Đặc Công Hoàng Phi

Chương 88: Chương 88: Trai Cò Tranh Chấp




Phong vân tế hội, ánh mặt trời chiếu sáng khoảng không. (*các vị anh hùng tụ tập cùng 1 chỗ)

Đông Thiên Vương đại diện cho mặt đông, một thân trường bào màu đỏ, dưới ánh mặt trời yêu tà vạn phần.

Nam Thiên Vương đại diện cho mặt nam, một thân trường bào màu đen thêu chỉ vàng, hết sức càn rỡ, kết hợp với sắc mặt lãnh khốc như băng của hắn, càng lộ vẻ lạnh lùng cùng độc tài.

Chưởng tọa dưới quyền Tây Thiên Vương đại diện cho mặt tây, một thân màu cam nhạt, dưới ánh mặt trời sáng rọi hôm này, càng thêm nóng bỏng mà dữ tợn.

Bắc Thiên Vương đạu diện cho mặt bắc, một thân trường bào màu trắng, bay múa vù vù trong gió, lạnh lùng và bá đạo.

Bốn người đứng riêng biệt trên đống đổ nát, khí thế phát ra từ bốn người vượt qua cả thiên quân vạn mã.

Ở phía sau bọn họ, từng đội quân tinh nhuệ lui lại, khí thế sẵn sàng đón quân địch.

“Thật hiếm thấy các vị ở đây nha, hay là do bảo bối hấp dẫn mọi người nha” Hai tay Đông Thiên Vương chắp sau lưng, tà khí vạn phần.

Bắc Thiên Vương nhìn đống đổ nát phía dưới không ngừng mở ra bí mật của Phạm Đế thành, cùng với đóa Vân Gian Hoa đang bắt đầu nở rộ, lạnh lùng nói: “Đông Thiên Vương, ngươi cũng quá đánh giá cao chính mình rồi.”

Lời nói tuy khó hiểu, nhưng Nam, Tây Thiên Vương lại hiểu rất rõ ràng.

Ba người bọn họ đều mang theo tinh binh bao vây, áp trận, tiêu diệt Phạm Đế thành.

Mà Đông Thiên Vương chỉ dẫn theo có hai người cùng với đôi bàn tay trống không, không thấy hắn mang theo tinh binh gì cả, hắn nghĩ rằng như vậy hắn cũng có thể cùng bọn họ giành được một phần nào hay sao?

Đông Thiên Vương nghe vậy cười khẽ lên một tiếng, rất không cho là đúng nói: “Bổn vương chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi, các ngươi không cần để ý đến ta, bổn vương sẽ không làm chuyện thừa dịp người ta gặp nguy mà ngang trời cướp đoạt.”

Lời nói vừa rơi xuống, hai vị Thiên Vương và một chưởng tọa Nam Tây Bắc liếc nhau cười cười.

Hỏa Ma là nơi không nói đến tín nghĩa, đốt nhà, giết người, cướp của, không chuyện ác nào không làm.

Nhưng là tuyệt đối không bao gồm bốn vị Thiên Vương trong đó.

Chỉ cần bọn họ đã mở miệng, đó chính là chuyện đã định, lời hứa đáng giá nghìn vàng.

Đông Thiên Vương nếu nói ra những lời này, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, hắn hoàn toàn sẽ không nhảy vào trang đoạt, hắn là chân chính đến đây xem náo nhiệt.

“Khó được như vậy.” Lập tức, ba Thiên Vương nhất tề mở miệng ném một câu ra.

Đông Thiên Vương nghe vậy phất phất tay áo, coi như chỉ là đến đây xem trò hay, sau đó tự mình ngồi xuống, Mặc Hiên đưa lên rượu, Vô Hoa đưa lên chén rượu.

Đông Thiên Vương, bắt đầu ngồi trên đống đổ nát nhấm nháp rượu.

Hai Thiên Vương, một Chưởng Tọa thấy này, cũng không để ý tới Đông Thiên Vương nữa, quay đầu nhìn nhau liếc mắt một cái.

Không nói thêm bất cứ gì cả, nhất tề cúi đầu nhìn về phía đống đổ nát.

Vương cung Phạm Đế thành chậm rãi khuynh đảo, suy sụp xuống, lộ ra phía dưới nền đất.

Ba Thiên Vương, một Chưởng tọa, đứng bên bờ đống đổ nát, nhìn xuống cung điện đang dần dần chìm xuống.

Mà nương theo nó chìm xuống, ánh sáng màu trắng càng phát ra nồng nặc.

Vân Gian Hoa dần dần lộ ra hình dạng thật của nó.

Vô hình vô tướng, sắc trời vân gian.

Ánh sáng bảy màu rực rỡ, không ngừng nở rộ từng vòng từng vòng.

Trong màn ánh sáng rực rỡ, cánh hoa trong suốt đang bắt đầu nở rộ.

Mùi thơm nồng nặc xuyên phá lưu sa và không khí, tràn ngập cả một phương không gian, mùi thơm trận trận.

Vân Gian Hoa, bắt đầu chín.

Đứng sừng sững bên bờ vực sâu, hai Thiên Vương và Chưởng tọa thấy vậy, trong mắt nhất tề hiện lên một tia sắc bén.

Vân Gian Hoa, lúc bắt đầu nở rộ sẽ nhô lên trên đỉnh lưu sa, sau đó sẽ lập tức chìm xuống.

Nếu để lỡ mất cơ hội, một khi nó chìm xuống, muốn tìm được nó, chỉ sợ khó càng thêm khó.

“Đều dựa vào bản lãnh.”

“Tốt.”

Thanh âm quát lạnh ngắn gọn cực kỳ, bọn họ nhất tề đạt thành thỏa thuận chung.

Gió bất chợt nổi lên, Vân Gian Hoa toàn diện lộ ra, nở rộ.

“Ầm.” Ba thân ảnh di động bay vụt lên trên không trung, hướng về phía Vân Gian Hoa đang mở ra từng cánh trong vực sâu bắt đầu tranh đoạt.

Nhanh như kinh hồng, linh hoạt như du long, nháy mắt đã đến.

Cường địch bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm, ba người một khi ra tay chính là dùng toàn lực, không hề giấu nghề, tử quang lóe sáng, nhanh như tia chớp.

Chỉ trong nháy mắt, ba người đã xuất hiện bên cạnh Vân Gian Hoa, vươn tay ra hướng về phái đóa hoa cướp đi.

“Ô.” Vô Hoa đứng phía trên mở to mắt nhìn, ô ô Vân Gian Hoa mà hắn “ngày đêm tơ tưởng”, nó sắp bị…

“Ầm.” Ý nghĩ trong lòng mới toát lên, chỉ thấy ánh sáng bảy sắc bao quanh Vân Gian Hoa, màu vàng đột nhiên đại thịnh.

Ầm một tiếng đem ba người kia mạnh mẽ văng lên.

Đồng thời, cát phía dưới Vân Gian không ngừng ba động, cuồn cuộn lên.

Có cái gì muốn phá cát mà ra rồi.

“Dâng lên thức ăn.” Ngồi ở phía trên vực sâu quan sát, đôi mắt Đông Thiên Vương vụt sáng lên, nhìn ba người kia đồng thời bị bắn văng ra thầm nghĩ: ma thú canh giữ Vân Gian Hoa quả nhiên không kém nha.

Đông Thiên Vương nhàn nhã uống rượu cũng không nói đi, hắn ta còn hứng thú nồng hậu đến nổi kêu bưng thức ăn lên “xem phim” luôn.

Bất quá Mặc Hiên và Vô Hoa đều bị tình hình phía dưới hấp dẫn rồi, làm gì còn rãnh rỗi để ý đến hắn nữa.

Hào quang vàng óng ánh chợt lóe, ba người kia dường như đã sớm có chuẩn bị sẽ bị văng ra, lập tức năm ngón tay quơ lên, vũ khí sắc bén màu tím đã nắm trong tay.

Cùng khắc, xa xa phía chân trời khói bay cuồn cuộn, có ba cỗ lực lượng cường đại đang xuyên vân phá nguyệt ùn ùn mà đến.

Ma thú của ba người bọn họ đã tới rồi.

Cát bay lên, ánh mặt trời tuơi sáng.

Ngay lúc Vân Gian Hoa đang bắt đầu nở rộ dưới sa mạc, một đạo lực lượng điên cuồng hung mãnh cực kỳ đột nhiên phá cát mà ra.

Kèm theo đó là một đạo ánh sáng giống như tạo ra từ một kiếm chém ra, ầm một tiếng vang dội đến phía chân trời.

Ngậm đầy táo bạo, ngậm đầy cuồng nộ do bị bừng tỉnh, bị quấy rầy.

Ánh sáng màu vàng bay lên khoảng không, một ma thú phá cát mà ra bay lên bầu trời.

Giống như khủng long thời đại Bá Vương Long, gai xương rõ ràng, vạn phần dữ tợn, thân thể màu vàng kim khổng lồ, cơ hồ còn lớn hơn cả nguyên hình của Thôn Vân Tỳ Hưu.

Lớp vảy cứng như thiết giáp, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng âm lãnh túc sát vạn phần.

Cái đuôi thật lớn kéo dài, bốn móng vuốt giơ trước khoảng không, đầu cao chót vót, vàng óng ánh chói mắt.

Vừa xuất hiện, khí thế của nó đã áp đảo ba người.

“Mười bốn cấp đỉnh Biến Sắc Long.” Ngồi ở bên bờ vực nhấm rượu, Đông Thiên Vương vừa thấy ma thú canh giữ Vân Gian Hoa hiện ra chân thân.

Cho hắn có bình tĩnh như thế nào đi nữa, thì chân mày cũng có chút nhướng cao.

Mười bốn cấp đỉnh, quả thật quá cường hãn rồi.

Cùng khắc, sau khi đã nhận ra sẽ phải đối phó với cấp bậc ma thú gì, sắc mặt ba người ở giữa không trung đã biến đổi, càng thêm nắm chặt vũ khí trong tay.

Gió mát bay lên, không khí như dòng suối chảy, không ngừng chuyển động.

“Rống…” Ngang đầu gầm lên giận dữ, Biến Sắc Long duỗi ra bốn móng vuốt, một móng vuốt quét về phía ba người.

Mang theo hạt cát, xé rách không gian.

Lực lượng vàng óng giống như sóng lớn, một móng vuốt đánh ra, lực lượng chia ra làm ba đường đột nhiên bắn về phía ba người.

Ba người kia cũng không phải vô dụng, bọn họ thấy vậy tay cầm trường kiếm quét ngang, đấu khí màu tím đại thịnh.

Một kiếm bổ về hướng lực lượng Biến Sắc Long vừa đánh ra.

Ánh sáng màu vàng cùng màu tím diễm lệ, cơ hồ có thể so sánh với ánh sáng mặt trời.

“Bịch.” Bốn cỗ lực lượng nhanh như thiểm điện, mọi người phía dưới trừ ra Đông Thiên Vương, không ai thấy rõ là chuyện gì, cũng đã đánh vào nhau rồi.

Trong khoảnh khắc, chỉ nghe một tiếng đinh tai nhức óc vang lên quanh quẩn cả một phương này.

Bốn cỗ lực lượng bùng nổ bắn ra, giống như những ngôi sao va chạm vào nhau, trong nháy mắt đầy trời hỏa hoa, gió cuốn tuôn ra.

Ba cỗ thế lực vốn vây quanh ở bên vực sâu, thấy vậy binh mã yếu ớt nhất tề lui về phía sau.

Những cao thủ, đại tướng lại mạnh mẽ vây quanh hai bên Biến Sắc Long, tư thế chuẩn bị công kích nó bất cứ lúc nào.

Sương khói thối lui, giữa không trung sắc mặt ba người nghiêm trọng dị thường, cầm chặt trong tay đấu khí biến ảo ra vũ khí, gắt gao nhắm ngay Biến Sắc Long.

Mà Biến Sắc Long ở vị trí trung tâm, cả thân hình của nó ngay cả một tí xíu vết thương cũng không có, ngược lại chậm rãi quay đầu, hoạt động một chút gân cốt.

Cai đuôi thật lớn giơ lên, lực lượng công kích vàng óng ánh bắt đầu bay lên.

Một móng vuốt lúc nãy bất quá chỉ là một thử nghiệm nho nhỏ mà thôi.

Bây giờ, mới thật sự bắt đầu.

Dám quấy rầy giấc ngủ của nó, nghĩ muốn đoạt đi Vân Gian Hoa của nó, hừ, giết.

“Ngao…” Lực lượng vàng óng ánh càng lúc càng lớn bắt đầu khếch tán ra, cùng khắc, ma thú của hai vương và chưởng tọa cũng đã bay đến.

Mười ba cấp Phi Hỏa Kim Sư thú màu xanh ngọc bích.

Mười ba cấp đỉnh Lưu Vân Càn Khôn Báo màu lửa đỏ.

Mười ba cấp Đại Địa Phi Hùng màu tím đen.

Tất cả đều là ma thú cao nhất.

“Đặc sắc, đặc sắc rồi.” Đông Thiên Vương thấy vậy, sắc mặt càng thêm phát sáng lên rồi, vừa lui về phía sau vừa khen.

Mười bốn cấp đỉnh Biến Sắc Long, chống lại ba ma thú mười ba cấp của ba người, cộng thêm ba người siêu việt tím tôn vương giả.

Trận đối kháng cao cấp như thế, cho dù hắn muốn xem cũng không dám xem gần nha.

Không uổng phí hắn từ Phạm Đế thành nam vào đây xem trận này trò hay.

Phong vân rung động, hai vương và một chưởng tọa, cộng thêm ba ma thú mười ba cấp cao nhất, vây quanh Biến Sắc Long mười bốn cấp ở giữa.

Khí tức sắc bén, còn chưa bắt đầu, nhưng không khí cơ hồ sắp đọng lại rồi.

Uy áp khổng lồ như vậy, cơ hồ làm cho người ta không thở nổi.

Các tinh binh của ba thiên vương không ngừng lui về phía sau, bọn họ không cách đứng vững dưới uy áp khổng lồ này.

Gió bất chợt nổi lên, dưới uy áp cường đại, Vân Gian Hoa bắt đầu không ngừng nở rộ.

“Rống…” Kim quang hiện ra, Biến Sắc Long ngửa đầu hí rống một tiếng, lực lượng màu vàng phô thiên cái địa mà ra.

“Ngao…” Ba ma thú mười ba cấp cũng đồng thời rống to một tiếng, lực lượng ba màu sắc khác nhau bay dựng lên.

Đấu khí màu tím phát ra sáng lạn, hai thiên vương, một chưởng tọa cũng ra tay rồi.

Gió di chuyển tứ phương, trong thời gian ngắn phong vân biến ảo, lực lượng khổng lồ che thiên tế nhật.

Va chạm, các vương giả đã chính thức va chạm với nhau.

“Trời ạ.” Trên mặt đất là một mảnh sát phạt, dưới mật cung là một mảnh kinh hãi.

Vẻ mặt Văn tướng khiếp sợ nhìn cảnh chém giết truyền ra từ kính thủy tinh, rung động vuốt vuốt mắt.

Cấp bậc như vậy hoàn toàn đã vượt qua nhận thức của hắn rồi.

“Hí.” Lầm bầm lầu bầu kinh hãi còn chưa xong, bên cạnh, Lẫm tướng đột nhiên đổ hút một ngụm lãnh khí.

Chỉ thấy trong tấm kính thủy tinh rõ ràng chiếu ra, Biến Sắc Long trong vòng vây ba ma thú khác, đại sát tứ phương, một đuôi quét ngang.

Trực tiếp lấy thân mình làm vật lý phòng ngự, công phá chiêu tấn công của mười ba cấp Đại Địa Phi Hùng, chỉ với một đuôi quét ngang đã đánh Đại Địa Phi Hùng bay đi ra ngoài.

Đại Địa Phi Hùng một đầu đụng vào đội ngũ tinh binh của Bắc Thiên Vương.

Chúng tinh binh ngay cả trốn cũng không kịp, đã thẳng tắp “tiếp kiến Diêm Vương” rồi.

Ngay lập tức là một mảnh hỗn loạn.

“Đây là mười ba cấp đó a.” Chiến tướng cơ hồ không thể tin được thốt lên.

Bất quá chỉ là mặt đối mặt đấu, đã bị…

“Mười ba cấp cùng mười bốn cấp, chỉ chênh lệch có một cấp bậc cũng chính là khoảng trống không cách nào vượt qua nổi, càng không cần phải nói Biến Sắc Long vốn đã là mười bốn cấp đỉnh.”

Đứng trước tấm kính thủy tinh, lão bộc chậm rãi nói.

Thực lực của ma thú bốn, năm cấp không có chênh lệch gì mấy.

Nhưng càng về sau, chênh lệch nửa cấp cũng là khoảng cách tuyệt đối khó mà thắng nổi, huống chi là cách biệt nhau cả một cấp bậc, khác biệt lúc này đã là một trời một vực.

Mười ba cấp cho dù có mạnh mẽ, ở trước mặt mười bốn cấp cũng chỉ là trẻ nít mà thôi.

Bên cạnh, Lạc Vũ chắp tay sau lưng nghe vậy, cúi đầu nhìn Tỳ Hưu nói: “Ngươi có thể đánh thắng được không?”

Thôn Vân Tỳ Hưu cũng là ma thú mười bốn cấp, lúc này đang chuyển mắt nhìn trận giao phong phía trên.

Nghe Lạc Vũ hỏi, nó trầm mặc thật lâu, sau đó mới không tình nguyện lắc đầu.

Nó chỉ mới tiến vào mười bốn cấp, mà con Biến Sắc Long này vốn đã là mười bốn cấp đỉnh.

Ít nhất đã hơn ba ngàn năm tuổi, hơn nữa lại là ma thú canh giữ Vân Gian Hoa, hấp thu không ít thứ tốt từ Vân Gian Hoa.

Đánh không lại, không cảm nhận được uy áp mà nó phát ra, chỉ nhìn từ kính thủy tinh cũng đã có thể biết.

Lạc Vũ thấy vậy, chỉ nhướng mi một chút, cũng không lại mở miệng.

Mà Tiểu Hồng trong lòng nàng, cùng Tiểu Ngân đứng trên đầu vai nàng, lại là bộ dạng nóng lòng muốn thử.

“Bịch.” Trong kính thủy tinh, mười bốn cấp Biến Sắc Long vươn một móng vuốt trảo bay Phi Hỏa Kim Sư Thú cùng Lưu Vân Càn Khôn Báo, lại bị hai thiên vương Nam, Bắc thừa dịp sơ hở vung thanh trường kiếm màu tím, bịch một tiếng chém vào lưng Biến Sắc Long, ngay lập tức một chút máu đỏ tươi bắn lên.

Mười bốn cấp Biến Sắc Long nhất thời gầm lên giận dữ, bốn vó bay lên không, trong mắt hiện lên một tia màu đỏ dữ tợn, xoay người đánh tới hai thiên vương.

Ánh sáng bảy sắc liên tiếp lóe trên không trung.

Lực lượng cường hãn cơ hồ làm cho thiên địa cũng biến sắc.

“Đã chuẩn bị tốt rồi sao?” Nhìn tràng cảnh trong gương, bàn tay đang vuốt ve Tiểu Hồng đột nhiên chậm lại.

“Tốt lắm, chờ bọn hắn…” Bốn tướng nhất tề lên tiếng, nhìn thoáng qua tràng cảnh trong gương, nhưng cũng không nói cho hết lời.

Lạc Vũ nghe vậy gật đầu.

“Đi.” Lúc này thần sắc Phạm Đế thành chủ hết sức dữ tợn cùng tái nhợt, đột nhiên trầm giọng mở miệng.

Phía sau, lão bộc lập tức đẩy hắn hướng ra ngoài mà đi.

Lạc Vũ thấy vậy vung tay lên, bốn tướng lập tức hướng tứ phương mà đi.

Quay đầu nhìn vào trong kính thủy tinh ba thiên vương và ma thú thủ hộ Vân Gian Hoa đang kịch liệt chiến đấu, trong mắt Lạc Vũ hiện lên một tia lợi hại, xoay người, bước nhanh đi.

Mật cung dưới nền đất vực sâu đã mở ra rồi.

Mở ra bí mật của mật cung, để lộ khí tức Vân Gian Hoa sắp nở rộ.

Đây chỉ là mới bắt đầu, trò hay còn ở phía sau kia kìa.

“Ầm ầm …” Trên mặt đất, chiến đấu vẫn đang kịch liệt, tiếng va chạm không ngừng vang lên.

Lực lượng màu tím, màu vàng, màu xanh ngọc bích, màu đen không ngừng bắn ra giữa không trung.

Giống như pháo hoa trong ngày lễ, vô cùng quyến rũ, xinh đẹp.

Mười bốn cấp Biến Sắc Long, dữ tợn bưu hãn, bị ba ma thú vây công cũng không hề có dấu hiệu thất bại, ngược lại càng đánh càng hăng, càng ngày càng mạnh.

Máu tươi không ngừng nhỏ giọt từ không trung, thấm vào trong hạt cát sa mạc.

Nhưng không biết là máu của ai?

“Ba ma thú không chịu nổi rồi.” Trên mặt đất, Đông Thiên Vương tay cầm chén rượu, mắt nhìn máu bắn lên văng vào trong chén rượu của hắn, chậm rãi giơ giơ lên mi.

“Dù sao mười ba cấp yếu hơn rất nhiều.” Mặc Hiên vừa nhìn, vừa ứng đối lại một câu.

Hắn cũng đã nhìn ra, ba ma thú không phải đối thủ của Biến Sắc Long.

Nhưng là bởi vì có ba ma thú kiềm chế, ba người kia mới chiếm thế thượng phong.

Bất quá mặc dù chiếm thế thượng phong, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể hàn phục được mười bốn cấp Biến Sắc Long.

“Hoa sắp nở rộ hoàn toàn rồi.” Vô Hoa vẫn luôn chú ý Vân Gian Hoa.

Vân Gian Hoa sắp nở rộ hoàn toàn rồi, nếu đã nở hết cánh mà còn chưa được hái xuống, nó sẽ chìm dần xuống, đợi đến khi nó xuất hiện một lần nữa không biết chờ còn phải chờ đến bao giờ.

“Chúng ta không nhúng tay vào thật sao?” Mặc Hiên đè thấp thanh âm hỏi.

Lúc này nếu bọn họ ra tay, như vậy Vân Gian Hoa sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ.

Đông Thiên Vương nghe vậy tà tà cười: “Bổn vương là người nói chuyện không giữ lời sao?”

Hơn nữa, trường hợp như vậy còn cần hắn động thủ nữa sao?

Mặc Hiên nghe vậy trong mắt có chút lóe sáng, hình như có đã hiểu được ý tứ của Đông Thiên Vương, nhất thời cũng không lại mở miệng.

“Một người một nửa.” Mà ngay lúc Vô Hoa nhìn thấy Vân Gian Hoa sắp nở rộ hoàn toàn, hai Thiên Vương đang chiến đấu với Biến Sắc Long cũng đã thấy được, lập tức, Bắc Thiên Vương liền mở miệng hét lớn về phía Nam Thiên Vương.

Trong mắt Nam Thiên Vương có tia dao động, trường kiếm màu tím trong tay quét ngang: “Được, phần bụng là điểm yếu của nó”

Một người một nửa, so với không chiếm được càng tốt hơn.

Bọn họ nhân thủ mặc dù tới nhiều, nhưng là đến thời điểm này cũng đã không có tác dụng nữa rồi.

Nhất thời, hai vương đạt đến thỏa hiệp, lập tức thân hình chợt lóe, cả hai liền đứng cùng một chỗ, thanh trường kiếm đấu khí màu tím trong tay càng thêm đại thịnh.

Hai thanh đấu khí trường kiếm tương giao cùng một chỗ, lập tức, khí tức dao động càng mạnh, đấu khí màu tím phun ra nuốt vào, so với mười bốn cấp Biến Sắc Long còn muốn mạnh hơn.

Nam, Bắc, hai Thiên Vương liên thủ rồi.

Cùng khắc, ma thú của bọn họ như hiểu được ý nghĩ của chủ nhân, Kim Sư và Lưu Vân Báo giống như không muốn sống nữa cùng nhau xông về phía Biến Sắc Long, mạnh mẽ ngăn chặn Biến Sắc Long, không cho nó dùng toàn lực ứng đối chủ nhân.

Ánh sáng tím cuồn cuộn mà lên, lực lượng của hai thiên vương sao có thể tầm thường cho được.

Hai kiếm nhập lại thành một thanh kiếm, bổ khoảng không chém xuống Biến Sắc Long.

Ngay lập tức, không khí như cuồn cuộn trên bầu trời bao la, đấu khí bay lên, cơ hồ muốn chém luôn cả bầu trời.

Đôi mắt Biến Sắc Long trở nên đỏ, vừa ứng phó Tây chưởng tọa cùng ba con ma thú, vừa ngửa đầu rống to một tiếng, lực lượng toàn thân vận dụng cả lên, vây quanh thân thể nó.

“Ầm.” Một kiếm kinh thiên, không khí cuồn cuộn bốc lên, đánh xuống Biến Sắc Long.

Trong nháy mắt chỉ nghe một tiếng nổ vang, giữa không trung ánh sáng đột nhiên đại thịnh, trong nháy mắt cơ hồ làm cho người ta không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể thấy ánh sáng tím và vàng rậm rạp đan vào nhau.

Cho dù là Đông Thiên Vương, cũng có chút nghiêng đầu mà nhìn.

Lực lượng này quá mạnh mẽ đến kinh người rồi.

Về phần những người khác thì tránh đi càng xa càng tốt.

“Ngao ô…” Trong màn ánh sáng, Biến Sắc Long thảm thiết kêu to một tiếng, ầm một tiếng chúi đầu rơi xuống, dưới bụng bị trọng thương.

Hai thiên vương liên thủ, bên cạnh còn có chưởng tọa và ba ma thú kềm chế.

Lực lượng như vậy…

“Bị thương.” Đông Thiên Vương nghe tiếng rống của nó, liền đứng bật dậy.

Ma thú thủ hộ bị thương, như vậy Vân Gian Hoa…

“Mau hái đi.” Giữa không trung, sau khi đánh một kích, Nam Thiên Vương rống to về hướng Bắc Thiên Vương.

Tương đối gần Vân Gian Hoa, Bắc Thiên Vương không nói hai lời, lắc mình xuống dưới, nhanh như tia chớp bay về hướng Vân Gian Hoa mà đi.

Trường kiếm đấu khí màu tím trong tay bổ quét khoảng không, một kiếm chém tới ánh sáng màu vàng bảo hộ Vân Gian Hoa được Biến Sắc Long tạo ra.

“Bịch.” Một tiếng vang rõ ràng cực kỳ, lực lượng màu vàng bao phủ Vân Gian Hoa vỡ tan, lộ ra Vân Gian Hoa bên trong, vô hình vô tướng.

Mùi hoa bốn phía, mùi thơm bay trên trời.

Bắc Thiên Vương mừng rỡ, nhanh như thiểm điện vươn tay chộp về hướng Vân Gian Hoa không có bất cứ lực lượng nào bảo hộ.

Mắt thấy Vân Gian Hoa sắp rơi vào tay Bắc Thiên Vương.

Đột nhiên, một thân ảnh màu hồng chợt lóe, đoạt lấy Vân Gian Hoa trước Bắc Thiên Vương, nhân tiện xoay người bay đi.

“Ai?” Bắc Thiên Vương nhất thời giận dữ.

“Tây Thiên.” Mà Nam Thiên Vương đứng ở giữa không trung thấy rõ ràng một màn này, giận dữ rống lên, trở tay lại, một kiếm chém về phía Tây chưởng tọa.

Dám muốn làm “ngư ông” để được “đắc lợi” trong tay bọn họ.

Thân hình hiện ra, một tay Tây chưởng tọa cầm lấy Vân Gian Hoa, bay về hướng binh mã của Tây Thiên.

Hắn phải đi vào phe cánh tinh binh Tây Thiên, cho dù Nam, Bắc hai vương liên thủ, hắn cũng không e ngại.

“Ha ha, hai đại thiên vương đa tạ rồi.”

Tây Thiên chưởng tọa nhìn Vân Gian Hoa trong tay, không kềm được nỗi sung sướng liền cười ha hả ra tiếng.

Nghĩ Tây Thiên bọn hắn là vật bày trí hay sao, Nam, Bắc hai vương liên thủ, nghĩ rằng như vậy Tây Thiên bọn hắn không được gì sao, đâu có chuyện tốt như vậy được.

Tiếng cười cuồng vọng bay lên giữa không trung.

Theo sát sau đó, Nam Thiên Vương đã công kích đến phía sau Tây Thiên chưởng tọa.

Tây Thiên chưởng tọa quay lại thân mình, trở tay bắn một phát.

Chỉ nghe bịch một tiếng, ánh sáng tím bùng nổ đầy trời, Tây Thiên chưởng tọa chưa kịp xoay người lại, Bắc Thiên Vương đã đứng ở phía sau hắn.

“Nghĩ muốn ngư ông đắc lợi, ngươi còn không có bản lĩnh đó.”

Thanh âm lạnh như băng vang lên giữa không trung, trường kiếm màu tím đã vẽ một cái mà qua.

Tây Thiên chưởng tọa thấy vậy, trong lòng biết không ổn, liều mạng dùng lưng đón đỡ một kiếm của Bắc Thiên Vương, cũng không dám xoay người, ngay lập tức, máu tươi điên cuồng phun ra, nhưng lại mượn lực dùng sức ném Vân Gian Hoa về hướng thế lực Tây Thiên.

“Ngươi cũng to gan lắm.” Nam, Bắc hai vương cũng không phải ngồi không, lúc nãy do bọn họ sơ sẩy không để ý nên không kịp phản ứng lại, lúc này sao có thể phản ứng chậm được.

Nhất thời, vài đại tướng dẫn theo tinh binh mạnh mẽ tiến về phía thế lực Tây Thiên.

Vài đại tướng Tây Thiên thấy Vân Gian Hoa sắp rơi vào tay bọn họ lại bị đám người kia cướp đi, lập tức xông về phía trước tranh đoạt.

Ngay lập tức trong lúc đó, các cao thủ cực mạnh của Nam Thiên, Bắc Thiên, Tây Thiên, hỗn chiến thành một đoàn.

“Thật náo nhiệt quá a, không uổng công đường xá xa xôi đến đây xem nha.” Cao cao ngồi ở mặt đông, Đông Thiên Vương nhìn tràng cảnh này, cười nheo cả mắt lại.

“Đích xác náo nhiệt.” Mặc Hiên gật đầu.

“Vân Gian Hoa, trời ạ, nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút.” Mà Vô Hoa lại chỉ quan tâm đến Vân Gian Hoa của hắn, nhìn Vân Gian Hoa bay tới bay lui bị ba cỗ thế lực tranh đoạt, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm từ lâu rồi.

Vân Gian Hoa này cực kỳ trân quý, sao có thể bị một đám thô lỗ phía dưới mạnh tay cướp đoạt được.

“Nếu chỉ bằng như vậy mà làm cho thế lực ba thiên vương bị đả thương, chúng ta đây…” Đôi mắt Mặc Hiên chậm rãi sáng lên.

Mà Đông Thiên Vương nghe Mặc Hiên nói, vẫn cứ thong thả cười cười, nhấc tay giơ lên chén rượu trong tay.

Mắc Hiên thấy vậy xoay người, bất động thanh sắc lui xuống.

Hắn không đoạt, hắn bây giờ thật sự không đoạt, bất quá, về phần ngay sau đó hoặc là sau này thì…

Gió thu nổi lên, máu hồng nhiễm hồi lâu.

Chém giết một mảnh, cao thủ của ba vương chiến thành một đoàn.

Nương theo Vân Gian Hoa không ngừng bay lên, dưới ánh mặt trời, máu tươi từng chút từng chút bay lên, nhiễm đỏ hạt cát.

“Bịch.” Hai vương và chưởng tọa đã giao thủ với nhau, Tây Thiên chưởng tọa sao có thể đánh lại hai vương, ầm một tiếng đã bị đánh bay ra ngoài, mạnh mẽ té xuống đống đổ nát vương cung Phạm Đế thành.

Bắc Thiên Vương thấy vậy hừ lạnh một tiếng, vươn tay sờ một chút vết máu nơi khóe miệng.

Mà lúc này Nam Thiên Vương lại bay vọt đi hướng về phía Vân Gian Hoa để cướp đoạt.

Lần này, để xem còn ai dám cướp đoạt từ trong tay bọn họ nữa.

Mọi vật phía dưới đều bại lộ ra dưới ánh mặt trời.

Mà ngay lúc, mắt thấy Vân Gian Hoa sắp rơi vào tay Nam Thiên Vương, đột nhiên một bàn tay thon thả từ bên cạnh duỗi qua, nhẹ nhàng khéo léo lấy Vân Gian Hoa.

Trường bào trắng thuần đạm nhã vung lên giữa không trung, người đã lắc mình mà đi, nhanh đến nỗi chỉ chừa lại một cái bóng lưng cho Nam Thiên Vương.

“Ai?” Nam, Bắc hai vương giận dữ, nhất tề xoay người nhìn lại.

Ngay cả Đông Thiên Vương và các cao thủ đang giao chiến phía dưới cũng nhất tề ngừng tay, ngẩng đầu nhìn.

Y bào trắng thuần, ưu nhã mà thong dong, vẽ thiên mà qua, nhẹ như phi hồng.

Đạp bước trước khoảng không, một người bay lộn, đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng khéo léo đứng phía trên vực sâu hướng tây bắc.

Vạt áo đạm nhã, nhưng dưới ánh mặt trời chiếu rọi lại làm cho người ta không thể dời tầm mắt.

“Có bằng hữu từ phương xa tới, bất diệc nhạc hồ, hoan nghênh đến Phạm Đế thành của ta.” Thanh âm trong trẻo ưu nhã truyền đến từ trên bầu trời, ngượi nọ chậm rãi xoay người lại. (*vui vẻ)

Một đầu tóc đen, một thân nam trang, tuấn mỹ dị thường, không phải Lạc Vũ còn có thể là ai.

“Ngươi là ai?” Nam Thiên Vương vừa nghe, thân hình cứng ngắc một chút, chân mày nhăn chặt.

Phạm Đế thành, Phạm Đế thành của hắn? Đây là nhân vật nào vậy?

Mà Đông Thiên Vương thì liếc mắt một cái nhìn thấy vốn là Lạc Vũ, đôi mắt hơi chuyển động, chậm rãi địa đứng lên.

Y bào theo gió mà di chuyển, Lạc Vũ đứng ở phía trên vực sâu, tầm mắt đảo qua hai vương và chưởng tọa, thoang thả thu hồi Vân Gian Hoa, không uổng công mà đạt đến tay.

Mỉm cười mà thong dong nói: “Chủ nhân mới của Phạm Đế thành.”

Dừng lại một chút, sau đó lại chậm rãi nói: “Ở trước mặt chủ nhân, lại cướp đoạt đồ của ta, các vị, nghĩ rằng Phạm Đế thành ta là không có ai nữa có phải hay không.”

Chủ nhân mới? Đùa phải không, bọn họ từ xa mà đến, là muốn đoạt Phạm Đế thành, lúc này lại toát ra một người tự xưng là chủ nhân mới? Thúi lắm.

“Chỉ bằng ngươi.” Bắc Thiên Vương cười lạnh một tiếng, đấu khí màu tím bay lên trong nháy mắt.

Lạc Vũ nhìn sắc mặt dữ tợn của ba người, dáng vẻ vẫn ưu nhã như trước, mỉm cười không nói gì, chỉ phất tay áo một cái.

Ngay tức khắc, nơi mà bốn vương đang đứng, nhanh chóng chìm xuống, kể cả vị trí của Đông Thiên Vương.

Bốn vương đột nhiên cả kinh, đây là chuyện gì xảy ra?

Nhưng bốn phương chỉ bị chìm xuống một chút, mà vị trí của Vân Gian Hoa lại không có chìm xuống.

Mà nơi Lạc Vũ đang đứng đột nhiên nổi lên.

Bắc Thiên Vương cùng Nam Thiên Vương nhìn nhau liếc mắt một cái, nhất tề híp mắt lại.

Ngay lúc này, vực sâu ở bốn phương đột nhiên nổi lên bốn đài cao.

Trên đài cao, bốn người mặc một thân khôi giáp, uy mãnh hữu lực cao cao mà đứng.

Tứ tướng Phạm Đế thành, là tứ tướng đã biến mất của Phạm Đế thành.

Đông mắt Bắc Thiên Vương và Nam Thiên Vương có chút trầm xuống, nhưng cũng không sợ hãi, chỉ là tứ tướng mà thôi.

“Giếtttt…”

Mà nương theo sự hiện thân của tứ tướng, tiếng chém giết phía xa xa đã ngừng lại bất chợt dựng lên, từ hướng của bốn người bao vây mà đến.

Đó là thế lực của tứ tướng, đang bắt đầu tẩy trừ tinh binh đóng ngoài thành của ba vương.

Sắc mặt ba vị lãnh đạo nhất tề trầm xuống.

“Các ngươi đã thích Phạm Đế thành của ta như vậy, hãy ở lại cùng nhau chơi đùa với bổn thành chủ.” Thế lực ba vương nhất tề biến sắc, đột nhiên một thanh âm điên cuồng vang lên.

Y bào màu đỏ bay lên, ở phía sau đài cao nơi Lạc Vũ đang đứng, thân ảnh lão bộc và Phạm Đế thành chủ chậm rãi hiện ra.

“Phạm Đế thành chủ?”

“Không phải đã chết…”

“Phụ vương…”

“Cha…”

Phạm Đế thành chủ vừa lộ diện, trong mắt ba thiên vương phía dưới hiện lên kinh ngạc, đồng thời một dự cảm không tốt cũng lan tràn ra.

Mà bị bốn vương tử bị bắt vào ngục bởi ba thiên vương cũng khiếp sợ kêu lên.

Lạc Vũ nhìn ba thiên vương đột nhiên biến sắc, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng vung tay lên: “Các ngươi không phải rất muốn biết bí mật của Phạm Đế thành hay sao, như vậy hãy lưu lại chậm rãi nghiên cứu đi.”

Tiếng nói ưu nhã vừa dứt, cái lồng sương trắng vốn đã biến mất, ầm một tiếng, lại một lần nữa dâng lên phong tỏa cả Phạm Đế thành.

Ai cũng đừng mong trốn thoát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.