Trong đại sảnh tầng trệt Bách Hoa cư, thời gian tích tắc trôi qua --
Chiến trạng đinh tai nhức óc đã 'hoa lệ' hạ màn. Xà nhà chạm trổ vốn lộng lẫy nguy nga biến thành một mảnh hỗn độn, bị tàn phá đến tan hoang. Bị nội lực và đao khí đồng thời phá hủy, hiện bốn vách tường ở đại sảnh chằng chịt lỗ hổng. Thảm thêu hoa đỏ thẫm rải trên mặt đất cũng rách thành vỗ số lỗ lớn nhỏ khác nhau. Bàn ghế gỗ lim vàng giá trị không nhỏ chất đống cực kì lộn xộn trên mặt đất, tựa như loại gỗ đốt lửa giá rẻ.
Trừ máu độc của trăm tên tang thi của Quỷ Chú môn nhiễm đỏ bốn vách tường và mặt đất, còn có thân thể biến thành mảnh vụn, bay theo gió đêm lạnh lẽo trong không trung.
Tứ đại Hộ pháp Thiên Tàn, Địa Sát, Tuyệt Hồn, Đoạn Phách của Quỷ Chú môn vẫn chưa chết. Không phải do năng lực Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có hạn, không thể lấy mạng bọn hắn, mà là nếu tứ đại Hộ pháp chết rồi thì không còn người thay bọn họ 'chăm chỉ' chạy đi truyền tin nữa. Vì vậy, đương nhiên Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm phải 'từ bi' hạ thủ lưu tình, để lại tính mạng của tứ đại Hộ pháp Quỷ Chú môn 'giãy giụa' trên trần thế một quãng thời gian.
Chỉ thấy --
Tứ đại Hộ pháp Thiên Tàn, Địa Sát, Tuyệt Hồn, Đoạn Phách bị nội thương không nhẹ, lúc này khóe miệng đang chảy xuống tia máu, tay phải cầm chuôi đao thấm đầy mồ hôi lạnh, thân thể cứng ngắc đứng đối diện Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Tư thế thảnh thơi không chút để ý sửa lại cổ áo và tay áo màu tím hơi nhăn. Đôi mắt tràn đầy ý cười, tựa như rất hài lòng ngắm hoa dưới trăng, nhìn qua tầng hai không chút ảnh hưởng rồi lại nhìn tầng trệt hỗn độn của Bách Hoa cư, khuỷu tay trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ huých cơ thể Hiên Viên Diễm, sau đó hơi quay đầu, môi đỏ dịu dàng cười hỏi: “Phá hủy một nửa phòng ốc của Bách Hoa cư, có thể chứ?”
“Nếu buổi tối vận động quá mức dữ dội rất dễ tổn thương bản thân. Phá hủy một nửa phòng ốc của Bách Hoa cư, làm ẩn lang giấu cẩu ở đây...” Đôi mắt Hiên Viên Diễm tràn đầy ý cười tà mị, đón lấy ánh nhìn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng ma dã cong lên, trả lời: “Trong thời gian ngắn không có biện pháp kinh doanh như thường, cũng coi như công đức viên mãn rồi!”
Nghe được câu trả lời của Hiên Viên Diễm, đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại quay lại hơn chút nữa, mắt ngọc ngậm cười nhìn Ngân Lang và Thanh Báo ở phía sau được nàng và Hiên Viên Diễm dùng thân thể bảo vệ, tạo nên một tấm lá chắn an toàn: “Hai ngươi vẫn khỏe chứ?”
Bởi vì trước đó Ngân Lang và Thanh Báo bị thương nên hơi thở có vẻ rối loạn cực độ. Lúc này đã băng thuốc cầm máu, lại trải qua một quãng thời gian nhắm mắt điều khí, làm hơi thở rối loạn khôi phục trạng thái ổn định, llập tức đồng thanh hô vang: “Tạ chủ tử quan tâm, thuộc hạ không sao.”
Nghe được Ngân Lang và Thanh Báo vô sự trả lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu một cái, năm ngón tay trái thon dài chậm rãi vuốt ve ngón trỏ tay phải, nơi đeo một -- chiếc nhẫn huyền băng thiết giấu trong nhẫn đá mã não. Cùng lúc đó, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười của nàng lướt qua lại trên chiếc mặt nạ màu máu của tứ đại Hộ pháp đứng đối diện nàng.
“Biết bốn người các ngươi... vì sao còn sống không?”
Câu hỏi này của Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn dịu dàng hơn cả gió xuân tan chảy băng tuyết. Nhưng câu hỏi cực kì dịu dàng này rơi vào lỗ tai tứ đại Hộ pháp lại khiến tay phải thô ráp đang nắm chuôi đao của bọn hắn đồng loạt tự run rẩy, không thể điều khiển được. Bởi vì, ánh mắt cười nhạo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khi nhìn mạt nạ của bọn hắn cùng với động tác vuốt ve nhẫn đá mã não trên ngón trỏ đã gián tiếp nói đáp án cho bọn hắn.
-- Đối với Tiếu Diện Diêm La mà nói, bọn hắn không phải là tứ đại Hộ pháp Quỷ Chú môn làm người đời nghe tin đã sợ mất mật, mà chỉ là một con kiến căn bản không đáng để bóp một cái, ngay cả bóp chết cũng sẽ ngại làm bẩn tay.
“Nói cho Môn chủ của các ngươi biết, sau một canh giờ, bọn ta mời hắn mang theo Biến Sắc hoa dạo bước đến nghiên hồ trong rừng trúc, cùng nhau thưởng trăng sáng trên bầu trời. Nếu Môn chủ các ngươi không muốn nể mặt đến chỗ hẹn, hoặc là có việc bận rộn không rảnh đến đó...” Giọng nói lười biếng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm chạp kéo dài âm tiết, ngón tay thon dài ngừng vuốt ve nhẫn đá mã não, mắt ngọc cười cười nhìn Hiên Viên Diễm bên cạnh, đợi hắn bổ sung đầy đủ nửa câu sau của nàng.
Cánh tay Hiên Viên Diễm quấn một vòng quanh eo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng phát ra âm thanh lạnh lùng nói tiếp lời của nàng: “Vậy hắn cũng đang chờ tin tức xấu là tất cả sản nghiệp của mình bị chúng ta nhân lúc tinh lực tràn đầy, trong lúc rảnh rỗi phá hủy không còn một mống!” Dứt lời, hai chân bốn người Hiên Viên Diễm nhún nhẹ xuống đất, bóng dáng như sao băng xẹt qua chân trời, biến mất ở trước mặt tứ đại Hộ pháp trong nháy mắt.
Một canh giờ sau, mang theo Biến Sắc hoa gặp mặt Tiếu Diện Diêm La ở nghiên hồ trong rừng trúc? Chẳng lẽ... Mục đích Tiếu Diện Diêm La phá hủy sản nghiệp của Môn chủ là vì lấy Biến Sắc hoa của Môn chủ? Tiếu Diện Diêm La muốn Môn chủ của bọn họ hy sinh Biến Sắc hoa quý báu làm cái giá lớn để đổi lấy số phận sản nghiệp không phá hủy một cách bạo lực nữa?
Nhìn bốn người Hiên Viên Diễm bỏ lại một câu “muốn mời”, bóng dáng sắp biến mất trước mắt nhanh như tia chớp, hai mắt tứ đại Hộ pháp nhanh chóng liếc nhau một cái, rồi lập tức định rời khỏi đại sảnh bừa bãi của Bách Hoa cư, bẩm báo lên Môn chủ lời mời ác ý của Tiếu Diện Diêm La.
Chỉ là, vào lúc này --
Khuôn mặt ẩn giấu sau một lớp da dịch dung mỏng tang, Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong tung người nhảy vọt xuống đại sảnh tầng trệt từ trong Túy Thu các ở hành lang phía tây tầng hai. Hắn cản trước mặt tứ đại Hộ pháp đang định rút lui, môi mỏng tao nhã cong lên, phát ra tiếng cười nhạt: “Bốn vị xin dừng bước!”
“Các hạ xem kịch lâu như vậy, chẳng lẽ cảm thấy xem kịch chưa đã ghiền, nhất thời ngứa nghề khó nhịn...” Tứ đại Hộ pháp nắm chuôi đao trong tay, đồng loạt tàn nhẫn đâm về phía Dạ Dật Phong ở đối diện, giọng nói lạnh lẽo: “Muốn tự mình tham gia một vở diễn nữa?”
Túy Thu các phía tây và Noãn Đông các phía bắc hành lang tầng hai đều tồn tại cao thủ, tứ đại Hộ pháp cũng không phải hồn nhiên không hay biết. Chỉ là, hành động phá hủy sản nghiệp Môn chủ của Tiếu Diện Diêm La đã đủ làm bọn hắn sứt đầu mẻ trán rồi. Hiện tại, bọn hắn không thừa thời gian để ý đến kẻ tới không rõ ý đồ, mới coi nhẹ sự tồn tại của hai cao thủ yên lặng xem diễn trò ở trong phòng tầng hai. Hôm nay, bọn hắn không để tâm tới kẻ không rõ ý đồ tới xem diễn, một tên trong đó lại chủ động hiện thân chặn đường đi của bọn hắn, vậy đương nhiện bọn hắn không thể tiếp tục làm như không thấy. Chỉ là, trong nháy mắt khảm đao sắc bén trong tay tứ đại Hộ pháp đâm về phía thân thể Dạ Dật Phong, đôi mắt tràn ngập nghi vấn không nhịn được nhìn lên Noãn Đông các trên tầng hai.
Không chỉ có hai mắt tứ đại Hộ pháp của Quỷ Chú môn mới nghi ngờ nhìn lên Noãn Đông các, mà trong lúc Dạ Dật Phong bị khảm đao sắc bén trong tay bọn hắn đâm về phía thân thể mình, đôi mắt cũng hiện lên ngờ vực nhìn về phía Noãn Đông các. Thời điểm Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đánh nhau kịch liệt với trăm tên tang thi, người trong phòng bao tầng hai đã sớm sợ hãi trốn đi hết, trừ Túy Thu các của hắn và Noãn Đông các ở phía bắc hành lang. (Diễn đàn Lê Quý Đôn)
Hắn rời khỏi Thương Nguyệt quốc chưa bao lâu đã nhận được chim bồ câu trắng đưa tin của đám mật thám ẩn núp ở Bắc Dực quốc. Tin tức mà bồ câu đưa tới cho hắn là -- Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn chẳng biết nguyên nhân tại sao bỗng rời khỏi lãnh thổ Bắc Dực quốc. Cho nên, nếu hắn không đoán sai, cũng giống như hắn lúc trước... Người ở bên trong phòng yên lặng xem diễn, phát ra hơi thở lạnh lẽo ngàn dặm bức người hẳn là Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn chứ?
Chỉ là, trong nháy mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt để lại lời mời Môn chủ Quỷ Chú môn đến nghiên hồ trong rừng trúc để gặp mặt, sau đó rời khỏi đại sảnh tầng trệt Bách Hoa cư --
Tiêu Hàn phát ra hơi thở lạnh lẽo ngàn dặm bức người cũng biến mất trong Noãn Đông các. Tiêu Hàn hẳn là nhảy từ cửa sổ sát đường kia ra khỏi Noãn Đông các. Nguyên nhân Tiêu Hàn tới đây xem vở diễn kia là gì? Nguyên nhân hắn đột ngột rời đi là gì chứ?
Thôi, bất luận nguyên nhân Tiêu Hàn tới đây xem kịch là gì, trước mắt còn không đáng để hắn lãng phí tế bào não suy nghĩ. Ngược lại, Tiêu Hàn rời đi tốt hơn, bởi vì hắn chủ động rời đi, vừa hay để mình dễ nói chuyện với tứ đại Hộ pháp.
“Thu hồi khảm đao trong tay các vị đi. Tại hạ cản đường đi của các vị cũng không có chút ác ý nào.” Đôi mắt tuấn tú của Dạ Dật Phong nhìn tứ đại Hộ pháp, mở miệng nhàn nhạt nói xong, tay phải nhanh chóng xoa dược vào giữa mặt, bóc ra một lớp da dịch dung mỏng tang, lộ ra dung mạo chân chính.
“Thái tử Thương Nguyệt không ở lãnh thổ của mình, ngược lại chạy tới lãnh thổ Tây Thần quốc, e là bụng dạ khó lường.”
Nhìn thấy Dạ Dật Phong lộ ra diện mạo chân chính, tứ đại Hộ pháp cũng không thu lại khảm đao mà đem khảm đao sắc bén trong tay đâm gần mặt Dạ Dật Phong hơn một chút.
“Hiện tại bốn vị đã bị thương, không phải đối thủ của ta...”
Ngón trỏ trái của Dạ Dật Phong không chút để ý gảy nhẹ lưỡi đao sắc bén đâm về phía hắn của Thiên Tàn Hộ pháp, sau đó mở miệng chậm chạp nói: “Vẫn nên thu hồi khảm đao, đừng làm bầu không khí trở nên căng thẳng như thế, thân thiện với ta một chút đi chứ?!”
Lời nói chậm chạp của Dạ Dật Phong vừa dứt, hắn rút ngón trỏ về. Mà trong nháy mắt hắn rút tay về -- Lưỡi đao cứng rắn đâm về phía hắn của Thiên Tàn hộ pháp lại tan thành một vòng lớn một cách quỷ dị, tiếp đó bán kính vòng tan ngày càng rộng, từ vị trí ngón trỏ Dạ Dật Phong gảy nhẹ nhanh chóng khuếch trương về phía chuôi đao. Thiên Tàn hộ pháp lập tức thả lỏng tay nắm chuôi đao. Đợi đến phút chốc khi ném khảm đao xuống mặt đất, cả thanh khảm đao biến mất trong tầm mắt tứ đại Hộ pháp như hóa thành không khí.
Đối với tứ đại Hộ pháp mà nói, Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong vốn không phải con kiến hôi, cũng không dễ dàng đối phó như vậy. Hơn nữ... Dạ Dật Phong dùng chiêu thức hạ độc, nếu bốn người hắn đã bị thương mà thật sự cứng rắn đấu với Dạ Dật Phong, chỉ sợ không chiếm được chút tiện nghi nào mà còn làm trễ nải thời gian đi bẩm báo Môn chủ. Vì vậy, Thiên Tàn hộ pháp vứt khảm đao dính độc đi, cùng ba tên còn lại cũng thu khảm đao lại, hai mắt liếc nhau một cáu rồi hạ giọng, lạnh lùng hỏi: “Thái tử Thương Nguyệt cản lối chúng ta, đến tột cùng có mục đích gì?”
“Vì tránh tất cả sản nghiệp của Môn chủ các vị bị Tiếu Diện Diêm La phá hủy, nhất định bốn vị sẽ vội vã đi bẩm báo với Môn chủ của mình. Lấy tác phong ngày thường của Môn chủ Quỷ Chú môn, tuyệt đối sẽ không nuốt trôi cục tức bị Tiếu Diện Diêm La khiêu khích. Trước khi hắn đi rừng trúc, nhất định sẽ ác chiến một phen với Tiếu Diện Diêm La.” (Diễn đàn Lê Quý Đôn)
Dạ Dật Phong khoanh tay, con ngươi tuấn tú quét về phía tứ đại Hộ pháp, môi mỏng chậm rãi nở nụ cười: “Võ công của Tiếu Diện Diêm La rất cao, bốn vị cho là... Môn chủ Qủy Chú môn các vị thật sự chắc thắng Tiếu Diện Diêm La sao?”
“Đối với bốn người bọn ta mà nói, võ công của Tiếu Diện Diêm La quả thật cao. Nhưng đối với Môn chủ mà nói...” Hai mắt Thiên Tàn hộ pháp lạnh lẽo híp lại, ánh mắt soi xét Dạ Dật Phong, mở miệng trả lời từng câu từng chữ: “Võ công của Tiếu Diện Diêm La chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: bất kham nhất kích (không đỡ nổi một kích)!”
“Bất kham nhất kích? Chỉ sợ chưa chắc! Các vị đã đánh giá quá thấp bản lĩnh của Tiếu Diện Diêm La rồi. Hai bọn họ văn bản còn chưa xuất ra bản lĩnh chân chính. Lúc trước các vị nhìn thấy bản lĩnh đối phó tang thi của bọn họ...” Dạ Dật Phong lắc đầu một cái, ý cười trong đôi mắt tuấn tú càng đậm hơn nhìn Thiên Tàn hộ pháp, môi mỏng chậm rãi nói: “Đối với Tiếu Diện Diêm La mà nói, chỉ là tủy tùy tiện tiện thi triển chút bản lĩnh cơ bản. Thực lực chân chính của bọn họ, so với lúc trước các vị chứng kiến còn lợi hại hơn trăm ngàn lần.”
Nghe được lời nói của Dạ Dật Phong, thân thể tứ đại Hộ pháp lập tức cứng đờ.
Nếu đúng như Thái tử Thương Nguyệt đã nói, thực lực chân chính của Tiếu Diện Diêm La so với lúc trước bọn hắn chứng kiến còn lợi hại hơn trăm ngàn lần, chỉ sợ Môn chủ của bọn hắn thật sự không phải...
Đôi mắt tứ đại Hộ pháp lại liếc nhìn nhau lần nữa, sau đó Tuyệt Hồn hộ pháp mở miệng nói: “Lai lịch của Tiếu Diện Diêm La, dường như trong lòng Thái tử Thương Nguyêt biết rõ một hai?”
“Đâu chỉ biết rõ một hai, ta cũng giống như Quỷ Chú môn, đối với hai Tiếu Diện Diêm La...” Dạ Dật Phong buông cánh tay đang khoanh lại ra, hơi cúi đầu, mười ngón tay chậm rãi xoa xoa, môi mỏng phun ra mốt chữ ẩn chứa sát khí: “Hận thấu xương!”
“Hận thấu xương? Nghe nói một tháng trước, có kẻ gây sóng gió ở trong Thương Nguyệt quốc, làm Thương Nguyệt từ trên xuống dưới thấp thỏm lo âu, chẳng lẽ...” Hai mắt Tuyệt Hồn hộ pháp nhìn Dạ Dật Phong, mở miệng hỏi từng câu từng chữ: “Đầu sỏ làm Thương Nguyệt từ trên xuống dưới thấp thỏm lo âu chính là Tiếu Diện Diêm La khiêu khích Quỷ Chú môn trước mắt?”
Dạ Dật Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tuyệt Hồn hộ pháp, nhưng lời phát ra từ môi hắn cũng chẳng khác nào trực tiếp trả lời: “Không hổ là Hộ pháp được Môn chủ Quỷ Chú môn coi trọng, quả nhiên thông minh hơn người, một điểm liền thông!”
“Thái tử Thương Nguyệt báo thù lúc trước, nhưng trong lòng ngươi biết, chỉ dựa vào thực lực một người sợ rằng không phải đối thủ của Tiếu Diện Diêm La, khó có thể thỏa nguyện báo thù, cho nên...” Hai mắt Tuyệt Hồn hộ pháp nhìn xoáy vào Dạ Dật Phong, nói ra suy đoán trong lòng: “Thái tử Thương Nguyệt muốn liên thủ với Môn chủ của chúng ta cùng nhau đối phó Tiếu Diện Diêm La?”
“Môn chủ của các vị, ở trong lòng các vị có lẽ là thần, nhưng đối với Tiếu Diện Diêm La mà nói...” Dạ Dật Phong ngưng xoa tay, hai mắt nhìn tứ đại Hộ pháp, môi mỏng cười nhạt nói: “Môn chủ của các vị chỉ có thể biết rõ ràng lại lịch của Tiếu Diện Diêm La, sau đó lựa chọn liên thủ với ta để đối địch mới có thể đánh bại Tiếu Diện Diêm La, đánh tan oán khí tích tụ sâu trong lòng ta, đồng thời phá tan cục tức bị hủy sản nghiệp của hắn.”
Dạ Dật Phong vừa dứt lời, tứ đại Hộ pháp đồng thanh nói: “Thái tử Thương Nguyệt phải gặp Môn chủ của chúng ta, mà Môn chủ của chúng ta đồng ý liên thủ với ngươi thì ngươi mới bằng lòng nói ra lai lịch của Tiếu Diện Diêm La phải không?”
Dạ Dật Phong hơi nhún vai, môi mỏng hơi cong lên, nói: “Ta thích nói chuyện với người thông minh, bởi vì không cần phí miệng lưỡi quá.”
“Thái tử Thương nguyệt khen trật rồi! Cách đây mười lăm dặm có một khách sạn Cát Tường, là sản nghiệp của Môn chủ chúng ta. Thái tử Thương Nguyệt cầm ngọc bội Song Ngư của Thiên Tàn tìm chưởng quỹ của khách sạn Cát Tường, chưởng quỹ sẽ dẫn ngươi vào phòng tư của hắn.”
Thiên Tàn hộ pháp hơi nhíu mày trầm tư một chút, cổ tay bỗng giơ lên, ném một ngọc bội màu đỏ hình hai con cá chép về phía trước mặt Dạ Dật Phong, đồng thời giọng nói không lạnh không nhạt của hắn lọt vào lỗ tai Dạ Dật Phong: “Bốn người chúng ta phải lập tức đi gặp Môn chủ. Nếu Môn chủ nguyện ý liên thủ với Thái tử Thương Nguyệt, chắc chắn sẽ đến khách sạn Cát Tường hỏi thăm lai lịch Tiếu Diện Diêm La từ Thái tử.”
Những Hộ pháp còn lại thấy Dạ Dật Phong duỗi tay kẹp lấy ngọc bội Song Ngư, đồng thanh nói: “Thái tử Thương Nguyệt nhớ lấy, đi khách sạn Cát Tường phải kiên nhẫn chờ đợi thật lâu, nhưng ngàn vạn lần đừng nóng lòng, sau đó theo đuôi bốn người chúng ta đi gặp Môn chủ. Như vậy... Thái tử Thương Nguyệt chỉ biết biến khéo thành vụng!” (Diễn đàn Lê Quý Đôn)
Lời tam đại Hộ pháp nghe như vô cùng khách khí, kì thực hàm ẩn lời cảnh cáo, ý tứ vô cùng rõ ràng -- Muốn hợp tác với Môn chủ thì đi khách sạn Cát Tường đợi tin. Nếu theo dõi chúng ta đi gặp Môn chủ, Môn chủ không những sẽ không hợp tác với ngươi, mà chắc chắn sẽ xem ngươi như Tiếu Diện Diêm La thứ ba mà đối phó.
Đổi lại trước đây, nếu có kẻ lên tiếng cảnh cáo Dạ Dật Phong, chắc chắn hắn sẽ hạ độc để trừng phạt. Chỉ là tối nay, đối với tam đại Hộ pháp lên tiếng cảnh cáo, Dạ Dật Phong phá lệ 'khai ân', môi mỏng ý cười không giảm, trả lời: “Tại hạ vừa lấy khuôn mặt thật hiện thân, dĩ nhiên là thành tâm muốn hợp tác với Môn chủ của các vị, há lại sẽ không thức thời theo sau, từ đó biến khéo thành vụng sao?”
“Đã như vậy...” Tay trái tứ đại Hộ pháp đưa về phía cửa Bách Hoa cư, trông như 'lễ độ' tiễn khách, kì thực là vì để tránh bị theo gót nên đi trước đuổi người, đồng thanh nói: “Trước tiên mời Dạ Thái tử rời đi!”
Dạ Dật Phong cũng không phải loại người ngu như heo. Ý tứ cực kì cẩn thẩn của tứ đại Hộ pháp, dĩ nhiên Dạ Dật Phong hiểu rõ. Mũi chân nhanh chóng nhún một cái, bóng dáng của hắn phóng ra ngoài cửa lớn Bách Hoa cư như mũi tên.
Thấy Dạ Dật Phong lắc mình rời đi, tứ đại Hộ pháp liếc nhìn nhau, mũi chân cũng dùng sức nhún, bóng dáng biến mất bên trong đại sảnh tầng trệt Bách Hoa cư.
Đợi sau khi Dạ Dật Phong và tứ đại Hộ pháp Quỷ Chú môn rời khỏi đại sảnh tầng trệt Bách Hoa cư --
Một nam tử áo lam đeo mặt nạ màu bạc, cả người tỏa ra hơi thơ u lãnh, bóng dáng chợt lóe, xuất hiện tại vị trí Dạ Dật Phong đứng lúc nãy như sao băng.
Nam tử áo lam này đã lột tầng da dịch dung mỏng xuống, đổi sang đeo mặt nạ bạc, chính là Thái tử Bắc Dực quốc Tiêu Hàn. (Diễn đàn Lê Quý Đôn)
Sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đưa lời mời, rời đi, hắn cũng lập tức rời khỏi Noãn Đông các, bởi vì hắn muốn đuổi kịp hai người. Hắn có lời cực kì quan trọng cần nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Chỉ là, vào lúc hắn chuẩn bị thi triển khinh công đuổi theo hướng bọn họ thì nghe thấy lời nói “Bốn vị xin dừng bước!” của Dạ Dật Phong nói với Hộ pháp của Quỷ Chú môn. Vì thế, hắn dừng đuổi theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, tung người nhảy lên mái ngói lưu ly của Bách Hoa cư, che giấu hơi thở lạnh như băng tuyết, sử dụng nội lực ngừng hô hấp rồi đóng vai kẻ 'nghe lén' một lần.
Nếu đổi lại lúc trước, nghe lén đến đoạn Thái tử Thương Nguyệt muốn liên thủ với Môn chủ Quỷ Chú môn để đối phó Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt... Không, nói đúng hơn, nghe đến đoạn Thái tử Thương Nguyệt muốn liên thủ với Môn chủ Quỷ Chú môn để đối phó Hiên Viên Diễm, chắc chắn hắn sẽ nấp ở một bên vụng trộm vui mừng, nhưng mà giờ phút này hắn không thể mừng được. Bởi vì, hắn sắp gặp một kiếp nạn. Khiến hắn gặp nạn là người Ma tộc, mà kiếp nạn... không chỉ có mình hắn, mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng nhất định sẽ bị cuốn vào kiếp nạn này.
Nếu muốn hóa giải kiếp nạn này, hắn phải tìm được Thượng quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, liên thủ với bọn họ, có lẽ mới có hể hóa giải được kiếp nạn kinh khủng do người Ma tộc mang đến.
Sở dĩ phải nói là có lẽ, bởi vì ngay cả khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nguyện ý liên thủ với hắn để hóa kiếp, cũng không nhất định có thể hóa giải được kiếp nạn kinh khủng do người Ma tộc mang đến.
Chỉ là, bất luận kết quả như thế nào, hắn đều phải nỗ lực thử một lần. Bởi vì, máu tươi của hắn là thuộc về hắn. Hắn tuyệt không muốn 'dâng hiến' máu tươi chảy trong cơ thể mình cho người Ma tộc thần bí khủng bố. Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm sẽ trở thành đồng minh cùng nhau hóa kiếp với hắn, đương nhiên hắn sẽ giúp bọn họ đối phó Thái tử Thương Nguyệt có lẽ sẽ liên thủ với Môn chủ Quỷ Chú môn, cùng với... trợ giúp bọn họ lấy được Biến Sắc hoa bọn họ muốn. Như vậy thì hai người họ mới có thể an tâm hóa kiếp cùng hắn, không phải sao? (Diễn đàn Lê Quý Đôn)
Tiêu Hàn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, vạt áo màu lam theo gió bay lên, bóng dáng biến mất ở đại sảnh tầng trệt Bách Hoa cư như sao băng lần nữa.
Một canh giờ sau, nghiên hồ trong rừng trúc?
Hắn phải đi rừng trúc. Trước tiên chưa đi đến đó, hắn đi một nơi, lấy mấy thứ hết sức quan trọng, có thể sẽ trợ giúp Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đối phó với cường địch...