Sáng sớm hôm sau --
Hai đạo chiếu thư, lần lượt thông cáo thiên hạ.
Chiếu thư thông cáo thiên hạ đầu tiên, là bốn nước thống nhất, thiên hạ đại xá.
Được biết trong vòng ba năm, toàn bộ sưu cao thuế nặng đều miễn; ba năm sau, tất cả sưu cao thuế nặng đều giảm bớt năm phần, dân chúng tất nhiên vui mừng hớn hở.
Chiếu thư thông cáo thiên hạ thứ hai, là Long Diệu hoàng truyền ngôi vị hoàng đế cho Thụy vương, xưng là thần đế, Die nd da nl e q uu ydo n Thụy vương phi là tiên hậu, còn có đại hôn của thần đế tiên hậu.
Vốn mang ơn đội nghĩa với Hiên Viên Diễm, biết được Hiên Viên Diễm có lòng hiệp khách nhân từ, hôm nay trở thành đế vương một nước, dân chúng càng thêm mừng rỡ như điên.
Vì vậy, dân chúng nhìn thấy hai đạo thánh chỉ, dĩ nhiên là từng nhà giăng đèn kết hoa, cao hứng cuồng nhiệt ăn mừng đại hôn thần đế tiên hậu.
Bên trong nguyên là hoàng cung Tây Thần, hiện là hoàng cung Tây Hầu quốc Long Diệu hoàng triều --
Thảm đỏ trải đất, lụa màu sặc sỡ tung bay.
Tường cao dán đầy giấy cắt chữ song hỷ, cột trụ quấn đầy giấy cắt hình long phượng, cả cửa sổ cũng có treo giấy cắt hình uyên ương, một bầu không khí tràn ngập vui mừng.
Từ sáng sớm đến trưa, chúng đại thần nườm nượp ra vào hoàng cung, vì đại hôn của thần đế tiên hậu, cẩn thận chuẩn bị quà tặng dâng lên.
Chẳng qua, có một điều rất kỳ lạ.
Mỗi một vị đại thần vào cung tặng quà, lúc đưa xong quà tặng rời khỏi hoàng cung, trên mặt mặc dù vẫn giữ vững vẻ vui mừng, nhưng khóe miệng lại đều co giật mãnh liệt.
Người thay thế thần đế tiên hậu thu quà tặng, là đại tướng quân Địch Phi của Ưng doanh.
Mỗi một vị đại thần đưa quà tặng xong, vốn chuẩn bị mở miệng nói chúc mừng với thần đế tiên hậu, kết quả bởi vì một câu trả lời của Địch Phi, trong nháy mắt ngổn ngang trong gió.
Đối với các đại thần đưa quà tặng, muốn chính miệng nói lời chúc, Địch Phi thay mặt thu quà tặng, cho mỗi người câu trả lời đều giống nhau như đúc: chúc mừng thì miễn đi, bởi vì không thấy thần đế tiên hậu nữa!
Các đại thần kinh ngạc hỏi: sao lại không thấy thần đế tiên hậu đâu? Bọn họ đi đâu rồi?
Địch Phi cười trả lời: ta cũng không biết, thần đế tiên hậu thấy lễ nghi trong cung phiền phức, dắt tay nhau bỏ trốn, chạy đến chỗ khác bái đường rồi!
-- cái gì?
Thần đế và tiên hậu của bọn họ, lại không cử hành đại hôn ở trong cung, mà trốn đến chỗ khác, lặng lẽ bái đường rồi?
Được rồi!
Mặc dù không thể nào chúc mừng, dù sao quà tặng đã đưa rồi. Chỉ cần thần đế và Tiên hậu vui mừng, chạy đi núi hoang rừng sâu bái đường cũng được!
Đối với hành động bỏ trốn của thần đế tiên hậu, cả đám đại thần vào cung tặng quà, mặc dù ngổn ngang trong gió một hồi, cuối cùng nhưng vẫn thầm chúc phúc trong lòng.
Thấy lễ nghi trong cung phiền phức, bỏ trốn mất dạng, đến cuối cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã chạy đến đâu bái đường đây chứ?
Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống, khắp hành lang trong sơn trang Vô Danh Sơn dán chữ song hỷ da.nlze.qu;ydo/nn treo đèn lồng đỏ, theo gió nhẹ lay động.
Bên trong đại sảnh --
Hai hàng ghế bằng gỗ lim có điêu khắc hoa văn uyên ương cát tường và mẫu đơn hoa phú quý được buộc lụa đỏ đặt ở hai bên đại sảnh.
Hàng ghế bên trái, người dự lễ ngồi theo thứ tự là: Vô Ngân công tử, Bắc Dực hầu Tiêu Hàn và phụ thân, Thương Nguyệt hầu Dạ Dật Phong và phụ thân, Tây Thần hầu Tư Đồ Vũ và mẫu thân.
Hàng ghế bên phải, người dự lễ ngồi theo thứ tự là: Đông trưởng lão, Nam trưởng lão, Tây trưởng lão, Bắc trưởng lão.
Ngoài người dự lễ ngồi hai bên, còn có vô số người đứng xem lễ, ví như Ngân lang và Thanh Báo, các trưởng lão thất túi trở lên của Cái Bang.
Ngay phía trước đại sảnh, có hai chiếc ghế chủ màu vàng.
Ngồi ở bên trái, là ân sư của Hiên Viên Diễm, Thiên Cơ lão nhân; ngồi ở bên phải, là hoàng huynh của Hiên Viên Diễm, Hiên Viên Ly.
Trong ánh nến mừng chập chờn diễm lệ, đứng trước mặt Thiên Cơ lão nhân và Hiên Viên Ly là nhân vật chính tối nay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu đội mũ hỉ, lấy một ngàn viên ngọc trai khéo léo ghép thành một con phượng hoàng bay lượn; n Hiên Viên Diễm đầu đội mũ hỉ, lấy một ngàn viên ngọc trai khảm thành một con kim long rất sống động.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc hỉ phục, dùng vạn viên thạch mã não màu đỏ, kết thành chín mươi chín con hỏa phượng cưỡi mây đạp gió; Hiên Viên Diễm mặc hỉ phục, dùng vạn viên thạch mã não màu đỏ, kết thành chín mươi chín con kim long cưỡi mây đạp gió.
Hỏa phượng và Kim Long đạp mây lướt gió, sở dĩ phải kết thành số lượng chín mươi chín này, ý muốn nói tình yêu giữa thần đế Hiên Viên Diễm và tiên hậu Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ kéo dài đến thiên trường địa cửu!
“Nhất bái thiên địa --”
Nghe trưởng lão hô to, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm bái thiên địa, đồng thời miệng lại nhỏ giọng nói.
“Diễm, mười ngón tay của cũng đã tê rồi, chàng có bị thế không?”
“Nguyệt nhi, không những mười ngón tay của ta đã tê rần, ngay cả cổ tay cũng mỏi.”
“Nhị bái cao đường --”
Trưởng lão hô tiếng thứ hai, bái ân sư Thiên Cơ lão nhân và huynh trưởng như cha là Hiên Viên Ly,hai người di@en*dyan(lee^qu.donnn) Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm lại nói thầm với nhau lần nữa.
“Diễm, chi bằng... ta lấy nhẫn xuống nhé?”
“Nguyệt nhi, dứt khoát... lấy vòng tay đi?”
Nghe được đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, bát đại trưởng lão hô to “nhị bái cao đường”, khóe miệng không nhịn được co giật mãnh liệt.
Về phần người dự lễ ở hai bên, không khống chế được bả vai run run, đầu cúi xuống, buông miệng phì cười.
Trong cung hỉ phục của đế hậu vừa dày vừa nặng, là một trong những nguyên nhân Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thấy phiền.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đặc biệt chạy đến sơn trang Vô Danh bái đường, chính là vì có thể mặc hỉ phục nhẹ hơn chút, ai ngờ, Thiên Cơ lão nhân lại vì bọn họ chuẩn bị hỉ phục vừa dày lại nặng hơn nhiều.
Ngoài mũ hỉ dày nặng như núi đè, y phục thành thân cũng nặng nề đến thở không nổi, mỗi một ngón tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng bị Thiên Cơ lão nhân cứng rắn đeo chiếc nhẫn lên.
Ngón cái đến ngón út của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, theo thứ tự là: nhẫn thạch anh đỏ hình phượng / hình rồng, nhẫn phỉ thúy đỏ, nhẫn đá quý đỏ, nhẫn mã não đỏ......
Mười ngón tay đeo đầy nhẫn, như vậy thì cũng thôi đi.
Ngay cả cổ tay, cũng đeo đầy chín vòng tay màu vàng kim hình phượng / hình rồng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không lộn xộn mới lạ.
“Phu thê giao bái --”
Đợi trưởng lão hô tiếng thứ ba, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm khom lưng, trong nháy mắt làm lễ phu thê giao bái.
Khóe miệng Thiên Cơ lão nhân co giật mãnh liệt, Hiên Viên Ly ngồi ở bên cạnh Thiên Cơ lão nhân, khuôn mặt không nói một lời cũng cười ầm lên.
Về phần người dự lễ ở hai bên, đầu vai run càng thêm lợi hại, vốn chỉ cúi đầu phì cười, đổi thành ngẩng đầu “ Ha ha ha” cười lớn rồi.
Chỉ vì lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm làm lễ phu thê giao bái, cổ tay liên tục xoay chuyển.
Lấy toàn bộ nhẫn đeo trên mười ngón tay, vòng đeo trên cổ tay, vèo vèo vèo, ném móc vào trong bím tóc của Thiên Cơ lão nhân.
Khóe mắt và gương mặt vị trưởng lão giật giật, trong lòng nén cười liếc nhìn Thiên Cơ lão nhân sau khi bím tóc bị móc đầy nhẫn và vòng tay, lúc này mới cao giọng nói: “Kết thúc buổi lễ --”
Trưởng lão vừa hô “kết thúc buổi lễ”, đám người Vô Ngân công tử, Bắc Dực hầu Tiêu Hàn, Thương Nguyệt hầu Dạ Dật Phong vốn đang ngồi, lập tức đứng lên, ôm quyền nói: “Chúc mừng thần đế, chúc mừng tiên hậu!”
Các trưởng lão Đông, Nam, Tây, Bắc, Ngân Lang và Thanh Báo, cùng với các trưởng lão còn lại, cũng rối rít ôm quyền nói: “Chúc mừng Diễm chủ tử, chúc mừng Nguyệt chủ tử!”
“Cám ơn, cám ơn, cám ơn......”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cười nói, hai tay ôm quyền đáp lễ, đồng thời trong đầu thầm sảng khoái nói: không có nhẫn, vòng tay trói buộc, thật là thoải mái quá đi!
-- hai oa nhi các ngươi, vừa vui mừng hớn hở bái đường, còn vừa không quên tranh thủ trả thù soái lão đầu, để soái lão đầu nếm thử tư vị bị vật nặng trói buộc người.
Vẻ mặt Thiên Cơ lão nhân xốc xếch, trong lòng dở khóc dở cười lặng yên nói xong, giơ tay lên tháo nhẫn và vòng tay xuống.
Cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm bị mọi người bao vây ở chính giữa, chúc phúc, Hiên Viên Ly xoay người, giúp Thiên Cơ lão nhân tháo nhẫn và vòng tay xuống.
Cùng lúc đó, bên ngoài đại sảnh --
Các trưởng lão không vào sảnh dự lễ, đang bận bắn pháo nổ “bùm bùm bụp bụp”, khiến pháo hoa nhiều màu sắc, liên tục bừng nở trên bầu trời.
Bên trong sơn trang Vô Danh, phong cảnh lịch sự tao nhã, chảy xuôi nhiều dòng suối quanh co trong suốt.
Lúc này, trong một con suối trong suốt nhìn thấy đáy, những con cá chép nhỏ vốn nhàn nhã bơi đùa len lỏi trong các tảng đá, hình như cảm nhận được không khí vui mừng bên trong sơn trang, rối rít vui mừng nhảy lên.
Có điều, xuyên qua ánh trăng màu bạc mộng ảo, cùng với đám pháo hoa rực rỡ đầy trời, rõ ràng có thể nhìn thấy......
Bởi vì cá chép vui mừng nhảy lên, từ đó gợn lên làn sóng dao động mặt nước, lại xuất hiện năm bóng người mơ hồ không rõ.
Năm cái bóng ngược trên dòng suối trong suốt này, đến từ chính nóc đỉnh của một chiếc đình dựng bằng trúc trên bờ dòng suối nhỏ.
Bốn nữ tử trẻ tuổi đứng thẳng trên mái đình, thân mặc y phục màu vàng hồng, dung nhan xinh đẹp, là tứ sứ của Linh cung Mai Lan Trúc Cúc.
Phía trước tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc, một nam tử tuấn mỹ mặc bộ cẩm y màu ngọc bích, phong thái như ngọc, là thánh quân của Linh cung Nam Cung Tuyết Y.
Ánh mắt nhìn xuyên qua mấy hòn non bộ tinh xảo, nhìn về nơi đại sảnh bái đường của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở xa kia.
Lan sứ giả rũ mí mắt xuống, hạ thấp giọng nói: “Thánh quân, Thiên Cơ lão nhân cũng ở đây, chỉ sợ hắn lại giống như lúc trước, ngăn cản chúng ta gặp Thượng Quan Ngưng Nguyệt.”
“Thánh quân, chúng ta đã không thể kéo dài được nữa, lần này, cho dù Thiên Cơ lão nhân ngăn cản, dù là mệnh mất trên tay Thiên Cơ lão nhân......”
Lan sứ giả vừa dứt lời, Cúc sứ giả nắm chặt tay, mở miệng nói: “Chúng ta phải ở bỏ mạng trước, cũng phải nói rõ nguyên nhân thực sự việc thánh chủ hương tiêu ngọc vẫn cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết!”
Đôi mắt đẹp khép lại, sau khi hít sâu một hơi, Nam Cung Tuyết Y chậm rãi mở miệng nói.
“Ta hiểu rõ! Chỉ là, nếu hiện giờ đi tìm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt sợ hôn lễ bị phá hỏng, sẽ không cho chúng ta cơ hội mở miệng nói chuyện. Đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời khỏi đại sảnh vào tân phòng, chúng ta lại đi tìm nàng nói rõ.”
Giờ khắc này --
Năm người Nam Cung Tuyết Y đứng thẳng trên đình trúc, hoàn toàn không có người nào nhạy cảm nhận thấy, bọn họ thì thầm đối thoại một hồi, lại bị một đoàn khói đen lơ lửng ở khúc quanh hành lang sau lưng nghe vào tai không sót một chữ..