Đặc Công Tà Phi

Chương 229: Chương 229: Kẻ địch khủng bố




Nghe thấy Môn chủ Quỷ Chú môn sắp xuất hiện, giọng nói lạnh lẽo tràn ra: “Thụy vương, Thụy vương phi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhìn nhau một cái, sau đó chậm rãi từ mặt đất đứng lên, bàn tay trắng nõn phủi nhẹ vạt áo tím, bởi vì định ở đây ngắm bầu trời ban đêm mà dính phải một chút bụi đất.

Đối với chuyện thân phận bị vạch trần, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không hoảng hốt một chút nào, ngược lại trong mắt thoáng hiện lên chút trào phúng.

Thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong rất chăm chỉ giả trang tôm tép nhãi nhép, vừa mới “nhảy nhót” ở thanh lâu Bách Hoa cư nay đã chạy đến “nhảy nhót” bên cạnh Môn chủ Quỷ Chú môn rồi. dđlqđ

Hai tiếng “vù vù” vang lên, từng chiếc lá trúc rơi xuống theo gió –

Môn chủ Quỷ Chú môn mặc cẩm y màu cam đứng bên cạnh Thái tử Thương Nguyệt mặc cẩm y màu lục và đối diện cách xa khoảng sáu thước với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm coi Thái tử Thương Nguyệt thả lỏng hai tay sau lưng như không khí, đôi mắt tà mị nhìn mặt nạ huyết sắc của Môn chủ Quỷ Chú môn, đồng thời bàn tay phải trắng nõn nâng lên, gỡ đi lớp dịch dung mỏng như cánh ve, để lộ ra nhan sắc khuynh thành tuyệt diễm, xinh đẹp đến nỗi không từ nào có thể miêu tả chính xác được.

Ngay cả khi dung mạo Hiên Viên Diễm có đẹp hơn nữa, nhưng Môn chủ Quỷ Chú môn và Thái tử Thương Nguyệt đều không thích trai đẹp nên dung nhan của Hiên Viên Diễm chưa đủ để cướp đi trái tim bọn họ trong chốc lát.

Nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì khác. Khi nàng gỡ tầng da mỏng dịch dung ra, trăng sáng xinh đẹp treo trên bầu trời... dường như ảm đạm hẳn đi. Dung nhan tuyệt sắc chợt hiện ra trong tầm mắt của Môn chủ Quỷ Chú môn và Thái tử Thương Nguyệt, làm bọn họ không cách nào khống chế được mất hồn, động phách.

Bọn họ từng được nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng ngay lúc này trong ánh mắt của Môn chủ Quỷ Chú môn và Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong thì nàng ít đi hai phần trẻ trung ngây ngô còn vẻ quyến rũ xinh đẹp lại tăng thêm ba phần, ma mị phong tình xinh đẹp vô cùng!dđlqđ

“Môn chủ, chúng ta muốn Biến Sắc hoa…”

Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghịch ngợm mấy sợi tóc mai bên má, nghiêng đầu nhìn Môn chủ Quỷ Chú môn, cánh môi đỏ hồng nhẹ cười, giọng nói lười biếng theo gió bay vào tai Môn chủ: “Ngươi mang đến đây rồi hả?”

Sự kinh ngạc trong mắt được thu lại, khuôn mặt của Môn chủ Quỷ Chú môn tràn ngập sát khí một lần nữa, bỗng nhiên khoanh tay, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Vội vàng đến nơi hẹn, quên mang theo!”

“Quên mang theo?”

Mày phượng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu lại, nét cười càng lúc càng đậm trên đôi môi đỏ mọng: “Không có vấn đề gì! Vậy làm phiền Môn chủ đi trước dẫn đường, dẫn chúng ta đến nơi ở của ngươi lấy đi?”

-- Đương nhiên nàng biết hắn không mang theo, nhưng vốn dĩ hắn không mang chứ không phải hắn quên không mang đi!

Dựa theo tác phong độc ác của Môn chủ Quỷ Chú môn thì há có thể giao ra Biến Sắc hoa hiếm thấy để tránh khỏi sản nghiệp bị phá hủy được, chuyện này không phải tương đương với việc vứt đi sĩ diện vô giá của hắn sao? Cho nên hắn đến chỗ hẹn trước để khiêu khích người của bọn hắn, bắt bọn hắn phải sớm trả giá bằng máu và cả mạng sống.dđlqđ

Mà sở dĩ bọn họ mới phải “mời” hắn, đương nhiên không phải trông chờ việc hắn chủ động giao ra Biến Sắc hoa mà là dùng vũ lực để chế ngự hắn, sau đó “dịu dàng lễ phép” mời hắn đi trước dẫn đường để tiến vào Quỷ Chú môn lấy đi Biến Sắc hoa.

Đợi khi thuận lợi lấy được Biến Sắc hoa, bọn họ sẽ thay trời hành đạo, san bằng Quỷ Chú môn, cuối cùng bọn họ sẽ không tiễn Môn chủ Quỷ Chú môn sĩ diện, làm đủ chuyện xấu xuống hoàng tuyền đâu!

“Bản Môn chủ cũng rất muốn mời Thụy vương và Thụy vương phi đến Quỷ Chú môn của bản Môn chủ làm khách, thuận tiện cho bản Môn chủ đưa Biến Sắc hoa ra thể hiện tâm ý nho nhỏ tặng cho hai vị khách quý, cảm tạ việc tốt mà mấy ngày qua hai vị hao tâm tốn sức phá hủy sản nghiệp của bản Môn chủ. Chỉ tiếc trước khi đến chỗ hẹn, bản Môn chủ hơi mệt mỏi đã chợp mắt một lúc, mà…”

Môn chủ Quỷ Chú môn cúi đầu, chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay, môi mỏng gằn từng tiếng, giọng nói tràn đầy lạnh lẽo: “Khi Bản Môn chủ nghỉ ngơi một chút thì có duyên được Diêm Vương báo mộng. Diêm Vương nhờ bản Môn chủ chuyển lời cho hai vị, hắn muốn mời hai vị tới cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà. Thật lòng mà nói, bản Môn chủ rất muốn mời hai vị tới làm khách nhưng lại không dám tranh giành với Diêm Vương.”

“Lão Diêm Vương cũng thật à, nếu đã muốn mời chúng ta tới dùng canh…”

Nghe được Môn chủ Quỷ Chú môn nói vậy, vẻ mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt “nén giận” nói: “Nhưng sao không tự mình báo mộng cho chúng ta mà lại làm phiền Môn chủ chuyển lời nhỉ, đây không phải đã làm Môn chủ hao tâm tốn sức sao?”

“Như vậy đâu thể nói là hao tâm tốn sức, có thể chuyển lời giúp lão Diêm Vương chính là phúc khí bản Môn chủ tu luyện mấy đời mới có được!”

Tiếng cười âm trầm vừa phát ra, ngón cái bên trái của hắn bỗng chốc dùng sức, bấm rách lòng bàn tay phải, ngay lập tức máu tươi chảy ra, biến thành màu đen nhánh, hạ huyết chú tuyệt học để triệu hồi thi tôn.

-- Phá hủy nhiều sản nghiệp của hắn như vậy, lại còn vọng tưởng chiếm bảo bối Biến Sắc hoa của hắn, nếu hắn không băm người khiêu khích mình ra thành trăm mảnh thì sao có thể trút giận được đây?

Nhìn thấy Môn chủ Quỷ Chú môn bấm rách lòng bàn tay, hạ huyết chú tuyệt học để triệu hồi thi tôn, Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong vẫn luôn đứng im lặng bên cạnh Môn chủ, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt với ánh mắt phức tạp, sau đó liếc nhìn Hiên Viên Diễm với vẻ thù hận. dđlqđ

Trước đây hắn đã thử qua sự lợi hại của thi tôn rồi, một khi cả ngàn thi tôn xuất động thì Hiên Viên Diễm có võ công lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ. Hiên Viên Diễm, ngươi chờ chết đi! Còn Thượng Quan Ngưng Nguyệt…

Ngay lúc tâm trạng Dạ Dật Phong rối loạn, Môn chủ Quỷ Chú môn đã liếm sạch máu đen trên ngón tay, thân thể hắn bỗng chốc thối lui ra ngoài ba trượng, trong môi phun ra một câu khiến sắc mặt Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong trở nên âm lệ.

“Một ngàn thi tôn lập tức hiện thân, giết Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc cẩm y màu tím, cùng với…Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong mặc cẩm y màu xanh!”

Lá trúc rơi lả tả, gió rừng lạnh lẽo gào rít—

Nhận được Huyết chú triệu hồi, thi tôn từ bốn phương tám hướng chui ra nhanh như chớp, trong tay cầm đao sắc bén lóng lánh, đôi mắt đỏ ngầu dường như có thể nhỏ ra máu tươi, thân hình tạo thành một bức tường tròn bao kín, vây ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Dạ Dật Phong ở giữa.

Nghe được sát lệnh của Môn chủ, đột nhiên sắc mặt Thái tử Dạ Dật Phong biến đổi, đôi mắt trừng lớn như cái chuông, khóe miệng co rút liên tục, gần như sắp lệch khỏi giữa hai tai.

Lúc trước hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào thì hắn không nghĩ ra được. Hiện tại… cuối cùng hắn cũng biết là lạ ở chỗ nào rồi!

Không phải Môn chủ Quỷ Chú môn mời hắn đến thưởng thức trò hay, mà là hắn lười phải đi giết từng người một, vì vậy đã “mời” hắn tới hồ Trúc Lâm rồi ở đấy đưa cả Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm lên đường đến hoàng tuyền!dđlqđ

Bóng người màu xanh nhanh chóng lóe lên đến đứng cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau sống lưng mồ hôi lạnh đã chảy thành dòng. Nhìn thấy hành động của Dạ Dật Phong, Hiên Viên Diễm bày ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn, còn Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem thường, trở mặt nói: “Người nào đó, ngươi đứng sai chỗ rồi!”

-- Đúng là không biết xấu hổ, chưa bao giờ thấy người không biết xấu hổ như vậy!

Nhìn thấy “đồng minh” bỗng trở mặt vô tình, đoán được bản thân sắp gặp nạn, vì vậy lập tức vô liêm sỉ lăn tới đứng bên cạnh bọn họ, chuẩn bị cùng bọn họ đối phó, trở mặt như vậy so với lật sách còn nhanh hơn.

“Người bọn hắn muốn giết không chỉ có mình ta…”

Không nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Hiên Viên Diễm và vẻ mặt phỉ nhổ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngón tay Dạ Dật Phong chỉ vào thi tôn đoàn đoàn vây quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu tàn nhẫn công kích bọn họ, vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Còn có các ngươi!”

Ý tứ trong lời nói của Dạ Dật Phong đã quá rõ ràng -- Mặc kệ thù hận của chúng ta lúc trước như thế nào, nhưng hiện tại… gặp phải một ngàn tên thi tôn khủng bố này, chúng ta chỉ có thể trở thành một đội mới là hành động sáng suốt!

Nghe lời nói “biến chiến tranh thành tơ lụa” của Dạ Dật Phong, cổ tay trắng nõn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ đảo, đưa một cây chủy thủ được giấu trong tay áo ném đến dưới chân của Dạ Dật Phong.

“Cho ngươi một thanh chủy thủ, mời ngươi trực tiếp đến một bên đào một chiếc hố sâu rồi tự chôn sống mình đi? Tránh cho…”

Mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc xéo hắn, môi anh đào tràn ra từng chữ từng chữ, nói: “Dơ bẩn hai mắt của ta, và dơ bẩn hai tay của kẻ địch.”

Ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã quá rõ ràng rồi.

-- Hai người chúng ta đứng chung trận tuyến với ngươi rất hổ thẹn; chỉ sợ ngàn tên thi tôn giết ngươi cũng ngại làm bẩn một đôi tay. Cho nên, ngươi vẫn nên thức thời một chút, đào một chiếc hố to tự chôn sống mình, tránh phải ở trên đời làm mất mặt xấu hổ!

Dạ Dật Phong không nhặt chủy thủ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cũng không thèm để ý đến lời nói trào phúng của nàng. Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhanh chóng mở miệng nói: “Thi tôn trước mắt so với tang thi ở Bách Hoa cư còn lợi hại hơn gấp trăm lần, bọn hắn không chỉ hóa giải nội lực của đối thủ mà còn có thể sống lại một cách quỷ dị!”

Nghe được lời nói của Dạ Dật Phong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Diễm lập tức thu lại vẻ mặt giễu cợt, trao đổi ánh mắt một chút.

Thật ra, cho dù Dạ Dật Phong không nói thì Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng cảm thấy một ngàn tên thi tôn trước mặt còn lợi hại hơn gấp trăm lần so với tang thi ở Bạch Hoa cư.dđlqđ

Bởi vì, trên người một ngàn tên thi tôn này không chỉ tuôn ra sát khí khát máu, mà là một loại… hơi thở âm tà khủng bố không biết phải hình dung như thế nào

Hiện tại, nghe được lời của Dạ Dật Phong, một ngàn tên thi tôn trước mắt không chỉ có thể hóa giải nội lực của đối thủ mà còn có thể sống lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng không “nhàn hạ thoải mái” đi giễu cợt tên Dạ Dật Phong vô liêm sỉ nữa mà lập tức tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, chuẩn bị nghênh chiến.

Cùng lúc đó, Môn chủ Quỷ Chú môn đã thối lui ra bên ngoài ba trượng, khóe miệng tàn nhẫn, lạnh lẽo nhếch lên, trong môi phun ra tiếng cười dữ tợn: “Thời gian sống trên nhân gian của ba ngươi đã tận, còn lời gì chưa kịp nói… Thì trên đường đến hoàng tuyền từ từ mà tán gẫu.”

Nói xong, Môn chủ Quỷ Chú môn dùng ngón cái và ngón trỏ đưa lên môi, thổi ra một tiếng huýt sáo chói tai rõ to.

Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị vao vây giữa một ngàn tên thi tôn. Bọn chúng lập tức giơ đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo tung chiêu thức hung dữ không chút lưu tình, lộ ra khí tức âm tà, cực kỳ điên cuồng chém giết ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Hai tay Hiên Viên Diễm ngưng tụ nội lực hùng hậu, lập tức lấy tốc độ sét đánh vung ra về phía thi tôn ở bốn phương tám hướng. Vậy mà, nội lực của Hiên Viên Diễm đánh ra không làm thân thể thi tôn nát bấy trong nháy mắt như thây ma ở Bách Hoa cư, mà nội lực hùng hậu như cuồng đao bổ xuống thân thể thi tôn giống như đánh vào gối bông mềm mại.

Không thể đánh nát thân thể thi tôn, cũng không thể đẩy lùi thi tôn về sau nửa bước... mà nội lực hùng hậu kia lại bắn ngược trở về gấp đôi nhanh như chớp, mạnh mẽ sắc bén cắn trả thân thể Hiên Viên Diễm.

Đôi chân di chuyển, nhanh chóng tránh khỏi nội lực bị phản phệ, trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có một chút sợ hãi, nheo mắt nhìn thi tôn của Quỷ Chú môn một cách quỷ dị.

Thân phận chân chính đã sáng tỏ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không cần phải che dấu linh lực nữa. Cổ tay trắng nõn chuyển động linh hoạt, giữa mười ngón tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắn ra mười đạo ánh sáng đỏ tươi chói mắt đánh xuyên qua thân thể thi tôn.

Phịch một tiếng vang lên –

Mười đạo linh lực mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt phóng xuất ra khiến thân thể của mười tên thi tôn vỡ vụn. Nhưng điều làm nàng lạnh hết sống lưng chính là… Trong nháy mắt, thân thể mười tên thi tôn vừa bị nàng đánh nát bỗng nhiên hiện lên một làn khói đen hết sức kì lạ, ngay sau đó chúng lại trở về nguyên dạng ban đầu.

Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút liên tục, còn mắt Hiên Viên Diễm mở lớn nhìn chằm chằm đám thi tôn, sau đó hai người nhìn nhau, trong lòng tự nhủ “Thật là gặp quỷ sống rồi!”

Trước đây Dạ Dật Phong nghe Môn chủ Quỷ Chú môn nói thi tôn có thể sống lại nhưng hắn vẫn chưa được nhìn thấy tận mắt, nay được chứng kiến điều này thì có một dòng mồ hôi lạnh chảy khắp cả người. Trong nháy mắt, linh hồn xoay chuyển mười tám ngàn lần!

Tay áo màu tím xoay tròn một cái, trong tay Hiên Viên Diễm đã xuất hiện một chiếc Ngân Tiên. Ngân Tiên này có thể phân có thể hợp. Khi hợp lại, nó là một chiếc roi lớn và dài, nhưng một khi ấn vào cơ quan của nó thì nó liền phân thành một ngàn chiếc roi dài và nhỏ.

Cùng lúc đấy, nhẫn Huyền Băng thiết xuất hiện trên ngón trỏ phải và mười sợi tơ bạc cũng xuất hiện trên bàn tay trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.dđlqđ

Trong tay Dạ Dật Phong cũng cầm một chiếc quạt trúc, khi khởi động cơ quan bên trên chiếc quạt, bề mặt của nó lập tức xuất hiện châm độc dày đặc.

Dùng nội lực đánh thi tôn sẽ bị nội lực cắn trả; dùng linh lực tuy có thể phá nát thân hình của nó nhưng ngay sau đó nó lại sống lại một cách quỷ dị. Mà khi thi tôn sống lại, lại tỏa ra khí tức âm tà càng nồng đậm, giống như… đã mạnh càng mạnh hơn?

Kế sách hiện nay, bọn họ chỉ có thể không dùng nội lực và linh lực để tránh thi tôn đã mạnh lại mạnh hơn, giờ chỉ có thể sử dụng vũ khí trên tay một cách linh hoạt để vừa bảo vệ chỗ hiểm vừa cắt nát thân thể thi tôn ra thôi!

Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt di chuyển cực nhanh tiến lên nghênh đón, bắt đầu đánh lại một ngàn tên thi tôn. Ánh sáng lạnh chớp lóe, máu bắn tung tóe, giống như ngàn ngàn vạn vạn bông tuyết mùa đông bị nhuộm đỏ đầy trời giữa hồ Trúc Lâm, sau đó lại rơi rớt xuống mặt đất giống như những đóa hoa U Linh xinh đẹp chỉ có ở đường đến hoàng tuyền mới có.

Trong rừng, gió thổi như gào thét rên rỉ, dường như trăng sáng trên cao không đành lòng nhìn thấy một màn huyết tinh ở dưới đất kia nên vội trốn sâu sau những đám mây.

Bên ngoài ba trượng –

Môn chủ khoanh tay xem cuộc chiến máu bay đầy trời, ý cười trong mắt ngày càng đậm.

Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt sử dụng linh lực sẽ làm thi tôn sống lại, mỗi lần sống lại lực sát thương của chúng sẽ mạnh lên gấp đôi. Nhưng nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm thi tôn sống lại mười lần thì đến lần thứ mười một thi tôn sẽ không thể sống lại mà toàn thân nó bị phá nát hoàn toàn.

Đáng tiếc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không biết nhược điểm này. Để tránh cho thi tôn gặp mạnh càng mạnh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong chỉ có thể thu hồi nội lực và linh lực mà thôi.

Không biết tử huyệt trí mạng của thi tôn, chỉ có dùng sức đánh nát thân thể của chúng mới có thể thành công. Đến khi một ngàn tên thi tôn này bị tiêu diệt hết, cho dù bọn họ không bị thi tôn giết chết thì cũng bị kiệt sức mà chết.dđlqđ

Cho nên, trong khi gió lớn gầm thét, máu tươi lạnh lẽo bắn khắp nơi, cuối cùng máu của những thi tôn mà hắn tỉ mỉ chế tạo này và cả ba người kia nhất định sẽ nhuộm đỏ hồ Trúc Lâm.

Vì vậy, hắn khoanh tay đứng ngoài, vô cùng hài lòng với vở kịch mà hắn đã đợi, tâm tình vô cùng vui vẻ. Vui vẻ đến mức hắn bày ra một bàn toàn những món ngon, vừa thưởng thức mỹ thực, vừa thưởng thức rượu ngon, từ từ xem vở kịch tuyệt diễm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.