đại nạn này của Vọng Thiên Nhai, nhắc tới công lớn, không có bất luận kẻ nào dám nói Quân Lạc Vũ không phải là đại công thần.

Quần thần Vọng Thiên Nhai, mỗi người đều là nói một không hai, ghét ác như kẻ thù.

Không ai có thể tự dối lương tâm mà nói rằng Lạc Vũ lúc này đây không cứu Vọng Thiên Nhai, không phải là đại ân nhân của Vọng Thiên Nhai.

Bởi vậy, bên trong nghị chính cung trong nháy mắt một mảnh trầm mặc.

Loại không khí không biết nên xấu hổ, hay là quẫn bách cùng không nói gì phiêu lãng tại không trung.

Vân Thí Thiên ngồi ở trên vương tọa, nghe tiếng khẽ liếc nhìn mọi người, cúi đầu địa ho khan hai tiếng, ánh mắt lạnh như băng, thâm thúy khó hiểu.

Trong lúc nhất thời, trong đại điện lại càng trầm mặc, càng khiến cho mọi người cảm thấy áp lực.

Phong Vô Tâm thấy vậy ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Có cừu oán nhất định trả, có công nhất định ban thưởng, Vọng Thiên Nhai ta không phải là hạng người không phân biệt được thiện ác. Bổn tướng mặc dù không có tận mắt chính mắt chứng kiến Quân Lạc Vũ lấy binh vây Đế Phạm Thiên, xả thân bảo hộ Quân vương Vọng Thiên Nhai ta. Nhưng là, bổn tướng tin tưởng người tận mắt nhìn thấy cùng tham dự, hẳn là không ít.”

Một câu nói này, sắc mặt của Phong Vô Tâm cực kỳ nghiêm túc nhìn lướt qua đại tướng quân Yến Phi bên cạnh

Đám người Yến Phi nhất tề cúi đầu. Phong Vô Tâm thấy vậy tiếp tục trầm giọng nói: “Phạm Thiên Các chủ Đế Phạm Thiên âm hiểm xảo trá, lợi dụng cha mẹ Quân Lạc Vũ mưu tính hại Vọng Thiên Nhai ta, tạm thời chúng ta không bàn đến nàng là thật bị người khác hãm hại hay cũng tham dự vào âm mưu đó. Bổn tướng cũng chỉ nói một điểm, lúc này đây cho dù là hai điều trên ,thì cũng có thể hoàn toàn bỏ qua tội lớn của nàng. Cứu hàng vạn hàng nghìn lê dân cùng với Vọng Thiên Nhai ta, điểm này đối với Vọng Thiên Nhai mà nói, chính là có ân tái tạo. Có ai, phản đối lời này của bổn tướng?”

Một tiếng hạ xuống, quần thần trong nghị chính cung vốn đang trầm mặc, nhất thời đồng loạt lắc đầu.

“Không có, Tể tướng đại nhân nói phải.”

“Đúng vậy, thưởng phạt phân minh, Quân Lạc Vũ có công, thật đúng là có ân tái tạo.”

“Quân Lạc Vũ một mảnh thật tình đối với Quân Vương chúng ta, điểm ấy không ai hoài nghi…”

Trong lúc nhất thời, tất cả tại trọng thần trong triều đều nhất tề mở miệng nói.

Ngày xưa, quần thần hận không thể đem Quân Lạc Vũ thiên đạo vạn quả.

Hôm nay, đều xấu hổ mà mở miệng.

Trong đó, lấy Yến Lâm, Yến Trần, Yến Phi ba người cầm đầu.

Ba người, cơ hồ vì xấu hổ mà chưa từng ngẩng đầu lên.

Quần thần không biết Lạc Vũ, ba người bọn họ nhưng là tiếp xúc với Lạc Vũ lâu nhất.

Cư nhiên một điểm suy xét cũng không có, đã đi đến phán đoán như thế không nói, hơn nữa còn hạ lệnh đuổi giết.

Nếu Quân Lạc Vũ không đi Hỏa Ma, sợ rằng tại Phật Tiên Nhất Thủy đã sớm bị bọn họ cho người đuổi theo giết.

Này quả thực, làm cho bọn họ xấu hổ vô cùng.

Thản nhiên nhìn lướt qua sắc mặt xấu hổ của ba người cùng quần thần trong điện, Phong Vô Tâm gật đầu:

”Tốt, nếu tất cả mọi người không có dị nghị, như vậy việc này cứ quyết định như vậy.”

Dứt lời quay đầu hướng về Vân Thí Thiên đang tựa vào vương vị, vẫn không nói gì khom người nói: “Quân vương, nếu Quân Lạc Vũ có ân đối với Vọng Thiên Nhai ta, đối với quân vương hữu tình. Vọng Thiên Nhai ta nào có thể để cho nàng lưu lạc bên ngoài, lang bạt kì hồ (lang bạt kỳ hồ nghĩa là sống trôi dạt khắp nơi). Khắp Vong Xuyên đại lục chỗ tốt thì nhiều lắm, nhưng chung quy lại, không có nơi đâu tốt bằng nơi này, không có nơi đâu tốt bằng nhà của chính mình. Chúng ta từng hiểu lầm nàng, làm cho nàng cảm giác Vọng Thiên Nhai ta vốn không phải là nhà của nàng. Sau này, chúng ta tuyệt đối phải làm cho Lạc Vũ cảm nhận được trên dưới Vọng Thiên Nhai một lòng, toàn tâm làm cho nàng cảm nhận được nơi này chính là nhà của nàng. Bởi vậy, vi thần khẩn xin quân vương trách phạt, cũng để cho vi thần tự mình đi Hỏa Ma đón Vương phi của chúng ta trở về.”

Một lời vừa hạ, Phong Vô Tâm khom lưng thật sâu.

Người đứng đầu chúng thần là Phong Vô Tâm đã nói như thế, những người khác còn có thể nói như thế nào, còn dám nói như thế nào, còn có thể nói như thế nào.

Lập tức tất cả đều nhất tề khom người chờ lệnh.

“Xin bệ hạ chấp thuận cho chúng thần đi mời Vương phi trở về…”

Tiếng vang tung bay giữa không trung, hàm chứa chỉnh tề cùng tôn kính chưa từng có.

Yến Phi, Yến Trần, Yến Lâm, ba người đồng thời cùng nhau liếc mắt nhìn nhau một cái.

Nhất tề bước ra khỏi hàng, hướng về phía Vân Thí Thiên quỳ một gối xuống .

“Ba người chúng thần chờ lệnh, xin quân vương chấp thuận cho ba người chúng thần đi đón Vương phi. Ba người chúng thần đối với Vương phi từng hiểu lầm quá sâu, tự thấy xấu hổ. Lần này, nhất định đem hết toàn lực mời xin Vương phi, cầu xin Vương phi tha thứ.”

Yến Phi vốn là tận mắt nhìn ngày đó Lạc Vũ không có ứng theo Quân vương bọn họ mà đi.

Quân vương của bọn vì nàng mà không cần thiên hạ, thâm tình như thế, bọn họ sẽ đi.

Có thể nghĩ lúc này đây, muốn mời Lạc Vũ quay về, tuyệt đối không dễ dàng.

Nhưng là, mặc kệ không dễ dàng như thế nào.

Ba người cũng đã thông suốt rồi.

Kể cả Lạc Vũ muốn giết bọn họ, bọn họ cũng tuyệt đối không một chút nhíu mày, chỉ cầu nàng trở về.

Nghị chính cung trong nháy mắt trầm mặc.

Ngoài cửa cung, gió lạnh bay múa, nhè nhẹ nhiều điểm đều là lạnh khó tả.

Vân Thí Thiên tựa vào vương vị, mắt lạnh đảo qua hết thảy đám quần thần đang quì dưới đại điện, khẽ ngẩng đầu nhìn hướng cửa cung hư không.

Nếu hắn gọi Lạc Vũ cũng không trở về, thì cho dù toàn bộ Vọng Thiên Nhai cùng đi, Lạc Vũ cũng không trở về.

Gió qua ngọn cây, tình thâm cuồn cuộn như nước sông.

“Không cần, các ngươi vào không được đi Đông Thiên, bổn quân…”

“Quân vương, không thể.”

Lời nói lạnh như băng của Vân Thí Thiên mới ra khỏi miệng, Phong Vô Tâm vẫn đứng ở một bên đột nhiên cực không lễ phép xuất ngôn cắt đứt.

Vân Thí Thiên sắc mặt trầm xuống, mi sắc lạnh lùng.

Phong Vô Tâm bước nhanh mà lên, trầm giọng nói: “Quân vương, đừng quên một tháng sau…”

Một tháng sau, cao thủ của già diệp tháp kia muốn tới nháo Vọng Thiên Nhai bọn hắn, này…

Càng huống chi, Yến Phi trở về kể rõ tình huống, Đông Thiên vương mang Lạc Vũ đi, vậy sao còn có thể để cho Quân vương bọn họ tiến vào Đông Thiên.

Mà Hỏa Ma là bất đồng lớn với Phật Tiên Nhất Thủy.

Đông Thiên vương muốn cấm một người tiến vào, còn tuyệt đối dứt khoát hơn so với Vọng Thiên Nhai Nhai muốn cấm một người tiến vào.

Lúc này, quân vương một thân trọng thương, tuyệt đối không thể tự mình đi đến đó.

Vừa nói tới chuyện một tháng sau, đại điện nghị chính cung vốn là yên tĩnh nhất thời lạnh ngắt như tờ.

Cao thủ của Già Diệp Tháp, một chiêu có thể giam cầm quân vương bọn họ. Muốn tới cửa khiêu chiến, này…

Ngoài cửa cung, cành cây theo gió mà cọ xát vào nhau, bất chợt ấm lại rét lạnh.

Vân Thí Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua Phong Vô Tâm: “Bản quân chưa nói muốn đi Hỏa Ma.”

Ân? Phong Vô Tâm nghe nói nhất thời sửng sốt.

Đây là có ý gì? Quân vương bọn họ không nghĩ đi Hỏa Ma? Vậy có phải hay không đại biểu cho hắn… Hắn buông tha cho Lạc Vũ rồi? Này…

“Trước mắt, bản quân muốn đi Phi Vũ vương quốc một chuyến.”

Nhìn thấy khuôn mặt khác hẳn của Phong Vô Tâm, Vân Thí Thiên lạnh lùng hạ mệnh lệnh.

Phi Vũ vương quốc? Đó chẳng phải là quê của Lạc Vũ?

Phong Vô Tâm kinh ngạc trừng lớn mắt, Quân vương bọn họ như thế nào đột nhiên nghĩ muốn đi Phi Vũ vương quốc? Này có phải hay không quá xa rồi.

” Vậy còn Vương phi…”

“Chuyện này, ngươi toàn quyền xử lý.” Thanh âm Vân thí thiên lạnh như băng.

Lạc Vũ đến từ Phi Vũ vương quốc, mà tại Phật Tiên Nhất Thủy, Đế Phạm Thiên là người sớm nhất biết đến Phiêu Miểu bộ tộc, hắn cũng đi Phi Vũ vương quốc.

Sợ rằng, này tin tức cụ thể về Phiểu miểu bộ tộc, hoặc là đầu mối về các cao thủ lánh đời, hắn chính là phải để ý đến Phi Vũ vương quốc mới được.

Một tháng sau người của Già Diệp Tháp muốn tới khiêu chiến, tử thủ không phải biện pháp, không thể bị động, phải tìm cơ hội trở mình, hành động trước mới được.

Hắn phải đến Phi Vũ vương quốc cẩn thận xem xét một chút.

Phong Vô Tâm gạt gạt khóe miệng nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Vân Thí Thiên.

Trong đôi mắt băng lãnh vô cùng bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ âm trầm, làm cho người ta nhìn không thấy.

Nhưng là, hắn hình như có điểm rõ ràng rồi.

Quân vương bọn họ cùng Quân Lạc Vũ… Trong lúc đó có một loại hiểu biết lẫn nhau, có thể hắn không biết, cũng vĩnh viễn đoán không ra.

Gió quét khắp nơi, giữa rét lạnh nhưng lại ẩn chứa một mồi lửa cực nóng.

Vân Thí Thiên xoay người rời đi.

Lạc Vũ nếu có năng lực vì hắn làm được những việc này.

Như vậy tuyệt đối sẽ không tại thời điểm trước mắt bỏ hắn đi.

Ngày đó vì đau lòng mà không nghĩ đến, sau ngẫm nghĩ lại, nhất định là có vấn đề.

Hắn biết rõ nàng, cũng hiểu nàng.

Hắn sẽ cho nàng thời gian giải quyết hết thảy, hắn hội… chờ nàng trở về.

Tiếng chuông vang lên, vang vọng tứ phương. Vọng Thiên Nhai vừa hưng phấn mà khẩn trương .

Mà lúc này tại Đông Thiên thuộc Hỏa Ma, chính là hết sức phấn khởi.

Từ Phạm Thiên Các thu được một lượng lớn bảo bối, mà Hỏa Ma mặc dù giàu có nhưng có người nào lại không thích tài phú càng nhiều càng tốt.

Đắc thắng mà về Đông Thiên, phi thường vui sướng.

Vương cung Đông Thiên.

Bởi vì ở gần phía tây, gió lạnh vờn qua những tán lá liễu, tỏa ra ánh sáng xanh nhu hoà.

Tại ôn tuyền trong Vương cung (ôn tuyền là suối nước nóng)

Khói nước tung bay tung bay, bọt nước văng khắp nơi.

Ngày xưa là chỗ Đông Thiên Vương đắc ý tụ tập, lúc này thành nơi Lạc Vũ nghỉ ngơi dưỡng thân.

Giữa ôn tuyền ấm áp, Tiểu Ngân ở bên trong đạp nước lăn qua lăn lại .

Nó vốn là vạn thú tiểu vương gia, ( chỗ này chửi tục ta xóa nhá ), cư nhiên ở trong nước mất mặt ,cho tới bây giờ còn không bơi qua được Tiểu Hồng, quả thực mất mặt.

Bởi vậy, bốn cái móng vuốt ở trong nước kịch liệt khua giống con chó nhỏ hăm hở tiến vào.

Mà Tiểu Hồng ở trong nước ưu nhã di chuyển, thân thể màu hồng nổi bật ở trong nước, thấy như thế nào cũng vô cùng đẹp mắt.

Lạc Vũ vừa tựa vừa nằm trên ghế gần ôn tuyền, nhìn Tiểu Hồng cùng Tiểu Ngân trước mắt lăn qua lăn lại.

Lúc nàng tỉnh lại cũng đã ở Đông Thiên rồi. Nghe nói Đông Thiên Vương dùng không ít dược liệu trân quý, dùng không ít nhân lực vật lực, mới có thể bảo trụ mạng của nàng, lại nợ hắn một cái nhân tình lớn.

“Phác đằng.” Bọt nước văng khắp nơi, Tiểu Hồng khinh bỉ Tiểu Ngân theo không kịp, từ trong nước chui ra, nhảy một cái chui vào trong lòng Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy vậy đưa tay ôm lấy, tiểu thân thể hồng hồng ấm áp, ôm thật là thoải mái.

Lạc Vũ, Lạc Vũ, ta nói với ngươi, ta phát hiện một thứ tốt.

Tiểu Hồng tại trong lòng Lạc Vũ, quơ tiểu móng vuốt.

“Ân, cái gì tốt?” Lạc Vũ mỉm cười nói.

Kỳ lân quả, kỳ lân quả.

Tiểu Hồng giương một đôi mắt to, hai tròng mắt thấy vậy kêu càu nhàu nói thẳng.

“Cái gì?” Lạc Vũ vừa nghe mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng đầu vẫn có điểm đau nhức như trước, chính ra di chứng của việc mất máu quá nhiều .

“Kỳ lân quả, ngươi xác định?” Lạc Vũ quăng việc đau đầu, nâng Tiểu Hồng lên.

Tiểu Hồng cùng Lạc Vũ mặt đối mặt, cái đầu nhỏ khẽ gật mạnh.

Nó chính là do linh tuyền sinh ra, đối với các loại kỳ trân dị bảo còn nhạy cảm hơn so với Tiểu Ngân.

Ngày hôm trước nó liền phát hiện có mùi của kỳ lân quả, chính là còn không biết ở nơi nào.

Vừa thấy Tiểu Hồng gật đầu, trái tim Lạc Vũ liền thả lỏng một chút.

Đan dược điều trị cho Vân Thí Thiên còn thiếu chính là một phần kỳ lân quả, không nghĩ tới cư nhiên lại ở tại Đông Thiên này.

Bất quá, sợ rằng Đông thiên vương sẽ không cấp nàng.

Lạc Vũ vừa vui vẻ sau sau đó chợt nhíu mày.

Mặc dù, suốt đoạn đường quay về Đông Thiên nàng hôn mê, mới thanh tỉnh lại, nhưng là nàng không ngu ngốc, phản ứng cùng tâm tình ngày đó của Đông Thiên Vương, nàng thấy rõ ràng trước mắt.

Đưa cho nàng dùng để cứu vân thí thiên, sợ rằng…

Ta đi trộm cho ngươi.

Tiểu Hồng thấy Lạc Vũ nhíu mày, không khỏi huy động tiểu móng vuốt, hắc hắc cười

Trộm đồ vật, hảo kích thích.

Lần trước trộm của Đế Phạm Thiên, lúc này đây nó lại đi trộm của Đông Thiên Vương, hắc hắc, nó thích, nó thích.

Ta cũng muốn đi.

Tiểu Hồng mới vừa biểu đạt ý tứ, Tiểu Ngân ở trong ôn tuyền giống như một cẩu bào anh dũng mãnh mẽ từ trong nước xông ra, bò đến bên cạnh ao, hướng Lạc Vũ nói.

Mới không mang theo ngươi, hừ, Tiểu Hồng cao ngạo vung đầu lên.

Người vợ hung ác, Tiểu Ngân giương nanh múa vuốt.

Ngươi mới là người vợ, ngươi mới là cái…

“Hôm nay cảm giác thế nào?” Tiểu Hồng còn không có phẫn nộ hướng Tiểu Ngân rít gào hết, thanh âm tà mị của Đông Thiên Vương nương theo thân hình hắn nhân tiện đi đến, đi theo phía sau là thánh dược sư Vô Hoa.

“Không có chuyện gì rồi.” Lạc Vũ quay đầu nhìn về phía Đông Thiên Vương, khẽ cười nói.

Đông Thiên Vương thản nhiên ngồi gần bên người Lạc Vũ.

Vô Hoa thân thủ xem mạch của Lạc Vũ một chút, gật đầu, cười nói: “Vốn là tốt hơn rất nhiều, chỉ cần bổ huyết sẽ không có chuyện gì.”

Lạc vũ nghe vậy mỉm cười: “Đa tạ ngươi rồi.”

“Cũng không thể như vậy, Lạc Vũ lúc này ngươi nợ ta lại nhiều thêm rồi.”

Đông Thiên Vương bắt chéo hai chân, trực tiếp đoạt lấy lời nói của Vô Hoa, nhấc chân vô cùng yêu mỵ..

Ngày đó cơ hồ đem hắn dọa chết khiếp.

Loan phượng phi bằng cơ hồ bay đến mệt chết hai con, mới chạy về đến Đông Thiên. Dùng hết một kho linh dược vô cùng tốt, mới miễn cưỡng cứu trở về.

Bây giờ nhớ tới, cũng cảm giác được nhức đầu, thật là người lợi hại.

Bất quá, bây giờ chính là hối hận ngày đó đã thả Vân Thí Thiên.

Tình địch a, tình địch a.

Với bản tính của hắn cư nhiên không có giết Vân Thí Thiên, quả thực chính là não bộ chấn động đến cực điểm, hắn lại làm ra một chuyện đáng hối hận như vậy, hắn đúng là biến thành đầu heo rồi.

Đông Thiên Vương ai oán, mệt lớn.

“Nợ, chậm rãi hoàn lại, chung quy cũng sẽ hoàn lại rõ ràng.” Lạc Vũ nhìn Đông Thiên Vương.

Một bên Vô Hoa vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười lắc đầu, tự ngồi ở một bên Lạc Vũ chế dược.

“Không rõ ràng cũng khôg sao.” Đông Thiên Vương cười tà mị.

Lạc Vũ biết có chuyện trong lời nói của Đông Thiên Vương, khẽ cười rồi cũng không tiếp lời này của Đông Thiên Vương, trực tiếp nói: “Lúc này đây thu hoạch thế nào? Kho hàng cũng đầy.”

“Bình thường, bình thường, Đông Thiên ta vốn đã có nhiều tài phú.” Đông Thiên Vương thấy vậy cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, khẽ phất phất tay.

Lạc Vũ thấy vậy tự tiếu phi tiếu nhìn Đông Thiên Vương liếc mắt một cái.

Phạm Thiên Các nhiều thứ tốt như vậy, mà vẫn còn bình thường ?!.

Tuy Hỏa Ma vốn là giàu có, nhưng Phạm Thiên Các đã cất giữ mấy trăm năm, bị Đông Thiên Vương mò lên đến tận trời, này chỉ sợ không phải dùng một chút tài phú có thể so sánh được.

Nàng tuy mới tỉnh lại mấy ngày, cũng đã thấy người người vận chuyển qua lại không ngừng.

Đông Thiên Vương nhất thời dương dương mắt tà mị, xinh đẹp vạn phần nửa tựa nửa người vào ghế của Lạc Vũ: “Đây tính là thù lao.”

“Ta không tranh với ngươi.” Lạc Vũ ôm Tiểu Hồng.

“Huynh đệ của ta chính là hào phóng.” Vô Hoa xen miệng.

Đông thiên vương thấy vậy nhìn về phía Vô Hoa, cầm lấy lọn tóc màu đỏ rượu của mình, nói: “Ý của ngươi là, ta không hào phóng?”

“Vương, ngươi nói gì vậy?” Vô Hoa thấy vậy ôn nhu cười: “Đây chính là huynh đệ của ta.”

Mặc dù giúp Lạc Vũ trị thương, sớm biết nàng vốn là nữ, bất quá Vô Hoa vẫn xem Lạc Vũ là huynh đệ mà giúp đỡ.

Đông Thiên Vương thấy vậy tự tiếu phi tiếu nhìn Vô Hoa liếc mắt một cái, thấp giọng nói thầm: “Ăn cây táo , rào cây sung .”

Vô Hoa nhất thời không nói, gì trở mình xem thường.

“Hảo, hảo, Lạc Vũ ngươi muốn cái gì? Nói, ta phân một chút cho ngươi.” Đông Thiên Vương vắt một bàn tay tại trên người Vô Hoa, đuôi lông mày lộ vẻ phong lưu.

“Đây chính là ngươi nói.” Lạc Vũ cười một chút.

Đông Thiên Vương thấy Lạc Vũ cười đến sáng lạn, không khỏi quét mắt một chút, thân thủ vuốt cằm, có chuyện.

Lạc Vũ nhìn phản ứng của Đông Thiên vương, đầy mặt mỉm cười: “Ngươi biết, cái khác gì đó chính ta có năng lực đi tranh, ta không tranh với ngươi. Ta muốn chỉ có một thứ..”

“Không thể cho.” Lạc Vũ còn không có nói ra, Đông Thiên Vương mãnh liệt quay đầu, trừng hướng Vô Hoa. Ngươi cáo mật?

“Ta cái gì cũng chưa từng nói.” Vô Hoa nhất thời giơ lên hai tay đầu hàng, hắn nhưng cái gì cũng chưa từng nói với Lạc Vũ.

Đông Thiên Vương nghe vậy trừng mắt nhìn Lạc Vũ, đáy mắt yêu mị quang hoa loạn chuyển.

Vân Thí Thiên trong người trọng thương, hắn nhưng là tận mắt thấy, Lạc Vũ muốn tìm dược không phải chính là vì Vân Thí Thiên sao. Vân gian hoa ở trên tay nàng, không cần hắn suy đoán, chỉ biết Lạc Vũ muốn tuyệt đối là kỳ lân quả.

Đây chính là bảo bối hắn từ Phạm Thiên Các mò ra.

Cho ai cũng không có thể cấp cho Vân Thí Thiên.

Lạc Vũ thấy Đông Thiên Vương từ chối như đinh chém sắt, lập tức nhún nhún vai, cũng không muốn truy, ôm Tiểu Hồng mỉm cười như trước.

Đông Thiên Vương nhìn Lạc Vũ đang nhìn xem Tiểu Hồng. Con ngươi hơi chuyển, đột nhiên cười: “Muốn ta cho ngươi kỳ lân quả, cũng không phải là không thể được.”

“Ta làm không được yêu cầu của ngươi nên không cần phải nói.” Đông Thiên Vương còn chưa nói hết, Lạc Vũ cười cười, nói tiếp.

Đông Thiên Vương nghe nói song chưởng giãn ra, tựa vào trên đùi Vô Hoa

Vô Hoa không nói gì nhìn Thiên Vương nhà bọn họ, người này tính chất tà vẫn không thay đổi, phong lưu bừa bãi.

“Không cần yêu cầu, đối với ngươi, ta không cần nói cái gì yêu cầu, cho ngươi, ta nhưng là rất nguyện ý.”

Tựa vào trên đùi Vô Hoa, Đông Thiên vương tươi cười đầy mặt nhìn Lạc Vũ chậm rãi nói.

Lạc Vũ vừa nghe, ngược lại thu lại mỉm cười trên mặt, sắc mặt có điểm nghiêm túc.

Kỳ lân quả không phải một đồ vật bình thường. Nếu là Đông Thiên Vương yêu cầu cũng không nói, cứ như vậy cấp trắng cho nàng, vậy phần nhân tình rất lớn. Này chỉ sợ cả đời cũng không thể trả hết được. Nàng không muốn nợ hắn nhiêu ân tình như vậy.

Ân tình nàng thiếu hắn vẫn còn nhiều lắm.

“Ta lo lắng.” Lạc Vũ ôm Tiểu Hồng, điểm nhẹ cái trán.

Đông Thiên Vương thấy vậy tùy ý cười vô cùng xinh đẹp: “Ta không thành vấn đề, ngươi như thế nào lo lắng, ta cũng chờ được, bất quá, sợ rằng có người chờ không nổi.”

Nói lời này, trong mắt Đông Thiên vương ý cười phát ra càng thâm thúy: “Chỉ là một cái nhân tình, ngươi thiếu, chính là có một ngày, ta sẽ cho ngươi hoàn lại.”

“Chỉ sợ ta còn không đáp nổi.” Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn hướng Đông Thiên Vương.

Đông Thiên Vương nghe vậy nhất thời cười to, thần sắc thoạt nhìn cực kỳ vui sướng.

“Được rồi, Minh Trần Dạ, ta…”

“Trần Dạ.” Đông Thiên Vương cười tủm tỉm.

Lạc Vũ nghĩ một chút, gật đầu: “Hảo, Trần Dạ, qua hai ngày ta nghĩ muốn đi Phi Vũ vương quốc một chuyến.”

“Tại sao?” Đông thiên vương nhướng mày.

Hắn vẫn nhớ rõ, cái gì cao thủ Già Diệp Tháp một tháng sau muốn tới Vọng Thiên Nhai tìm Vân Thí Thiên tỉ thí.

Lạc Vũ tỉnh lại vẫn cũng không nhắc tới chuyện này.

Hắn còn tưởng rằng nàng nhất định muốn đi Vọng Thiên Nhai

Như thế nào lại thành muốn đi Phi Vũ vương quốc rồi?

“Phi Vũ vương quốc hình như là quê hương của huynh đệ (trong này Vô Hoa vẫn xưng huynh đệ với Lạc Vũ nhé).” Một bên Vô Hoa suy tư một chút chen miêng nói một câu .

Lạc Vũ gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua ta cùng cha mẹ nói chuyện một hồi, cha mẹ nhớ nhà, bởi vậy nghĩ muốn quay về xem một chút.”

Từ lúc nàng tỉnh lại, nàng vẫn không mở miệng nói qua chuyện của Vân Thí Thiên .

Đông Thiên Vương mang nàng trở về chữa thương, cũng không có tấn công Vọng Thiên Nhai, theo lý đáng cảm tạ hắn, không cần phải giấu hắn chuyện này.

Nhưng là, vậy cũng không có vẻ nàng không nghĩ tới Vân Thí Thiên.

Già Diệp Tháp không biết là đia phương nào.

Nhưng là nếu biết Phiểu Miểu bộ tộc, vậy khẳng định cũng là bộ tộc lánh đời.

Đối với lánh đời bộ tộc này, mặc dù nàng được tín vật của Phiểu Miểu bộ tộc, nhưng hoàn toàn cũng không có đầu mối.

Bất quá hôm qua cha mẹ đến thăm nàng, đã đề cập đến một vài điểm.

Cha nàng, hoặc là nói Quân gia thị tộc bọn họ, cái Tử Diễn quốc công phủ kia, huyết thống hình như có cái vấn đề gì đó.

Cha biết đến không nhiều lắm, chỉ là nhớ kỹ ngẫu nhiên nghe gia gia hắn đã từng đề cập qua cái gì Già Diệp, huyết thống, xuất thân, lánh đời.

Bởi vậy sau khi biết chuyện Vân Thí Thiên, nên hôm qua đặc biệt đến đây nói cho nàng nghe.

Đối chiếu với hai chuyện này, tâm tình nàng cũng ổn định lại.

Đế Phạm Thiên, có chỗ dựa lớn.

Vân thí thiên không có chỗ dựa, nàng phải đi tìm cho hắn một chỗ dựa, hừ, đến lúc đó ai sợ ai.

“Hảo, ta cũng đi nhìn quê của ngươi một chút.” Đông Thiên vương nghe vậy hảo sảng vung tay lên đáp ứng, sau đó xoay người đi chuẩn bị, không để cho Lạc Vũ có một cơ hội phản đối.

Chỉ cần không đi Phật Tiên Nhất Thủy tìm Vân Thí Thiên, đi đến chân trời hắn cũng không sao cả.

Lạc Vũ thấy vậy không khỏi nhướng mày, nhìn bóng lưng Đông thiên vương túm Vô Hoa rời đi, ôm Tiểu Hồng.

Mà Tiểu Hồng vù một tiếng, lẻn vào hòn đá trên mặt đất, chạy.

Nếu có thể đi trộm, như vậy có phải hay không sẽ không lại nợ thêm Đông Thiên vương một cái ân tình lớn. Dù sao hắn cũng là lấy được của Đế Phạm Thiên. Lạc Vũ cũng không phải là người chính trực cổ hủ.

Gió nổi lên sương khói tràn ngập, ôn tuyền cung ấm áp như xuân.

Đoạn đường bị Đông Thiên Vương kéo về tẩm cung. Vô Hoa bất mãn có điểm kinh ngạc nói: “Vương, ngươi không phải hận không thể khiến cho Vân Thí Thiên kia chết nhanh lên một chút, như thế nào đồng ý cấp cho hắn kỳ lân quả?”

Đông Thiên Vương nghe vậy trừng mắt nhìn hòn đá mặt đất, oán hận nói: “Cái Tiểu Hồng kia vốn là như thế nào giữa thiên quân vạn mã trộm đi binh phù của Đế Phạm thiên, ngươi không biết đi. Ta nơi này khắp nơi đều là đá, như thế nào có thể phòng được nó. Không bằng cấp cho Lạc Vũ một cái nhân tình, làm cho nàng nợ ta ít nhất cũng hoàn lại một phần ân tình. Miễn cho bị cái Tiểu Hồng kia trộm đi rồi, ta cái gì cũng không được…”

Lời nói còn chưa nói hết, ngọc thạch trên mặt đất thoáng một cái hồng ảnh, Tiểu Hồng vù vù từ mặt đất xông ra. Dựng thẳng móng vuốt, trừng mắt nhìn Đông Thiên vương.

Tiểu Hồng lửa giận tận trời, ngươi mới là tiểu thâu thích trộm đồ vật, cả nhà ngươi đều là tiểu thâu.

“Bịch.” Một móng vuốt đập bể mặt đất tẩm cung Đông Thiên vương, Tiểu Hồng căm giận xoay người, biến mất.

Nghe hiểu Tiểu Hồng tức giận mắng, Vô Hoa hướng lên trời than thở xem thường một cái, thật đúng là bị Đông Thiên vương nhà bọn họ nói trúng rồi.

Mà Đông Thiên Vương thì vuốt vuốt cằm dưới, vẫn ung dung nói: “Nhà của ta không phải tiểu thâu, nhà của ta vốn là xuất thân đạo tặc.”

Vô Hoa nhất thời hoàn toàn không nói gì.

“Ngươi đi chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi Phi Vũ vương quốc.”

Gió nổi lên, nhè nhẹ không phải ấm không phải hàn.

Có những người cho dù cách xa nhau tận chân trời, nhưng lại có thể trăm sông đổ về một biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.