Sải bước đến gần Lạc Vũ: “Đã xấu thì cũng thôi đi, cũng phải có chút tự trọng chứ, một xấu nữ cư nhiên lại vô liêm sỉ như vậy, quả thật là làm nhục môn phong mà. (*những quy củ của gia tộc)
Hôm nay ta phải hưu ngươi, cho dù cả đời này bổn vương tử không thể cưới thê tử, cũng tuyệt đối không cần ngươi, một người không biết...” (*bỏ vợ hoặc chồng)
Rống giận còn chưa hết lời, Giá Hiên Mặc Viêm dừng bước, cau mày nhìn Lạc Vũ.
Lúc này, hắn đã đến trước mặt Lạc Vũ, tự nhiên nhìn thấy tình cảnh Hoàng Vũ đang bị nàng kềm chế hai tay, cho nên những lời phẫn nộ bị nghẹn lại trong cổ họng, chưa có mắng hết.
“Di, có ai đại náo ầm ĩ bên trong kìa, đi, chúng ta vào xem một chút.”
Ngay lúc Giá Hiên Mặc Viêm cau mày phát hiện dường như có gì không ổn thì đột nhiên bên ngoài nhà tắm lại líu ríu vang lên thanh âm.
Nương theo những thanh âm líu ríu, là vô số tiếng bước chân dồn dập đi đến, rất nhanh người từ bên ngoài đã vọt tiến vào.
Thật giống như hiện giờ đã là thời gian bắt đầu tắm rửa, vô số học trò đều chen chúc nhau đi vào.
Giá Hiên Mặc Viêm không phải ngu xuẩn, vừa nghe những tiếng nói chuyện bất thình lình vang lên bên ngoài, lại nhìn tình huống trước mắt, đôi mắt hắn liền hiện lên phẫn nộ.
Dám có dũng khí xếp đặt hắn.
“Còn không mau buông ra.” Lập tức, Giá Hiên Mặc Viêm hạ giọng quát Lạc Vũ.
Đồng thời tiến lên định tách ra Hoàng Vũ đang mơ mơ màng màng.
Hôm nay, nếu như bị nhiều người nhìn thấy Lạc Vũ và Hoàng Vũ ái muội dính cùng nhau.
Một khi bị truyền ra, không những đức hạnh của Lạc Vũ bị mất hết, hơn nữa nàng cũng sẽ phải chịu ô danh cả đời.
Giá Hiên Mặc Viêm không thích Lạc Vũ, nhưng cũng không muốn nàng bị hại đến tình trạng thê thảm như vậy.
Bởi vậy, hắn tiến lên định ngăn ra khoảng cách của 2 người kia.
Ngay lúc hắn đi lên, nam tử áo đen đang đứng sừng sững phía sau Lạc Vũ, đột nhiên mạnh đánh tới, bất ngờ ôm lấy cổ Giá Hiên Mặc Viêm đang không hề phòng bị.
“Lý Huyền?” Giá Hiên Mặc Viêm ngẩn ra. Sao Lý Huyền lại ở chỗ này?
Mà ngay lúc Giá Hiên Mặc Viêm đang ngẩn người, đôi mắt Lý Huyền lại càng thêm đỏ đậm, cánh tay như bạch tuộc gắt gao quấn lấy Giá Hiên Mặc Viêm.
Giá Hiên Mặc Viêm ngẩn ra một lúc, sau đó ý thức đã quay trở lại, đầu hắn giương lên theo tiềm thức tránh đi nụ hôn môi của Lý Huyền.
Mà lúc này, Lý Huyền giống như đang nổi điên, mạnh mẽ ôm lấy Giá Hiên Mặc Viêm, điên cuồng muốn thân mật với hắn. Tình thế này quả thật giống như muốn bị ăn đập đây mà.
Giá Hiên Mặc Viêm ngốc lăng trong giây lát, liền đùng đùng nổi giận lên.
Xoay tay lại tàn nhẫn đẩy Lý Huyền đang ở trên người hắn không chịu xuống, đồng thời giận dữ nói: “Ngươi điên rồi, thấy rõ lão tử là ai không, xuống dưới cho ta.”
Mà Lý Huyền căn bản giống như không nghe thấy, trong miệng lại hét lên: “Không nên trốn, đến, hôn một cái.” Sau đó lại ôm Giá Hiên Mặc Viêm, điên cuồng cọ xát.
Giá Hiên Mặc Viêm thấy Lý Huyền cư nhiên có dũng khí xem hắn như nữ nhân, nhất thời tức giận đến bốc khói trên đỉnh đầu, vươn ra nắm tay đánh lên người Lý Huyền.
Mà Lý Huyền có thể cùng hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, không lý nào lại yếu hơn hắn. Cho dù lúc này là thân bất do kỷ, hồn không tuân theo thân thể điều khiển, nhưng bản năng phản ứng vẫn tồn tại.
Nhất thời, cùng Giá Hiên Mặc Viêm dây dưa với nhau.
Bảy quấn tám xoay, không chỉ không bị ngăn lại bởi Giá Hiên Mặc Viêm tức giận, ngược lại càng đánh càng quấn vào nhau. (*các chiêu thức bằng tay chân của 2 anh này, không có dùng đấu khí nhá)
“Ê, có người ở bên trong kìa...”
“Đi, đi, vào nhìn một cái...”
Người bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vọt vào, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Hình như có người đang đánh nhau, nhanh, nhanh, vào bên trong xem đánh nhau đê, chắc chắn lúc này có chuyện gì ngạc nhiên lắm nè, ta nói nha người bên trong hẳn là... Hả...”
Tiếng bước chân điên cuồng tiến vào, mà người đầu tiên nhìn thấy tình huống trong nhà tắm đã sững người lại, theo tiềm thức dừng lại cước bộ.
Mà bọn người phía sau không phát hiện thấy người đầu tiên khác thường, vẫn đi nhanh về phía trước, nên người phía sau lại đụng lên người phía trước, dồn cục thành một đoàn lộn xộn.
“Này... Đây là ý tứ gì vậy...”
“Ta... Ta không phải là bị hoa mắt đi...”
Trước cửa đại loạn thành một đoàn, ngay sau khi những người này thấy rõ tình huống bên trong phòng, nhất thời đầu váng mắt hoa. (*chóng mặt hoa mắt)
Tình cảnh trước mắt bọn họ là, Giá Hiên Mặc Viêm cùng Lý Huyền mặc một thân quần áo xốc xếch, đang dây dưa cùng với nhau.
Mà Giá Hiên Mặc Viêm vẻ mặt đỏ bừng, đúng vậy, đỏ bừng, thân thể đang cùng thân thể của Lý Huyền dán sát vào, lại thường thường bị Lý Huyền tìm đúng cơ hội hôn lên một, hai cái.
Vì vậy, mặt Giá Hiên Mặc Viêm càng ngày càng hồng.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người lý giải gương mặt đỏ ửng của Giá Hiên Mặc Viêm là do xấu hổ, chứ không phải hắn giận đến đỏ mặt, mà hắn xoay đánh Lý Huyền thì mọi người lại lý giải là do hắn thẹn quá thành giận.
“Này... Này...”
Mọi người đứng ngoài cửa, há hốc mồm nói không nên lời.
Mà cái người phụ trách quạt gió thổi lửa, mang mọi người tới đây xem kịch vui, Liên đại tiểu thư lăng lăng run sợ đứng tại chỗ.
Giương mắt, nhìn về phía bên cạnh, người kia đang ngồi chồm hỗm, y quan chỉnh tề chỉ hơi chút dính nước, đang chơi đùa nghịch nước. (*Lạc Vũ)
Mà Tiểu Ngân đứng trên đỉnh đầu Lạc Vũ lại đang nhìn Giá Hiên Mặc Viêm cùng Lý Huyền đang quay cuồng cùng nhau, cười đến híp mắt lại.
Thần sắc bọn họ muốn có bao nhiêu bình thường là có bấy nhiêu bình thường.
Mà người duy nhất có hơi chút bất bình thường là Hoàng Vũ, lúc này hắn đang ngâm mình trong ao nướ,c ngồi một chỗ không nhúc nhích, nhìn như một lão hòa thượng đang ngồi thiền nhập định.
Người mà bọn họ nhắm vào, một điểm khác thường cũng không có.
Nhưng là người mà bọn họ không nhắm vào lại đang diễn trò gì vậy?
Gió lạnh thổi qua, không có một người lên tiếng.
“Nhìn cái gì vậy, còn không mau cút đi hết cho ta.” Giá Hiên Mặc Viêm nổi giận, tàn nhẫn hạ thủ đánh vào người Lý Huyền đang quấn lấy hắn.
Mà Lý Huyền cho dù bị hắn đánh thành con mắt bị đen như gấu mèo, cũng kiên định ôm Giá Hiên Mặc Viêm chu môi nói: “Thân thân, đến thân một...”
Mọi người đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích, mở to hai mắt nhìn.
“Tỷ tỷ, tránh ra, tỷ tỷ...” Ngay lúc mọi người lăng lăng nhìn, Lạc Lê cùng Vương Hầu vội vã chen vào trong.
Vẻ mặt hai người vốn lo lắng, sau khi nhìn thấy tràng cảnh kia, cũng ngây ngốc há hốc mồm nhìn.
Thật ra Vương Hầu thu được tin tức các học trò truyền tai nhau đến đây xem kịch vui, lại loáng thoáng nghe có tên Lạc Vũ trong đó, cảm giác thấy có chuyện không ổn, nên điên cuồng chạy tới đây định ngăn cản.
Lại không ngờ thấy một màn này, sửng sốt đứng tại chỗ.
“Tỷ tỷ, bọn họ đây là...” Lạc Lê khó hiểu đến bên cạnh Lạc Vũ nói.
Lạc Vũ nhìn thấy là Lạc Lê, đứng dậy, nét mặt hiện lên vẻ sầu khổ, thở dài một hơi nói: “Ta cũng không biết.”
Thanh âm nàng như vậy, nghe vào trong tai mọi người, là tràn đầy ủy khuất cùng bất đắc dĩ nha.
Vì vậy, một số người có chút thông minh cảm thấy đã hiểu rõ rồi. Thì ra đây mới là nguyên nhân Lạc Vũ không chịu lấy tam vương tử nha.
Đây không phải là đoạn tay áo, yêu thương nhung nhớ nam nhân sao. (*gay, chỉ thích nam nhân)
Cư nhiên dưới mắt công chúng lại làm ra hành động thân thiết như thế, cũng khó trách người ta không chịu lấy.
Tam vương tử không phải “không được”, mà là làm sai đối tượng rồi a.
Mọi người gật đầu, đã hiểu.
Mà Tiểu Ngân đứng trên đỉnh đầu Lạc Vũ thấy vậy, cười đến nghiêng ngả, cái đầu nhỏ bé lắc lắc điên cuồng, nhìn thật là càn rỡ mà.
Trong tình thế vội vàng, Giá Hiên Mặc Viêm lại nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, trong lúc nhất thời cơ hồ tức giận đến hộc máu, rống giận lên: “Quân Lạc Vũ.”
“Ôi chao, ngươi cứ việc tiếp tục bận rộn, ta đi trước nha.” Quân Lạc Vũ hết sức nhu thuận, đáp lại câu nói của hắn, lôi kéo Lạc Lê, ý bảo Vương Hầu túm lên Hoàng Vũ đi ra ngoài.
Vương Hầu vốn là người thông minh, nhìn thấy bộ dáng Hoàng Vũ, lập tức hiểu rõ ràng.
Hắn nhanh nhẹn cởi áo ngoài, khoác lên người Hoàng Vũ, theo sau Lạc Vũ đi ra ngoài.
Mọi người đang đứng chen chúc che cả cửa, thấy bọn người Lạc Vũ đi ra, muốn cản cũng không được, mà không cản cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Vũ đi ra ngoài.
Chậm rãi đi xuyên qua đám người, khi đi ngang một chỗ, nàng dừng lại cước bộ.
Nghiêng mắt nhìn quét Liên đại tiểu thư trộn lẫn trong đám người, làm như mọi chuyện đều không biết, mọi chuyện đều không liên quan đến mình, Lạc Vũ đột nhiên cười, nhìn Liên đại tiểu thư chậm rãi nói: “Nếu như ngươi đã thích như vậy, ta đây sẽ chiều ý ngươi, dù sao tiễn phật phải tiễn đến tây phương mà.”
Dứt lời, đầu ngón tay bắn ra, nháy mắt bột phấn đã dính vào da thịt Liên đại tiểu thư, sau đó nàng cũng không thèm nhìn lấy nàng ta một cái, xoay người đi xa.
Liên đại tiểu thư không hiểu vì sao Lạc Vũ nói với nàng những lời khó hiểu, nhưng lại không giải thích gì cả đã đi rồi.
Nàng ta đột nhiên biến sắc, mắt dần dần trở nên mơ hồ.
“Ôi chao, nóng quá.” Liên đại tiểu thư yêu kiều kêu lên, lại kéo xuống vạt áo trên người.
Mọi người vốn là bị tràng diện nam hôn nam làm cho kinh hãi, quay đầu lại thấy cảnh này, cả đám lập tức kích động lên.
Hôm nay là ngày gì đây nha, Liên đại tiểu thư cư nhiên bắt đầu nhảy thoát y.
“Tiểu thư, tiểu thư người đừng...”
“Tránh ra, thiệt là nóng, ha hả...”
Ngày mùa hè vốn mặc quần áo bên trong rất ít, tay vừa kéo xuống một cái, lập tức bị mở bung ra, lộ ra hai bầu tuyết trắng núc ních.
“Oa...” Các nam nhân kích động rồi.
“Cởi, cởi, cởi...”
“Ha ha, thật là đẹp mắt, cởi a...”
Ngay lúc Liên đại tiểu thư cởi áo tháo thắt lưng, ánh mắt của cả đám nam nữa vây quanh đây cũng đã bắt đầu trở nên thất thường, hướng Liên đại tiểu thư ầm ĩ lên, quạt gió thổi lửa.
“Hả, ta cũng thấy nóng quá...”
“Ta cũng vậy...”
“Bảo bối, hôn một cái...”
Đám người chật ních phía trước cũng bắt đầu nổi điên, hưng phấn lên, bắt đầu loạn ôm, loạn hôn lẫn nhau.
Bên trong nhà tắm, mùi thơm nồng nặc lan tràn, làm cho những người ngửi thấy cảm thấy tâm hồn rạo rực không thôi.
Ngay cả Lý Huyền cũng chống đỡ không nổi với mị hương, thì làm sao những người này có thể chống đỡ được.
Tràng cảnh kế tiếp thật loạn, một nữ ôm một nữ hôn nhau, một nam ôm một nam hôn nhau.
Cũng may Lạc Vũ hạ loại mị dược này làm cho nam thân nam, nữ thân nữ, nếu không... ay! Thật khó mà tưởng tượng a... (nam vs nữ xxoo là mệt đa)
Vạt áo bay lên, hoàn mỹ đến nỗi làm cho người ta tấm tắc khen ngợi.
Ngay cả Giá Hiên Mặc Viêm đang bị Lý Huyền hù dọa, cũng bị tình hình này làm cho kinh sợ không nói nên lời.
Không thể làm gì khác hơn là đánh mạnh vào Lý Huyền làm hắn ngã xuống, sau đó điên cuồng kéo hắn cùng nhau rời khỏi nhà tắm.
Mà những người học trò vừa mới nghe được tin tức nhóm người Liên đại tiểu thư rải ra trong trường, bọn họ vừa đến đấy xem kịch vui, thấy tình huống này lại càng thêm vui vẻ đến điên cuồng, xô đẩy nhau xem cho rõ.
Trong lúc nhất thời, cả Học viện cơ hồ đều truyền ra tin tức: Nhanh, mau đi qua bên Ngọc Khê, Liên đại tiểu thư đang thoát y vũ nơi đó, có người tụ tập dâm loạn...
Đây chính là điều chưa từng xảy ra trong học viện có nội quy nghiêm cẩn như thế này.
Có thể nói, sự kiện lần này còn oanh động hơn cả lần trước Liên đại tiểu thư hãu danh vô thực lỏa chạy. (*lần lỏa chạy trước có người che lại, lần này là tự cởi quần áo nhá, đương nhiên là ghê gớm hơn rùi.)
Các học trò trong đế quốc học viện đã trở nên vui vẻ đến điên cuồng rồi.
Bóng đêm bay lên, tối nay cuồng hoan.
Dẫn đám người Lạc Lê đi trong bóng đêm, tâm tình Lạc Vũ vô cùng tốt.
Nàng không hại người, nhưng cũng không “thánh mẫu” đến nỗi để mặc cho người khác hại nàng, nếu như muốn nhìn thấy tình cảnh dâm loạn, như vậy làm cho cái bọn đi theo nịnh nọt diễn cho nàng ta xem không phải là hay hơn nhiều sao. (*đám người đến trước xem diễn là người của Liên đại tiểu thư => bọn chúng bị trúng mị dược luôn)
Nếu đã muốn thân bại danh liệt, như vậy nàng sẽ chiều theo ý nàng ta.
Dùng dâm dược làm điên đảo tinh thân, chiêu này đã sớm lỗi thời rồi.
“Ha hả, Lạc Vũ, ngươi thật tuyệt.” Vương Hầu khiêng Hoàng Vũ trên người, cười đến không thấy mắt mũi đâu cả.
“Thịnh yến thoát y vũ”, thật là muốn cho con mắt đi ăn no nê nha, bất quá chỉ sợ mùi thơm kia quá nặng, ngược lại mình cũng bị cuốn đi vào thì càng chết.
“Ta cũng không có làm cái gì, đó là mị dược lợi hại nhất của Ngạo Vân quốc công phủ, nó tìm được chủ nhân nên phát huy tác dụng, ta không có liên quan trong chuyện này à nha.” Lạc Vũ nghiêm trang nói.
Vương Hầu vừa nghe, nhất thời điên cuồng cười ra tiếng, Lạc Vũ phủi sạch trách nhiệm không còn một mảnh, Ngạo Vân quốc công phủ lần này ăn mệt lớn đây.
“Tỷ tỷ, như vậy chuyện tam vương tử bị nam nhân kia hôn thì sao.” Lạc Lê thật là kinh ngạc nha, nam nhân cũng có thể hôn nam nhân sao?
“Vấn đề này...”
”Quân... Lạc... Vũ... Ngươi đứng lại đó cho ta.” Lạc Vũ cười khẽ, mới vừa định mở miệng, phía sau lại vang lên tiếng rít gào điên cuồng của Giá Hiên Mặc Viêm.
Nhất định là Lạc Vũ hạ dược rồi, nhất định là như vậy.
Lần này xem hắn trừng trị nàng như thế nào đây, nếu không giáo huấn nàng một trận ra trò, hắn sẽ không phải họ Giá Hiên.
Bầu trời đêm đắc ý, thanh âm nổi giận của Giá Hiên Mặc Viêm theo gió bay thẳng lên trời cao.
Gió thổi cát trắng bay, ánh mặt trời vàng óng.
Sự kiện tụ chúng dâm loạn kết thúc bằng việc đế quốc học viện xuất động ra một ít lão sư đến, mới đem một hồi phong ba này dẹp đi được.
Bất quá nguồn gốc mị dược sau khi được biết là của Ngạo Vân quốc công phủ, thì danh dự của bọn họ quả là bị ô nhục, thối đến không chịu được.
Ngạo Vân quốc công phủ bị đế quốc học viện nghiêm khắc phê phán, lại náo loạn đến quốc vương Phi Vũ quốc khiển trách thêm một hồi.
Về phần Liên đại tiểu thư, lặng yên không một tiếng động rời khỏi đế quốc học viện, không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi nàng ta nữa. Một hồi trả thù, cuối cùng lại bị người ta ném trứng thối vào mình, hại người ngược lại phản đến hại thân mình.
Gió mát thổi qua ngày hè nóng bức.
Lạc Vũ lại không một chút nào quan tâm đến những tin tức nào nhiệt bên ngoài, chỉ nhốt mình trong dược phòng của hiệp hội dược sư, vùi đầu nghiên cứu phương thuốc trị tận gốc cho nội thương của Vân Thí Thiên.
“Không đúng, hiệu quả dược liệu lại không đúng.”
Mở ra dược lò, Lạc Vũ cầm lên viên dược hoàn vừa luyện xong ngửi một chút, cau mày lắc đầu, hiệu quả này không đạt đến yêu cầu của nàng rồi.
Xoay người lại, tiếp tục lật xem sách y trước mặt nàng.
Đối với nội thương của đấu khí, nàng không biết rõ cho lắm.
Do vậy, nàng chỉ có thể điên cuồng nghiền ngẫm y thư, kế đó kết hợp với phương pháp luyện thuốc của cổ võ, song trọng xuống tay, vì Vân Thí Thiên tìm ra đơn thuốc. (*kết hợp 2 thứ để đạt đến thắng lợi)
Mùi thơm của dược thảo bay quanh quẩn trong phòng.
Phủ Hạc Vu vừa bước vào liền thấy, toàn phòng đều bày ra sách y, cùng với dược hoàn được luyện thành vứt khắp nơi, mà Lạc Vũ thì đang chuyên tâm xem sách y.
Lạc Vũ chăm học như thế làm cho Phủ Hạc Vu rất hài lòng.
Nhìn vào những viên thuốc mà Lạc Vũ vừa luyện thành, Phủ Hạc Vu gật đầu, hiệu quả rất tốt.
Bất quá, luyện chế thuốc ra nhiều như vậy chỉ trong một lúc, cho dù hiệp hội dược sư của hắn có nhiều dược liệu như đám lông trên lưng con trâu, cũng không kịp cung cấp cho Lạc Vũ luyện thuốc nha.
“Ngươi muốn luyện ra loại thuốc gì?” Phủ Hạc Vu mở miệng.
Lạc Vũ nghe hắn nói, cũng không ngẩng đầu, cau mày trả lời: “Vẫn chưa biết, đang cân nhắc.”
Nàng cũng không xác định nàng muốn luyện ra loại dược gì, chỉ có thể không ngừng luyện chế, sau đó nhìn ra dược hiệu, nội thương của Vân Thí Thiên nặng như vậy, nàng không có nắm chắc, chỉ có thể lần mò từng bước mà thôi.
Mà Phủ Hạc Vu nghe Lạc Vũ nói như vậy, khóe miệng không khỏi co giật.
Lời này ý tứ chính là nàng cũng không chắc chắn, như vậy...
Lạc Vũ thấy trong phòng yên tĩnh dị thường, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Phủ Hạc Vu nhìn từng viên dược hoàn, đau lòng gần chết à.
Lạc Vũ mỉm cười, sau đó vui vẻ nói: “Là ngài đồng ý cho ta tùy ý dùng nha.”
Nhưng cũng không phải dùng như vầy a, trái tim Phủ Hạc Vu rỉ máu.
“Được rồi, Giá Hiên Mặc Viêm chạy khắp nơi tìm ngươi kìa.” Phủ Hạc Vu đột nhiên như nghĩ tới chuyện gì thú vị, nở nụ cười.
Cùng nam nhân dây dưa, bị nam nhân hôn, Giá Hiên Mặc Viêm giận đến sắp bùng nổ rồi đây nè.
Lạc Vũ nghe vậy “ừm” một tiếng, vẻ mặt không có gì khác lạ, hoàn toàn không để tâm tới.
Nàng không rảnh dây dưa với hắn, là hắn mắng nàng không tuân thủ phụ đạo trước, như vậy nàng sẽ theo ý tứ của hắn, làm cho hắn không tuân thủ phu đạo, cái này gọi là có qua có lại. (*đạo làm vợ vs đạo làm chồng)
Phủ Hạc Vu thấy vậy lắc đầu cười, nói: “Ngươi cũng quá nghích ngợm rồi, có biết Lý Huyền là ai không? Là thất hoàng tử của Hạo Tàng quốc, ngươi thật là biết cách đắc tội người có bối cảnh a.” (*người có địa vịa cao quý)
Lạc Vũ nhếch nhẹ môi, khóe mắt cũng nhướng lên, hai tay chắp lại hướng về phía Phủ Hạc Vu, hoàn toàn không hoảng sợ, không giải thích, hành động dư thừa gì cũng không có.
Làm ra bộ dạng cùng vẻ mặt: Ta đây đắc tội bọn họ rồi.
Phủ Hạc Vu nhất thời muốn cười khổ cũng không được, nhưng vẻ mặt hắn hoàn toàn không có trách cứ nàng.
Người trong hiệp hội dược sư của hắn vốn là nhất đẳng, trêu ghẹo người ta thì trêu ghẹo thôi, có gì mà phải sợ chứ.
“Nghe nói gần đây ngươi đang tìm một người tên là Vô Nha phải không?” Cười khổ một chút, Phủ Hạc Vu ngồi xuống bên cạnh Lạc Vũ hỏi.
Lạc Vũ vừa nghe lập tức hứng thú dạt dào, trợn to mắt nhìn Phủ Hạc Vu, hỏi: “Hội trưởng ngài biết người này sao?”
Phủ Hạc Vu cười cười: “Đúng dịp, hắn là người của hiệp hội dược sư của ta mà thôi, bất quá Vô Nha không có thiên phú gì đặc biệt, bởi vậy hàng năm bị phái ra ngoài thu mua dược liệu.
Bây giờ, phỏng chừng hắn đang tại biên giới giữa hai nước Phi Vũ và Hạo Tàng rồi đi, nơi này dược liệu rất được.”
Đạp phá thiết hài vô mịch xử, thật là không uổng công phu tìm bấy a.
Đôi mắt Lạc Vũ sáng rực lên.
Phủ Hạc Vu thấy vậy không khỏi mỉm cười nói: “Ngươi tìm hắn làm gì? Ngươi coi ngươi kìa, đôi mắt sáng quá trời.”
Lạc Vũ nghe nói vậy, cười tủm tỉm, tiện tay cầm sách y trong tay mở ra trước mặt Phủ Hạc Vu, nói: “Ta muốn tìm mấy loại dược liệu trong sách này.”
“Huyền Hỏa đan? Kỳ Lân quả, Thiên Hỏa điểu, Vân Gian hoa...”
Phủ Hạc Vu liếc mắt một cái nhìn thấy những dược liệu trong sách, kinh tủng nói: “Đây là... Chỉ có thánh dược sư mới có thể luyện thành Huyền Hỏa đan, ngươi luyện cái này làm cái gì?”
Kinh ngạc nói xong, Phủ Hạc Vu liền nói: “Ta cũng không có dư mấy dược liệu này cho ngươi làm hư nha, tự mình đi tìm đi.”
Dứt lời, đứng bật dật, xoay người đi ra cửa.
Giỡn chơi hoài, Kỳ Lân quả, Thiên Hỏa điểu... cái nào cũng phải cần dược liệu ngàn vạn năm mới luyện ra một viên nha.
Đừng nói là không có, cho dù hắn có cũng đừng mong hắn đưa ra nha.
Cái tên bại hoại này, toàn là muốn thứ tốt không à.
Lạc Vũ nhìn Phủ Hạc Vu bị nàng hù chạy mất dép, không khỏi cười ha hả không ngừng, phủi một chút sách y trong tay: “Xem ra, ta còn phải tự mình đi tìm rồi.”
Nàng nói những lời này cũng không phải là nói cho có.
Huyền Hỏa đan, hẳn là trị liệu rất tốt đối với thương thế của Vân Thí Thiên.
Nàng đã nghiên cứu mấy ngày nay, đã phát hiện ra điểm khó khăn này, nếu nàng có thể pha trộn nó cùng với các loại dược liệu vào với nhau, hẳn là có thể...
Bất quá, dược liệu này quả thật rất trân quý rồi.
Nhìn xem, nàng vừa mở miệng, là có thể hù dọa Phủ Hạc Vu bỏ chạy cấp tốc, nhân tiện đã có thể nhìn ra chỗ tốt của nó.
Lạc Vũ phủi quyển sách, mỉm cười.
Nghe nói ở biên cảnh của Phi Vũ quốc và Hạo Tàng quốc có một rừng cây rậm rạp che trời, là nơi tập hợp rất nhiều ma thú, đồng thời, thiên tài địa bảo cũng không ít.
Vừa lúc Vô Nha cũng ở đó, xem ra nàng phải tự mình đi một chuyến rồi.
“Phủ lão đầu, ngươi chạy trốn cái gì vậy. sao gấp quá vậy, có người sắp làm thịt ngươi sao?” Lạc Vũ đang tính toán kế hoạch, lại nghe thấy thanh âm Nghiêm Liệt vang lên ngoài cửa.
“Ngươi tới đây làm gì?” Thanh âm Phủ Hạc Vu tràn đầy nghi hoặc.
“Tìm đệ tử bảo bối của ngươi dùng một chút.” Nghiêm Liệt cười ha hả, túm Phủ Hạc Vu quay vào trong phòng.
“Ông bạn thân ái, thuốc này sao lại dùng giống như nước vậy.” Nghiêm Liệt vừa tiến vào, nhìn thấy dược hoàn rơi vãi đầy đất, nhất thời phá lên cười. (*nước dưới sông rất nhiều => xem những viên thuốc dưới đất không quan trọng, tùy tiện vứt)
“Hiệu trưởng.” Lạc Vũ thấy người tới là Nghiêm Liệt, lập tức đứng lên.
“Lạc Vũ, ta tới tìm ngươi để thương lượng chuyện này, ngồi đi.”
Nghiêm Liệt cũng không khách khí với Lạc Vũ, trực tiếp khoát khoát tay áo, lại ngồi xuống một bên.
“Hiệu trưởng, xin ngài cứ nói.” Lạc Vũ cũng trực tiếp nói.
Nghiêm Liệt ngồi xuống nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, lại nghiêng mắt nhìn quét qua Phủ Hạc Vu, cười nói: “Phủ lão đầu, ngươi biết rồi đấy, cứ mỗi ba năm, thì 3 nước: Phi Vũ quốc, Hạo Tàng quốc, cùng Phong Lâm quốc, tiến hành đại hội luận võ giữa các học viện với nhau.”
Phủ Hạc Vu vừa nghe, trong nháy mắt đã hiểu được, cau mày nhìn về phía Lạc Vũ nói: “Năm nay, người được chọn là Lạc Vũ?”
Nghiêm Liệt gật đầu cười nói: “Chúng ta có một cao thủ học năm nhất như thế, không cần phải giấu đi.”
Dứt lời, quay đầu nhìn Lạc Vũ nói: “Lạc Vũ, đại hội luận võ của ba nước, ngươi chắc hẳn là có nghe qua rồi, chắc là không cảm thấy xa lạ đâu hả?”
Lạc Vũ nghe vậy, suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Có nghe nói qua một chút.”