Tống Tương ăn xong bước ra ngoài đi dạo, Chu Tiêu cũng nói gót theo sau. Vầng trăng chiếu sáng trên mặt đất một màu trắng bạc, Tống Tương đứng trong sân ngơ ngác nhìn trăng.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói trống ấm của Chu Tiêu vang lên khiến Tống Tương sửng sốt.
“Ta đang suy nghĩ, có người nhà thật tốt.”
Tống Tương nói xong, Chu Tiêu trầm ngâm một lát, tựa như nhớ ra một chút gì đó về bản thân hắn, nhưng không rõ ràng nên hắn đành âm thầm thở dài nói:
“Người nhà có khi lại không bằng một người xa lạ.”
Hắn ngập ngưng một chút rồi chợt nhớ ra điều gì đó rồi hỏi tiếp:
“Không phải người nhà của cô đang ở đây sao? Sao cô lại nói kỳ lạ như vậy chứ?”
Tống Tương lắc đầu trả lời:
“Ta không có người nhà, nửa đời trước ta chỉ có một mình.”
Chu Tiêu cho rằng Tống Tương đang nói đến một người như Tống lão tam chứ không phải là đang nói bản thân nàng. Tống Tương đánh cược với một con ma cờ bạc không quan tâm nữ nhi, nương thì yếu đuối lại dễ mềm lòng. Còn nàng chỉ là một tiểu cô nương mới lớn phải gánh vác cả cái gia đình này, sao lại không mệt mỏi cơ chứ? Trong lòng hắn thấy chua xót, thương cảm; tự nhiên muốn dỗ nàng vui vẻ.
“Ta đưa cô đến một nơi.”
Chu Tiếu nói xong, không cần đợi Tống Tương đã ôm lấy cô bay lên, khi Tống Tương kịp phản ứng thì cả hai đã đang bay trên không trung. Tống Tương kinh ngạc nhìn xuống đất hỏi:
“Ngươi biết bay?”
“Cái này không khó, chỉ có điều không được lâu.”
Chu Tiêu ôm Tống Tương đáp xuống nóc nhà lấy đà đẩy lên rồi bay tiếp trong không trung. Trong chốc lát hai người đã đến bên ngoài tường thành của Huyện thành. Tống Tương nhìn lên phía trên rồi nói:
“Phía trên có người, chúng ta không qua được, hay là trở về thôi,”
“Ai nói không vào được? Nhìn xem có người ngủ gật!”
Ngay lúc đó Chu Tiêu ôm Tống Tương bay lên tường thành, binh lính tuần tra lập tức nghe thấy động tĩnh thì quát lớn:
“Ai?”
Chu Tiêu nhẹ nhàng vẫy vẫy tay rồi đánh vào sau gáy tên tính tuần, tên lình từ từ nằm xuống đất ngất đi. Hai người xuống khỏi tường thành thì đi dạo phố; đường phố rực rỡ ánh đèn, họ gặp luôn gánh xiếc nhỏ đang biểu diễn trò tung hứng. Chu Tiêu quay sang nhìn Tống Tương nói với giọng cưng chiều:
“Cô còn thích đi đâu nữa? Ta đưa cô đi!”
“Ta muốn đến nơi cao nhất!”
“Được, vậy thì đến nơi cao nhất!”
Một lúc sau, hai người bon họ đã đứng trên đỉnh cao nhất của lầu Vọng Hoả. Tống Tương nhìn quang cảnh về đêm trên phố Huyện thành thì nàng mừng rỡ hét lớn:
“Lâu lắm rồi mới ra ngoài dạo phố như thế này?”
“Cô từng đến đây?”
Chu Tiêu tò mò hỏi khi nghe Tống Tương nói, nàng biết mình nói hớ liền giải thích:
“Không có, ta từng thấy trong mơ…”
Phía xa xa thấy có nhà bắn pháo hoa chắc là nhà họ có việc vui, Tống Tương thấy pháo hoa thì kích động kéo Chu Tiêu hét:
“Ngươi nhìn xem, pháo hoa kìa! Đẹp quá!”
Nàng kéo mạnh làm ảnh hưởng đến vết thương chưa lành hẳn của Chu Tiêu khiến hắn nhíu mày. Hai người ngồi trên ầu Vọng Hoả đã lâu, Tống Tương vui vẻ thậm hí có tiếc nuối vì không thể ở đây được lâu hơn. Nàng mong thời gian cứ dừng như vừa rồi mãi mãi, nhưng nào có được, nàng thở dài nói với Chu Tiêu:
“Chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Chu Tiêu ôm Tống Tương bay xuống, hai người dừng ở một con hẻm nhỏ. Tống Tương tiếp tục chờ được bay lên không trung nữa, đợi hồi lâu không thấy Chu Tiêu có ý định bay tiếp thì nàng bèn hỏi:
“Sao chúng ta không bay nữa?”
Chu Tiêu chậm chạp nói:
“Ta bay không nổi nữa!”
Vết thương của hắn chưa bình phục hẳn, hắn cứ nghĩ vận khí một chút đưa nàng ấy đi chơi rồi quay về chắc sẽ không có vấn đề gì, nhưng không ngờ…
“Ngươi bị sao vậy? Hay vết thương bị rách ra?”
Tống Tương lo lắng hỏi. Nàng không tin vết thương sẽ bục chỉ rách ra, về khoản khâu vết thương nàng rất tự tin vào bản lĩnh của mình.
“Cô quá nặng!”
Nhận được câu trả lời Tống Tương ngẩn người, hắn thấy nàng ngẩn người thì trên khuôn mặt lộ rõ nụ cười hắc tuyến:
“Vết thương không có sao, nhưng e là ta không đưa cô về được, chúng ta phải ở lại đây một đêm.”
Tống Tương xua tay bất đắc dĩ quát:
“Đại ca à? Người đùa dai quá đấy, ta đi không có mang theo ngân lượng, chúng ta đi đâu nghỉ bây giờ?”
Chu Tiêu định nói hắn có cách thì bị Tống Tương nói trước:
“Được!”
Tống Tương lấy một viên thuốc trong không gian ra giơ lên nói:
“Chúng ta tới hiệu thuốc, cái này cũng đử để chúng ta qua đêm”
Hai người mang viên đan dược đến hiệu thuốc cuối cùng cũng được chủ hiệu thuốc đồng ý cho họ ở lại. Tiểu nhị dẫn đi đến phòng bèn hỏi:
“Hai người muốn mấy phòng?”
“Hai phòng!”
“Một!”
Cả hai cùng thốt lên một lúc, Chu Tiêu nhanh trí nắm tay Tống Tương rồi giải thích với tiểu nhị.
“Vị tiểu ca này, thật ngại quá! Đây là nương tử mới qua cửa của ta, chỉ vì người nhà chưa đồng ý nên nàng ấy còn ngại ngùng. Vì vậy vị tiểu ca này cho chúng ta một phòng thôi.”
Tiểu nhị gật đầu cười:
“Ta hiểu, ta hiểu!”
Tiểu nhị đưa hai người đến mọt gian phòng mở cửa còn không quên dặn dò:
“Đây, là phòng này! Công tử nhớ đừng làm bẩn khăn trải giường đấy!”
“Được!”
Tiểu nhị nghe nói hai người chưa có chung phòng nên sợ hai người khi làm việc của mình sẽ có lạc hồng làm bẩn khăn trải giường, thuận tiện hắn nhắc nhở luôn.