Trước khi Hiên Viên Diễm bị Ma Quân làm trọng thương không có bản lĩnh nghe hiểu được thú ngữ, nhưng hiện tại... Sau khi được Thiên Cơ lão nhân cứu tỉnh lại, lại có được bản lĩnh thần kì nghe hiểu thú ngữ chỉ có ở người Linh Cung vì có linh lực.
Thật ra có thể nghe hiểu thú ngữ không phải là chuyện xấu, chỉ là bản lĩnh này tới quá đột ngột, quá quỷ dị, làm người ta khó tránh cảm thấy kinh ngạc quá độ. Vì vậy -- ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đều nhìn Thiên Cơ lão nhân. Bọn họ cho rằng bản lĩnh này được sinh ra có liên quan đến quá trình chữa thương của Thiên Cơ lão nhân.
Thiên Cơ lão nhân cúi đầu, nuốt chửng miếng cá cuối cùng, sau đó tay phải vòng ra sau, vứt xương cá thật dài xuống mặt đất.
-- Diễm tiểu tử, con đã hấp thu năng lượng ma châu, đâu chỉ có bản lĩnh nghe hiểu thú ngữ.
Thiên Cơ lão nhân lau miệng, nghiêng đầu về bên trái, nhìn Hiên Viên Diễm rồi 'kinh ngạc' nói: “Không thể nào! Diễm tiểu tử, con nghe hiểu được thú ngữ sao?” Ông vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhìn nhau, vẻ nghi ngờ trong mắt càng đậm hơn.
“Không lẽ sau khi bị Ma Quân đánh bị thương, Diễm tiểu tử tìm được đường sống trong chỗ chết, lại phúc lớn mạng lớn khiến tiềm năng chôn giấu trong cơ thể...” Vì giấu giếm thân phận Ma Đế và chuyện dùng ma châu để chữa thương nên mặc dù đã trăm tuổi đầu, Thiên Cơ lão nhân vẫn tùy cơ ứng biến vô cùng linh hoạt: “Bạo phát ra?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhíu mày, đồng thanh nâng cao giọng: “Bộc phát tiềm năng?”
“Trong cơ thể mỗi người đều ẩn giấu tiềm năng vô hạn. Chỉ là đại đa số từ khi sinh ra đến khi qua đời, tiềm năng vô hạn trong cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái ngủ sâu. Nhưng cũng có một số ít người trong tình huống đặc biệt, hơn nữa...” Thiên Cơ lão nhân chỉ bốn con cá trên vỉ, nhắc nhở Thượng Quan Ngưng Nguyệt đừng quên cá nướng, phát huy bản lĩnh nói dối mặt không đổi sắc: “Khi sinh mạng đến thời khắc nguy cấp, tiềm năng ngủ sâu trong cơ thể sẽ bất chợt bộc phát, sinh ra một loại năng lực thần kì khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.”
“Ý của soái lão đầu là, vì Diễm bị Ma Quân làm trọng thương...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt lật vỉ nướng, giương cao mày liễu, nói: “Khi Diễm suýt mất mạng thì lại trong họa có phúc, kích phát tiềm năng nào đó trong cơ thể?”
“Nhất định là thế! Nếu không?” Sắc mặt Thiên Cơ lão nhân hiện lên vẻ tham ăn, nhìn chằm chằm vào cá nướng, đồng thời tiếp tục nói láo: “Soái lão đầu thật sự không thể nghĩ thông suốt, tại sao Diễm tiểu tử lại có thể nghe hiểu thú ngữ chứ?”
Trong cơ thể mỗi người thực sự ẩn giấu tiềm năng vô hạn. Dưới tình huống đặc biệt, tiềm năng đó sẽ bộc phát, chỉ là... Diễm bỗng nhiên nghe hiểu thú ngữ, thật sự là vì tiềm năng trong cơ thể bộc phát sao?
Đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nổi lên ý cười dịu dàng, lại nhìn nhau suy đoán một hồi. Hai người không chất vấn lại, dường như đã 'chấp nhận suy đoán' của Thiên Cơ lão nhân.
“Soái lão đầu, thời gian này lão nhân gia đi dạo xung quanh, nhất định mưa dầm thấm đất không ít chuyện lí thú chứ?” Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lật cá, môi mỏng cong lên, nhìn Thiên Cơ lão nhân: “Kể tóm tắt cho Diễm tiểu tử để con vui vẻ với!”
Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không đề cập tới 'tiềm năng' nữa, trong lòng Thiên Cơ lão nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức mặt mày hớn hở kể chuyện lí thú trên đường đi: “Ta kể cho các con nghe: Một ngày nào đó, lão già vác một giỏ bánh bao nhân thịt nóng hổi, vừa gặm bánh bao vừa đi trên đường cái. Đột nhiên, một con chó to màu vàng thoạt nhìn rất đói, nhe răng trợn mắt cản trước mặt lão già ta, định cướp lấy bánh bao thịt trong giỏ của ta. Ta liền...”
Trong tiếng tán gẫu vui vẻ của Thiên Cơ lão nhân và Hiên Viên Diễm --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh tay lật vỉ, rắc gia vị lên thân cá, làm mùi cá thơm lại lan đến mọi góc trong phòng. Trong nháy mắt khi nướng xong cá, Thiên Cơ lão nhân vốn mặt mày hớn hở chuyện trò cùng trò cưng, tay trái bỗng nhanh chóng chụp tới vỉ nướng.
Cửa phòng chợt mở ra --
Bốn con cá mới nướng xong đã biến mất khỏi vỉ nướng. Mà bóng dáng của Thiên Cơ lão nhân cũng biến mất trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Thời gian nháy mắt, Thiên Cơ lão nhân đã bay đi rất xa, dùng nội lực đưa tiếng cười hì hì vào trong lỗ tai hai người, nói: “Diễm tiểu tử, giờ con bình yên vô sự rồi, soái lão đầu cũng tiếp tục đi dạo xung quanh đây! Nguyệt hài tử, đợi soái lão đầu đi dạo chán rồi, lúc trở lại tìm con chơi, con phải nướng cá cho soái lão đầu ăn đó!”
Khóe mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt co giật nhìn cánh cửa gỗ hơi lắc lư, xoay người nhìn Hiên Viên Diễm bên cạnh: “Ông cứ đi như vậy?”
“Đến cũng vội, đi cũng vội, đây là tác phong nhất quán của ông, ta đã tập mãi thành quen rồi. Nhớ có một lần, nửa đêm ta đang ngủ say, lão nhân gia ông khiêng một giỏ quạ, gương mặt xanh răng vàng, lặng lẽ xuất hiện trên đầu giường của ta. Sau khi lay tỉnh ta liền huơ tay múa chân...” Hiên Viên Diễm nâng tay dịu dàng vén tóc bên tai nàng, môi mỏng cong lên, trả lời: “Thao thao bất tuyệt miêu tả với ta rằng ông làm cách nào bắt được một trăm con quạ. Đợi ông nói xong, ta còn chưa kịp chen vào câu nào, ông ném lại một câu: Diễm tiểu tử, con ngủ tiếp đi, lão già tìm một nơi nướng quạ, sau đó biến mất như một cơn gió.”
“Xem ra, phòng ngủ về sau phải xây bằng tường đồng vách sắt. Ta không muốn nửa đêm đang ngủ say thì bỗng nhiên...” Nghe được lời Hiên Viên Diễm, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút mãnh liệt, nói: “Bị ông lấy gương mặt xanh răng vàng lay tỉnh, e là cái mạng nhỏ bị dọa chết thì oan quá!”
“Ha ha ha --” Sau khi phát ra một tràng cười sang sảng, Hiên Viên Diễm chỉ vỉ nướng: “Nguyệt nhi, chúng ta tiếp tục nướng cá ăn chứ?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lắc đầu một cái, tay trái lôi kéo tay phải của hắn, đứng lên rồi trả lời: “Không! Chúng ta đi tìm một người tán gẫu một lát, khi trở lại nướng cá tiếp!”
Không cần Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhiều lời, Hiên Viên Diễm liền biết ngay nàng muốn tìm ai tán gẫu và nội dung tán gẫu là gì. Hắn gật đầu một cái, môi mỏng lập tức nở nụ cười, đáp lại: “Được! Chờ sau khi tán gẫu xong, hương vị của cá chắc chắn sẽ đậm đà hơn!”
“Ngốc Bảo, Cầu Cầu, ngừng chảy nước miếng đi! Hai ngươi ở trong phòng chờ một lát, trở lại ta sẽ nướng thêm cá cho các ngươi ăn! Nếu có con ruồi bay vào thì nhớ đuổi nó đi, đừng để con ruồi dơ bẩn đậu vào sọt cá!” Ngón út tay phải hơi nhích lên, thả ra linh lực làm tắt lò than, rồi nàng vừa dặn dò vừa trêu ghẹo Ngốc Bảo, Cầu Cầu mấy câu. Sau đó, nàng và Hiên Viên Diễm tay trong tay đi ra cửa phòng.
Ngốc Bảo và Cầu Cầu biết ý gật đầu, ánh mắt lặng yên dõi theo hai người. Đợi khi họ ra khỏi cửa, tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng đi xa, cho đến lúc hoàn toàn không thể nghe thấy nữa, Cầu Cầu và Ngốc Bảo mới trừng mắt nhìn nhau. Sau đó, động tác bọn chúng vô cùng nhanh nhẹn, đồng thời xông về phía nệm tơ lụa mà hai người kia ngồi lúc trước. Kế tiếp, bọn chúng đều không nhượng bộ nhau chút nào mà cướp đoạt con cá lúc trước bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm rơi...
Ánh nắng chói chang --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ra khỏi Bắc viện, tiến về phía Tây viện. Lòng bàn tay hai người đan vào nhau thật chặt, khiến đối phương cảm thấy nhiệt độ ấm áp và hạnh phúc đang thẩm thấu vào phế phủ ngũ tạng. Bọn họ đang chậm rãi đi dọc theo hành lang quanh co, hướng về phía phòng Tiêu Hàn.
Đột nhiên, thân thể Hiên Viên Diễm cứng đờ, dừng bước. Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng ngừng lại, chớp mắt nhìn hắn, hỏi: “Diễm, sao vậy? Chẳng lẽ chàng... lại muốn kêu lên rằng gặp quỷ hả?”
Môi Hiên Viên Diễm co giật, nhìn lại nàng, ngổn ngang trong gió trả lời: “Nguyệt nhi, đúng như lời nàng nói, ta thật sự lại muốn kêu lên gặp quỷ đây.”
“Chàng đừng nói với ta là chàng không chỉ nghe hiểu thú ngữ...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ xuống dưới đất rồi chỉ vào vườn hoa ngoài hành lang, khóe môi co rút mạnh hơn: “Mà còn có thể nghe hiểu phong ngữ, còn có lung tung ngữ, tỉ như lời nói của hoa cỏ?”
“Lần này không liên quan tới lỗ tai. Ta cảm giác có một nguồn lực lượng rất mạnh, gấp rút muốn bộc phát ra từ trong cơ thể.” Hiên Viên Diễm lắc đầu, nhanh chóng buông tay nàng, song chưởng nắm lại, cắn răng nói: “Khiến ta có một loại kích động muốn phá hủy nhà cửa.”
“Nam viện vừa mới bị ta phá thành một vùng phế tích. Chàng đừng làm Tây viện trở thành một vùng phế tích nữa. Nếu không, sợ là các trưởng lão khóc lên đó.” Nàng kéo cánh tay Hiên Viên Diễm chạy về phía cửa Tây viện, đồng thời khóe mắt và khóe môi nhất tề co giật: “Đi hồ nước bên ngoài Tây viện, dùng sức mạnh gấp rút muốn bùng nổ trong cơ thể chàng để phá hư hồ nước đi!”
Bên ngoài Tây viện --
Từng dãy liễu xanh vươn thẳng. Gió nhẹ khẽ nỉ non. Cành liễu dài treo lủng lẳng đang rủ xuống mặt ao trong suốt, làm từng vòng sóng nước lan xa. Xung quanh mỗi gốc liễu là vô số bông hoa muôn hồng nghìn tía tỏa sắc rực rỡ, phô diễn điệu nhảy của mình trong gió. Chỉ có điều, hoa dù xinh đẹp đến đâu, nếu như so sánh với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đều thua kém, ảm đạm nhạt nhòa như chỉ làm nền cho đôi tình nhân.
Hiên Viên Diễm vừa tới bờ hồ, không thể tiếp tục khống chế sức mạnh gấp rút muốn bạo phát trong cơ thể mình nữa, song chưởng quét về phía mặt hồ. Theo lí mà nói, khi hai tay Hiên Viên Diễm bắn ra khí lưu mạnh mẽ vào hồ nước thì nước hồ phải lập tức vọt lên cao, thế nhưng -- chuyện kì lạ đã xảy ra, nước hồ không những không vọt lên mà toàn bộ nước đông thành hồ băng khí lạnh lởn vởn.
Theo dòng khí lưu bắn tán loạn, Hiên Viên Diễm cảm thấy nguồn lực lượng nhu hòa làm hắn cực kì thích đang dung hợp với nội lực của mình.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt giương mày phượng, nhìn về hồ nước đông thành băng, mở miệng nói: “Diễm, cho hồ nước một chưởng nữa xem kết quả thế nào!”
Tay trái của Hiên Viên Diễm vung về phía hồ, đồng thời nói ra tin vừa mới tiếp thu nhưng không giải thích được: “Tay trái không chỉ làm nước đông thành băng, hóa băng thành nước, mà còn có thể làm vạn vật khoác lên một lớp băng lạnh.” Hắn vừa dứt lời, nước hồ đông lạnh lại khôi phục mặt hồ gợn sóng.
Nghe được lời Hiên Viên Diễm, mày phượng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng giương cao hơn, hỏi: “Còn tay phải?”
Hiên Viên Diễm híp mắt, tay phải vung về phía hồ, nói: “Tay phải có thể hóa không khí thành lửa, mà còn là loại lửa không xung khắc với nước.” Hắn vừa dứt lời, một đám lửa đỏ rực chói mắt lan trên mặt nước, ngay sau đó 'vút' một cái, xoáy lên trên cao, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
Đợi đến khi ngọn lửa biến mất vô hình vô ảnh, “Diễm, Ma Quân khiến chàng trọng thương trí mạng, cũng cho chàng trong họa có phúc, kích phát tiềm năng không thể tưởng được. Chàng nói xem...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt lách người, đứng đối mặt với Hiên Viên Diễm, ngón tay vuốt mái tóc của hắn rồi nói: “Có phải chúng ta nên nói một tiếng cảm ơn với Ma Quân không?”
Hiên Viên Diễm giãn mí mắt, liếc nhìn người mà dù chỉ là một hành động giơ tay, nhấc chân đều làm mình si mê và quyến luyến, sau đó mở miệng khẽ hỏi: “Nguyệt nhi, nàng thật sự tin tưởng lời ân sư rằng đây là tiềm năng bộc phát hay sao?”
“Bất luận có phải tiềm năng bộc phát hay không, thật ra không quan trọng. Quan trọng là...” Nàng vuốt ve gương mặt hắn, cười quyến rũ: “Soái lão đầu tuyệt đối sẽ không hại chàng, không phải sao?”
Tiềm năng, không phải không tồn tại, cho nên -- Đối với việc soái lão đầu lấy tiềm năng trong cơ thể bộc phát để giải thích chuyện Diễm bỗng nhiên nghe hiểu được thú ngữ, mặc dù nàng và Diễm cảm thấy lời giải thích này có chút kì lạ, song không thể không tin. Dù sao, nếu Diễm bỗng nhiên có được bản lĩnh nghe hiểu thú ngữ không phải do soái lão đầu gây ra, như vậy cũng chỉ có thể dùng lời giải thích kia để làm sáng tỏ mọi chuyện thôi. Nhưng hiện tại, Diễm không chỉ nghe hiểu thú ngữ mà còn có thể làm vạn vật đông thành băng lạnh, làm không khí hóa lửa không sợ nước trong phút chốc, chuyện này... không phải là tiềm năng trong cơ thể bộc phát rồi. Bất luận tiềm năng bộc phát như thế nào, cũng sẽ không thể bộc phát đến mức không thể tưởng tượng nổi chứ? Vì vậy, các giải thích duy nhất chính là lực lượng kì lạ sinh ra trong cơ thể Diễm thực chất do Soái lão đầu cho Diễm trong lúc chữa thương.
Về phần tại sao soái lão đầu lại giấu diếm, không muốn nói sự thật với nàng và Diễm, nhất định có nguyên nhân của ông! Chỉ là điều này không quan trọng. Quan trọng là... Diễm có lực lượng kì lạ như thế không phải chuyện xấu. Hơn nữa, nàng và Hiên Viên Diễm tin tưởng rằng soái lão đầu tuyệt đối sẽ không hại Diễm, từng đó là đủ rồi.
Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đáy mắt Hiên Viên Diễm tràn ngập thâm tình vô hạn, cúi đầu hôn lên má mềm mại của nàng, môi mỏng cười cười: “Nguyệt nhi à Nguyệt nhi, nàng hiểu lòng ta như thế, bảo ta làm sao không yêu thương đây?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn, cười đến ma mị: “Vậy thì nắm tay ta, theo lời ta, vừa đi vừa yêu, tìm Tiêu thái tử tán gẫu chứ?”