Ba nam tử áo đen đồng thời giấu tay trái ra sau lưng, Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương đưa mắt dò xét, sắc mặt chợt biến đổi, dùng nội lực truyền mật âm -- Chưa thăm dò lai lịch và ý đồ của địch nhân thì không nên đổ máu...
Đại chưởng quỹ dùng nội lực truyền âm còn chưa kịp hết lời thì một tiếng “Đông!” vang lên --
Cơ thể một tên áo đen lúc nãy vung roi chín khúc lên, ý đồ xuyên qua cổ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cùng với ba tên áo đen hơi ngửa về sau, toàn bộ ngất xỉu trên mặt đất. Sở dĩ bốn tên áo đen lưng hùm vai gấu, vẻ mặt hung tợn ngất xỉu là bởi vì lúc Hiên Viên Diễm ngồi xuống ghế dường như vô tình vung ống tay áo lên.
Thấy tình hình này, trong nháy mắt đám tiểu nhị trong tửu lâu Phẩm Hương lâm vào trạng thái ngây người như phỗng.
-- Không thể nào!
Trước đây, dù cho có mười kẻ hung thần ác sát, võ công lợi hại cùng xông vào tửu lâu Phẩm Hương gây phiền toái thì chỉ cần một hộ vệ hiện thân liền giải quyết dễ như trở bàn tay. Trước mắt, chỉ vì đối phó với hai kẻ gây phiền toái mà toàn bộ bốn hộ vệ lại xuất hiện. Thế nhưng điều động bốn hộ vệ không những không thể giải quyết người gây phiền toái mà ngược lại... khí thế uy phong lẫm liệt trước kia lại không chịu nổi một kích rồi ngất xỉu trên mặt đất.
“Rào rào.” Đám tiểu nhị lấy lại tinh thần, trong lòng run sợ, dùng hết tốc lực phóng ra ngoài cửa chính của tửu lâu Phẩm Hương. Bọn họ vào đây chỉ để bán sức lao động mưu sinh, không phải muốn liều mạng nhỏ! Hôm nay thấy tình hình rất không ổn, đương nhiên bọn họ sẽ 'ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách'.
Mặc dù tình hình không ổn, bọn tiểu nhị có thể lựa chọn chạy trốn, nhưng Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương lại không thể vứt bỏ tửu lâu mà chạy lấy người.
Thấy nam tử trẻ tuổi mặc y phục bằng lụa màu tím giống như vô tình khẽ vung ống tay áo lại dễ dàng làm cho bốn tên thuộc hạ áo đen ngất xỉu ở trên mặt đất. Đại chưởng quỹ đứng cách hai người họ một trượng không mở miệng nói câu nào, bất động tại chỗ chỉ là đang lặng lẽ chờ đợi hai người tới cửa gây phiền toái chủ động nói ra nguyên nhân bọn họ làm vậy.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt duỗi cái lưng nhức mỏi, đứng lên khỏi ghế. Vạt áo màu tím quyến rũ bồng bềnh, gót sen nhẹ nhàng bước, bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xổm xuống bên cạnh tên áo đen lúc nãy cố dùng roi chín khúc xuyên qua cổ nàng.
“Này, ta nói ngươi này...”
Khuỷu tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt tùy ý chống xuống đầu gối, sóng mắt lưu chuyển, môi đỏ mọng cười cười, hỏi: “Ý định dùng roi đoạt mạng ta, dùng chủy thủ cắt da thịt ta, bây giờ nên bỏ qua rồi chứ?” Dĩ nhiên nam tử áo đen không thể mở miệng trả lời câu hỏi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bởi vì hắn đã ngất xỉu, không thể nghe được câu hỏi trào phúng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“Này, ta nói người kia...”
Đầu hơi nghiêng, mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét một vòng qua ba tên áo đen khác đang xỉu trên mặt đất, lông mày xinh đẹp nhếch lên, nói: “Đối với hành động tới cửa ăn quỵt của hai huynh muội chúng ta hôm nay, ba ngươi cũng không có ý kiến đúng không?” Ba tên áo đen kia cũng hôn mê, đương nhiên cũng không thể mở miệng trả lời.
“Nếu có ý kiến, các ngươi nhanh nói đi. Nếu không. . .”
Mặc dù rõ ràng là không có ai trả lời nhưng hứng thú hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn không giảm bớt: “Hai huynh muội chúng ta có thể phủi mông một cái rồi rời đi không?”
Chờ đợi một lúc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi đứng lên.
“Bọn họ cùng im lặng, như vậy... với hành động ăn quỵt của chúng ta, bọn họ không có chút ý kiến nào.”
Hai tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng bắt chéo , dung nhan xinh đẹp cười lưu luyến, mắt ngọc nhìn Hiên Viên Diễm đứng lên từ trên ghế đi tới phía bên trái mình: “Ca ca, nếu bọn họ không ý kiến, chúng ta có thể đi rồi.”
Lòng bàn tay trắng nõn của Hiên Viên Diễm nhanh chóng quét qua bốn tên áo đen đang ngất xỉu trên mặt đất như phủi bụi bẩn, mở miệng nói: “Bọn hắn không có ý kiến... nhưng ta có ý kiến!”
“Sao? Huynh có ý kiến?” Nghe lời của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt, giọng 'vô cùng kinh ngạc' hỏi: “Huynh có ý kiến gì?”
“Tay áo trái của ta...” Hiên Viên Diễm hơi cúi đầu, ngón tay phải thon dài cầm lấy một góc tay áo trái, nói: “Bị máu của một người trong bọn hắn làm bẩn rồi.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo ống tay áo bên trái của Hiên Viên Diễm, sau một hồi 'tỉ mỉ' lật qua lật lại nhìn --
Ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt buông ống tay áo của Hiên Viên Diễm ra, nghiêng đầu nói: “Không có! Ca ca, nhất định là huynh hoa mắt nhìn nhầm rồi có phải không? Ống tay áo bên trái của huynh... không có vết máu nào mà.”
“Sao lại không có?” Thân thể Hiên Viên Diễm nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, tay phải túm lấy cánh tay trái của một tên áo đen giữ trên không trung. Tên nam tử áo đen này mặc dù hôn mê nhưng tay trái của hắn vẫn nắm lại thành hình nắm đấm. Lòng bàn tay Hiên Viên Diễm xuất ra một luồng khí lưu mạnh mẽ chạy về phía quả đấm của tên áo đen. Khí lưu mạnh mẽ dao động làm tay trái của nam tử áo đen đang nắm lại phải mở ra, chỉ thấy lòng bàn tay thô ráp của tên áo đen vì bị móng tay dùng sức đâm vào nên cắt thành một lỗ dài, máu tươi thấm ra. Hiên Viên Diễm lấy máu thấm ra từ tay trái của tên áo đen xoa vào tay áo bên trái của mình, khiến tay áo màu tím dính một mảng lớn vết máu, rồi lại ném tay trái của tên áo đen ném trở lại chỗ cũ.
Phút chốc, Hiên Viên Diễm từ mặt đất đứng lên, duỗi tay áo dính một mảng máu lớn ra trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyêt, nói: “Muội nghiêm túc nhìn một chút, ống tay áo bên trái của ta có phải bị máu của một tên làm cho bẩn không?”
“À! Thì ra là... không phải là ca ca hoa mắt nhìn nhầm, mà là muội muội hoa mắt nhìn nhầm. Ống tay áo bên trái của huynh quả thật bị máu của một tên làm bẩn rồi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhíu mày phượng, ánh mắt 'đau lòng' nhìn ống tay trái nhuộm máu của Hiên Viên Diễm, giọng nói mang theo 'tiếc hận'. Giống như vết máu dính trên ống tay áo của Hiên Viên Diễm không phải là do hắn kéo bàn tay thấm máu của tên áo đen bôi loạn lên tay áo, mà là... tên áo đen lòng dạ xấu xa, đưa lòng bàn tay thô ráp dính máu của mình bôi loạn lên ống tay áo của Hiên Viên Diễm, cố ý làm bẩn bộ y phục đẹp đẽ của hắn.
Đại chưởng quỹ vẫn bất động tại chỗ thấy Hiên Viên Diễm bôi máu từ tay của thuộc hạ lên ống tay áo của mình, trong nháy mắt dự cảm chẳng lành bao trùm tâm trí.
-- Hai người kia, rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì đây? Còn nữa, tại sao họ lại biết lòng bàn tay thuộc hạ của hắn bị móng tay đâm chảy máu đây? Thuộc hạ của hắn giấu tay trái dính máu sau lưng, chưa kịp đưa tay ra lấy mạng họ thì đã bị nam tử áo tím dùng nội lực làm xỉu rồi. Mà bàn tay trái của thuộc hạ nắm thật chặt, theo lý mà nói, nam tử áo tím không thể biết được lòng bàn tay trái của thuộc hạ đang chảy máu.
Chẳng lẽ... Một nam một nức tới của quấy rối này biết bí mật đằng sau tửu lâu Phẩm Hương? Chẳng lẽ... bọn họ biết mình và bốn thuộc hạ áo đen ẩn giấu thân phận kia?
Điều này là không thể nào!
Trừ những người nên biết, toàn bộ những người không nên biết mà lại biết thân phận bí mât của bọn hắn đã thành người chết rồi. Mà người chết... vĩnh viễn không thể tiết lộ thân phận bí mật của bọn hắn.
“Bộ y phục này là do mẫu thân thức mấy buổi tối may cho ca ca đó.”
Ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng sờ vào y phục màu tím của Hiên Viên Diễm, cố ý cất cao giọng: “Y phục quý giá của ca ca không phải quý như mạng à?”
“Bây giờ y phục ta yêu như mạng lại bị máu của người khác làm bẩn. Muội muội, ngươi nói...” Trong bụng cười đến sắp co rút, nhưng trên mặt Hiên Viên Diễm lại khoác lên biểu cảm 'vô cùng đau đớn', giọng nói sầu thảm: “Ta phải làm như thế nào mới tốt đây?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiêng đầu, như vừa trải qua một giây trầm tư, ngón tay chỉ xuống mặt đất, giọng nói tràn ngập tức giận: “Kẻ nào làm bẩn thì người đó phải bồi thường.”
“Muội cũng thấy đó, kẻ làm bẩn y phục của ta lúc này đang hôn mê trên mặt đất, trong nửa khắc đoán chừng không tỉnh lại.”
Hiên Viên Diễm nhếch môi mỏng, cúi đầu sờ móng tay, nói: “Trước giờ Dậu chúng ta phải về nhà ăn thịt bổ hư trú nhan, chắc chắn không có đủ thời gian chờ hắn tỉnh lại.”
“Đơn giản! Khiến người này. . .”
Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nhấc, ngón trỏ chỉ về phía Đại chưởng quỹ đứng cách nàng một trượng, mày phượng nhếch lên, cao giọng nói: “Ngươi thay tên áo đen làm bẩn y phục của ca ca, bồi thường hợp lí cho chúng ta.”
“Kẻ làm bẩn y phục của ta không phải là hắn.”
Hiên Viên Diễm theo hướng ngón trỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mắt chớp chớp nhìn Đại chưởng quỹ, nói: “Để hắn thay thuộc hạ bồi thường cho chúng ta, chẳng phải hắn vô tội ư!?”
“Hắn sẽ không lỗ! Huynh suy nghĩ một chút đi, hắn là Đại chưởng quỹ ở đây, tên áo đen là hộ vệ của hắn. Nếu hắn đã mời hộ vệ có võ công lợi hại như vậy đương nhiên phải trả tiền lương kếch xù cho hộ vệ.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo ống tay áo Hiên Viên Diễm, đi tới trước mặt Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương, môi đỏ mọng vẫn không quên giải thích, cực kì kiên nhẫn: “Đợi sau khi Đại chưởng quỹ thay hộ vệ bồi thường rồi trừ tiền lương của hộ vệ. Như thế... chúng ta được bồi thường hợp lí, chưởng quỹ cũng không thua thiệt.”
-- Hai người này tới cửa quấy rối nửa ngày, mục đích thực sự là dọa dẫm vơ vét! Nhưng cao giọng dọa dẫm vơ vét như thế này, hắn... thật đúng là mới nghe lần đầu tiên, trước đây chưa từng thấy!
Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm dần dần đi tới chỗ mình, khóe miệng Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương mãnh liệt co giật, ngổn ngang trong gió...