Đặc Công Tà Phi

Chương 37: Chương 37: Cuộc chơi độc như thế nào mới càng thú vị




Edit: Pemichio

Beta: Alligator

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, trong không khí tràn ngập sự lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông.

Trên mặt Dạ Dật Phong nụ cười rực rỡ vẫn không dứt, trên mặt Hiên Viên Diễm cũng là nụ cười yêu mị. Nhưng ánh mắt của bọn họ trong không trung chạm vào nhau lại như tóe lửa, muốn đốt đối phương thành tro bụi.

"Được, bổn vương hiểu." qua đoạn thời gian ngắn ngủi yên tĩnh, khóe miệng Hiên Viên Diễm ngạo nghễ nhướng lên, nhàn nhạt mở miệng nói.

"Vậy làm phiền Thụy vương rồi." Dạ Dật Phong nhếch mày, tay trái hướng đoạn gấm làm tư thế mời.

"Diễm, ngươi uống hết ly rượu này, rồi đi giải độc được không." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lôi kéo ống tay áo của Hiên Viên Diễm, biểu tình nũng nịu như hài tử.

"Thương Nguyệt thái tử xin chờ một chút." Hiên Viên Diễm hơi ngẩn ra, hai mắt hướng Dạ Dật Phong nở nụ cười yếu ớt. Nguyệt nhi chợt kéo hắn, nhất định là có nguyên nhân.

"Không vội." Dạ Dật Phong khoát khoát quạt tre trong tay, cất bước đến trước mặt đoạn gấm. Cử chỉ này của hắn rất rõ ràng, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta liền chờ ngươi bao lâu cũng được.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn âm lãnh quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rồi lại vùi đầu vào uống rượu. Khương thái hậu nhìn hai người thêm vài cái, khóe miệng hiện lên nụ cười xem kịch vui. Trong lòng Hoàng đế Hiên Viên Ly cũng không khỏi đổ mồ hôi, hai mắt rầu rĩ nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

"Nguyệt nhi, ngươi có lời gì muốn nói?" Hiên Viên Diễm bưng ly ngọc nhấp một ngụm rượu, dùng tay áo che môi lại, hạ thấp giọng khẽ hỏi.

"Ngươi thật có thể giải độc của Huyết Hồ Điệp?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem cánh tay ôm hông Hiên Viên Diễm, không nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đem hơn nửa thân thể dán chặt vào trong ngực Hiên Viên Diễm, cúi đầu khẽ hỏi.

Thật ra thì nếu muốn giải độc trên mảnh gấm có độc Huyết Hồ Điệp này cũng không khó, chỉ cần chọn được năm loại hoa mà Huyết Hồ Điệp thường ngày hút là có thể giải được. Nhưng trước mắt, nàng cũng không ngửi được mùi hương của năm loài hoa này trên người Diễm. Nếu như không có năm loại hoa độc này, cho dù là nàng cũng không biết cách giải độc trên đoạn gấm này, vì vậy Diễm càng không thể giải được nó.

"Giải không hết, nhưng mà ta lại có thể vận nội lực đem nọc độc trên gấm tụ lại một điểm, sau đó sẽ đem điểm đó hoàn toàn hủy diệt." Hiên Viên Diễm lại nhấp một ngụm rượu, trên mặt hiện ra bộ dáng thưởng rượu nhưng trên thực tế là trả lời câu hỏi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Tất cả chuyện này đều là một âm mưu lớn, thái tử hai nước cùng Hiên Viên Kỳ cũng biết trong tay hắn không có năm loại hoa độc, cho nên căn bản giải không được độc Huyết Hồ Điệp. Nhưng là bọn họ vẫn dùng lời nói vây khốn hắn, chính là vì bức bách hắn vận nội lực tụ độc trên gấm lại.

"Nếu như ngươi vận nội lực đi tụ nọc độc của Huyết Hồ Điệp lại, nhất định phải đem bàn tay áp lên mảnh gấm, đến lúc đó ngươi sẽ trúng độc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày, độc kia tuy không làm cho người ta mất mạng, nhưng sẽ làm cho người ta đau lòng a.

"Lấy nội lực thâm hậu của ta, muốn đè nén chất độc kia không phát tác, cũng không phải chuyện khó. Vả lại chỉ cần cho ta một canh giờ, ta liền có thể thuận lợi đem nọc độc toàn bộ bức ra khỏi cơ thể." Trong lòng Hiên Viên Diểm đầy cảm giác ngọt ngào, thì ra là Nguyệt nhi lo lắng hắn trúng độc.

"Vận công bức nọc độc ra, đối với ngươi có ảnh hưởng gì hay không?"

"Có, nội lực của ta sẽ tạm thời tiêu hao hết một nửa, ba ngày sau mới có thể hoàn toàn khôi phục."

"Xem ra bọn họ rất kiêng kỵ võ công của ngươi, cho nên cố ý mượn Huyết Hồ Điệp tới tiêu hao hết một nửa nội lực của ngươi. Nói cách khác. . . Trong vòng ba ngày, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong nhất định hành động."

"Đúng vậy. Chỉ là mặc dù nội lực của ta tiêu tốn một nửa, bọn họ muốn đối phó với ta cũng không dễ dàng như vậy."

"Ngươi bây giờ nếu là người của ta, như vậy tất cả của ngươi đều là thuộc về ta, bao gồm cả nội lực của ngươi. Không có lệnh của ta, ai cũng không có tư cách khiến ngươi tiêu hao nội lực hết."

"Ý của Nguyệt nhi là. . ."

"Ngươi hiện tại có thể đi vận nội lực tụ nọc độc trên gấm rồi. Nhớ sau khi trở về, tạm thời không cần vận công bức độc, ta sẽ bắt Dạ Dật Phong cam tâm tình nguyện đem thuốc giải đưa tới cho ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói nhỏ xong, thân thể kéo dãn khoảng cách với Hiên Viên Diễm.

Trước đó Dạ Dật Phong từng móc thuốc giải độc ra cho hai thị vệ ăn vào. Người dùng độc, vì để ngừa ngộ nhỡ, nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ thuốc giải trong người, cho nên trên người Dạ Dật Phong khẳng định còn có thuốc giải. Hắn rất thích chơi độc hay sao? Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng sẽ để cho hắn sâu sắc hiểu rõ, độc. . . Rốt cuộc chơi như thế nào, mới có thể càng thú vị.

Hai mắt Hiên Viên Diễm lộ ra ý cười, xem ra. . .Nguyệt nhi của hắn muốn giáo huấn Dạ Dật Phong rồi. Ngửa đầu đem toàn bộ ly rượu uống cạn, Hiên Viên Diễm từ trên ghế đứng lên, dời bước đến trước đoạn gấm.

"Không biết Thụy vương rốt cuộc sẽ dùng biện pháp gì để giải độc trên gấm đây? Bản thái tử nhất định phải học hỏi thật tốt." Dạ Dật Phong khoát khoát quạt tre trong tay, nụ cười rực rỡ nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

Hiên Viên Diễm không nói gì, trực tiếp đem song chưởng đè xuống trên gấm, nhưng mà trong lòng hắn lại giễu cợt một tiếng: học? Chỉ có nội lực đạt tới đỉnh điểm, mới có thể đem nọc độc trên gấm tụ lại một chỗ.

Đương nhiên trên đời ngoại trừ hắn ra cũng chỉ còn có hoa đào phiêu hương Phong Ngân công tử mới có thể làm được. Nếu không phải ngươi và Tiêu Hàn kiêng kỵ nội lực của ta thâm hậu, há lại sử dụng kế sách hèn hạ này để tiêu hao nội lực của ta đây?

Thụy vương điên rồi sao? Trên gấm này tất cả đều là nọc độc, hắn áp bàn tay vào trên gấm, chẳng phải là cũng sẽ trúng độc? Các đại thần ủng hộ hoàng đế Hiên Viên Ly hai mắt kinh hãi nhìn về phía Hiên Viên Diễm, trong lòng nóng nảy không dứt.

Thái hậu mặc dù cũng có vẻ mặt không hiểu, nhưng không đa nghi mà vui vẻ cực kỳ: nếu như Thụy vương vì vậy mà trúng độc, vậy thì thật là tốt quá. Như vậy kế hoạch lớn của bọn họ có thể thuận lợi hơn.

Hiên Viên Diễm a Hiên Viên Diễm, ngươi thật không hổ là đối thủ duy nhất kiếp này của Tiêu Hàn ta. Tiêu Hàn cũng ngưng mắt nhìn về phía Hiên Viên Diễm, cặp mắt u lãnh thế nhưng lại toát ra một đạo ánh sáng phức tạp.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không chút để ý chuyển động vòng tay ở cổ tay, từ trên ghế chậm rãi đứng lên, bước tới bên người Dạ Dật Phong.

"Này, ngươi rất lợi hại nga! Thế nhưng có thể mang nhiều bươm bướm đỏ như thê, chắp ghép thành một phượng hoàng lửa xinh đẹp. Ngươi có thể chỉ cho ta một chút hay không, như vậy về sau thời điểm ta nhàm chán, cũng có thể dùng bươm bướm ghép thành rất nhiều phượng hoàng lửa xinh đẹp để chơi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt kéo tay Dạ Dật Phong, ngẩng đầu lên, trên mặt một bộ dáng hồn nhiên sáng lạn nói, trong mắt càng phát ra ánh ánh sùng bái đối với Dạ Dật Phong.

Vừa thấy hành động cùa Thượng Quan Ngưng Nghuyệt, nghe được lời nói từ đôi môi của nàng, chúng đại thần không khỏi rối rít liếc mắt nhìn nhau.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng kim châm cắt đứt lưỡi của quản gia Tuyên vương phủ, làm đứt gân tay của thị vệ Tuyên vương phủ, dùng bom nổ hoa viên Tuyên vương phủ, đem Tuyên vương làm cho hộc máu nằm ở trên giường hôn mê ba ngày ba đêm, bọn họ so với ai khác đều rõ ràng hơn.

Cho nên ở trong lòng bọn họ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt căn bản không phải một tiểu hài tử vị thành niên, mà là một ma nữ khiến người ta rợn tóc gáy. Nhưng hôm nay, ma nữ này thế nhưng nũng nịu như một hài tử, lôi kéo Thương Nguyệt thái tử nói muốn học tập, trong này nhất định là có vấn đề.

Dạ Dật Phong nhếch môi, hạ mắt cười nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Đang lúc hắn vừa định mở miệng nói chuyện thì Hiên Viên Diễm ở một bên vận nội lực tụ độc lại nhíu nhíu mày, tiếp mở miệng dịu dàng lên tiếng: "Nguyệt nhi, thật ra thì vương gia phu quân cũng có thể dạy, sau khi trở về phủ vương gia phu quân sẽ dạy ngươi nha."

"Thì ra là vương gia phu quân cũng có thể dậy a! Vậy cũng tốt, vậy thì không cần hắn dạy, ta thỉnh giáo vương gia phu quân được rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt một cái, sau đó buông lỏng tay Dạ Dật Phong, xoay người hướng chỗ ngồi đi tới, cùng lúc đó đáy mắt nàng lộ ra ý cười lạnh không dễ dàng phát giác. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.