Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 13: Chương 13: Chứng Nào Tật Đấy




Ba ngày sau.

Tống Tương cùng Chu Tiêu trở về thôn, trên tay Tống Tương ôm một con thỏ mập mạp:

“Thỏ con thật khả ái, hôm nay làm sao ta nỡ ăn ngươi đây? Vị cay đã được ăn rồi, phải thay đổi khẩu vị.”

Hai người bọn họ đang đi bộ về nhà, bỗng nhìn thấy từ xa có một đám người đang vây quanh cổng. Tống Tương và Chu Tiêu dừng lại không đi tiếp nữa mà đứng xem xem đang có chuyện gì xảy ra.

Một nhóm người hung dữ bao vây ngoài cổng, Lý thị khóc lóc thương tâm, Tống lão tam lớn giọng quát tháo:

“Các ngươi sao phải thúc giục? Con gái của ta rất lợi hại, không những bắt được lợn rừng này, nó có thể bắt sống được hươu, nó rất có bản lĩnh.”

“Con gái của ngươi có bản lĩnh như vậy, sao ngươi còn thiếu nợ ta? Ngươi nói rõ là cho ngươi mượn gấp hai ngày sau thì trả; nay đã là ngày thứ tư rồi, sao vẫn chưa trả cho ta?”

“Đi, đi.. Ngươi thì biết cái gì mà nói.”

Tống lão tam vẫn lớn tiếng xua đuổi mắng chửi.

Trong nhóm người hung dữ đó có một người tên cởi trần mang theo dao. Hắn túm cổ Tống lão tam kéo về phía mình, hắn nói:

“Ta nghe nói khoản nợ sòng bạc kia của ngươi đã trả hết. Còn khoản nợ hai trăm lượng bạc sòng bạc chỗ ta thì bao giờ ngươi trả đây? Sao nào? Đến chỗ ta đánh bạc thậm chí ngươi còn gọi hạ nhân mang thức ăn đến hầu hạ.”

Nghe được khoản nợ hai trăm lượng bạc, Lý thị lo lắng nhìn lên, thứ đập vào mắt của bà là ánh sáng chói của thanh đao bóng loáng khiến bà sợ hãi, thất vọng tột độ mà khuỵu xuống.

“Hai trăm lượng? Năm trăm lượng còn chưa có trả hết, thì nhà chúng ta lấy đâu ra ngân lượng để trả bây giờ. Cần xin các vị lão gia, các vị cứ về trước đi. Nhà chúng ta sẽ nhanh chóng trả các vị càng sớm càng tốt.”

“Không thể, hôm nay nhất định phải trả, bằng không tay của Tống lão tam sẽ phải chặt xuống.”

Nói xong nam tử cởi trần vung con dao trên tay lên rồi đè Tống lão tam xuống uy hiếp hỏi:

“Ngươi có trả hay không?”

Tống lão tam nhìn vào con dao lớn đang chuẩn bị hạ xuống chặt tay mình mà run rẩy nói.

“Trả! Ta chắc chắn sẽ trả.”

Sau khi nói xong, chân Tống lão tam lại mềm nhũn trùng xuống, giọng lắp bắp van lơn:

“Ngươi thư thả cho ta thêm mấy ngày, hiện tại trong nhà..”

“Cái gì?”

Nam tử cởi trần hét lên.

“Tuy trong nhà không có ngân lượng nhưng ta còn có một nhi tử, ta có thể đem hắn gán nợ cho các ngươi.”

Nghe được Tống lão tam muốn đem Tống Hoa gán nợ Lý thị lập tức quỳ xuống bên cạnh van xin Tống Xương Hòa và nam tử cởi trần.

“Không được, không được đem Hoa nhi đi, có đem đi thì các ngươi hãy đem ta đi.”

Tống lão tam lập tức gật đầu phụ họa nói vào:

“Đúng, đúng, đúng, ta gán nàng ấy cho các ngươi. Nếu không đủ ta còn một nữ nhi xinh đẹp như hoa như ngọc. Ta chỉ cần các ngươi tha cho ta là được.”

Nam tử cầm dao liếc nhà Lý thị:

“Nhìn thì cũng có chút nhan sắc, nhưng tuổi đã lớn rồi, bán không được bao nhiêu ngân lượng. Thế này thì trả nợ không được nhưng kéo dài vài ngày thì được.”

Tống lão tam lập tức gật đầu lia lịa, nam tử cởi trần buông tay, Tống lãm tam lập tức đứng dậy.

“Ta cũng chỉ cần mấy ngày, nữ nhi của ta rất giỏi, có thể săn bắt lợn rừng, có thể bắt sống được hươu, không mất nhiều ngày là có thể trả hết ngân lượng cho các ngươi.”

Tống Tương và Chu Tiêu nhìn thấy cảnh tượng này từ xa thì vô cùng giận dữ, Tống Tương lẩm bẩm:

“Ta biết ngay mà, Tống lão tam lại chứng nào tật đấy thật đúng là chó không bỏ được thói quen ăn phân. Nương của ta cũng thật là sao không để cho bọn họ giết quách ông ta đi, không quan tâm đến ông ta nữa.”

Nam tử cởi trần đưa tay ra định túm lấy Lý thị lôi đi thì bất ngờ bị một con thỏ trắng bay đến đập vào tay khiến hắn bị mất đà suýt bị ngã.

“Ai?”

“Ta!”

Nhìn thấy Tống Tương, Lý thị và Tống lão tam như vớ được cọng rơm cứu mạng. Lý thị khóc lóc nói:

“Tương nhi, con mau đi đi, đừng ở đây sẽ bị cha con hủy hoại.”

Tống lão tam vội vàng chạy lại chỗ Tống Tường:

“Tưởng nhi, cuối cùng con cũng đến rồi, mau cứu cha.”

Tống Tương nhếch môi nhìn ông ta chậm đã nói:

“Tống lão tam, giao ước mấy hôm trước chúng ta điểm chỉ ký tên nay đã có hiệu lực.”

Tống lão tam nghe xong liền xửng xốt, chân mềm nhũn, đứng không còn vững nữa. Ngay lập tức ông ta bò đến trước mặt Tống Tương khóc lóc:

“Tương nhi, con không thể bỏ mặc cha được. Nhớ lúc con còn nhỏ bị ốm, cha không quản đường xá xa xôi đích thân cõng con xuống huyện thành tìm đại phu. Bây giờ con lớn rồi sao có thể thể quên những truyện trước đây.”

Mấy bà thím vây quanh xem náo nhiệt nghe Tống lão tam nói xong thì cũng mềm lòng đứng về phía Tống lão tam. Một hồi xôn xao, bàn tán chỉ trích Tống Tương không có lương tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.