Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 3: Chương 3: Tống Tương Thay Đổi(1)




Khi mặt trời lên cao ba thước, Tống Tương tỉnh dậy, nàng giật mình cảm thán thì ra cũng có lúc nàng lại yên tâm ngủ như vậy. Nghĩ đến vết thương của lý thị và nam nhân được cứu tối qua, Tống Tương nhanh chóng trở về.

“Tương nhi!”

Tống Tương vừa bước vào sân đã thấy Lý thị lo lắng gọi nàng.

“Nương, có chuyện gì vậy?”

Lý thị ngập ngừng trả lời

“Nhà chúng ta có nam nhân lạ!”

Nghe Lý thị nói, Tống Tương mỉm cười làm Lý thị càng lo lắng. Tống Tương trấn an:

“Nương, nam nhân đó bị thương là con đã cứu hắn về để hắn trong kho củi.”

Lúc này sắc mặt Lý thị càng khó coi, đôi mắt đỏ hoe ầng ậc nước trực trào ra, nàng đột nhiên ôm lấy Tống Tương nức nở:

“Tương nhi, con thay đổi rồi!”

Tống Tương chột dạ hỏi:

“Nương, người không thích Tương nhi như bây giờ sao?”

Trong trí nhớ nguyên chủ là một cô nương nhút nhát, làm việc hậu đậu thì làm sao có thể trị thương cứu người được. Mà nàng lại đột nhiên trọng sinh vào thân thể này, tính tình thay đổi lớn như vậy nhất định sẽ gợi lên nghi hoặc của Lý thị. Lý thị buông Tống Tương ra lắc đầu nói:

“Không, nương thích Tương nhi như thế này, không còn nhát gan, hay cười. Nương rất thích.”

Nghe Lý thị nói Tống Tương yên tâm hơn, nghĩ đến vết thương trên lưng của Lý thị, nàng không khỏi lo lắng:

“Nương, lưng còn đau không?”

Ánh mắt Lý thị lại tràn đầy nghi vực cùng khó tin:

“Tương Nhi con học y từ đâu vậy? Lưng nương không còn đau nữa.”

Tống Tương thở phào nhẹ nhõm khi vết thương của Lý thị không còn đáng ngại, nàng thấy nụ cười tỏa sáng trên mặt Lý thị đang mong chờ nàng trả lời.

“Con nằm mơ thấy một vị thần y nói cho con biết chút ít, thấy có ích nên con ghi nhớ lại.”

Tống Tương nghĩ không ra được lý do nào để thuyết phục nên đành nói đại một lý do mà ngay cả nàng cũng còn thấy khó tin. Lý thị không ngốc, thấy Tống Tương miễn cưỡng trả lời nàng cũng không tiếp tục tra hỏi nữa. Ngược lại việc Tống Tương biết y thuật khiến nàng cao hứng.

“Tốt quá rồi! Tương nhi của nương rất giỏi, biết một chút cũng tốt nếu có bệnh có thể chữa là tốt rồi.”

Lý thị mỉm cười dịu dàng với Tống Tương. Đôi mắt Tống Tương khẽ đảo nhìn hốc mắt ướt nhoè của Lý thị mà trong lòng dâng lên cỗ cảm xúc kỳ lạ. Đời này nàng có nương yêu thương, có đệ đệ hiểu chuyện vậy là quá đủ. Nàng nói:

“Nương, lưng người còn chư tốt nên đi nghỉ thêm.”

“Được!”

Tống Tương dìu Lý thị vào nhà, nhìn mái nhà đã hư hỏng nhiều, trên kháng cũng thấy dấu hiệu hư hỏng, có chỗ còn đọng lại nước khiến căn phòng sặc mùi ẩm mốc.

Tống Tương nhíu mày, cứ sống trong hoàn cảnh như thế này lâu ngày dù cho người có khoẻ mạnh thì cũng sinh bệnh, xem ra hôm nay nàng phải bắt tay vào việc sửa mái nhà.

Dìu Lý thị ngồi xuống, nàng kiểm tra vết thương thêm lần nữa, sau đó mới xuống bếp từ lúc tỉnh lại đến giờ nàng chưa được bỏ bụng thứ gì thấy cũng có chút đói đói.

Trong phòng bếp, trên thớt có úp vài chiếc bát màu đen, phía tủ bếp còn có bụi và nấm mốc phủ lên một tầng dày mịn. Tống Tương nhăn mặt, nàng lấy dụng cụ ra vệ sinh, dọn dẹp tẩy uế phòng bếp. Nhìn phòng bếp được dọn dẹp sạch sẽ, Tống Tương lấy chút gạo nấu cháo, nàng mỉm cười thỏa mãn thì ra nàng cũng dễ dàng vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt như vậy.

Nấu xong cháo nàng gọi Tống Hoa đến ăn rồi sai cậu mang một bát cho Lý thị. Sau đó nàng mới đi nhìn nam nhân được nàng cứu tối qua. Bước vào kho củi, nam nhân kia đã tỉnh lại, hắn đang dựa lưng vào đống cỏ khô. Hắn thấy người đang đi đến là một vị cô nương thì nhìn không rời mắt, Tống Tương thấy hắn trợn mắt nhìn mình, nàng lạnh lùng hỏi:

“Tỉnh rồi?”

Chu Tiêu nhìn vị cô nương trước mắt có đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp làn da tuy nhợt nhạt nhưng không làm giảm đi nét thanh tú của nàng. Hắn lên tiếng:

“Cô nương là ai? Đây là đâu?”

Hắn lờ mờ nhớ lại truyện tối hôm qua, là vị cô nương này đã cứu hắn rồi cho hắn uống thuốc. Hắn nghĩ đến một cô nương chưa chồng thuần thục cởi áo nam nhân xa lạ thì khuôn mặt tuấn tú của Chu Tiêu thoáng mất tự nhiên rồi nhanh chóng biến mất.

Hôm qua nam nhân này cũng hỏi Tống Tương như vậy, biểu hiện rụt rè của hắn khiến nàng không nhịn được mà đùa hắn:

“Ta là ai tại sao ta phải nói cho ngươi biết ta là ai? Còn ngươi, ngươi tên là gì?”

Chu Tiêu giật mình, ngay cả hắn là ai hắn còn không biết chứ đừng nói đến tên của hắn. Nhìn dáng vẻ hắn trầm ngâm bối rối, ánh mắt Tống Tương trầm xuống, nàng lạnh lùng buông câu đuổi hắn:

“Ngươi tỉnh rồi thì mau rời khỏi đây.”

Nàng nhặt hắn ở rừng về không vứt hắn lại cho bầy sói đã là nhân từ rồi; còn giúp hắn trị thương nhưng nàng không thể giữ hắn lại trong khi nàng không biết hắn là ai có nguy hiểm gì không? Nói xong nàng định quay người rời đi thì nam nhân phía sau lên tiếng:

“Vị cô nương xin dừng bước!”

Tống Tương quay lại ném cho hắn ánh mắt sắc lạnh:

“Ngươi còn muốn cái gì?”

Chu Tiêu do dự, cất giọng trầm ấm nói:

“Cô nương, ta thật sự không nhớ mình là ai, từ đâu tới, nhà ở chỗ nào? Vậy nên ta có thể ở lại đây dưỡng thương không?”

“Ở đây?”

Tống Tương nhăn mặt. Thấy sắc mặt Tống Tương không tốt, Chu Tiêu nói tiếp:

“Cô nương đừng lo lắng, khi thương thế lành ta sẽ rời đi.”

“Tuỳ ngươi!”

Tống Tương nói xong dời khỏi kho củi, lấy con dao hôm trước đi vào rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.