Lặng yên nhìn nhau, phu thê Hiên Viên Diễm nắm tay đi phía trước, cả đám Vô Ngân sóng vai đi phía sau, toàn bộ bước vào đại sảnh Thiên Linh điện.
Đợi đến khi mọi người vào đại sảnh, Nam Cung Tuyết Y cũng bước chân vào, về phần tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc, Die nd da nl e q uu ydo n khẽ khom lưng rút lui ra ngoài cửa.
Hai bên trí phải đại sảnh, tất cả đưa đặt bảy chiếc ghế gỗ lim khắc hoa, cứ giữa hai chiếc ghế lại đặt một bàn trà.
Tổng cộng có mười bốn chiếc ghế gỗ lim khắc hoa.
Mà, số người của cả đám Hiên Viên Diễm, vừa đúng mười bốn. Vì vậy, rất dễ nhận thấy, ghế hai bên trái phải đại sảnh, là đặc biệt chuẩn bị cho Hiên Viên Diễm bọn họ.
“Chư vị, mời ngồi.”
Thánh đế vẫn đưa lưng về phía mọi người, bóng lứng đứng thẳng tắp này, mặc dù tỏa ra khí chất cao quý khiến người không thể bỏ quên, nhưng giọng nói bật ra cũng nhẹ nhàng, lạnh nhạt.
Nghe được lời Thánh đế nói, mọi người cũng lười khách khí.
Thiên Cơ lão nhân và bốn vị trưởng lão, Ngân Lang và Thanh Báo, ngồi xuống ghế phía bên phải, về phần phu thê Hiên Viên Diễm, dieendaanleequuydonn và những người còn lại, ngồi xuống ghế phía bên trái.
Trong nháy mắt mọi người ngồi xuống, tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc bước chân vào đại sảnh.
Sau khi pha trà, lần lượt đặt lên trên từng bàn xong, tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc hơi khom lưng, cúi đầu thối lui khỏi đại sảnh.
“Chư vị, mời dùng trà.”
Lần này, Thánh đế mở miệng nói chuyện, rốt cuộc quay người lại, cùng Nam Cung Tuyết Y bên cạnh đang yên lặng đứng, nhìn người ngồi ở hai bên.
Trong nháy mắt Thánh đế xoay người --
Trừ Thiên Cơ lão nhân ra, mọi người lại không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối một lần nữa. Thánh đế trong truyền thuyết, lại cũng không phải có gương mặt lạnh băng, mà lại là có vẻ hiền lành?
Mọi người nhìn chằm chằm Thánh đế, ánh mắt Thánh đế, cũng đồng thời quét nhìn mọi người.
Chỉ là, khi ánh mắt Thánh đế, theo làn gió từ từ xao động, rơi vào trên dung nhan xin đẹp của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thì không còn rời ra nữa.
Trong nháy mắt, hai mắt Thánh đế trợn to, trong giọng nói cực kỳ run rẩy, dịu dàng gọi lên một cái tên: “Ngọc...... Ngọc Nhi?”
Ngay sau đó --
Trong mắt ẩn ẩn có nước mắt lóe lên, khóe môi Thánh đế không ngừng phát run, da.nlze.qu;ydo/nn lại bỗng chốc vụt đi, chạy như bay đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cúi người, Thánh đế đưa đôi tay run rẩy ra, nhẹ nhàng bao phủ lên gương mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt: “Ngọc...... Ngọc Nhi, con còn sống?”
Khóe miệng co giật một hồi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngổn ngang trong gió, trên trán nặn ra ba đường vạch đen.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu rõ, Ngọc Nhi trong miệng Thánh đế, là Thánh chủ tiền nhiệm của Linh cung, mẫu thân thân yêu đã mất sớm của nàng -- Nam Cung Ngọc Nhi.
Đối với Thánh đế, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không có ấn tượng tốt gì.
Mẫu thân và phụ thân yêu nhau, nếu không phải bởi vì Thánh đế trước mắt, không ngừng phái sứ giả, tìm kiếm tng tích của mẫu thân khắp nơi, muốn giải mẫu thân về Linh cung.
Như vậy......
Mẫu thân yêu quý của nàng, sao lại không dám lấy bộ mặt thật ra, cứ lâu dài mang theo một lớp da dịch dung xấu xí, dinendian.lơqid]on dẫn đến bị người châm biếm giễu cợt chứ?
Lâu dài mang theo một lớp da dịch dung xấu xí, điều này cũng thôi đi.
Cực kỳ đáng hận nhất chính là, sau khi mẫu thân qua đời, trên mộ bia, ngay cả tên phụ thân cũng không dám để lại, chỉ có thể khắc: mộ của ái thê Thượng Quan Hạo!
Bởi vì, một khi phụ thân thân ái khắc tên mẫu thân trên mộ bia: mộ ái thê Nam Cung Ngọc Nhi.
Sứ giả vẫn không buông tha tìm kiếm mẫu thân, chắc chắn sẽ tìm được đầu mối, từ đó khiến bản thân, dẫn tới họa sát thân!
Ngay lúc hai tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa giơ lên, chuẩn bị đẩy Thánh đế ra --
Vạt áo bay lên, hai chân nhanh chóng dời đi, động tác của Nam Cung Tuyết Y nhanh như sao băng, trong nháy mắt đã tới bên người Thánh đế.
Trong mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt thoáng qua tia giận dữ, Nam Cung Tuyết Y cũng không xem nhẹ.
Kéo hai tay Thánh đế rời xa gương mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Tuyết Y ôn nhu nói: Dieenndkdan/leeequhydonnn “Thánh đế, nàng không phải Ngọc cô cô, nàng là nữ nhi của Ngọc cô cô, Thượng Quan Ngưng Nguyệt!”
Tại sao Thánh đế lại như thế, Nam Cung Tuyết Y biết rất rõ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Thánh chủ cô cô, dáng vẻ giống nhau như đúc.
Nhớ ngày đó, hắn phụng lệnh Thánh đế xuất cung, lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không phải đã coi nàng thành Thánh chủ cô cô sao?
Tuy Thánh đế biết Thánh chủ cô cô đã qua đời, nhưng bởi vì quá mức nhớ nhung.
Cho nên, khi Thánh đế thấy được Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhận lầm Thượng Quan Ngưng Nguyệt là Thánh chủ cô cô, cũng ở trong dự liệu của hắn.
Bởi vì Nam Cung Tuyết Y nhắc nhở, từ nhớ nhung thành trạng thái đau khổ, Thánh đế chậm rãi tỉnh táo lại.
Hai mắt tràn đầy từ ái, nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế nhẹ nhàng nói ra từng câu từng chữ: “Nguyệt nhi, ta là ngoại công của con.”
Từ trước đến giờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt thông minh tuyệt đỉnh, há lại không hiểu ý của Thánh đế, là hy vọng nàng gọi ông ấy một tiếng ngoại công chứ?
Từ trong ánh mắt hiền từ của Thánh đế, cùng với hành động nhận sai vừa rồi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt có thể cảm thấy, Thánh đế rất thương mẫu thân.
Nhưng, nếu ông ấy thương mẫu thân, vì sao lại trăm phương ngàn kế, muốn chia rã phụ thân và mẫu thân chứ?
Chẳng lẽ......
Ở trong lòng Thánh đế, mặc dù ông ta rất thương mẫu thân, nhưng huyết thống của Linh cung cao quý, di@en*dyan(lee^qu.donnn) vẫn không thể hơn được hạnh phúc của mẫu thân sao?
Vừa nghĩ như vậy, hai chữ ngoại công này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật sự không gọi được.
“Thánh đế, trước tiên, ta đến đây, cám ơn ông đã dùng nước trà nhiệt tình đãi. Nhưng mà, ta tới quý đảo, cũng không phải vì uống trà. Trong Linh cung, có hai món vật, ta thật sự rất thích, hi vọng Thánh đế có thể đưa chúng cho ta.”
Tránh khỏi ánh mắt từ ái của Thánh đế, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu xuống, đầu ngón tay vẽ vòng trên miệng chén, lạnh nhạt nói ra từng câu từng chữ.
“Nếu Thánh đế nguyện ý bỏ thứ yêu thích, tất nhiên ta sẽ vô cùng cảm kích; nếu Thánh đế không muốn nguyện ý bỏ thứ yêu thích, chỉ sợ Huyết Tỳ Bà của ta và Lục Dao Cầm của Thánh đế, cũng chỉ có thể chung phổ một khúc rồi!”
Vốn định nghe ngoại tôn nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thiết gọi một tiếng “Ngoại công“. Kết quả......
Nghe được lời cũng nói ra từ trong miệng ngoại tôn nữ, nhưng lại vừa lạnh nhạt lại lạnh lẽo, còn thêm cả mười phần uy hiếp, trong lòng Thánh đế không khỏi thở dài.
Thánh đế hiểu rõ, bởi vì chuyện của ái nữ Ngọc Nhi, mới dẫn đến giờ khắc này, ngoại tôn nữ có hiểu lầm quá sâu với mình, oán hận cũng thật sự quá rõ.
Trong lòng Thánh đế thở dài, bởi vì thương cảm, nhất thời nói không ra lời, mở miệng trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, là Thánh quân Nam Cung Tuyết Y.
“Mẫu thân muội là cô cô của ta, cho dù muội không nhận vị ngoại công Thánh đế này, không nhận vị ca ca ta đây, dfienddn lieqiudoon ta vẫn muốn gọi muội một tiếng Nguyệt muội.”
Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên, lúc này đôi mắt Nam Cung Tuyết Y nhìn về phía gương mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“Nguyệt muội, muội muốn Thánh hoa và Thánh thảo, tuy là dược liệu cực kỳ quý giá của Linh cung, nhưng chỉ cần muội lên tiếng, Thánh đế nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đưa cho muội.”
Thánh hoa và Thánh thảo trân quý, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã biết rất rõ từ trong miệng Ngốc Bảo.
Vì vậy, nghe được Nam Cung Tuyết Y trả lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Nam Cung Tuyết Y, mày phượng không khỏi kinh ngạc nảy lên.
-- không thể nào?
Dễ dàng như vậy, là có thể lấy được Thánh hoa và Thánh thảo?
Xem nhẹ mày phượng nảy lên khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc, Nam Cung Tuyết Y bĩu môi, rồi khẽ thở dài nói ra hai chữ: “Chỉ là......”
-- hừ, quả nhiên có đoạn sau!
Nàng đã nói rồi, dược liệu Thánh hoa và Thánh thảo hiếm có, đối với Linh cung trân quý như thế, dienndnle,qu.y don Thánh đế há có thể rộng lượng như vậy chứ?
Sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, mắt ngọc ngầm lóe lên tia sáng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói: “Chỉ là cái gì? Đừng quanh co lòng vòng nói đi!”
“Thánh hoa và Thánh thảo, đang ở bên trong Thiên Linh điện của Thánh đế, nếu Nguyệt muội muốn ngay bây giờ, Thánh đế có thể giao cho Nguyệt muội ngay lập tức. Chỉ là, ta cảm thấy được việc cấp bách......”
“Nguyệt muội không nên chỉ lo lấy Thánh hoa và Thánh thảo, mà phải nhanh chóng giải quyết mối nguy Linh Tuyền khô cạn. Dù sao, cách ngày Linh Tuyền khô cạn, đã chưa tới một tháng!”
“Ngươi nói cái gì, giải quyết mối nguy Linh Tuyền khô cạn? Tại sao Linh Tuyền lại khô cạn? Còn có......”
Ngón trỏ phải đưa ra chỉ về phía bản thân, đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiêng, trong nhát mắt đôi mắt ngọc tràn đầy tia nghi ngờ.
“ Linh Tuyền, không phải là Thánh thủy mà người Linh cung các ngươi đều phải uống mỗi ngày sao? Thánh thủy của các ngươi sắp khô cạn, dieendaanleequuydonn vì sao bản thân không nghĩ cách giải quyết, mà phải chờ ta giải quyết chứ?”
Nghe được nhiều vấn đề đáng nghi hoặc liên tiếp, từ trong miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giống như có một loại cảm giác như sóng vỡ đê trào ra.
Bỗng chốc quay đầu, khóe miệng Nam Cung Tuyết Y co giật liên hồi, nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân đang cúi đầu yên lặng uống trà ở bên phải đại sảnh.
“Thiên... Thiên Cơ lão nhân, chuyện Linh Tuyền khô cạn, cùng với kiếp số mà nó sinh ra, ngài còn không chưa nói... nói cho Nguyệt muội sao?”