Nửa tháng sau, tại đế đô Tây Thần quốc --
Mặt trời tỏa sáng chói mắt. Trên bầu trời trong vắt như bích ngọc, những đám mây trắng nhởn nhơ bồng bềnh dưới ánh nắng tỏa ra ánh sáng lung linh viền vàng.
Tây Thần quốc, lấy đá màu xanh rải đất, giăng trên khắp phố lớn ngõ nhỏ. Cứ cách xa mười thước lại có một cột trụ bạc đứng thẳng. Mỗi một ngân trụ đều khắc bức tranh hình hắc điêu. Bởi vì, hoàng đế khai quốc Tư Đồ Ngạo ra ngoài săn thú từng gặp phải cự mãng tập kích, được một con hắc điêu trên trời bay xuống cứu thoát, cho nên Tây Thần quốc tôn hắc điêu lên làm thần điểu.
Đế đô Tây Thần có một con đường lớn phồn hoa nhất, cũng vì vậy nên đặt tên là con đường Thần Điêu.
Lúc này, hai bên phố lớn Thần Điêu--
Đủ các loại cửa hàng san sát, bất luận là cửa hàng thủy phấn, hay là cửa hàng vật liệu may mặc, trà quán, cửa hàng hạt khô... các thương gia thông minh đều đưa hàng hóa có chất lượng tốt nhất, bày ở chỗ dễ thấy nhất để hấp dẫn con mắt người mua.
Thời gian từng chút trôi qua, tiếng thương gia mời chào khách vẫn vang bên tai không dứt như cũ, chỉ là bóng dáng người mua trên đường cái cũng giảm bớt đi rất nhiều. Bởi vì đã đến gần trưa, phần lớn người mua đều cảm thấy đói bụng, ước lượng số lượng bạc trong túi áo của mình để xác định đi vào tửu lâu giá cả món ăn cao thấp không đều hai bên phố lớn Thần Điêu,.
Tửu lâu Phẩm Hương là nơi có giá cả món ăn đắt nhất, cũng là nơi trang hoàng xa hoa nhất trong tất cả các tửu lâu trên đường lớn Thần Điêu.
Cho nên, ở đế đô Tây Thần quốc, phàm là người có gia thế hiển hách, gia tài vạn lượng bạc đi dạo trên đường lớn Thần Điêu, cứ đến thời gian dùng cơm trưa, chắc chắn sẽ chọn vào tửu lâu Phẩm Hương.
Lúc này, ở lầu hai trong tửu lâu Phẩm Hương--
Lầu hai đã đầy khách, lầu một cũng chỉ còn dư lại vị trí cạnh vách tường phía tây gần cửa sổ, không có chỗ lịch sự còn trống.
Trong phòng trang nhã, tiểu nhị của tửu lâu Phẩm Hương vắt lên vai một chiếc khăn lau bàn, đầu đầy mồ hôi, như con thoi bận rộn chào hỏi những “Thần tài gia” đi vào dùng bữa.
Lúc này, có một nam một nức bước vào cửa tửu lâu Phẩm Hương. Nhìn thấy hai người này, ba tiểu nhị của tửu lâu lập tức nở nụ cười nịnh hót, động tác nhanh hơn các tiểu nhị khác, chạy vượt lên trước nghênh đón bọn họ. Bởi vì, mặc dù hai người này thoạt nhìn lịch sự thanh tú, có dáng vẻ gầy yếu, nhưng xem ra hai người này tuyệt đối là nhân vật hết sức có tiền. Bọn họ mặc một bộ áo gấm màu tím có giá trị xa xỉ, trên đó thêu mấy trăm viên trân châu, vả lại mỗi viên trân châu đều lớn như mắt rồng. Trừ điều đó, trên hông bọn họ cũng đeo đầy ngọc bích đủ màu, mỗi một cái còn to hơn bàn tay. Còn nữa, trên hai cổ tay của bọn họ có một đôi vòng tay hổ phách, còn là vòng tay huyết hổ phách thế gian hiếm có. Trên mười ngón tay của bọn họ, giữa mỗi ngón tay đều đeo một viên đá mã não lớn như trứng bồ câu.
Hai người này, toàn thân đeo đồ trang sức, không chỉ làm mù mắt hết thảy bọn tiểu nhị bên trong tửu lâu Phẩm Hương mà còn làm đui mù mắt tất cả khách nhân trong quán. Khách bên trong tửu lâu Phẩm Hương, có người nào không có gia thế hiển hách, gia tài vạn bạc đây? Thế nhưng, ngay cả khi bọn họ có tiền nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể tự ti mặc cảm trước hai người kia. Trang sức trên người một nam một nữ này có cái nào không có giá trị liên thành?
Nếu chỉ là một hai thứ, bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng mua được. Nhưng nếu mua nhiều như vậy, đừng nói bọn họ vét sạch của cải cũng không đủ tiền. Coi như bọn họ có đủ tiền, cũng không biết tột cùng nên đi chỗ nào mới có thể mua đồ trang sức hiếm có như thế.
“Quan khách tôn quý, quan khách tôn quý mời vào bên trong!”
Ba tiểu nhị chạy như bay đến trước mặt một nam một nữ, giọng nói so với bất cứ thời điểm nào trong quá khứ đều nhiệt tình hơn, hơn nữa bọn họ còn đặc biệt thêm vào hai chữ “tôn quý“. Nụ cười trên mặt ba tiểu nhị cũng đều nịnh hót hơn trước đây. Về phần đầu, eo và cơ thể đều nhanh cúi xuống hơn so với bất cứ lúc nào trong quá khứ.
Nhân vật có tiền như vậy, nếu phục vụ tốt, đến lúc đó đồ trang sức trên người bọn họ tùy tiện ban thưởng một cái, cả đời này đều không cần phải lo!
Những tiểu nhị khác trong tửu lâu Phẩm Hương giận dữ trợn hai mắt lên nhìn về phía ba tiểu nhị, trong lòng rối rít chửi thầm. Bọn họ có giận mình chạy chậm, hung ác giẫm lên đôi chân của chính mình. Bọn họ mắng ba tiểu nhị, hận không thể đào mộ tổ mười tám đời của ba tiểu nhị kia.
Một nam một nữ khiến đôi mắt mọi người trong quán rượu đui mù là ai đây?
Nam là Hiên Viên diễm, nữ là Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Bọn họ lột lớp da mỏng dịch dung ở Thương Nguyệt quốc, đổi lại một lớp da mỏng dịch dung khác trông thanh tú nhã nhặn hơn.
“Quan khách tôn quý, mời ngồi!”
Ba tiểu nhị cúi lưng thật thấp, sau khi đưa Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ngồi ở bàn lịch sự kê gần cửa số rồi mang thực đơn của tửu lâu Phẩm Hương ở trong lồng ngực ra ngoài. Ba tiểu nhị cung kính đưa thực đơn cho Hiên Viên Diễm ngồi ở ngoài, cướp lời giới thiệu: “Khách quan tôn quý, xin gọi thức ăn đi! Món ăn ở nơi này của chúng ta có Chân Giò Thủy Tinh, có Kim Hoàng Phú Quý, có...”
“Thực đơn không cần nhìn, các ngươi cũng không cần giới thiệu.”
Ba tiểu nhị còn chưa ân cần giới thiệu xong đã bị Hiên Viên Diễm ngắt lời: “Đem hết thảy món ăn trên thực đơn, toàn bộ làm một phần. Còn nữa, đem trà tốt nhất của tửu lâu lên, rượu ngon nhất cũng lấy ra.”
Cái gì? Tất thảy món ăn trên thực đơn làm mỗi món một phần?
Nghe lời nói của Hiên Viên Diễm, khóe miệng ba tiểu nhị không nhịn được mãnh liệt co rút, trong lòng ngổn ngang, thầm nói: Có hơn năm mươi món ăn, các ngươi chỉ có hai người, khẳng định sẽ ăn hết sao?
“Mời quan khách tôn quý chờ, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.”
Ba tiểu nhị cười nịnh hót nói xong, từ bên cạnh bàn lịch sự 'vụt' một cái chạy về phòng bếp của tửu lâu Phẩm Hương.
Ai bảo quan khách có tiền, gọi lên không ăn cũng được. Bọn họ sẽ không lắm mồm hỏi lung tung, chỉ cần phụ vụ quan khách thật tốt, một lát nữa mới có thể lãnh thưởng.
Ba tiểu nhị dùng công phu rất nhanh chạy tới bàn lịch sự một lần nữa.
Một tiếu nhị đem chén vàng, đũa vàng cùng ly vàng để lên bàn. Một tiểu nhị để bầu rượu Nữ Nhi Hồng ủ trăm năm, bình trà Sư Phong Mao Tiêm cực phẩm lên bàn. Còn có một tiểu nhị, trên tay cầm một đĩa cá xông khói, một đĩa vịt nướng, một đĩa thập cẩm, một đĩa cá hấp, lục tục đặt lên trên mặt bàn.
Ba tiểu nhị rót đầy rượu Nữ Nhi Hồng trăm năm và trà Sư Phong Mao Tiêm vào bốn ly vàng đặt trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, sau đó nhanh chóng rời đi. Chẳng được bao lâu, ba tiểu nhị lại chạy nhanh tới cạnh bàn, đem những món ăn còn lại của tửu lâu lục tục để trên mặt bàn. Hương rượu nồng nặc, hương trà đậm đà, mùi thức ăn thơm ngát phả vào mặt xông vào mũi, đi thẳng xuống ruột gan. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vừa thưởng thức rượu ngon, vừa thưởng thức món ngon, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình, vàng tai và tóc mai chạn nhau, thể hiện tình yêu vô hạn, dẫn tới ánh nhìn của những tiểu nhị và khách nhân trong tửu lâu.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm chỉ ăn mỗi món ăn nhiều mất là ba bốn miếng, liền phân phó bọn tiểu nhị đem món ăn xuống, thay bằng những món ăn ngon miệng còn lại.
Thời gian tích tắc trôi qua, trên bàn trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã đổi qua món ăn vài lần. Khách dùng bữa ở lầu một cũng đã đổi vài lần.
Qua một canh giờ --
Khách nhân dùng bữa tại đại sảnh lầu một đã đổi được mười hai lượt rồi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rốt cuộc thưởng thức qua một lần tất cả món ăn mà bọn họ đã gọi, rượu Nữ Nhi Hồng trăm năm và trà Sư Phong Mao Tiêm cũng uống cạn hết rồi. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng duỗi người, trong mắt ngọc tràn đầy nét cười, giọng nói mang theo vui vẻ: “Đồ ăn uống ở đây vừa no vừa đủ mùi vị, thật là thoải mái!”
“Bất luận là món ăn hay rượu và trà trong tử lâu Phẩm Hương, mùi vị đều rất tốt.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu cười hỏi: “Đến lúc dùng bữa tối, chúng ta lại tới đây ăn có được không?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt bống nghiêng đầy, môi cong đỏ mọng câu lên, đáp lời: “Không những bữa tối nay, mà bữa trưa và bữa tối mai chúng ta cũng tới đây ăn.”
Hiên Viên diễm gật đầu một cái, hoàn toàn tán thành, nói: “Được, cứ quyết định như vậy.”
Ba tiểu nhị vẫn ân cần hầu hạ một bên, nghe lời đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, lập tức khom lưng cúi đầu, đồng thanh nói: “Quan khách tôn quý, các ngài hài lòng là tốt rồi.”
-- Bọn họ ăn hài lòng như thế, chắc khen thưởng cũng sẽ không ít đâu nhỉ?
Ba tiểu nhị mở miệng nói xong, con ngươi bắt đầu xoay tròn, lén lút nhìn đồ trang sức có giá trị liên thành trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Điều khiến ba tiểu nhị của tửu lâu Phâm Hương tuyệt đối không lường trước chính là...
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không chỉ không có chút lời khen ngợi nào đối với sự ân cần phục vụ của bọn hắn, ngược lại còn --
“Ăn uống no nê, chúng ta nên đi.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viêm Viễm cười cười, đồng thời mở miệng nói, sau đó bỗng đứng lên rồi cất bước đi về phía cửa chính của tửu lâu Phẩm Hương.
“Hít...” Nhìn theo bóng lưng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, ba tiểu nhị hít mạnh một hơi khí lạnh, tình huống này là thế nào?
Tiểu nhị khác của tửu lâu Phẩm Hương thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viễn Diễm ăn xong, hai mắt đều dõi theo hai người bọn họ, muốn xem một chút nhân vật có tiền như thế sẽ ban thưởng kinh ngạc đến thế nào đây?
Kết quả, chỉ thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ăn uống no nê xong, chẳng những không ban hưởng bất kì cái gì, còn trực tiếp phủi mông một cái rồi chuẩn bị rời đi, trong nháy mắt bọn tiểu nhị trợn mắt há hốc mồm.
Ba tiểu nhị phục vụ trước đó thật vất vả mới bình tĩnh lại. Một trong số đó lắp bắp nói: “Hai vị... quan... khách tôn quý... quan khách, xin dừng... dừng cước bộ.” Tiểu nhị đó âm thầm tự an ủi trong lòng: chắc bọn họ quên mất ban thưởng, cũng quên trả tiền nhỉ? Nhân vật có tiền bình thường đều lá quý nhân hay quên mà!
“Kẹt” một tiếng, bước chân Hiên Viên Diễm chợt dừng, thân thể quay lại, mắt đen hồ nghi nhìn về tiểu nhị vừa gọi hắn, không hiểu hỏi: “Vì sao lại bảo chúng ta dừng lại?”
“Ta biết rồi! Khi ăn xong, muốn rời khỏi tửu lâu Phẩm Hương thì phải tặng quà?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng quay ngược người lại, nháy mắt với Hiên Viêm Diễm, “giả vờ thông minh” nói: “Chúng ta chưa nhận quà tặng nên bọn họ muốn chúng ta dừng bước.”
“Tửu lâu Phẩm Hương quả nhiên không giống người khác, ăn cơm xong còn phải đưa vài phần quà tặng!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng cất bước trở lại chỗ ngồi cùng Hiên Viên Diễm, tay trái vẫy vẫy trước mặt ba tiểu nhị: “Chúng ta còn muốn đi dạo phố, các ngươi đem quà tặng ra nhanh một chút đi!”
Nghe lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, sắc mặt ba tiểu nhị thoáng đổi. Ba người liếc nhau một cái, trên mặt một tiểu nhị trong số đó miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Xin hai vị dừng bước, không phải là tặng quà, mà là... hai vị quên mất một chuyện.”
“Gì cơ? Chúng ta quên mất một chuyện?” Hiên Viên Diễm chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói đầy nghi ngờ: “Chung ta quên mất chuyện gì à?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu, lông mày khẽ nhíu, sau một giây “trầm tư” ngắn ngủi trả lời Hiên Viên Diễm: “Chúng ta không quên chuyện gì! Trí nhớ chúng ta từ trước đến giờ đều rất tốt, làm sao sẽ quên cái gì đây?”
Nghe thấy hai người đối thoại, nụ cười miễn cưỡng trên mặt tiểu nhị cũng biến mất trong nháy mắt. Hai người này có tiền như vậy lại vô liêm sỉ tới ăn quỵt, có nhầm hay không hả?
Sắc mặt tiểu nhị dần chuyển sang xanh mét, trong lòng tức giận mắng, đồng thời cắn răng gằn từng tiếng một: “ Hai vị quên trả tiền rồi!”
Dường như Hiên Viên Diễm hoàn toàn không hiểu lời tiểu nhị, nháy mắt với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng càng thêm nghi ngờ hỏi: “Hắn... nói cái gì?”
“Hắn nói...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu nhíu lông mày lần nữa, biểu cảm trên mặt cũng là u mê, nói: “Chúng ta quên trả tiền rồi!”
Hiên Viên Diễm gãi cổ, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu nhị, biểu cảm hồ đồ hỏi: “Tại sao phải trả tiền?”
“Hai vị đừng có nói đùa!” Sắc mắt người làm không chỉ xanh mét mà lửa giận ở hai mắt cũng tóe ra: “Tửu lâu Phẩm Hương cũng không phải là nhà từ thiện, các ngươi ở đây ăn cơm dĩ nhiên phải trả tiền.”
Hiên Viên Diễm kéo ống tay áo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giong cực kì không hiểu hỏi: “Muội muội, tại sao ăn cơm phải trả tiền vậy?”
“Ta cũng không biết nữa!” Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt ngọc, cong môi như rất uất ức nói: “Ở nhà chúng ta ăn cơm vô số lần, cha mẹ chưa bao giờ bắt chúng ta đưa tiền.”
“Hít...” Nghe Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt một hỏi một đáo, tất cả tiểu nhị và khách trong tửu lâu đều hít vào một ngụm khí lạnh. Mọi người giương mắt nhìn Hiên Viên diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm.
Không thể nào? Hai người này xem ra lịch sự nhã nhặn, mỗi một đồ trang sức đeo bên người đều có giá trị liên thành làm người khác đui mắt, thế mà lại là hai kẻ đầu óc có vấn đề?
“Ở nhà ăn cơm không đưa tiền, ăn cơm ở bên ngoài phải trả tiền.”
“Bịch” một tiếng, nắm đấm tiểu nhị dội xuống mặt bàn, sắc mặt âm trầm nói: “Hiện tại các ngươi đã biết rồi, có thể trả tiền chưa?”
“Nhưng...” Hiên Viên Diễm dừng như bị cơn giận của tiểu nhị làm giật mình, thân thể đột nhiên run lên, nuốt một ngụm nước bọt mà nói: “Trên người chúng ta không mang tiền.”
“Không mang tiền là sao?” Tiểu nhị chống hông, vẻ mặt hung thần ác sát nói: “Vậy thì đem tất cả trang sức trên người hai ngươi lột xuống hết cho đỡ vướng.”
“Cha mẹ từng nói, đồ trang sức trên người chúng ta đều là vật gia truyền. Đầu có thể rơi, mạng có thể bỏ nhưng trang sức không thể mất.” Đầu Hiên Viên Diễm lắc mạnh như trống bỏi, đôi tay hoảng loạn che giấu đồ trang sức trên người, run rẩy trả lời: “Nếu lấy chúng để trả nợ, về nhà ta và muội muội sẽ bị cha mẹ mắng!”
“Không chỉ sẽ bị cha mẹ mắng, nói không chừng cha mẹ giận dữ còn có thể dùng roi quất chết chúng ta đấy.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt thò đầu từ sau lưng hiên Viên Diễm, sau khi dứt lời lại rút đầu về lau lưng Hiên Viên Diếm.
Tiểu nhị đang giận điên người, không thèm nói nhảm với hai kẻ ngu trước mặt. Lúc đó bọn hắn chuẩn bị lấy xuống trực tiếp động thủ, lấy đồ trang sức giá trị liên thành trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm xuống --
Đại chưởng quỹ của tử lâu với gương mặt âm trầm đi đến trước bàn, bàn tay dùng sức đấm xuống mặt bàn, cáu kỉnh hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Đại chửng quỹ ở góc khuất xem kịch đã lâu. Hắn biết hai người trước mắt kia không phải kẻ ngu thực sự, bọn họ chỉ giả bộ điên khùng ngu ngốc thôi.
Đại chưởng quỹ trừ khi có tình hướng đặc biệt xảy ra, bằng không bình thường cũng không dễ dàng xuất hiện. Lúc này sắc mặt hắn cực kì âm lãnh xuất hiện.
Mắt ngọc vốn tràn đầy sợ hãi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức hiện lên nét cười, nhô ra từ sau lưng Hiên Viên Diễm, nói: “Người... Chẳng lẽ không nhìn ra ta là nữ nhân? Không nhìn ra ca ca ta là một nam nhân sao?”
“Đủ rồi, chớ giở trò ở trước mặt ta.”
Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt giễu cợt trả lời, tay trái đại chưởng quỹ lại dùng sức dội xuống mặt bàn lần nữa, ánh mắt cực kì lệ lãnh, nói: “Ta nói cho các ngươi biết, chưa từng có người dám ở tửu lâu Phẩm Hương giở trò ăn quỵt, lại càng không có người dám ở đây quấy rối!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt, khuỷu tay chống lên mặt bàn, lòng bàn tay trắng nõn đỡ lấy khuôn mặt, giọng lười biếng cười hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì đã từng có một người cố gắng ở đây ăn quịt. Cũng đã từng có một ngừoi cố ở đây quấy rồi, kết quả...”
Đại chưởng quỹ của tửu lâu Thiên Hương * bỗng nhíu hai mắt lại, phát ra tiếng nói tràn đầy sát khí: “Bất luận người cố ăn quỵt hay người quấy rối, thịt trên người bọn họ đều bị toàn bộ hộ vệ của tửu lâu Phẩm Hương cắt xuống từng khối từng khối.”
* Trong raw lúc trước là tửu lâu Phẩm Hương nhưng từ đoạn này về sau không hiểu sao lại chuyển thành Thiên Hương. Ta trung thành với raw a!
Đại chưởng quỷ của tửu lâu Thiên Hương vốn cho là lời nói huyết tinh của hắn vừa phát ra, hai người quấy rối này ít nhiều gì cũng sẽ hiện lên sắc mặt hoảng sợ. Kết quả, trên mặt họ không những không có chút hoảng sợ nào, ngược lại còn chớp mắt, cực kì tò mò hỏi: “Sau khi cắt đi thì sao?”
Đại chưởng quỹ tức giận cắn răng, chậm rãi phun ra từng chữ tràn đầy sát khí âm lệ: “Đem đi cho chó ăn!”
“Chuyện này thực sự quá lãng phí!” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ lắc đầu, giọng nói vô cùng tiếc hận: “Thật ra thì. . . Các ngươi nên giữ lại cho chính mình ăn!”