Edit: Lavender – Blue
Beta: Van Tuyet Nhi
Ba tiếng kêu đau đớn, xuyên qua làn bay gió vào trong điện.
Sắc mặt phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt thay đổi, tiếng này hết sức quen thuộc, xuất phát từ trong miệng Vô Ngân tri kỷ, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong.
Không kịp nghĩ nhiều, hai chân phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa động, lúc này dùng tốc độ nhanh như điện chớp, lao ra ngoài điện đi về phía tiếng kêu.
Thiên Cơ lão nhân ôm đại bảo bảo đang phe phẩy cây quạt, Nam Cung Ngạo Nhật ôm nhị bảo bảo đang nghiêng đầu ngủ say, cũng bước đi như bay vọt ra khỏi điện.
Tam bảo bảo đưa tay nhỏ cuồng ngạo chống nạnh, đôi mắt tiểu bảo bảo sáng lên lạnh lẽo khẽ nheo lại, chậm rãi di chuyển bước chân, từ từ đi ra ngoài điện.
Trái liếc nhìn tam bảo bảo, phải nhìn lướt qua tiểu bảo bảo, khóe miệng Nam Cung Tuyết Y liên tục co giật, theo sau hai bảo bảo rút lui ra ngoài điện.
Bên ngoài điện, nơi Linh Tuyền khô cạn --
Toàn thân Vô Ngân, Tiêu Hàn cùng với Dạ Dật Phong nhuốm máu, nội thương nghiêm trọng không thể đi được, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy ngã trên mặt đất.
Theo tiếng kêu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ngồi xuống bên cạnh ba người Vô Ngân, ánh mắt lạnh lẽo đồng thanh hỏi: “Vô Ngân, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, đã xảy ra chuyện gì?”
“Nguyệt nhi, Diễm......”
Hai người Vô Ngân và Tiêu Hàn, môi mới vừa mấp máy ba chữ, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Nguyệt nhi, Diễm, thật xin lỗi, chúng ta đã dốc hết sức lực, nhưng vẫn......”
Dạ Dật Phong nói, còn chưa nói xong, lập tức giống như Tiêu Hàn, Vô Ngân, cũng mãnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Ba người Vô Ngân bọn họ muốn nói chuyện, nhưng vừa nói đã thổ huyết, giống như chỉ cần nói thêm một chữ nữa, sẽ lập tức tắt thở.
Gặp tình hình này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không dám truy hỏi nữa.
Khoanh chân ngồi xuống, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu, nói với Hiên Viên Diễm: “Diễm, chàng đỡ bọn họ ngồi dậy, ta sẽ sử dụng thất thải linh lực chữa thương cho họ.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời --
Thánh đế theo sau vừa đến, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Nguyệt nhi, vạn lần không được sử dụng thất thải linh lực để trị nội thương cho ba người họ.”
Quay đầu lại nghi ngờ nhìn Thánh đế đang ôm nhị bảo bảo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Ngoại công, vì sao vậy?”
“Ba người bọn họ, đều bị hắc linh của Thánh tôn làm trọng thương, con dùng thất thải linh lực đẩy vào trong cơ thể bọn họ, sẽ xảy ra xung đột với hắc linh của Thánh tôn, sẽ khiến thương thế của bọn họ càng nặng hơn, lập tức tắt thở bỏ mạng!”
Thu lại linh lực đang lưu chuyển trong lòng bàn tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thay đổi kiểu ngồi thành ngồi xổm.
Cùng phu quân Hiên Viên Diễm, cẩn thận đỡ ba người Vô Ngân ổn định lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiến răng tức giận hỏi: “Có thể có cách chữa trị khác không?”
Thánh đế không trả lời, liếc nhìn nhị bảo bảo đang ngủ say trên vai, ngay sau đó, hai mắt lại nhìn chằm chằm đại bảo bảo đang được Thiên Cơ lão nhân ôm trong ngực ở bên cạnh.
Ánh mắt của Thánh đế, Thiên Cơ lão nhân hiểu.
Thương thế của ba người Vô Ngân, linh lực của thần ngọc có thể trị liệu được. Nhưng, nhị bảo bảo đang bận ngủ, tam bảo bảo và tiểu bảo bảo còn chưa tới, chỉ có thể tìm đại bảo bảo.
“Bảo bối đại đồ tôn ơi, ba người bị thương này, chính là bằng hữu tốt của mẫu thân và phụ thân con. Con đừng đứng ngoài cười thờ ơ, bỏ mặc, như vậy......”
Cúi đầu, khóe mắt Thiên Cơ lão nhân giật giật, nhìn đại bảo bảo thong thả đung đưa cây quạt lông gà.
“Nếu ba người này đi đời nhà ma, mẫu thân và phụ thân của con sẽ khóc, con nhẫn tâm nhìn phụ mẫu con rơi lệ sao?”
-- ách, cái đó......
Bọn đệ đệ và muội muội, cũng có thể trị thương mà?
Vì sao không lay tỉnh nhị muội tham ngủ, hoặc là chờ tam đệ và tiểu muội đến, cố tình phải tìm nó trị thương chứ? Không có thấy nó đang đung đưa cây quạt lông gà sao, đang đung đưa thoải mái vừa lòng, một chút cũng không muốn dừng sao?
Mặt cười vô tội, nhưng thực ra đại bảo bảo vô cùng phúc hắc, vốn định lười biếng bỏ mặc, lên tiếng cự tuyệt trị thương.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của phụ thân và nương thân yêu đang nhìn mình, đại bảo bảo cũng chỉ có thể yêu ai yêu cả đường đi thôi.
“Được rồi, được rồi, đại bảo bảo biết sai rồi! Mẫu thân, phụ thân, hai người đừng vội, đại bảo bảo sẽ trị thương cho ba người họ.”
Cười hì hì nói xin lỗi, cười hì hì bay ra khỏi ngực Thiên Cơ lão nhân, cười hì hì đáp xuống đất.
Đứng trước ánh mắt co quắp của phu thê Hiên Viên Diễm, đại bảo bảo cười hì hì phe phẩy cây quạt, cười hì hì đứng trước mặt ba người Vô Ngân.
Đầu ngón tay bắn ra, cắm cây quạt vào trong cổ áo, đại bảo bảo đưa hai tay lên, lộ ra ánh sáng mang theo nhiệt độ nóng như lửa.
Lòng bàn tay trái phải di chuyển, luồng ánh sáng mang theo nhiệt độ nóng như lửa, cuốn bay về phía thân thể Vô Ngân, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong đã được cố định ở phía đối diện đại bảo bảo.
Trong nháy mắt, luồng ánh sáng mang theo nhiệt độ nóng như lửa bao phủ ba người Vô Ngân, tam bảo bảo, tiểu bảo bảo và Nam Cung Tuyết Y, một trước một sau chầm chậm bước tới.
Đối với toàn thân ba người Vô Ngân nhuốm máu, mặt không biểu cảm liếc một cái.
Tam bảo bảo tiếp tục đưa tay nhỏ chống nạnh, đi tới một bên thưởng thức cảnh đẹp bươm bướm lượn giữa vườn hoa, tiểu bảo bảo tìm một hòn đá màu trắng ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn đàn kiến đang dọn nhà trên đất.
Nhìn tam bảo bảo cuồng ngạo ngắm hoa đùa bướm ở bên trái, lại nhìn tiểu bảo bảo lạnh lùng nhìn đàn kiến ở bên phải.
Lại nhìn về phía trước, nhìn như động vật vô hại, gương mặt cười ấm áp, kì thực......
Nội tâm Đại Bảo bảo vô cùng phúc hắc, vốn chuẩn bị khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu, kết quả lại bị soái lão đầu vạch trần, không thể không ra tay cứu giúp.
Cuối cùng, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới đưa hai mắt chớp chớp nhìn nhị bảo bảo nghiêng đầu nhỏ tựa vào đầu vai Thánh đế say sưa đi vào giấc mộng cách đó không xa.
Đại bảo bảo phúc hắc, tam bảo bảo cuồng ngạo, tiểu bảo bảo lạnh lùng, ít nhiều gì, cũng coi như di truyền từ phu thê bọn họ.
Không đúng, bất luận phúc hắc cuồng ngạo, hay lạnh lùng, phu thê họ luôn luôn chỉ lấy để đối đãi với kẻ địch.
Nhưng các bảo bảo thì sao, trò còn giỏi hơn thầy nữa, mặc kệ kẻ địch cũng được, người thân hay bằng hữu cũng được, tuyệt đối không nặng bên này nhẹ bên kia, đối xử như nhau.
Có điều, phu thê họ, hình như không có tham ngủ mà?
Như vậy...... Nhị bảo bảo tham ngủ thành nghiện, vậy là di truyền từ ai? Vấn đề này, dường như thật đáng phải suy nghĩ sâu xa rồi!
Thời gian rất nhanh --
Lòng bàn tay che giấu tia sáng, đầu ngón tay nhanh nhẹn đưa tới cổ áo.
Gương mặt đại bảo bảo mang theo nụ cười ấm áp, chân từ từ di chuyển, thân thể lười biếng dựa vào bên chân Thiên Cơ lão nhân, lại một lần nữa tự nhiên cầm cây quạt lông gà đung đưa.
Mặc dù gương mặt của ba người Vô Ngân đã khôi phục vẻ hồng hào, Hiên Viên Diễm vẫn không yên tâm hỏi: “Vô Ngân, các người sao rồi?”
Nội thương của Vô Ngân, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong đã hoàn toàn khỏi hẳn, từ từ đứng lên, cùng đồng thanh trả lời: “Diễm, chúng ta không sao!”
Nghe thấy ba người Vô Ngân trả lời “không sao”, lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới hỏi: “Vô Ngân, tại sao ba người các ngươi lại bị hắc linh của Nam Cung Liệt làm trọng thương, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Đối với việc bụng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lõm xuống, cùng với bốn bảo bảo trắng ngần, dung mạo vô cùng giống phu thê Hiên Viên Diễm, ba người Vô Ngân thật sự rất kinh ngạc.
Nhưng, trước mắt không phải lúc để tò mò.
Cho nên, đè nén một bụng kinh ngạc xuống, ba người Vô Ngân, ngươi một câu ta một lời, mau chóng thuật lại nguyên nhân khiến họ trọng thương.
Hóa ra --
Sau khi năm người Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời đi, đối với chuyện Hiên Viên Diễm sắp mất mạng, trong lòng mấy người Vô Ngân tràn đầy bi thương, liền ngồi vây quanh trong Thiên Linh điện, nốc uống từng bầu rượu.
Vậy mà, ngay lúc bọn họ rót đến bầu rượu thứ tám thì một nam tử áo đen với sắc mặt dữ tợn, lại đột nhiên vọt vào trong Thiên Linh điện.
Nói gì: Thánh tôn hắn đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc chờ được cơ hội báo thù rửa hận, phá hủy nguồn suối duy nhất, đưa Thánh đế vào chỗ chết.
Kết quả, Thần ngọc đáng chết lại thức tỉnh, phá hỏng kế hoạch giết Thánh đế.
Còn nói cái gì: Thượng Quan Ngưng Nguyệt ơi là Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi cho rằng trở thành chủ nhân Thần ngọc, là có thể cứu vớt sinh mệnh của lão già Thánh đế kia sao? Không, ta sẽ để ngươi tự tay giết Thánh đế!
Nói xong, sắc mặt Thánh tôn dữ tợn, ánh mắt hunh ác nham hiểm, ngoan độc đánh về phía Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly cũng đang ngồi uống rượu tiêu sầu bên cạnh bàn.
Ba người Vô Ngân dùng hết toàn lực, muốn bảo vệ Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly.
Nhưng, Cầu Cầu và Ngốc Bảo vẫn luôn tuyệt thực, muốn đi theo chủ, đã đói đến ngay cả sức lực hoạt động cũng không có.
Chỉ dựa vào võ công của ba người bọn họ, sao có thể là đối thủ của Thánh tôn mang lòng dạ độc ác đã đột phá hắc linh chứ?
Ngay lúc ba người bọn hắn bị một chưởng nặng nề của Thánh tôn đánh ngã xuống đất, sắp bị lấy mạng thì trong nháy mắt --
Bên trong Thiên điện cách đó không xa, hai mươi mấy vị trường lão nghe thấy tiếng đánh nhau đột ngột, nghi ngờ chạy tới, kịp thời cứu bọn họ dưới chưởng phong của Thánh tôn.
Mặc dù các trưởng lão không biết tình huống thế nào, nhưng Thánh đế đã từng đã thông báo, đám người Vô Ngân chính là khách quý, nếu gặp mặt phải dùng lễ tiết đối đãi.
Vì vậy, mặc dù địa vị các trưởng lão thua xa Thánh tôn, cũng không muốn cùng với Thánh tôn tự giết lẫn nhau.
Nhưng, vì giữ được tính mạng của mấy vị khách Vô Ngân, các trưởng lão lại không thể không ra tay, đánh nhau dữ dội với Thánh tôn.
Nhưng, Thánh tôn đã mất trí, suy cho cùng đã đột phá hắc linh, mặc dù các trưởng lão đông đảo, vẫn khó có thể ngăn cản độc thủ của Thánh tôn.
Huống chi, sau lưng Thánh tôn, còn có Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly bị đánh ngất nằm trên đất, vì để không ngộ thương hai vị khách quý này, các trưởng lão càng thêm yếu thế.
Mắt thấy tình huống không ổn, lại liên tưởng đến lời Thánh tôn nói.
Ba người Vô Ngân suy đoán, nếu nguồn suối đã bị phá hủy, Hiên Viên Diễm nhất định sẽ không mất mạng, hắn cùng với mấy người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế, chắc chắn ở chỗ của thần ngọc.
Vì vậy, bọn họ hỏi một trưởng lão đã bị Thánh tôn đánh trọng thương nằm trên đất, thần ngọc Linh cung ở nơi nào, hiện nay Thánh đế đang ở chỗ thần ngọc, bọn họ muốn đi thông báo cho Thánh đế.