Màn mưa dày đặc, bao phủ khắp nơi.
Cả trong thiên địa một mảnh mưa to tầm tả.
Mùa hạ đi, mua thu đến mang theo trận mưa đầu tiên, tới sắc bén mà huy hoàng.
Mà ngay lúc này, mưa to bao phủ cả thiên địa, những con sông trong thành Lợi Châu dâng tràn lên.
Một mảnh hỗn
độn chất đầy thi thể thối rửa trong thành, cùng những nơi còn chưa kịp
tiêu độc, bị một màn mưa to này rửa sạch sẽ, một mảnh trắng tịnh.
Mưa rơi, xuyên thấu qua trời cao chảy xuống.
Gột rửa qua tất cả những dơ bẩn, trả lại cho thiên địa một mảnh an tĩnh.
“Hảo vũ.” Lạc Vũ vừa lôi kéo tay Vân Thí Thiên bước nhanh trở về Lợi Châu thành, vừa vui vẻ nói. (*mưa đến thật tốt, thật đúng lúc)
Mưa to như thế, chính là trời cũng muốn
giúp ta, so với việc nàng pha chế dược dùng để tẩy trừ độc khí bệnh dịch trong thành Lợi Châu, càng thêm mau lẹ, càng thêm hữu hiệu.
“Hảo vũ.” Vân Thí Thiên trở tay cầm chặt tay Lạc Vũ, gật đầu, khóe miệng nhếch lên.
Cơn mưa này đến thật đúng lúc, làm sao có thể không là hảo vũ đâu.
“Hảo vũ.” Mà Phong Vô Tâm theo đuôi phía sau, thì nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, cười tươi mở miệng khen. (*đây là nói Lạc Vũ, có Lạc Vũ thật là tốt)
Có một vị phúc tiên trở thành người một nhà, Vọng Thiên Nhai thật là có phúc nha.
Lần đầu đến đây đã giúp tiêu trừ dịch
bệnh, làm tổn thất nghiêm trọng binh lực của Đế Phạm Thiên cũng không
nói đi, ngay cả ông trời cũng giúp nàng luôn mới ghê chứ.
Cả hai tháng nay trời không hề đổ mưa, nàng vừa đến đã trút xuống một màn mưa.
Mưa đến sớm, không bằng vừa khéo rơi xuống a.
Lạc Vũ, người này có phúc, có thể nào không phải là hảo vũ.
Mà ngay lúc lời nói ba người vừa mới hạ xuống, Tiểu Ngân vẫn oa oa nằm ngủ trong lòng Lạc Vũ, đã bò ra cả người nó ướt đẫm.
Tiểu móng vuốt chải chải mấy cọng lông màu bạc bị ướt trên người, sau đó hung ác quơ quơ móng vuốt trước mặt ba người.
Nó đang ngủ ngon giấc, cư nhiên làm cho toàn thân nó ướt đẫm nước, ô ô hư mấy cái lông màu bạc xinh đẹp của nó rồi sao.
Người nào nói hảo vũ, nó đang rất ghét đây nè.
Làm cho cả người nó chật vật như con gà bị té từ trên thang xuống.
Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Phong Vô Tâm, thấy vậy nhất tề cười to ra tiếng.
Tiếng cười bay lên, xuyên thấu qua màn mưa truyền đi xa, tràn ngập khắp cả một phương trời, vui sướng vô hạn.
Mưa xuyên thấu trời cao, xuyên qua đêm tối, bay lên trong thiên địa.
Trận mưa to liên tiếp trút xuống ba ngày ba đêm.
Nước sông trong Lợi Châu thành như được
nước mưa lấp đầy, tràn lên, cuồn cuộn chảy xuôi dòng xuống, đem con sông bị ô nhiễm, cơ hồ cũng bị tẩy trừ đi.
Lấy dược vật của Lạc Vũ rửa sạch hết thảy là chính, mưa to chỉ là phụ.
Đem một con sông bị nhiễm độc tẩy trừ không còn một mảnh.
Ba ngày sau, ánh mặt trời nhô ra, trên bầu trời những tia nắng màu vàng chiếu xuống khắp đại địa.
Sáng lạn rực rỡ bao phủ mặt đất, một mảnh ánh sáng nhiều màu lưu động.
Lợi Châu thành tĩnh mịch, trải qua trận mưa to, tất cả những gì dơ bẩn đều bị tẩy trừ không còn sót một mảnh, rực rở hẳn lên.
Một lần nữa, sức sống mới lại bắt đầu.
“Lão bà bà, trong người cảm thấy thế
nào?” Lạc Vũ đi trên đường, không ngừng hỏi các thần dân Lợi Châu uống
phương thuốc mà nàng pha chế ba ngày trước.
“Đỡ nhiều, đỡ nhiều, có tinh thần rồi, ngực cũng không đau, sống lại rồi, sống lại rồi, cám ơn nữ Bồ Tát, cám ơn nữ Bồ Tát.”
Một lão bà bà đầu đầy tóc bạc, đang cầm tay Lạc Vũ, cơ hồ hỉ cực mà khóc. (*vui sướng đến phát khóc)
Lạc Vũ mỉm cười, vỗ vỗ tay lão bà bà: “Thân thể tốt lên là tốt rồi.”
Dứt lời, nàng từ biệt bà lão, tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu muội muội, thân thể đỡ nhiều không?”
“Rất rốt, nhìn này, muội đã có thể nhảy có thể chạy rồi, tỷ tỷ người thật tốt.”
“Không thể gọi tỷ tỷ, phải gọi Bồ Tát sống.” Một người lớn bên cạnh cắt lời tiểu cô nương, vẻ mặt đều là kích động.
“Không sao, gọi ta tỷ tỷ nghe thân thiết hơn.” Lạc Vũ mỉm cười.
“Các vị thúc bá có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”
“Uh, uh, có, nữ Bồ Tát, đầu còn có chút choáng váng.” Có người đang ôm đầu nói.
Lạc Vũ bắt mạch cho người nọ, gật đầu
nói: “Vị đại thúc này hẳn là bài xích một mặt dược nào đó, ta đây viết
một phương thuốc khác cho đại thúc điều trị.”
“Còn có ai thấy có chỗ nào không khỏe không…”
Dưới ánh mặt trời chói chang, Lạc Vũ suất lĩnh một đám dược sư, chậm rãi đi qua trên đường Lợi Châu thành, tất cả đều hỏi qua.
“Quân vương, thật tinh mắt.” Đứng ở lầu
hai một tòa tửu lâu phồn hoa nhất ở Lợi Châu thành, Phong Vô Tâm dựa lan can nhìn Lạc Vũ phía dưới.
Người không mạnh, có thể ngày ngày luyện công.
Người nếu có lương tâm xấu xa, đây mới là tối kỵ.
Vân Thí Thiên chắp hai tay sau lưng, nhìn Lạc Vũ vừa mới đi qua phía dưới, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý cùng tự mãn.
Ánh mắt nhìn người của hắn còn phải bàn cãi sao, tuyệt đối là tốt nhất.
Mặc dù, lúc đầu có vẻ như hắn chỉ là dựa vào trực giác, thật sự không chính thức cẩn thận nghiên cứu tìm hiểu qua Lạc Vũ.
Phong Vô Tâm nhìn vẻ đắc ý trong mắt Vân Thí Thiên.
Sâu trong đáy mắt, chậm rãi vung lên vẻ trấn an cùng tươi cười.
Sau khi Vân Thí Thiên trở về từ hắc ngục, lãnh huyết vô tình chính là dấu hiệu của hắn, là ma vương lãnh huyết
nhất Phật Tiên Nhất Thủy, hắn vốn không có tâm, không có tình.
Mà bây giờ, trong mắt hắn cư nhiên có đắc ý, có một chữ gọi là “tình”.
Giống như một nam nhân hai mươi tuổi bình thường, cũng có tính cách, có tâm tình.
Đã bao nhiêu năm, hắn cũng chưa từng thấy trong mắt Vân Thí Thiên lộ ra một chút tâm tình mà người bình thường ai cũng có.
Phong Vô Tâm quay đầu tựa người vào lan
can, nhìn Lạc Vũ ở phía dưới, bởi vì sợ xảy ra vấn đề mà hỏi bệng trạng
của từng thần dân thành Lợi Châu.
Có lẽ, hắn thật sự kính trọng nàng vài phần rồi.
Gió qua ngọn cây, ngày mùa thu gió lạnh mà tươi mát, phất qua thân thể, hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.
“Báo…” Ngay lúc này từ phía xa, một binh lính truyền tin đang rất nhanh vọt tới.
“Nói.” Phong Vô Tâm quay đầu.
Người đến mang sắc mặt vui mừng, dập đầu
đối với Vân Thí Thiên quỳ xuống, nhanh chóng bẩm báo: “Khởi bẩm quân
vương, đại thống lĩnh quân ta ba ngày trước dũng mãnh tiến vào đối chiến mười ba doanh.
Lúc này, đã tiêu diệt mười doanh trong mười ba doanh của Đế Phạm Thiên, đang đối kháng ba doanh trấn thủ còn lại.
Đại thống lĩnh bên ta khiển người báo tin trở về, trong vòng một ngày nhất định tiêu diệt mười ba doanh của Đế
Phạm Thiên, không để lại một người cho bọn hắn.”
“Tốt.” Phong Vô Tâm đập một phát vào lòng bàn tay, tin tức này tới thật hay.
Vân Thí Thiên thì có chút gật đầu, tình hình này hắn đã đoán được từ sớm.
“Tốt lắm, truyền lệnh đi xuống, trong vòng một ngày…”
Ngày mùa thu, ánh mặt trời vàng rực cùng với gió mát, nương theo tiếng ra lệnh sắc bén của Vân Thí Thiên mà bay đi xa.
Đế Phạm Thiên, lúc này đây ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, nếm mùi lợi hại a.
Tin tức này, cũng nương theo gió nhẹ mùa thu, truyền đi bốn phương tám hướng.
Quân Lạc Vũ, một vô danh tiểu tốt đột nhiên xuất hiện, rạng danh trên lịch sử Phật Tiên Nhất Thủy.
Lúc này đây bắt đầu lấy một loại tư thái nhanh như tên bắn, bay khắp Phật Tiên Nhất Thủy, thanh danh lan tràn.
Mười ngày, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi.
Cơ hồ cả một tòa tử thành, đã khôi phục
tất cả nguyên khí trước đây của thành Lợi Châu, một lần nữa phóng ra
phồn hoa, tràn đầy sức sống.
Mười ngày, đại tướng quân Vụ Tất trấn thủ biên quan Lợi Châu, sau khi Lạc Vũ hỏa thêu binh doanh, Vụ Tất mang
binh càn quét mười ba doanh binh bị thương nặng nề của Đế Phạm Thiên.
Cơ hồ chặt đứt lực phòng hộ của Đế Phạm Thiên.
Mười ngày, hơn mười vị đại dược sư Vọng Thiên Nhai muốn bái Quân Lạc Vũ làm thầy.
Làm kinh động đến mấy vị thánh dược sư, bọn họ ngo ngoe muốn đến đây, để xem Quân Lạc Vũ là thần thánh phương nào.
Mười ngày, Quân Lạc Vũ bị tất cả các trọng thần Vọng Thiên Nhai hoàn toàn khinh thường, không nhìn đến.
Lấy một loại tư thái thay đổi cơ hồ nghiêng trời lệch đất, nàng đã hoàn toàn lọt vào tầm mắt coi trọng của các trọng thần.
Quân Lạc Vũ, một cái tên mới tinh tại
Vọng Thiên Nhai, bắt đầu chậm rãi leo lên Vọng Thiên Nhai, bước lên sân
khấu của Phật Tiên Nhất Thủy.
Gió bất chợt nổi lên, thiên địa lo lắng.
Ngoại ô kinh đô Phạm Thiên Các.
Một hồ nước xanh biếc vờn quanh, những con sóng lăn tăn dập dờn bồng bềnh trong hồ, cây xanh ấm áp xóe tán lá.
Trong hồ tiên hạc bay múa, khói sóng lượn lờ.
Trăm hoa đua nở vô hạn, các màu hoa rực rỡ bên bờ.
Một tòa núi đá huyến lệ, 9 khúc đình các uốn lượn, mở rộng đường đi đến giữa hồ, một đình nghỉ chân màu bích lam nổi trên hồ.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, từng đợt mùi thơm mát lượn lờ, giống như thánh cảnh.
“Các chủ, Vô Ngần bên ngoài thỉnh tội.”
Một người có bộ dáng thư sinh đi đến, nhìn qua là một nam tử rất văn
nhược, cầm lên một ly hồ trà bằng mã não, nhẹ nhàng vì nam tử trước bàn
rót ra một chén, lại chậm rãi nói.
Không ai lên tiếng.
Chỉ có khói sóng lượn lờ, trước bàn, nam tử đưa lưng về hướng này.
Một đầu tóc đen cao cao lấy một kim quan
bằng vàng bạch ngọc cột lại, một thân trường sam nguyệt nha trắng theo
gió nhẹ nhàng bay bay, nhìn qua thần thánh vạn phần.
Lúc này, trong tay hắn đang cầm một quân cờ, thong thả đặt trên bàn cờ.
“Ôi, Các chủ, chiêu thức ấy thật diệu, ngài lại thắng.”
Một nam nhân trung niên ngồi đối diện nam tử áo trắng, nhìn quân cờ vừa được đặt xuống bàn, lắc đầu thở dài một
hồi lâu, mới ngẩng đầu lên.
“Ngươi không tập trung.”Namtử áo trắng thanh âm ôn nhuận, mỉm cười lên tiếng.
Namnhân trung niên lắc đầu: “Kỳ lực của ta không đủ, thật xấu hổ a.”
Namtử áo trắng chậm rãi dựa vào ghế đá
bằng ngọc, đặt quân cờ trong tay xuống: “Nếu có thể cùng Vân Thí Thiên
đấu một ván, hẳn là rất thích.”
Bên cạnh, thư sinh cùng nam nhân trung niên nghe vậy liếc nhau.
“Có thể cùng các chủ đấu, sợ là cũng chỉ có Vọng Thiên Nhai quân vương.”
Mặc kệ vốn là kỳ lực hay là những thứ
khác, ở Phật Tiên Nhất Thủy này, có thể cùng Phạm Thiên các chủ của bọn
họ đấu, cũng chỉ có Vọng Thiên quân vương.
Gió qua ngọn cây, phất lên một góc áo trắng của nam tử bay bay
“Bất quá, nói không chừng có lẽ bây giờ
còn có thêm một người nữa.” Trầm mặc trong nháy mắt, nam tử có bộ dáng
thư sinh cầm lên chung trà, đột nhiên chậm rãi nói.
“Ngươi là nói Quân Lạc Vũ?”Nam nhân trung niên ngẩng đầu lên.
“Vô Ngần cũng có thể thất bại thảm hại
dưới tay nàng như thế, ngươi nói coi?” Nam nhân thư sinh nhìn vào mắt
nam nhân trung niên, lại cúi đầu nhìn bóng lưng Phạm Thiên các chủ.
Đưa lưng về phía này, Phạm Thiên các chủ chơi đùa các quân cờ trên đầu ngón tay, nghe vậy chậm rãi nói: “Có chút ý tứ.”
“Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được, nàng ta là có chút tài năng.” Nam tử thư sinh gật đầu.
Trùng hợp, thế gian này tuyệt đối không có trùng hợp đến vậy.
Ông trời cũng hỗ trợ, đó là lời nói để qua mặt người đời.
Này chỉ có thể nói đều nằm trong tính toán của nàng.
Đem hôm nay, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, toàn bộ đều tính trong đó, nắm giữ tình thế trong lòng bàn tay.
“Thua không oán.” Nam nhân trung niên cũng gật đầu.
Có tài năng lớn như vậy, lợi dụng thiên
địa cho chính mình sử dụng, bọn họ mặc dù cũng gặp qua rất nhiều, nhưng
lại chưa từng gặp qua có người lợi dụng lực lượng thiên địa triệt để như vậy.
Trận này, thua không oan khuất.
Gió nhẹ thổi, ngón tay Phạm Thiên các chủ chậm rãi xẹt qua quân cờ màu đen, đột nhiên nói: “Vô Ngần có từng vượt
qua ranh giới không?”
Nam tử thư sinh sựng lại trong nháy mắt, ngay sau đó dở khóc dở cười nói: “Có tiến qua khỏi ranh giới một chút.”
Hắn hiểu rõ ý tứ của các chủ.
Nếu là Vô Ngần còn chưa có vượt qua ranh giới hai nước, thì không coi là xâm nhập quốc thổ của Vọng Thiên Nhai.
Như vậy Vọng Thiên Nhai dám có dũng khí đả sát mười ba doanh trên quốc thổ Phạm Thiên các của bọn hắn.
Đây là Vọng Thiên Nhai xâm lấn Phạm Thiên Các, như vậy Phạm Thiên hắn có thể khơi mào sự tình, đến Vọng Thiên
Nhai đòi một cái công đạo.
Nhưng thật đáng chết là, Vô Ngần đã vượt qua ranh giới, tiến nhập biên cảnh Lợi Châu.
Này có thể tính là xâm lấn.
Nhưng vừa lại không thể tính là xâm lấn.
Đây quả thật là đã tính toán tốt lắm,
ngay cả bọn họ muốn trở tay cũng không được, đây quả là sự thật rành
rành ngay trước mắt, bọn họ không thể thoái thác dù chỉ là một chút.
Quân Lạc Vũ này đã tính toán rất chuẩn.
Phạm Thiên các chủ nghe vậy trầm mặc trong nháy mắt, chậm rãi nói: “Bệnh dịch ở Lợi Châu cũng là do nàng giải?”
“Đúng vậy, lấy một loại thuốc đắng ngét khó nuốt màu đen để chữa bệnh.” Nam tử thư sinh tiếp lời.
“Phương thức mà nàng dùng cho dù là tìm
khắp Phật Tiên Nhất Thủy, thậm chí là cả Vọng Thiên đại lục cũng chưa có ai dùng qua, rất ngạc nhiên.” Đầu ngón tay nam nhân trung niên gõ nhẹ
trên bàn, chậm rãi nói.
Hắn thật sự rất tò mò về phương thuốc kia.
Nghe nói đó cũng là dùng một ít dược liệu phối chế.
Nhưng lại không phải chế thành đan dược mà trực tiếp nấu uống.
Quả thật làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, đồng thời lại cảm thấy khó có thể tin.
Nhưng hiệu quả cư nhiên thật tốt, này…
“Các chủ, ta nhớ là gói thuốc bột đó là
do các chủ nghiên cứu trong mười năm mới thành.” Nam tử thư sinh nam lại khuynh đảo chén trà đưa cho Phạm Thiên các chủ.
Mười năm nghiên cứu mới có thể cho ra một loại thuốc độc như vậy.
Nhưng thật không ngờ lại bị Quân Lạc Vũ thuận tay phá giải, này…
Trời không nổi gió, mái tóc đen của Đế Phạm Thiên nhẹ nhàng tung bay.
“Phật quân vương trở về nói nàng ta xấu như dạ xoa.” Trong thanh âm của Đế Phạm Thiên mang theo một chút ý cười.
Nam tử thư sinh nhướng mày: “Không tính là tuyệt sắc khuynh thành, diễm áp toàn thiên hạ, nhưng cũng tuyệt đối không phải như dạ xoa.” (*xinh đẹp)
“Xem ra con mắt của Phật quân vương cũng xem nhầm rồi.” Nam nhân trung niên nhướng mi nói.
Bạch y nguyệt nha trường bào theo gió bay múa, Đế Phạm Thiên chậm rãi cười: “Người mà Vân Thí Thiên nhìn trúng
nhất định không phải phàm vật, xem ra bổn tọa đã bỏ lỡ rất nhiều.”
“Chúng ta cũng sẽ không qua một lần nữa.” Nam tử thư sinh mỉm cười: “Cha mẹ nàng hiện trong tay chúng ta, như vậy chúng ta…”
Tay khẽ nhúc nhích, Đế Phạm Thiên chậm rãi đứng lên, tay áo bào nhẹ phẩy, bạch y thắng thủy.
“Chính thức khiến cho bổn tọa có hứng thú rồi.”
Tay áo bào tung bay, Đế Phạm Thiên di động thân mình, cười nhẹ đạp sóng mà đi.
Nam tử thư sinh cùng nam nhân trung niên
nhìn Đế Phạm Thiên chậm rãi đi xa, liếc mắt nhìn nhau, ý tứ của các chủ
bọn họ, chẳng lẽ là…
Gió thu ôn nhuận, nhè nhẹ tươi mát, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Phạm Thiên Các, những làn sóng đã bắt đầu di chuyển.
Cây nhuốm màu thâm lục, bích lục nhìn thật vui mắt.
Những quả trái cây to đầu cành, chín mọng mà oánh nhuận, điểm trang cho trời mùa thu càng thêm sáng lạn mà đa tình.
Đây là dấu hiệu đã bước vào thời kỳ thu hoạch.
Lợi Châu báo tin thắng lợi bệnh dịch, tâm tình Vân Thí Thiên rất tốt.
Đồng thời Giai Hòa Diệp bên kia cũng truyền đến tin báo thắng lợi.
Làm cho tâm tình Vân Thí Thiên cùng Phong Vô Tâm quả thực thư giãn hơn phân nửa, khó được có thời gian nhàn nhã
chậm rãi đi về kinh đô Vọng Thiên Nhai.
Ngày hôm đó, còn cách Lợi Châu ba ngày đường.
“Quân vương, hoàng trưởng công chúa đã
trở về.” Phong Vô Tâm tiếp nhận tin tức được truyền đến từ kinh đô,
nhanh chóng bẩm báo cho Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia mềm mại, trầm giọng ra lệnh: “Đổi lại ma thú.”
“Vâng.” Phong Vô Tâm vuốt cằm.
Lập tức bắt đầu chọn lựa ma thú phi hành thay thế giác mã mà bọn họ đang sử dụng.
Bên cạnh, Lạc Vũ thấy vậy mi mắt hơi đổi, hoàng trưởng công chúa là ai? Sao Vân Thí Thiên lại để ý đến vị công
chúa này đến như vậy.
Mà ngay lúc Lạc Vũ đang nghi hoặc, tốc độ làm việc của Phong Vô Tâm cực kỳ nhanh.
Chỉ trong chốc lát, 9 cấp ma thú phi bằng thay thế cho giác mã, hướng về kinh đô Vọng Thiên Nhai bay đi.
“Có muốn biết hay không hoàng trưởng công chúa là ai?” Ngồi trên 9 cấp phi bằng, Phong Vô Tâm cười gian xảo như
hồ ly, nhìn Lạc Vũ, hạ giọng nói.
Lạc Vũ nghiêng mắt nhìn quét Phong Vô Tâm liếc mắt một cái, này còn cần hỏi?
“Dùng Thiên Phương Dạ Đàm đổi, sao hả.” Phong Vô Tâm cười híp lại hai tròng mắt. (*quyển sách mà Lạc Vũ bịa ra)
Lạc Vũ nghe vậy nhất thời bật cười, Thiên Phương Dạ Đàm đổi hả, cũng được a.
Phong Vô Tâm thấy Lạc Vũ sảng khoái đồng ý, trong lòng hắn thật cao hứng, lập tức kề tai Lạc Vũ nói nhỏ.
Vọng Thiên Nhai hoàng trưởng công chúa Vân Khung.
Chính là trưởng tỷ của Vân Thí Thiên, mặc dù không cùng một mẹ sinh ra, nhưng cảm tình từ nhỏ đến lớn lại vô cùng tốt.
Bởi vì tuổi hai người cách nhau khá lớn,
khi còn bé Vân Thí Thiên cơ hồ là một tay Vân Khung nuôi lớn, có thể xem trưởng tỷ như mẫu thân.
Về phần tình nghĩa chị em nói nặng cũng không phải quá nặng.
Nhưng là, trong trận huyết tẩy hoàng tộc Vân thị mười năm trước ở Vọng Thiên Nhai.
Vân Khung ngay cả đệ đệ và mẫu phi của chính mình cũng chưa từng để ý, nàng một lòng một dạ giúp đỡ Vân Thí Thiên.
Đem lúc ấy chỉ mới mười tuổi Vân Thí Thiên cơ hồ vốn hẳn là phải chết cứu ra, vẫn còn sống sót trong một trận huyết tẩy.
Nhưng cuối cùng nàng ta lại bị thương quá nặng, bỏ qua thời gian cứu trị, một thân võ công của nàng toàn bộ phế đi.
Đồng thời, trong trận huyết tẩy đó, đệ đệ và mẫu phi của nàng cũng đã đánh mất tánh mạng.
Tình nghĩa như vậy nếu nói không nặng, trên trời này cơ hồ là tìm không gặp.
Mà cái này chỉ là mới bắt đầu.
Sau trận huyết tẩy, đường thúc của bọn họ thí huynh, sát phụ, thượng vị, thống trị Vọng Thiên Nhai.
Vân Khung mắt thấy bộ tộc của bọn họ chỉ
còn lại huyết mạch chính thống duy nhất là Vân Thí Thiên, nàng quyết
định thật nhanh, khi đường thúc còn chưa kịp tìm giết tới cửa.
Đem Vân Thí Thiên đi hắc ngục.
Hơn nữa, lúc Vân Thí Thiên phấn đấu trong hắc ngục, nàng gian khổ tìm cách đối phó đường thúc, từng bước từng
bước nhổ tận gốc bọn loạn thần tặc tử.
Cố chống giữ cho đến khi Vân Thí Thiên một bước lên trời, từ hắc ngục lấy thực lực siêu việt hơn cả tím tôn vương giả bình thường, quay trở về. (*thành tài)
Năm đó, máu đỏ tươi cơ hồ bao phủ khắp cả bạch ngọc hoàng thành của Vọng Thiên Nhai, ngay khi Vân Thí Thiên trở
về vô số người ngã xuống.
So với trận huyết tẩy mười năm trước, đạt được thắng lợi.
Mà mấy năm nay, Vân Thí Thiên quá mức lợi hại, thế lực của Vọng Thiên Nhai cơ hồ được khuếch đại gấp hai lần trước đây.
Vân Khung vui mừng, cảm thấy đã đến lúc
dứt khoát bỏ xuống quân quyền, ẩn cư sau màn, đem tất cả vinh quang và
thành tựu đều giao cho Vân Thí Thiên.
Có một hoàng tỷ như vậy, nếu Vân Thí Thiên không để ý.
Như vậy cả thiên hạ này, sẽ không có người có thể làm cho Vân Thí Thiên để ý rồi.
Gió mát quất vào mặt, nhè nhẹ tươi mát.
Lạc Vũ giơ ngón tay cái lên, một nữ tử như vậy thật đáng giá kính nể.
Vui buồn lẫn lộn.
“Sau khi trở về tặng cho tỷ của ta một lễ vật.” Lạc Vũ đang suy nghĩ, phía sau Vân Thí Thiên đột nhiên ôm lấy
thắt lưng của nàng, kéo nàng dựa vào trong lòng hắn, xoay đầu của nàng
qua nói.
“Lễ vật?” Lạc Vũ cau mày hỏi.
Hoàng tỷ của Vân Thí Thiên, nàng tin
tưởng cho dù tỷ ấy muốn sao trên trời, Vân Thí Thiên cũng có thể hái
xuống được, thân phận tỷ ấy tôn quý như vậy, nàng phải tặng lễ vật gì
mới được.
Lạc Vũ cảm thấy thật buồn bực.
“Để ta suy nghĩ đã.” Nhưng đây là lần đầu tiên Vân Thí Thiên mở miệng yêu cầu, chính hắn cũng chưa từng đòi hỏi
nàng đồ vật gì, nhưng bây giờ lại muốn nàng tặng lễ cho hoàng tỷ, nàng
không thể làm Vân Thí Thiên mất mặt được.
Vân Thí Thiên thấy vậy rất hài lòng, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi Lạc Vũ một cái.
Tương đương vui sướng ôm Lạc Vũ, bàn tay luồn vào trong áo của nàng, vuốt ve trên làn da mềm mại.
Lạc Vũ cau mày đang tự hỏi phải cấp lễ
vật gì, thấy hành động này, trừng mắt nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một
cái, nhưng cũng không ngăn cản.
Ngược lại cũng kéo tay kia của Vân Thí Thiên để vào.
Hai tay Vân Thí Thiên lạnh thấu xương,
thương thế trên người mặc dù không có lan tràn, nhưng đã xâm nhập vào
phế phủ, coi như là giúp hắn làm ấm đi.
Vân Thí Thiên cực kỳ hài lòng cùng cao hứng, gắt gao ôm Lạc Vũ.
Hai người trong lúc đó ngay cả một khe hở cũng không có.
Bên cạnh, Phong Vô Tâm nghiêng đầu, nét mặt hiện lên một tia vui mừng.
Quân vương của bọn họ có người trong lòng rồi, thật tốt.
Mây bay qua trên bầu trời màu xanh lam như nước.
9 cấp phi bằng giương cánh hướng về kinh đô Vọng Thiên Nhai mà về.
Phong cảnh tú lệ, trời mùa thu sáng trong.
Trên cung điện bạch ngọc ở kinh đô Vọng Thiên Nhai.
Một thân váy tím đứng sừng sững cao cao
phía cuối bậc thang bạch ngọc, ánh nắng vàng chiếu xuống thân hình xinh
đẹp, đang chờ Vân Thí Thiên.
“Hoàng tỷ.”
“Ngươi cái tiểu tử này cuối cùng cũng biết trở về, làm cho tỷ thật nhớ ngươi.”
Một thân áo tím với gương mặt sáng ngời
nét cười, đón mừng Vân Thí Thiên trở về bằng một cái ôm thật chặt, thể
hiện biết bao nhiệt tình.
Lạc Vũ nghe ra ngữ điệu này vạn phần thân mật đã tạo cho nàng ấn tượng tốt, đây mới là thái độ đối đãi giữa thân
nhân với nhau. Lạc Vũ lập tức nghiêng đầu hướng về phía nữ nhân áo tím
xinh đẹp nhìn lại.
Một đầu tóc đen mềm mại, không có nùng trang diễm mạt, tương đương hào sảng cùng diễm lệ, có mấy phần giống Vân Thí Thiên, vốn là một tuyệt sắc mỹ nữ. (*trang điểm son phấn)
Nhìn qua tuổi khoảng hơn ba mươi, không mang phong thái một nữ tử ngây ngô, mà là phong tư của một nữ tử thành thục. (*chín chắn)
Thái độ nhiệt tình của nàng, càng làm tăng thêm ba phần ấm áp.
“Trở về sao không nghỉ ngơi cho tốt, lại
chạy đi ra ngoài, thương thế nghiêm trọng lên làm sao bây giờ? Bị lây
nhiễm bệnh dịch làm sao bây giờ? Ở Vọng Thiên Nhai này, mấy trọng thần
chẳng lẽ ăn cơm không, không làm việc à? Sao lại phải tự mình đi cơ chứ, hại tỷ tỷ ngươi đây phải gấp rút chạy về, kết quả vồ hụt về tới cũng
không gặp ngươi, chính ngươi nói coi phải làm sao bây giờ hả.”
Sau khi Vân Khung ôm qua Vân Thí Thiên, nhân tiện cũng ôm cánh tay hắn, một đôi mày liễu dựng thẳng.
Lời nói vừa rơi xuống, một đám trọng thần đi theo phía sau Vân Khung tới đón Vân Thí Thiên đều cúi đầu xuống,
không dám lên tiếng.
Vân Khung không uy nghiêm làm cho người ta kính sợ như Vân Thí Thiên.
Mà là cực kỳ mạnh mẽ, chuyện mà nàng làm tuyệt không ướt át bẩn thỉu, cho dù là râu hổ cũng dám trêu, dám nhổ. (*làm việc rõ ràng dứt khoát không e ngại)
Bị nàng rống, bọn họ chỉ có thể không lên tiếng, cường ngạnh chống đỡ.
“Cái này không phải là gặp được rồi sao.” Vân Thí Thiên nhìn Vân Khung, sắc mặt vẫn lãnh khốc như trước, chỉ có
điều nói nhiều hơn một chút.
Vân Khung nghe vậy hung hăng trừng Vân Thí Thiên.
“Lại đây.” Vân Thí Thiên thấy vậy xoay người lại hướng Lạc Vũ vẫy tay: “Tỷ, người của ta.”
Như thế dứt khoát lưu loát giới thiệu, Lạc Vũ sờ sờ cái mũi, cố gắng có dằn lại chút xấu hổ, đi lên phía trước.
“Hoàng… Hoàng trưởng…” (*định kêu “hoàng trưởng công chúa” đấy ^_^)
“Tỷ.”
Lạc Vũ còn đang bối rối không biết xưng
hô như thế nào, Vân Thí Thiên trực tiếp cắt đứt lời nói ấp úng của nàng, nhìn quét Lạc Vũ liếc mắt một cái.
Khóe miệng Lạc Vũ giật giật, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười với Vân Khung: “Hoàng tỷ xin chào, ta gọi là Quân Lạc Vũ.”
Vân Khung nghe vậy quay đầu nhìn Lạc Vũ,
đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lúc lâu, vươn tay kéo qua Lạc Vũ
nói: “Chính là người giải trừ bệnh dịch, hỏa thiêu mười ba doanh binh,
Lạc Vũ?”
“Đúng vậy, đừng nhìn tuổi nàng còn nhỏ, ngay cả ta còn muốn bái nàng làm thầy đây nè.” Phong Vô Tâm cười ngắt lời.
Vân Khung vừa nghe, nghiêng đầu cười cười nhìn Phong Vô Tâm liếc mắt một cái.
“Có thể làm tể tướng của chúng ta nói tốt, xem ra nàng thật là có vài phần cân lượng a.” Vân Khung cười nói. (*có bản lĩnh)
“Bất quá, cân lượng không phải là quan
trọng nhất, mà quan trọng nhất là Thí Thiên của chúng ta thích.” Vân
Khung nắm tay Lạc Vũ, lôi kéo Lạc Vũ xoay một vòng.
“Thật không ngờ nha, đệ đệ nhà ta cư nhiên thích bé con, khẩu vị này, chậc chậc…” (*Lạc Vũ mới có 14 tuổi nhá => chọc anh ấy là “luyến đồng”)
Vân Khung hướng Vân Thí Thiên nháy mắt, ý cười trong mắt nồng đậm.
Lạc Vũ vừa nghe vuốt cái mũi, cúi đầu,
khẩu vị của Vân Thí Thiên cũng khó nói nổi, năm đó nàng vẫn còn là một
người quái dị mà hắn cũng coi trọng đấy thôi.
Khẩu vị này đích xác không dám khen tặng.
Lời nói vừa rơi xuống, bên cạnh Phong Vô
Tâm liền nở nụ cười, mà các đại thần phía sau Vân Khung gương mặt vặn
vẹo, run run cả người, không dám cười lên tiếng.
Vân Thí Thiên thì một chút xấu hổ mất tự nhiên cũng không có, chỉ nhìn Lạc Vũ.
Ánh mắt của hắn ý bảo: lễ vật.
Lạc Vũ biết Vân Thí Thiên là muốn làm cho tỷ tỷ của hắn thích nàng.
Lập tức, ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn Vân Khung nói: “Hoàng tỷ, ta…”
“Oanh.” Lạc Vũ vừa mới mở miệng, xa xa rõ ràng vang lên tiếng chuông, có khách tới chơi.
“Lúc này là ai đến?” Phong Vô Tâm kinh ngạc một chút, bắt đầu đi vào trong điện.
Mà Vân Khung nghe tiếng chuông gõ vang,
trong nháy mắt trên mặt giương lên một chút cười nịnh nọt, ôm lấy cánh
tay Vân Thí Thiên nói: “Hắc hắc, đệ đệ hả, cái kia… ngươi… tỷ tỷ ta…”
“Vào điện hãy nói.” Phong Vô Tâm xen vào một câu.
Vọng Thiên quân vương có Vọng Thiên quân
vương tôn quý, sao có thể đứng trên bậc thang ngoài điện nói chuyện, như vậy còn đâu quy củ.
Đồng thời, Vân Thí Thiên một tay túm lấy Lạc Vũ, tay kia tùy ý Vân Khung ôm đi vào trong điện.
Lạc Vũ thấy có khách quý từ xa tới, lập
tức đem những lời định nói thu lại, chờ dịp khác lại nói, đi theo Vân
Thí Thiên vào điện.
“Oanh.” Khi mọi người cất bước trong nháy mắt, ngoài cung lại vang lên một tiếng chuông rõ ràng.
“Sao lại dồn dập mà đến thế này?” Phong Vô Tâm vào đại điện, trầm ngâm nói.
Vân Thí Thiên ngồi xuống, quần thần sắp
xếp đầy phía dưới, Vân Khung đứng ở vị trí thứ nhất bên tay phải Vân Thí Thiên, vị trí cao hơn bất luận kẻ nào.
“Oanh.” Mọi người vừa mới đứng vững, lại vang lên một tiếng chuông rõ ràng.
“Xảy ra chuyện gì, tại sao các phiên vương đều chạy đến đây hôm nay vậy?” Phong Vô Tâm cau mày. (*vương của các nước phụ thuộc)
Lời vừa hạ xuống, Phong Vô Tâm đột nhiên
lóe lên một ý nghĩ, quay đầu nhìn về phía Vân Khung đang đứng ở bên
người Vân Thí Thiên cười đến lấy lòng, lại vừa sáng lạn.
“Có phải hay không chuyện này có liên quan với trưởng công chúa?”
“Hồ ly.” Vân Khung nhìn Phong Vô Tâm liếc mắt một cái, quay đầu nhìn Vân Thí Thiên cười hắc hắc nói: “Cái
kia..hồi bẩm quân vương.
Bởi vì cả năm nay quân vương tại vị ở Vọng Thiên Nhai, mà cũng không lo lắng đến chung thân đại sự. (*thống trị)
Cho nên, bổn cung thừa dịp trong khoảng
thời gian này quân vương không có ở đây, tự mình hạ thiệp mời các thế
lực phiên vương và các quốc gia phụ thuộc đến đây, vì quân vương tuyển
mấy vị nữ tử tài đức, dĩ duyên tông thất.” (*kéo dài huyết mạch, nối dõi tông đường)
Lời nói vừa rơi xuống, trên đại điện nháy mắt lạnh ngắt như tờ.
Tất cả địa ánh mắt như có như không nhìn về phía Lạc Vũ.
Lạc Vũ vẫn bất động thanh sắc, mặt không chút thay đổi.
“Hoàng tỷ.” Mi mắt Vân Thí Thiên trầm xuống.
“Ta không biết quân vương có người mình thích, sẽ mang theo nàng cùng về, cho nên…” Vân Khung buông tay, vẻ mặt vô tội.
Nàng cũng là vì Vân Thí Thiên, vì huyết mạch hoàng tộc của Vọng Thiên Nhai mà suy nghĩ.
Thân thể Vân Thí Thiên vẫn luôn không tốt, lúc này đây lại phải đi xa ra bên ngoài tìm kiếm dược vật áp chế thương thế.
Không phải nàng nguyền rủa Vân Thí Thiên không dài mạng, mà là huyết mạch của Vân Thí Thiên phải kéo dài xuống.
Bởi vậy, nàng mới thừa dịp Vân Thí Thiên đi vắng, tự mình lựa chọn.
Nhưng lại nào biết đâu rằng Vân Thí Thiên lại chính mình dẫn theo một người trở về.
Cái này… Cái này…
Vẻ mặt Vân Khung cười nịnh, nhìn một chút Vân Thí Thiên, lại nhìn Lạc Vũ, vẻ mặt vô tội.
“Oanh, oanh…” Ngay lúc này, ngoài cung lại vang lên tiếng chuông.
“Mấy người?” Phong Vô Tâm co quắp khóe miệng, khí thế này sợ rằng không chỉ có mấy người thôi a.
“Ngươi xử lý.” Vân Thí Thiên nhìn thẳng Lạc Vũ nói.
Trong triều quần thần vừa nghe, nhất thời thương tiếc nhìn Lạc Vũ.
Đây là các khuê nữ của các nơi phiên
vương cùng quốc hoàng các nước phụ thuộc, bọn họ lại do đích thân trưởng công chúa đương triều chọn trúng, cho nên những nữ nhân này không thể
đưa vào cùng cấp bậc với đám nữ nhân mà Đế Phạm Thiên đưa lên.
Một khi xử lý không cẩn thận, như vậy hậu quả…
Lạc Vũ nghe Vân Thí Thiên nói vậy, bĩu môi một cái.
Nàng đây là trêu chọc đến người nào rồi nha, sao cứ hết người này đến người khác bày ra cho nàng giải quyết vậy a.
“Phụ thuộc quốc Hoa Phong…”
“Phụ thuộc quốc Lâm Sư…”
“Phụ thuộc quốc Áo Thành…”
“Phụ thuộc quốc…”
“Cầu kiến quân vương…”
Bên ngoài nghị chính cung, liên tiếp vang lên tiếng lễ bái.
Đứng ở trên đài cao Lạc Vũ không muốn
nhúc nhích, lại bất đắc dĩ bị Vân Khung trực tiếp đẩy đi xuống, vẻ mặt
sám hối cười cười ý bảo nàng xử lý.
Lạc Vũ có chút tức mà không có chỗ phát tác, không thể làm gì khác hơn lại bĩu môi một cái.
Khi nào thì nàng lại chuyên phụ trách giải quyết mấy chuyện này rồi nha.
Vân Thí Thiên này cũng nổi tiếng quá rồi đi.
Từng bước bước ra ngoài nghị chính cung
nghênh đón các phiên vương, quốc hoàng nước phụ thuộc, trên mặt Lạc Vũ
bày lên vẻ tươi cười, chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị tràng cảnh
ngoài điện trực tiếp làm cho á khẩu.
Chỉ thấy phía dưới đài cao bạch ngọc, rậm rạp tất cả đều là người.
Các nước phụ thuộc đến đây đều là đám
người hoàng thất cùng công chúa, còn đông hơn gấp mười lần đám người Đế
Phạm Thiên đưa lên.
Cả một tràng cảnh oanh oanh, yến yến…
Giống như hoa trên thảo nguyên ngày hè,
rậm rạp một mảnh, tầng tầng gợn sóng, liếc mắt một cái không thấy bờ bến đâu cả, làm cho con người ta hoa cả mắt.
“Trời ạ, này tính mấy người?” Yến Lâm theo sát phía sau Lạc Vũ xem náo nhiệt, vừa thấy tràng diện này, khẽ lên tiếng.
Khóe miệng Lạc Vũ co quắp, nhiều nữ nhân
như vậy, cho dù từng bước từng bước sắp xếp, phỏng chừng đến cả nửa năm
cũng không đến phiên gặp được Vân Thí Thiên, này rốt cuộc là đang làm
cái gì.
Này làm sao vì Vân Thí Thiên tuyển mỹ nữ.
Này quả thực chính là muốn Vân Thí Thiên kiệt sức mà chết a.
“Toàn bộ giải quyết.” Ngồi cao cao trên
ghế kỳ lân, Vân Thí Thiên cũng đã nhìn thấy rồi, lập tức mặt hắn liền
đen như đít nồi, trực tiếp truyền âm nhập mật vào trong tai Lạc Vũ.
Giải quyết, giải quyết như thế nào?
Tất cả đều là phiên vương cùng các quốc
gia phụ thuộc thành tâm dâng lên mỹ nhân, tất cả những nử nhân này đều
là tâm can bảo bối, nếu không phải nhìn vào năng lực của Vân Thí Thiên
ngươi, và nể mặt trưởng công chúa, bọn họ sao lại đành tâm dâng bảo bối
nữ nhi lên chứ.
Nàng đầu hàng, không thể giải quyết nhiều mỹ nữ như vậy.
Mọi người quá coi trọng rồi, đắc tội mọi người.
Nàng phải giải quyết như thế nào đây.
Mặc kệ rồi, nàng mặc kệ rồi, lão tử đây mặc kệ rồi.