Ngay lúc bởi vì viên thủy tinh đen bị hủy, trong nháy mắt hắn sắp tan thành mây khói, thì ma lực của hắn lại từ tầng thứ sáu, như kỳ tích đột phá đến tầng thứ chín.
Ma lực vừa mới đột phá đến tầng thứ chín thì thân thể sẽ hóa thành một luồng không khí trong suốt trong mấy canh giờ, bất luận kẻ nào cũng không cảm ứng được sự tồn tại.
Sao Ma đế và năm đại hộ pháp lại có thể nghĩ tới Ma quân sáng lập được kỳ tích như thế chứ? Cho nên, Die nd da nl e q uu ydo n bọn họ đều cho rằng Ma quân đã tan thành mây khói với mấy vạn người Ma tộc rồi.
Lúc hoàng hôn buông xuống --
Ma đế và năm đại hộ pháp chưa từng nghỉ ngơi, dọc đường nhanh chóng đuổi theo, rốt cuộc đuổi theo được Thánh đế và Nam Cung Liệt bên dòng suối nhỏ trong suốt.
Lúc ấy, Nam Cung Liệt đang cúi đầu xuống, quỳ gối dưới chân của Thánh đế. Mà, sắc mặt Thánh đế giận dữ, ánh mắt hận không thể giết Nam Cung Liệt......
Vừa ra quyền đấm đá với Nam Cung Liệt, khiến Nam Cung Liệt không ngừng hộc máu; vừa cắn răng nghiến lợi giận dữ hỏi Nam Cung Liệt, đến cuối cùng vì sao phải phá hủy viên thủy tinh đen?
Nghe thấyThánh đế giận dữ hỏi Nam Cung Liệt như vậy.
Ma đế và năm đại hộ pháp, hiểu được chuyện viên thủy tinh đen bị hủy không liên quan đến Thánh đế, không liên quan đến Linh cung, hoàn toàn là do một mình Nam Cung Liệt gây nên.
Nam Cung Liệt không biết viên thủy tinh đen bị hủy, sẽ dẫn đến việc thiệt mấy vạn mạng người Ma tộc.
Sở dĩ hắn tới năn nỉ Thánh đế, dẫn hắn đến Ma tộc, sau đó len lén vận chuyển viên thủy tinh đen, dieendaanleequuydonn muốn gia tăng linh lực của bản thân lên, chính là bởi vì một chữ -- tình!
Viên thủy tinh đen bị hủy, bất luận là Nam Cung Liệt ác ý, hay là vô tình, mấy vạn người Ma tộc đã chết, cũng không cách nào bù đắp được.
Vì vậy --
Ma đế và năm đại hộ pháp, vì an ủi mấy vạn oan hồn Ma tộc, vẫn quyết định đòi lấy tính mạng của Nam Cung Liệt bên dòng suối.
Nhưng, mặc dù Thánh đế lộ vẻ giận dữ, đánh Nam Cung Liệt đến trọng thương hộc máu, nhưng bởi vì đã hứa hẹn với huynh trưởng mất sớm, không thể không giữ mạng của Nam Cung Liệt.
“Thiên Cuồng đại ca, Liệt nhi là do đệ dẫn vào Ma tộc. Cho nên, cuối cùng, mấy vạn người Ma tộc chết, lại do đệ tạo thành.”
Thánh đế dùng thân thể của mình, chắn ở trước mặt của Nam Cung Liệt, nói với Ma đế: “Thiên Cuồng đại ca, xin ngài tha cho Liệt nhi, lấy mạng của ta, để an ủi oan hồn của mấy vạn người Ma tộc đi!”
Hai người Ma đế và Thánh đế, đã từng không giấu nhau cái gì.
Cho nên, Ma đế biết rõ, giờ khắc này sở dĩ Thánh đế phải bảo vệ tính mạng của Nam Cung Liệt, da.nlze.qu;ydo/nn chính là bởi vì một phần hứa hẹn.
Ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thánh đế, Ma đế không nói một lời, cánh tay bỗng chốc giơ lên, dùng nội lực hùng hậu đánh bay Thánh đế ra.
Ngay lúc Ma đế giơ tay lên lần nữa, muốn cho Nam Cung Liệt một kích trí mạng.
Thánh đế chợt nhào tới, quỳ xuống đất ôm Nam Cung Liệt vào trong ngực, dùng lưng của mình, không vận chuyển chút linh lực nào, nghênh đón một chưởng trí mạng của Ma đế.
Vừa nghĩ tới viên thủy tinh đen bị phá hủy, cũng không phải do Nam Cung Liệt ác ý gây nên, Ma đế vốn thiện tâm, sát ý đã giảm bớt hai phần.
Còn muốn ns đến giao tình thâm hậu năm xưa với Thánh đế năm xưa, Ma đế thật sự không có cách nào hạ sát thủ với Thánh đế, sát ý lại giảm bớt ba phần.
Lại nghĩ đến mấy vạn tộc nhân đã chết, hạ nguyền rủa trừng phạt Linh cung, sát ý trong lòng Ma đế, đã không còn phần nào.
Thu hồi chưởng phong trí mạng, buông cánh tay xuống, Ma đế lạnh giọng mà nói: “Nam Cung Liệt, Dieenndkdan/leeequhydonnn ngươi bởi vì chuyện riêng của bản thân, không những diệt Ma tộc ta, đồng thời...... cũng diệt Linh cung!”
Dứt lời --
Ma đế mang theo năm đại hộ pháp, biến mất ở bên dòng suối. Từ đó về sau, bọn họ không còn trở lại Ma tộc, để tránh nhìn cảnh lòng đau.
“Thiên Cuồng đại ca, thật xin lỗi!”
Nhìn bóng lưng Ma đế đi xa như vậy, Thánh đế thì thầm trong miệng, trong lòng thật rất áy náy, trong mắt lại là tràn đầy nghi ngờ.
Với sự hiểu biết của hắn về Thiên Cuồng đại ca, hôm nay, Thiên Cuồng đại ca bỏ qua cho Liệt nhi, ngày khác, Thiên Cuồng đại ca nhất định sẽ không đoạt lấy mạng Liệt nhi nữa.
Thiên cuồng đại ca thiện tâm, cũng nguyện ý tha thứ cho Liệt nhi, thì càng không thể làm khó cả Linh cung. Như vậy......
Một câu mà trước khi đi, Thiên Cuồng đại để lại, một câu “cũng diệt Linh cung” kia, là có ý gì chứ?
Cho đến khi --
Thánh đế quay trở về Linh cung, để Chấp pháp trưởng lão trong cung, đánh Nam Cung Liệt một trăm trượng, di@en*dyan(lee^qu.donnn) hai trăm roi, ném vào phòng tối suy nghĩ ba tháng.
Sau đó, hắn vào cấm địa của Linh cung, mới hiểu được câu nói của Ma đế để lại trước khi đi.
Cấm địa của Linh cung, chỉ có một. Ngoài các đời Thánh đế ra, bất kỳ người Linh cung nào cũng không được vào bên trong, nếu không nhất định sẽ nghiêm hình.
Chỗ cấm địa này, chính là nơi của Thánh thủy Linh Tuyền.
Mỗi ngày người Linh cung uống Thánh thủy, đều do Thánh đế tự tay lấy trước một ngày, sau đó dùng giỏ xách ra ngoài cấm địa, sau đó vào sáng sớm hôm sau lại do các hộ pháp gửi đi.
Trước kia, bất luận Thánh đế lấy đi bao nhiêu bình Thánh thủy, nguồn suối sẽ lập tức chảy ra Thánh thủy, làm đầy hồ một lần nữa.
Vậy mà --
Lần này, bước chân vào cấm địa, Thánh đế lại lấy Thánh thủy trước một ngày, lại kinh hãi phát hiện......
Nguồn suối lại có trạng thái khác thường, không hề chảy Thánh thủy ra nữa. Không những không hề chảy Thánh thủy ra nữa, dfienddn lieqiudoon nơi nguồn suối, còn quanh quẩn một làn khói mù như máu.
Bất luận Thánh đế vận dụng bao nhiêu linh lực, làn khói mù như máu giống như mọc rễ, vẫn quanh quẩn ở chỗ nguồn suối, hoàn toàn không có cách loại bỏ.
Nhíu mày nghiên cứu làn khói mù như máu, nhớ tới ghi chép trong điển tịch của Linh cung, lại nghĩ tới đã từng tâm sự với Ma đế, Ma đế đã từng nói tới một loại dị năng của Ma tộc.
Thánh đế vô cùng hoảng sợ, xuýt nữa hồn bay phách tán. Thánh đế rốt cuộc hiểu rõ câu nói của Ma đế để lại trước khi đi là ý gì rồi!
-- nguyền rủa, nguyền rủa của Ma tộc!
Liệt nhi phá hủy viên thủy tinh đen, khiến Ma tộc diệt vong.
Cho nên, lòng mấy vạn người Ma tộc có oán hận, trước khi mất mạng, tập thể hạ nguyền rủa để trừng phạt, dienndnle,qu.y don khiến Linh cung cũng diệt vong!
Duy nhất có thể hóa giải nguyền rủa, cứu vớt Linh cung, chính là năng lượng Ma châu của Ma đế.
Thánh đế áy náy biết rõ, mình đã mất tư cách đi tìm Ma đế. Nhưng, vì cứu vớt Linh cung, Thánh đế lại phải đi tìm Ma đế.
Vậy mà, Ma đế và năm đại hộ pháp, dường như chưa từng tồn tại ở trên đời này vậy, bọn họ biến mất không còn dấu vết rồi.
Thánh đế cũng không biết nỗi khổ tâm trong lòng Ma đế, hắn cho là trong lòng Ma đế có hận, lúc này mới biến mất không còn dấu vết, khiến mình không thể tìm kiếm được.
Hận, đó là điều tất nhiên. Mấy vạn người trong tộc đã chết, đổi thành ai lại không hận chứ?
Nếu không phải vì cứu vớt cả Linh cung, Die nd da nl e q uu ydo n bản thân có áy náy sâu đậm với Ma đế, đã sớm tự sát, lấy cái chết để tạ tội với Ma đế rồi!
Sau lại, vì tìm được Ma đế đã mất tích, đã phát sinh ra ba chuyện.
Chuyện Thánh chủ Nam Cung Ngọc Nhi xuất cung, chuyện Thánh tôn Nam Cung Liệt căm thù Thánh đế, cùng với chuyện nghênh đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt hồi Linh cung......
Cho đến, hôm nay --
Nhìn Thánh đế và Ma đế chạm mặt mà đứng, cách gió mà nhìn nhau, suy nghĩ đồng thời rời khỏi.
Nam Cung Tuyết Y bĩu môi, hơi do dự một chút, sau đó ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Nam Cung Tuyết Y biết, có ít lời, khiến Thánh đế áy này quanh năm suốt tháng, không dám hỏi Ma đế, cũng cảm thấy không có tư cách để hỏi.
Thật ra những lời này, đối với Nam Cung Tuyết Y hắn mà nói, càng không có tư cách để hỏi.
Bởi vì, cái người khiến mấy vạn người Ma tộc chết kia, dẫn đến việc Linh Tuyền bị hạ nguyền rủa, là phụ thân của Nam Cung Tuyết Y hắn.
Nhưng...... không dám hỏi, cũng phải hỏi! Không có tư cách hỏi, cũng phải hỏi!
“Ma đế, bốn tháng trước, ngài đã từng ns với vãn bối, chỉ cần Nguyệt muội đến Linh cung, nhất định có thể tìm được Ma Châu. Ngày hôm nay, Dieenndkdan/leeequhydonnn ngài có Ma Châu, càng tự mình bước chân vào Linh cung, đây phải chăng có nghĩa......”
Khom eo, Nam Cung Tuyết Y hỏi: “Ngài từ bi như phật, nguyện ý hy sinh năng lượng của Ma Châu, tự tay hóa giải tử kiếp của Linh cung không?”
Bỗng chốc hai tay nắm lại, móng tay khảm sâu vào trong lòng bàn tay, giọng Thiên Cơ lão nhân bi thươn, khổ sở cất lên.
“Nam Cung Tuyết Y, ngươi hỏi sai người rồi. Năng lượng của Ma Châu, hôm nay đã không phải là của ta, giờ phút này ngươi nên hỏi người có được năng lượng của Ma Châu kìa!”