Mặt trời mọc rồi lặn, sao lên rồi sao ẩn, hoa nở rồi hoa bay, lá xanh rồi lá úa.
Năm tháng như nước chảy, thời gian trôi nhanh. Thoắt cái nửa tháng đã trôi qua --
Nền trời tím thẫm không một gợn mây treo một vầng trăng cao dịu dàng sáng tỏ, rải ánh bạc mộng ảo như thơ như vẽ khắp cả đại địa rộng lớn, mênh mông bát ngát.
Các cửa hàng vải, cửa hàng lương thực, tranh chữ, đồ cổ, son phấn, tửu lâu, trà lâu đều phấp phới cờ xí, mở rộng cửa chính nhiệt tình đón khách từ buổi sớm tinh mơ.
Mà cố tình đóng cửa dẹp tiệm vào ban ngày, chỉ có thời điểm màn đêm buông xuống mới có thể mở rộng cửa kinh doanh chỉ có... thanh lâu hương vị da thịt ôn hương ** khiến nam nhân chạy theo như vịt thôi.
(** là theo nguyên tác, chả biết ** có nghĩa là gì, có thể là chơi XOXO chăng?)
Lúc này --
Dưới ánh trăng xinh đẹp huyền ảo như nước quanh quẩn, tất cả thanh lâu trong Tây Thần quốc đểu mở rộng chiếc cửa cổ kính khắc hoa văn, đèn lồng đỏ dịu cũng được treo lên thật cao. Nhìn qua thì lịch sự tao nhã, kì thực đều là cường hào lạm tình với hoa tâm; mặc dù giàu có nứt đố đổ vách nhưng não lại chứa đầy ruột già; tài tử tay cầm một thanh quạt tao nhã có đề thơ, ra vẻ tài trí hơn người, thật ra căn bản là con nhà giàu ít học: tất cả đều đi vào nơi 'oanh ca yến hót' ** ôn hương, đầy hào hứng 'tìm hoa kiếm liễu'.
(Tiếp tục chú giải: **này là của nguyên tác. Các dấu ** ở sau đều là của nguyên tác.
Cường hào lạm tình hoa tâm: người có tiền quyền đi chơi gái. Não chứa đầy ruột già: ruột già chứa cái gì mọi người cũng biết rồi đấy, ý của câu này là giàu nứt vách nhưng ngu không tưởng.
Tất cả những chú thích trên ta để nguyên văn cho bớt thô tục.)
Mà trong tất cả thanh lâu ở Tây Thần quốc, Bách Hoa cư là 'Hương danh lan xa' nhất, giờ phút này đông như trẩy hội. Bách Hoa cư không chỉ là thanh lâu chiếm diện tích lớn nhất, trang hoàng bày biện xa hoa nhất Tây Thần quốc, mà số Hoa nương* cũng nhiều nhất trong tất cả các thanh lâu ở Tây Thần. Không chỉ có vậy, mỗi Hoa nương bất luận dung mạo dáng người hay vũ nghệ và giọng hát đều khiến các Hoa nương ở thanh lâu khác thấy tự ti mặc cảm, ghen thẹn không bằng.
(*Hoa nương (nghĩa thô tục): gái lầu xanh, bán kĩ hoặc bán thân.)
Có người nói, ngay cả khi ngươi là quân tử (mà mỹ nhân) ngồi trong lòng vẫn không loạn, nhưng chỉ cần bước chân vào Bách Hoa cư, nhất định ngươi sẽ lộ rõ 'bản tính nam nhân', không kịp chờ đợi trêu hoa ghẹo nguyệt. Bởi vì, mặc dù Hoa nương với vóc dáng thướt tha, dung mạo diễm lệ không khiến ngươi thần hồn điên đảo, nhưng giọng nói ngọt ngào oanh thanh yến ngữ và tư thế õng ẹo làm dáng của các Hoa nương cũng có thể thành công làm ngươi tâm tô cốt nhuyễn*, khiến ngươi say mê lưu luyến quên đường về.
(* Tâm tô cốt nhuyễn (thành ngữ): tim xốp xương mềm.)
Lúc này --
Dưới mái ngói lưu ly đủ loại màu sắc rực rỡ, trên chiếc cửa chính khắc hoa hồng, từng chiếc đèn lồng đỏ treo cao đang đung đưa nhẹ nhàng theo gió, tựa hồ không tiếng động dụ dỗ, chỉ hướng cho khách vào. Phối hợp với những chiếc đèn lồng để dụ khách là mấy tên quy nô đang đứng ngoài cửa chính Bách Hoa cư, cúi người nịnh nọt cười mời gọi, vội vàng nhiệt tình nghênh đón từng vị 'Tài thần gia' đang tiến vào cửa Bách Hoa cư.
“Đại gia tôn quý buổi tối vui vẻ, mời Đại gia tôn quý vào, chúc Đại gia tôn quý chơi đùa vui vẻ!”
Những Tài thần gia này một khi tiến vào Bách Hoa cư, nhất định sẽ bị thủ đoạn cao minh của Hoa nương câu hồn nhiếp phách thành công. Đợi đến khi Tài thần gia này một phen ** đến đỉnh núi ** xong, lúc xương cốt mềm nhũn rời khỏi Bách Hoa cư nhất định sẽ vui mừng thưởng tiền cho bọn hắn, nên dĩ nhiên quy nô vô cùng nịnh hót mời gọi, hi vọng hoan nghênh nhiều Tài thần gia vào.
Bước vào bậu cửa lớn Bách Hoa cư, thứ đầu tiên đập vào mắt là một hành lang rộng lớn bằng ngọc thạch màu trắng. Trên vách tường hai bên hành lang ngọc thạch trắng treo một vài bức bích họa vẽ mấy 'Diễm cảnh' mỹ nữ đang bán lõa thể, làm người ta còn chưa nhìn thấy Hoa nương thì trong đầu đã có ý nghĩ không trong sáng rồi. Cuối hành lang ngọc thạch trắng rộng lớn là đại sảnh tầng trệt xa hoa, điêu lan ngọc thế, kim bích huy hoàng*, dùng thảm sợi tơ tằm giá trị xa xỉ để rải trên mặt đất.
(*Điêu lan ngọc thế, kim bích huy hoàng: Đại để là xa hoa, rực rỡ, nếu dịch thì câu này miêu tả nhiều thành phần quá nên ta để nguyên.)
Đại sảnh tầng trệt của Bách Hoa cư gồm cả đám Phương khách cùng Hoa nương xinh đẹp uống rượu trợ hứng, cười đùa ** nơi công chúng.
Bách Hoa cư còn có tầng hai, nhưng tầng hai lại không có đại sảnh, chỉ có phòng bao. Bởi vì, tầng hai là nơi riêng tư mà đám Phương khách và Hoa nương nhân lúc 'sau rượu tình nồng' tiến hành mây mưa. Những gian phòng tọa lạc phía đông bên hành lang gọi chung là Hoán Xuân các, phía tây, nam, bắc lần lượt gọi là Túy Thu các, Mộng Hạ các, Noãn Đông các. Bên trong mỗi gian phòng đều trang hoàng khác nhau, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút khác biệt. Điều duy nhất giống nhau là trên vách tường mỗi phòng đều có một cái cửa sổ có hình giống hoa hải đường nhưng lớn hơn nhiều lần. Nhìn qua cửa sổ này có thể đem những cảnh Hoa nương sênh ca, vũ kĩ xinh đẹp gợi cảm, vòng eo uyển chuyển nhảy múa trên đài ở đại sảnh tầng trệt thu hết vào tầm mắt. Phương khách bên trong phòng bao riêng nếu như sau một hồi hô mưa gọi gió điên đảo vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, liền nhìn vũ kĩ quyến rũ của Hoa nương qua cửa sổ, lửa dục hăng hái dâng lên lần nữa, tiếp tục một hồi hô mưa gọi gió.
Giờ phút này --
Thật ra bóng đêm mới vừa phủ xuống, nhưng ở trong vô số gian phòng ở tầng hai Bách Hoa cư đã diễn Xuân Cung đồ, truyền ra âm thanh dâm đãng khó nghe. Còn đại sảnh rộng rãi ở tầng trệt chỉ còn trống ba bàn gỗ lim vàng trải vải gấm, còn lại đều bị Phương khách ngồi chật ních xung quanh. Mặc dù trên bàn để những món ăn khoái khẩu và một đĩa điểm tâm được làm tinh xảo, một ly rượu ngon thơm nức mũi và một đĩa to hoa quả trong veo ngon miệng, nhưng những phương khách ngồi ghế căn bản không lúc nào rảnh tay, hoặc nói đúng hơn là bọn họ căn bản không nguyện ý rảnh tay uống rượu, gắp thức ăn vào miệng mình. Bởi vì, tay trái bọn họ đang ôm 'Xuân Hoa', tay phải đang vòng 'Thu Nguyệt', say mê hưởng thụ tiếng ngâm nũng nịu phát ra từ miệng các Hoa nương, oanh thanh yến ngữ đủ để xương cốt bọn họ tê dại.
Hoa nương tô son điểm vấn khiến dung nhan tăng thêm vài phần diễm lệ, đang mềm mại không xương ngồi giữa hai chân phương khách, tay trái dịu dàng vòng qua cổ phương khách, tay phải ôm hông phương khách, cùng phương khách cười đùa **.
“Gia à, lòng dạ ngài thật độc ác mà. Vì sao hôm qua không đến thăm người ta? Ngài có biết người ta nhớ ngài bao nhiêu không? Người ta nhớ ngài không chỉ dung nhan tiều tụy mà lòng cũng đã bể làm hai rồi.” Môi đỏ kiều diễm ướt át của Hoa nương tràn ra giọng nói mềm mại như đường mật ngọt ngào, đôi con ngươi câu hồn nhiếp phách cũng không quên liên tục liếc mắt đưa tình. Chỉ là nhiều lúc Hoa nương liên tục liếc mắt đưa tình không phải với phương khách, mà là lia mắt tới trang sức châu ngọc bảo thạch có giá trị xa xỉ đeo trên người phương khách.
Đôi tay ngọc ngàn người gối, đôi môi hồng vạn người nếm, Hoa nương đem tất cả bản lĩnh của mình ra sức dụ hoặc phương khách, đương nhiên cũng không phải thật sự muốn lấy trái tim phương khách. Mà là... muốn lấy được trang sức châu ngọc bảo thách có giá trị xa xỉ đeo trên người phương khách và xấp ngân phiếu kếch xù cất cẩn thận trong ngực phương khách, muốn đến tan nát cõi lòng.
Mặt đầy son phấn, ẩn tình ngắm quân, quần áo nhẹ rơi, mây mưa thất thường.
Bởi vì phương khách đều là những người tiêu tiền như nước, là 'tài thần gia' vung tiền hào phóng. Nếu có một ngày 'tài thần gia' nghèo rớt mồng tơi, dĩ nhiên các Hoa nương sẽ ghét bỏ phương khách như ghét chó dại ven đường, đến nhìn một cái cũng ngại nhìn.
“Hôm qua gia bận chuyện, không thể đến đây gặp Tiểu Mỹ Nhân, nhưng trong lòng gia lúc nào cũng nghĩ đến Tiểu Mỹ Nhân... trắng đêm khó ngủ nha! Vì thế, hôn nay rảnh rỗi liền lập tức tới gặp Tiểu Mỹ Nhân đó.” Mặc dù trong miệng phương khách cười phóng đãng, nói lời tình ý giả dối, bàn tay cũng suồng sã vuốt ve tới lui thân thể thơm hương của các Hoa nương, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vũ đài* đối diện.
(*Vũ đài: vũ ở đây có nghĩa là múa, vì vậy vũ đài ở đây là đài để múa chứ không phải đài đấu võ nha.)
Vũ đài đối diện có vô số màn sa mỏng tanh màu đỏ phấp phới. Sáu Hoa nương đứng phía ngoài, quần áo tụt xuống, nửa hở nửa che, da thịt nõn nà như ẩn như hiện, đang dùng vũ kỹ diễm sắc uốn éo thân thể như rắn nước nhằm khiến mạch máu phương khách căng phồng. Còn có vài Hoa nương khác, da thịt nõn nà cũng như ẩn như hiện, ngón tay khẽ gảy đàn cổ cầm, môi đỏ mọng nói là dịu dàng xướng ca, chẳng bằng nói là lả lơi quyến rũ ngâm khẽ, cũng đều khiến mạch máu phương khách căng phồng trong nháy mắt, sinh ra ý nghĩ 'có mới nới cũ' trong đầu.
Môi đỏ của Hoa nương xướng điệu nhạc đồi trụy trên vũ đài, cùng với âm thanh phương khách ôm Hoa nương trong ngực 'cười đùa'**, đủ loại âm thanh khó nghe liên tục theo gió truyền ra ngoài cửa chính Bách Hoa cư --
“Khụ... Nguyệt nhi, ta nên cùng nàng quay về thay một bộ nam trang, sau đó mới vào lại!” Phía chếch đối diện Bách Hoa cư, ở đầu một con hẻm nhỏ hẹp dài, Hiên Viên Diễm cau mày nhìn cửa khắc hoa văn của Bách Hoa cư, nghe âm thanh ẻo lả khó nghe, môi mỏng phát ra giọng nói cứng ngắc.
Bách Hoa cư toàn dâm đồ Hoa nương háo sắc, chính vì tiền bạc mà õng ẹo làm dáng, lả lơi quyến rũ đưa tình. Mặc dù Nguyệt nhi yêu dấu của hắn đã dịch dung nhưng vẫn mặc nữ trang, thật sự hắn không muốn... Nguyệt nhi mặc nữ trang tiến vào trong thanh lâu diễn một vở tuồng oanh động. Hắn cảm thấy những ánh mắt dâm đồ háo sắc nếu rơi trên người Nguyệt nhi, hắn sẽ có một loại kích động khủng bố muốn móc hai tròng mắt của bọn chúng.
Ý nghĩ trong lòng Hiên Viên Diễm hiện tại, đương nhiên Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết rõ ràng. Tay ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo cánh tay Hiên Viên Diễm, khóe miệng khẽ nâng, nói: “Đã đến cửa chính Bách Hoa cư rồi, còn quay về đổi lại nam trang làm gì cho xa? Đi thôi, nhanh chóng đi vào đi! Đợi tí nữa nếu có người dùng đôi mắt nhìn, moi ra giẫm nát là được!”
Lôi kéo...
Lại kéo kéo...
Kéo kéo nữa...
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn không di chuyển được Hiên Viên Diễm. Thân thể hắn như cự thạch, bất động tại chỗ. Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co giật lợi hại, không nhịn được trợn trắng mắt, nói: “Ta nói... Diễm à, chàng sắp giống như hai người Ngân Lang, Thanh Báo, lên giọng đưa chàng tới Bách Hoa cư sao?”
Đối với nam nhân mà nói, nơi mà xương cốt ** nhẹ nhàng ma sát, chạy theo như vịt, thế nào đến trước mặt nam nhân Diễm nhà nàng lại biến thành đầm rồng hang hổ vô cùng hung hiểm, làm Diễm nhà nàng... im im bất động không chịu tiến vào đây?
Nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại nhìn thân thể cứng ngắc tại chỗ của Hiên Viên Diễm, Ngân Lang và Thanh Báo đứng nghiêm một bên không nhịn được ngẩng đầu nhìn trời, mím môi 'khúc khích khúc khích' cười trộm.
Thân thể Hiên Viên Diễm cứng ngắc tại chỗ, môi mỏng chậm rãi nói: “Nguyệt nhi à, không bằng... chúng ta vẫn là trở về đi thôi! Chúng ta không cần đích thân phá hủy Bách Hoa cư, giữ lại để ngày mai các trưởng lão tới hủy.” Hắn vốn cho rằng mình có thể thoải mái đi vào, nhưng âm thanh ẻo lả khó nghe truyền ra từ trong Bách Hoa cư làm hắn có cảm giác da đầu nhất loạt tê dại, dạ dày cuộn trào buồn nôn. Đối với mấy nữ tử bất đắc dĩ bị bắt buộc, chỉ bán nghệ không bán thân, hắn không có một tia chán ghét, trái lại sẽ dành cho họ sự đồng tình. Nhưng... đối với Hoa nương đắm mình trụy lạc, vì tiền bạc mà đem tất cả bản lĩnh trên người làm xiếc, lại bán mình õng ẹo lãm dáng, hắn thật cực kì chán ghét, chán ghét đến mức nhìn cũng không muốn liếc nhìn.
“Xà cũng ra khỏi hang rồi, nào có đạo lý để xà về hang? Nếu để đến ngày mai các trưởng lão tới phá Bách Hoa cư, ngộ nhỡ xà lại trốn vào hang thì sao? Đến lúc đó... không phải chúng ta sẽ lãng phí nhiều hơi sức hơn để từ từ dụ xà ra khỏi hang sao?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt dứt lời, đôi tay ôm chặt cánh tay trái của Hiên Viên Diễm, sau đó dùng sức lôi kéo thân thể cứng ngắc tại chỗ của hắn về phía cửa chính Bách Hoa cư.
Nhìn thấy thân thể cứng ngắc của Vương gia như yếu ớt vô lực, bị Vương phi 'dũng mãnh như hổ' nhà mình kéo đi về phía cửa chính Bách Hoa cư, Ngân Lang và Thanh Báo đi theo, trong môi lại phát ra âm thanh cười trộm 'xì xì'.
Mấy tên quy nô đang đứng bên cửa chứng kiến ba nam một nữ đi về phía cửa chính Bách Hoa cư, khóe miệng không nhịn được đồng loạt giật giật, có chút ngổn ngang trong gió trong phút chốc. Bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy thời điểm nam nhân đi dạo thanh lâu còn mang theo nữ nhân bên cạnh. Bọn hắn càng lần đầu tiên nhìn thấy, khuôn mặt nữ nhân thích thú vui cười, trạng thái hào hứng bừng bừng đi dạo thanh lâu, nhưng... Sắc mặt nam nhân lại vô cùng tái xanh, dường như thanh lâu không phải là ôn hương làm linh hồn người ta say mê mà là hang động bò cạp, hang rắn hung hiểm vạn phần, một khi bước vào sẽ bị đau đến không thiết sống.
Nhìn nhìn khuôn mặt cười thích thú, toàn thân đeo trang sức giá trị liên thành của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại nhìn sắc mặt tái xanh, cả người cũng đeo trang sức giá trị liên thành của Hiên Viên Diễm, Ngân Lang và Thanh Báo lại một lần nữa vùi đầu, trong môi phát ra âm thanh cười trộm 'xì xì' cổ quái.
Mặc dù khóe miệng mấy tên quy nô mãnh liệt co quắp nhưng giọng nói càng thêm nhiệt tình so với trước: “Quý khách buổi tối vui vẻ, mời quý khách vào bên trong, quý khách chơi vui vẻ!”
Bách Hoa cư chỉ biết nghênh đón tài thần gia, tuyệt sẽ không đuổi tài thần gia!
Đối với quy nô mà nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở trước mắt không phải tài thần gia bình thường, nàng là tài thần gia trong tài thần gia, mà còn nhất định là một đại tiểu thư gia đình quý tộc, chưa từng thấy qua hình dạng của thanh lâu, cho nên hào hứng bừng bừng chạy tới mở mang tầm mắt, gia tăng kiến thức. Vì vậy, dĩ nhiên quy nô sẽ càng hoan nghênh nhiệt tình, hi vọng Thượng Quan Ngưng Nguyệt được mở rộng tầm mắt, trước khi đi sẽ vui vẻ, tùy tiện thưởng cho bọn hắn một vài trang sức giá trị liên thành.
Về phần Hiên Viên Diễm với sắc mặt tái xanh cùng với Ngân Lang và Thanh Báo vùi đầu cười cổ quái, quy nô ở cửa tin tưởng, bất luận trông ba người bọn họ giờ phút này có bao nhiêu không muốn tiến vào Bách Hoa cư, nhưng chỉ cần sau khi bọn họ tiến vào, nhất định sẽ tâm tình vui thích đi ra, sau đó ban thưởng hậu hĩnh cho bọn hắn.
Chỉ là... tại sao bốn người này, một nam một nữ mặc tử y lại khiến bọn hắn có một loại cảm giác quen thuộc đây?
Đợi đến sau khi bốn người Hiên Viên Diễm tiến vào cửa chính Bách Hoa cư --
Mấy tên quy nô đồng thời khẽ gãi mặt, hai mắt nhiễm sắc nghi hoặc, quay đầu nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm một cái. Lập tức, cánh một quy nô khẽ đụng tên quy nô bên cạnh, yếu ớt hỏi: “Này, ngươi có cảm thấy... một nam một nữ mặc tử y dường như rất quen thuộc không?”
“Bọn họ...”
Quy nô bị hỏi đột nhiên nuốt nước miếng một cái, giọng nói run rẩy: “Một nam một nữ này chẳng lẽ chính là... Tiếu Diện Diêm La trong truyền thuyết?”
Gió đêm chầm chậm lướt qua, đầu tiên vang lên một đạo âm thanh hít khí lạnh tập thể: “Hít...”
Ngay sau đó, 'rầm' một tiếng vang lên, hai mắt mấy tên quy nô đứng ngoài cửa chính Bách Hoa cư đột nhiên tối sầm, toàn bộ kinh sợ bất tỉnh trên mặt đất lạnh lẽo.
Bên trong đại sảnh tầng trệt Bách Hoa cư -
Âm thanh ca hát ẻo lả của Hoa nương trên vũ đài và âm thanh phương khách liên tục 'cười đùa' với Hoa nương trong ngực, so với lúc trước càng thêm khó nghe, vang dội trong gió đêm.
Bốn người Hiên Viên Diễm đã xuyên qua hành lang treo đầy bức bích họa 'cảnh đẹp' mỹ nữ bán lõa thể làm người ta có ý nghĩ đen tối, bước vào đại sảnh tầng trệt. Bên trong đại sảnh tầng trệt là cả đám phương khách đã thần hồn điên đảo, đương nhiên sẽ không quá chú ý đến bốn người bọn họ, bắt đầu 'trêu hoa ghẹo liễu'. Nhưng Hoa nương ở đây lại không bỏ qua thần tài gia tới cửa thăm thú, cho các nàng cơ hội thật tốt để 'tự mình kiếm tiền' nhằm có được cơm ngon áo đẹp.
Vì vậy, lập tức liền có sáu Hoa nương quần áo nửa hở nửa che, bờ vai diễm lệ mơ hồ lộ ra ngoài, vòng eo phong tình vạn chủng uốn éo, khuôn mặt treo nụ cười quyến rũ đón chào bốn người Hiên Viên Diễm.
“Nhé! Gia của ta à, cuối cùng ngài cũng tới rồi, ngài thật đúng là khiến ta muốn chết.”
Trên vách tường bốn phía đại sảnh tầng trệt, mặc dù treo từng chiếc đèn sáng lung linh, nhưng ánh nến bên trong đèn lồng đều đã trải qua xử lí đặc biệt của tú bà. Cho nên, ánh nến đốt bên trong mỗi chiếc đèn lồng phát ra ánh sáng đỏ mơ mộng... có thể tạo nên không khí mập mờ tuyệt hảo, trong lúc vô tình gia tăng 'hăng hái' dồi dào của phương khách, cũng chỉ có thể nhìn rõ người trong vòng năm thước, còn người ở ngoài tầm năm thước có chút mơ hồ...
Hiện tại, bốn người Hiên Viên Diễm vẫn ở ngoài phạm vi năm thước --
Hoa nương nở nụ cười nhiệt tình 'giả tạo', miệng phát ra âm thanh 'quen thuộc' mị hoặc, còn chưa nhận ra 'tài thần gia' làm các nàng muốn chết là Tiếu Diện Diêm La thực sự khiến các nàng 'muốn chết'.
Hoa nương định tiến lên yêu kiều kéo cánh tay tài thần gia, chỉ mơ hồ thấy tài thần gia là ba nam một nữ. Đối với ba nam tử trẻ tuổi dạo thanh lâu còn mang theo một nữ tử trẻ tuổi bên cạnh, trong lòng đám Hoa nương vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy hết sức thú vị.
Chẳng lẽ... định tay trái ôm hoa nhà, tay phải ôm hoa dại? Khẩu vị thần tài gia đến muộn này vô cùng nặng!
Hoa nương uốn éo vòng eo phong tình vạn chủng, gương mặt tươi cười quyến rũ tiếp đón bốn người Hiên Viên Diễm, ánh mắt bốc lửa nhìn trang sức giá trị liên thành trên người Hiên Viên Diễm dưới ánh nến mông lung. Trong lòng cười vui mừng, thầm nói: Hảo, mang hoa nhà thì mang hoa nhà, ai bảo tài thần gia đến muộn này có tiền, cho nên tài thần gia vui vẻ, chơi đùa như thế nào, họ đều rất vui lòng bồi theo.
Đang lúc sáu Hoa nương cười phong tình vạn chủng, mặc dù đã tới trước mặt bốn người Hiên Viên Diễm, thân mật khoác tay tài thần gia --
Vẻ mặt Hiên Viên Diễm miệt thị cực độ, ánh mắt cực kì chán ghét, ống tay áo màu tím bên phải như phủi bụi bẩn, vung lên đầu sáu Hoa nương, môi mỏng lạnh lùng nói: “Vô liêm sỉ, ô nhiễm không khí.”
“Phanh!”, sáu tiếng vang lên, thân thể sáu Hoa nương bay ra ngoài.
Do Hiên Viên Diễm 'hạ thủ lưu tình', thân thể Hoa nương rới xuống sàn nhà lạnh lẽo, mặc dù không hôn mê nhưng còn khổ sở hơn không hôn mê. Các nàng, có người trán đập vào chân bàn cứng rắn, nháy mắt sưng lên một khối u lớn, máu chảy từ khối u đó, mặt mày tái mét; lại có người, gương mặt đập vào chân ghế nhọn hơi nhô ra, gương mặt trắng nõn bỗng có thêm một vết rách sâu, chảy máu đau đớn.
Phương khách đang cười đùa ** cùng Hoa nương và Hoa nương đang múa lượn ngâm xướng trên võ đài phía trước bị một màn kinh người bất thình lình làm giật mình, lập tức đình chỉ mọi hành động. 'Vút vút vút”, mọi người trợn to đôi mắt như chuông đồng, hoảng sợ nhất tề nhìn bốn người Hiên Viên Diễm, miệng cũng mở rộng ra có thể nuốt sống một trái trứng ngỗng.
Yên tĩnh. Yên tĩnh đến bất thường. Yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy --
Đại sảnh tầng trệt Bách Hoa cư căn bản không phải là chốn thanh lâu để trêu hoa ghẹo liễu, oanh thanh yến ngữ, gió thổi trăng dài mà là một mảnh đất rộng lớn không có sức ống, chỉ có nghĩa địa âm u tràn ngập quỷ khí.
Mà tầng hai Bách Hoa cư, đại đa số phương khách trong phòng cảm thấy tầng trệt phát sinh bất thường, toàn bộ đôi tay kéo khung cửa sổ màu đỏ, nghẹn họng trân trối nhìn xuống đại sảnh tầng trệt. Sở dĩ nói đại đa số phòng ở tầng hai là vì ba phòng trong số đó không ai níu cửa sổ, nghẹn họng trân trối nhìn đại sảnh tầng trệt.
Trong ba phòng này không phải không có ai.
Căn phòng bao tọa lạc ở hành lang phía đông gọi là Hoán Xuân các, bên trong thật ra đứng đầy người đeo mặt nạ kề vai dán lưng, đếm không xuể. Trong số đó chỉ có bốn người đeo mặt nạ dẫn đầu khiến người ta vẫn có thể cảm thấy hô hấp của bọn hắn, dù là rất nhẹ. Về phần những người còn lại, quả thật phảng phất như người chết, khiến người ta hoàn toàn không nắm bắt được một tia hô hấp của bọn họ, chẳng mảy may còn chút sức sống.
Trong căn phòng bao tọa lạc ở hành lang phía tây là Túy Thu các: Trên giường êm trải thảm gấm màu đỏ, bốn góc thêu hình uyên ương nghịch nước trên mặt hồ trong xanh, một nam tử trẻ tuổi mặc lục y đang nằm nghiêng, tay trái đỡ gương mặt trắng nõn, khóe môi gợi nhẹ nét cười tao nhã.
Mà căn phòng bao tọa lạc ở hành lang phía bắc là Noãn Đông các. Trong phòng mùi rượu đậm đà lượn lờ, hai nam tử trẻ tuổi mặc lam y ngồi trước bàn dài cong như lưỡi liềm làm từ gỗ lim vàng thượng đẳng, mặc dù môi mỏng uống cạn ly rượu ngon, nhưng dung nhan lại rét lạnh như núi băng ngàn năm...