Đặc Công Tà Phi

Chương 328: Chương 328: Đến Linh cung




Để đến Linh cung, cần đi hai con đường, một là đường bộ, hai là đường thủy.

Một tháng sau --

Sáng sớm tinh mơ trời ấm gió mát, năm chiếc xe ngựa lộng lẫy, xếp hàng ngang, dừng ở trên một bãi cát trắng.

Mà phía trước bãi cát, là biển xanh mênh mông bát ngát.

Mà, biển xanh mênh mông bát ngát, chính là đường đến Linh cung thần bí, tất phải đi đường thủy.

Làn sóng gợn lăn tăn, tiếng sóng vỗ rì rào trên mặt biển, ngoài mấy con hải âu trắng nghịch ngợm chơi đùa mà dính phải nước, Die nd da nl e q uu ydo n còn có một chiếc thuyền lớn hai tầng vô cùng tinh xảo lặng lẽ cập bến.

Nhìn thấy xe ngựa lộng lẫy đến, năm nam tử trung niên mặc áo vải xám, bên hông treo bảy cái túi vải, lúc này phi ra khỏi boong thuyền rộng rãi.

Năm nam tử trung niên lao ra khỏi boong, đều là thất đại* trưởng lão Cái Bang (đại ở đây là túi).

Trong nháy mắt, thất đại trưởng lão đứng sóng vai, khom eo, cung kính cất giọng mà nói: “Thuộc hạ cung nghênh chủ tử!”

Bên trong chiếc xe ngựa thứ tư, Thiên Cơ lão nhân hơi vén rèm lên, ghé đầu hỏi: “Các trưởng lão, vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?”

Một người trong thất đại trưởng lão, khom lưng thấp hơn nói: “Hồi bẩm lão bang chủ, đều đã chuẩn bị xong!”

Hài lòng gật đầu, Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân dẫn đầu xuống xe ngựa, còn lại người bên trong bốn chiếc xe ngựa, cũng lần lượt xuống xe.

Thời gian ngắn ngủn trôi qua --

Năm vị thất đại trưởng lão, vung dây cương màu vàng lên, lái năm chiếc xe ngựa, rời khỏi bãi cát.

Về phần đám người Thiên Cơ lão nhân, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân, cùng với Huyết Thứu vương Ngốc Bảo và con chồn nhỏ Cầu Cầu, đi lên thuyền lớn tinh xảo.

Bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc, tiến vào Cái Bang trước, chính là có xuất thân từ ngư dân. Cho nên, dieendaanleequuydonn bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc đều có thể được gọi là người cầm lái xuất sắc.

Người đời sợ thần đất Linh cung, ở trên biển xanh rộng lớn mấy ngày liền, cũng là một điều thần bí.

Vì vậy, hành trình một tháng tiếp theo, không nghi ngờ chút nào, có thể nói bốn vị trưởng lão là người cầm lái xuất sắc, tất nhiên không thể giả.

Gió sớm mang theo ấm áp, êm ái nhẹ phất qua.

Bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc, bằng tốc độ nhanh nhất nhổ neo, giương buồm, khiến chiếc thuyền lớn, theo làn gió sớm lướt đi trên biển xanh......

Thời gian trôi qua mau, năm tháng như thoi đưa.

Một đám người bất luận giấu giếm chân tướng, lo lắng trùng trùng, ngày cũng khẩn cầu, đêm cũng van xin như thế nào.

Van xin thời gian phát lệ “ban ơn”, có thể ưu ái đôi tình nhân Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, đừng có trôi qua quá nhanh.

Vậy mà, thời gian trôi qua rất nhanh rất nhanh, đúng là vẫn còn tàn nhẫn vô tình, giống như thoáng một cái, là đã một tháng trôi qua.

Sáng sớm, trên thuyền, bên trong một gian phòng được bố trí lịch sự tao nhã --

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa mới rời giường, mặc váy tím thêu bướm trắng bay lượn trên những đóa hoa xuân, da.nlze.qu;ydo/nn gương mặt xinh đẹp như ngọc, dù chưa thoa son phấn lại cực kỳ xinh đẹp, đang đỡ bụng nhô cao cao, ngồi xuống trước gương đồng trang điểm.

Hiên Viên Diễm mặc y phục màu tím thêu trúc xanh đón tuyết mùa đông, tản ra hơi thở cao quý bẩm sinh, đang đưa tay cầm một chiếc lược ngà khắc hoa, đứng ở sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Mỗi ngày sáng sớm, sau khi rời giường, Hiên Viên Diễm chắc chắn sẽ làm một điều hạnh phúc, chính là chải đầu búi tóc cho ái thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Dần dần, trải qua một phen khổ công nghiên cứu, tay nghề chải đầu búi tóc của Hiên Viên Diễm, đã từ cực kỳ vụng về biến thành vô cùng thuần thục như hôm nay.

Vào giờ phút này, Hiên Viên Diễm cúi đầu xuống, dùng chiếc lược ngà khắc hoa, chải trên mái tóc mượt mà như tơ lụa của ái thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Sáng sớm mỗi ngày, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều hưởng thụ hạnh phúc khi phu quân dịu dàng chải tóc, dinendian.lơqid]on lại vĩnh viễn hưởng thụ không đủ, đôi môi anh đào hạnh phúc cười cong lên.

Sáng sớm mỗi ngày, đều hạnh phúc thay ái thê chải tóc, nhưng......

Hiên Viên Diễm cảm thấy đời này kiếp này cũng không chải đủ, mong đợi kiếp sau kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp vì ái thê chải tóc, hơi cúi người, hôn lên hai má đỏ của ái thê, tiếp tục nhẹ nhàng chải tóc.

Ngoài cửa, giữa hành lang thuyền --

Vô Ngân với phong thái xuất trần phiêu dật, đôi mắt đẹp lại chứa đầy ưu sầu, đang nâng một cái khay bạc hình tròn, đi tới phòng của phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Bên trong khay tròn, đặt hai phần bữa sáng.

Một phần bên trái, sủi cảo nấm hương, bánh khoai tây rán, mỳ thịt băm rau cải, là Vô Ngân đưa cho Hiên Viên Diễm ăn.

Một phần bên phải, một chén cháo đậu phộng, một cái bánh bao, một quả trứng gà luộc, canh cá trích, là Vô Ngân đặc biệt làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Cho đến hôm nay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã mang thai bảy tháng. Cho nên, Vô Ngân đặc biệt làm bữa sáng này, Dieenndkdan/leeequhydonnn là tiêu chuẩn cho phụ nữ mang thai bảy tháng.

Đi tới trước cửa phòng, Vô Ngân che giấu vẻ u sầu bên trong đôi mắt đẹp, dịu dàng nở nụ cười, nhẹ nhàng gõ lên cửa gỗ.

Đoạn thời gian này, ba bữa mỗi ngày chp hụ nữ mang thai của ái thê, đều do Vô Ngân tri kỷ đích thân làm, cũng là do Vô Ngân tri kỷ đích thân đưa đúng giờ.

Vì vậy --

Không cần đoán, đã biết người gõ cửa là Vô Ngân, Hiên Viên Diễm kéo mái tóc ái thê tạo thành búi lăng vân kế xinh đẹp, đồng thời lên tiếng cười: “Vào đi!”

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước chân vào bên trong phòng.

Đặt bữa sáng phong phú trên mặt bàn, Vô Ngân nghiêng đầu, mở miệng trêu chọc nói: “Diễm, sáng nay lại ngủ nướng hả?”

Sở di Vô Ngân nói như vậy, là bởi vì......

Thường ngày đúng lúc đưa bữa sáng, khi tiến vào bên trong phòng, Hiên Viên Diễm đã thay Thượng Quan Ngưng Nguyệt búi tóc xong, di@en*dyan(lee^qu.donnn) đôi phu thê còn đứng phía trước cửa sổ nhìn cảnh biển xanh đẹp đẽ rồi.

Búi tóc lăng vân kế xong, Hiên Viên Diễm dùng sáu cây trâm hoa lan cố định, môi mỏng cong lên cười nói: “Đêm qua, các bảo bảo vẫn quấn láy Nguyệt nhi kể chuyện cười, gần như vui mừng đến giờ tý mới đi ngủ, cho nên dẫn đến sáng nay ta và Nguyệt nhi ngủ nướng!”

Khoảng thời gian này, cứ cách năm ngày các bảo bảo sẽ tỉnh một lần.

Trừ phi ái thê hỏi tới các bảo bảo, đến cuối cùng mấy người Vô Ngân giấu diếm bí mật như thế nào, các bảo bảo sẽ vô cùng ăn ý, tập thể giả câm vờ điếc, nếu không......

Không chỉ riêng bảo bảo cười, bảo bảo giận, bảo bảo lười, vẫn quấn lấy ái thê kể chuyện cười.

Ngay cả bảo bảo lạnh băng có tính tình lạnh lùng, tiếc chữ như vàng, từ trước đến giờ chỉ nói một chữ, vì để cho ái thê kể chuyện cười, lại đổi sang nói ba chữ: nương, nói tiếp!

“Các bảo bảo thật đáng yêu.”

Nghe được lời Hiên Viên Diễm nói, gương mặt Vô Ngân tràn đầy ý cười, mở miệng khen, đồng thời lần lượt đặt các món ăn trong trong vào trên bàn.

Đợi đến khi Hiên Viên Diễm cúi đầu xuống, cắm một cây trâm phượng ngậm châu vào bên sườn tóc bên phải của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dfienddn lieqiudoon Vô Ngân cười tao nhã, cũng đã dọn đồ ăn xong.

“Diễm, Nguyệt nhi, ta đã dọn bữa sáng xong, các ngươi có thể dùng rồi. Còn ta khéo hiểu lòng người, cũng không ở lại chỗ này chướng mắt, phá hư phu thê các ngươi vừa dùng thiện, vừa vành tai tóc mai chạm vào nhau triền miên nồng nhiệt rồi.”

Nói xong, Vô Ngân nhếch môi, thức thời dời chân bước ra khỏi phòng, mà lại còn thay phu thê Hiên Viên Diễm khép cửa phòng lại.

Chỉ là --

Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, nụ cười trên môi Vô Ngân biến mất, thay vào đó, là một trái tim đau đớn, bên trong con mắt chảy xuôi hai hàng nước mắt trong suốt.

Khoảng thời gian này, vì sao bốn bảo bảo thông minh lại quấn lấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt kể chuyện cười, trong lòng Vô Ngân đều vô cùng hiểu rõ.

Các bảo bảo muốn nghe chuyện cười là giả, mục đích thực sự của bọn nó......

Thật ra thì, là muốn lấy niềm vui thú nghe chuyện cười của bản thân để đổi lấy niềm vui thú kể chuyện cười của mẫu thân bọn nó, cùng với niềm vui thú nghe chuyện cười của phụ thân bọn nó

Vậy mà, người tuy có tình, năm tháng lại vô tình.

Mặc dù soái lão đầu, hắn, cùng với những người còn lại, rất nỗ lực giấu giếm chân tướng, các bảo bảo cũng giả vờ mượn chuyện bọn nó nghe chuyện cười, dienndnle,qu.y don tới chọc cười Nguyệt nhi và Diễm, hạnh phúc của Nguyệt nhi và Diễm hạnh phúc, đúng là vẫn còn đây.

Bởi vì, soái lão đầu nói rồi, nhiều nhất chỉ còn có nửa canh giờ nữa, chiếc thuyền lớn trôi theo gió này sẽ nhanh chóng đến được Linh cung.

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.