Thiên Cơ lão nhân nháy mắt, bưng một chén trà đi tới, đi theo phía sau tam bảo bảo đang lòng vòng: “Nộ nhi, nước trà rất thơm đó, có uống một ngụm hay không?”
Cây kéo dài màu bạc bỗng chốc vung lên, “xoẹt” cắt đứt một cành cây nhỏ, tam bảo bảo cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Nộ nhi không uống trà, Nộ nhi muốn tỉa lá!”
“Vậy......xíu mại mà mẫu thân và phụ thân con ăn rất thơm đó, có muốn Thiên Cơ gia gia lấy cho con một miếng không?”
Vẻ mặt Thiên Cơ lão nhân mang nụ cười lấy lòng, lại rước lấy tam bảo bảo tức giận trừng mắt.
“Thiên Cơ gia gia, nếu người cảm thấy nhàm chán, thì đi tìm đại ca, nhị tỷ hoặc tiểu muội nói chuyện, Die nd da nl e q uu ydo n đừng quấn Nộ nhi nói chuyện, sẽ ảnh hưởng đến việc Nộ nhi tỉa lá.”
“Được, được,được, Thiên Cơ gia gia không quấn Nộ nhi nói chuyện, nhưng mà......”
Khóe miệng giật giật, Thiên Cơ lão nhân hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Trước khi Thiên Cơ gia gia tìm đồ tôn khác nói chuyện, Nộ nhi có thể nói cho Thiên Cơ gia gia biết, vì sao con phải tỉa lá không?”
Cây kéo dài màu bạc vừa vung lên, “xoẹt” cắt bay ba chiếc lá xanh, tam bảo bảo nói: “Nộ nhi thích đồ xinh đẹp, dánh vẻ những cành lá này quá xấu rồi, sửa lại một chút mới đẹp!”
-- vấn đề là, cái đó......
Khụ khụ khụ, Nộ nhi à, gốc cây cành lá rậm rập này, cũng sắp bị con cắt trụi hết rồi!
Chẳng lẽ, trong mắt và trong lòng con, cái cây trụi lá mới đẹp sao?
Sau sống lưng từng đợt gió lạnh thổi lên, từng giọt mồ hôi ở trên trán nhỏ xuống, dieendaanleequuydonn cảm xúc của Thiên Cơ lão nhân vô cùng ngổn ngang, từ đầu đến chân đều co giật cách xa tam bảo bảo.
Tìm ai nói chuyện phiếm đây?
Tiếu nhi? Không thể tìm Tiếu nhi, Tiếu nhi sẽ lột sạch lông gà trên người của hắn ra!
Thụy Nhi? Cũng không thể tìm Thụy Nhi! Thụy Nhi đã thành thần ngủ luôn rồi, trừ ngủ vẫn là ngủ, nếu tìm bé nói chuyện phiếm, đoán chừng mình cũng sẽ ngủ theo luôn!
Đúng rồi, tìm Băng Nhi!
Tiểu bảo bảo ngồi bên chiếc bàn dài, vùi đầu nghiên cứu độc dược, Thiên Cơ lão nhân nghiêng đầu nói: “Băng Nhi, nước trà rất thơm, có muốn uống một ngụm không?”
“Không!”
“Vậy...... xíu mại mà mẫu thân và phụ thân con ăn rất thơm đó, có muốn Thiên Cơ gia gia lấy cho con một miếng không?”
“Không!”
“Băng Nhi à, nói cho Thiên Cơ gia gia biết, da.nlze.qu;ydo/nn vì sao con vẫn luôn nhìn chằm chằm viên thuốc độc đó?”
“Chơi!”
-- chơi?
Con chơi với độc được sao? Con đâu có chơi đâu! Con chỉ cúi đầu, nhìn chằm chằm từng viên độc dược giống như nhìn kẻ thù diệt nhà mình vậy?
Được rồi, con đúng hết!
Nếu con cho rằng dùng vẻ mặt lạnh băng đưa mắt nhìn chằm chằm viên độc dược, chính là đang chơi đùa với viên độc dược, vậy ta cứ coi như nó là một kiểu chơi nổi bật vậy!
“Như vậy...... Băng Nhi đồ tôn à, Thiên Cơ gia gia và con cùng nhìn chằm chằm viên độc dược, không đúng, là cùng con chơi với độc dược, có được không?”
“Không!”
Tam đồ tôn Nộ nhi bận tỉa cành lá, không chịu nói chuyện phiếm với mình.
Ngược lại tiểu đồ tôn Băng Nhi chịu nói chuyện phiếm với mình, nhưng mà, tiểu đồ tôn này vĩnh viễn chỉ có trả lời một chữ, dinendian.lơqid]on trò chuyện với không trò chuyện thì có gì khác nhau?
Giống như một con gà trống bị đánh bại, Thiên Cơ lão nhân hoàn toàn thua đồ tôn của mình, ủ rũ cúi đầu trở về chỗ ngồi, một mình ngắm nghía bím tóc của mình.
Thiên Cơ lão nhân trở về chỗ ngồi không lâu --
Hậu táng thi thể nhuộm máu của hai mươi mấy vị trưởng lão bị Nam Cung Liệt đoạt mất tính mạng xong, Nam Cung Tuyết Y và Thánh đế Nam Cung Ngạo Nhật bước vào bên trong sảnh phòng ăn.
Dong nhân sâm, rễ giống như nhân sâm.
Hình dáng của cây dong nhân sâm, giống như một người nhìn về nơi xa, cành đẹp, rễ đẹp, lá đẹp mang ý tao nhã, khiến người ta nhìn thấy mà tuyệt vời.
Chỉ là......
Nam Cung Ngạo Nhật bước vào sảnh phòng ăn, trên trán nổi đầy vạch đen nhìn chỗ người nào đó.
Chỗ đó, tam bảo bảo đang vung cây kéo dài màu bạc, vòng quanh chậu cây dong nhân sâm, Dieenndkdan/leeequhydonnn cắt tỉa trụi chậu cây dong nhân sâm mà Nam Cung Ngạo Nhật yêu thích.
-- khụ, Nộ nhi có thù oán với cây dong nhân sâm đó sao?
Trong lòng co giật nói thầm xong, Nam Cung Ngạo Nhật dời bước đến trước bàn ăn, mở miệng nói: “Nguyệt nhi, Diễm, đã triệu người xong, các bảo bảo có thể lên đường, giải trừ kiếp đau khổ và tử kiếp ngàn năm của Linh cung rồi!”
Nam Cung Ngạo Nhật vừa dứt lời, Phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng vừa lúc dùng bữa sáng xong.
Đứng lên, dời bước đến bên cạnh tiểu bảo bảo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu nói: “Băng Nhi, mẫu thân thu viên thuốc trước, sau đó lại xem sau có được không?”
Nhìn thấy tiểu bảo bảo gật đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lướt qua chiếc bàn dài, thu tất cả viên độc dược vào trong tay áo, sau đó dắt tay tiểu bảo bảo.
Còn Hiên Viên Diễm, đi đến bên cạnh tam bảo bảo, khóe mắt giật giật nói: “Nộ nhi à, cái cây này cũng sắp bị tỉa thành cái cây xơ xác rồi, con cũng nên bỏ kéo xuống đi chứ?”
Khẽ ném bỏ cây kéo trên đất, tam bảo bảo chống nạnh, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, giận nói: “Phụ thân, di@en*dyan(lee^qu.donnn) một phen tâm huyết của người ta, sao người lại có thể hạ thấp chứ?”
“Được, được, được, phụ thân sai rồi.”
Dắt tay nhỏ của tam bảo bảo, Hiên Viên Diễm trái với lương tâm ca ngợi nói: “Bản lĩnh tỉa cây của Nộ nhi thật đúng là đạt tới đỉnh cao, nhìn từng dãy cây này được tỉa thật đẹp đó, quả thật đẹp đến không còn từ gì để hình dung nữa!”
Sau lưng Hiên Viên Diễm --
Một đám người đứng dậy từ trên ghế gỗ lim chạm trổ hoa, đồng thời cúi đầu xuống, trong lòng nén cười âm thầm nói: Đúng vậy, đúng vậy, xác thực không còn từ gì để hình dung!
Người ta nhánh dài cắt ngắn, cành rậm cắt thưa, để bảo đảm cây có hình dáng đẹp tao nhã, nó thì ngược lại được, trực tiếp cắt trụi cây.
Tam bảo bảo ngẩng mặt lên, kiêu ngạo “hừ hừ” thành tiếng, mọi người hoặc kề vai, hoặc kề lưng rời khỏi sảnh phòng ăn, dfienddn lieqiudoon đi đến đảo ngoài Linh cung......
Người Linh cung, cộng lại hơn năm vạn.
Mà trong đảo Linh cung, trăm ngàn năm tới nay vẫn là nơi cho các hộ pháp, và người trên hộ pháp ở.
Vì vậy, nhân số bên trong đảo ước chừng ba nghìn, còn lại hơn bốn vạn người Linh cung, đều ở bên bên ngoài đảo, bên ngoài đảo lớn hơn gấp mấy lần bên trong đảo.
Ba nghìn người đi đến ngoài đảo, nhất định sẽ dễ dàng hơn bốn vạn người cùng tiến vào bên trong đảo rất nhiều.
Cho nên, vì hóa giải tai họa ngầm mang tới tai ương đau khổ, dienndnle,qu.y don tử kiếp của linh lực, Nam Cung Ngạo Nhật đã tề tụ tất cả người Linh cung ở ngoài đảo.
Ngoài đảo --
Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, giữa hai cây cầu trúc hình vòm tràn đầy vẻ lịch sự tao nhã, là một bãi đất trống rộng rãi rải đá cuội trắng xóa.
Trên đất trống, năm vạn người Linh cung xếp hàng ngang, đang lặng yên chờ đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến.
Bí mật mà Linh cung giấu giếm ngàn năm qua, hôm nay năm vạn người Linh cung đều biết được. Nhưng, làm gió mát nhẹ nhàng thổi lất phất, trên gương mặt năm vạn người Linh cung, cũng không có chút kinh hoảng nào.
Bởi vì, bọn họ đã từ trong miệng Thánh đế biết được, tai ương đau khổ và họa tử kiếp, bốn bảo bảo của nhi nữ Thánh chủ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sẽ vận chuyển năng lượng thần ngọc hóa giải hoàn toàn.
Hai khắc sau --
Vạt áo đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi bay theo gió, đi qua một cây cầu tre, tới bãi đất trống rộng rãi rải đá cuội.
Đám người Hiên Viên Diễm, Thiên Cơ lão nhân, Vô Ngân không phải là người có linh lực, Die nd da nl e q uu ydo n tất nhiên không cần gia nhập vào đội ngũ khổng lồ đó, bọn họ ôm cánh tay đứng ở một bên.
Đợi đến khi ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Ngạo Nhật và Nam Cung Tuyết Y, đứng phía trước đội ngũ, bốn bảo bảo đứng xếp hàng ngang đứng đối diện đội ngũ.
Lòng bàn tay đưa lên trời xanh, toàn thân các bảo bảo lưu chuyển tia sáng.
Ánh sáng như khiến mặt trời ảm đạm, lấy tốc độ nhanh như điện chớp khuếch tán, hoàn toàn bao phủ thân thể tất cả người có linh lực ở phía đối diện các bảo bảo.
Ánh sáng vào cơ thể, giống như gió xuân ấm áp, tẩy sạch phế phủ cho tất cả người có linh lực......
Thời gian nửa chén trà trôi qua --
Ánh sáng thu nhỏ lại, rời khỏi thân thể người có linh lực, bay trở về trong lòng bàn tay các bảo bảo.
Tai ương đau khổ và họa tử kiếp mới vừa hóa giải, nhị bảo bảo Hiên Viên Thụy Nhi thả lỏng bàn tay, lập tức chay như bay đến trước mặt Hiên Viên Diễm, dieendaanleequuydonn giọng điệu ngọt ngào mềm mại nói: “Phụ thân ôm ôm!”
Khóe miệng giật giật, Hiên Viên Diễm giang hai tay ra, biết hắn nhị nữ nhi lại muốn ngủ rồi.
Quả nhiên, Hiên Viên Diễm mới vừa ôm lấy nhị bảo bảo, nhị bảo bảo coi lồng ngực của Hiên Viên Diễm làm giường ấm, coi đầu vai Hiên Viên Diễm làm gối ấm, bằng tốc độ nhanh nhất tiến vào mộng đẹp.
Trừ hai người Nam Cung Ngạo Nhật và Nam Cung Tuyết Y ra, năm vạn người có linh lực đã được giải trừ tai ương đau khổ, họa tử kiếp, đều đồng loạt quỳ một gối xuống đất.
Năm vạn người có linh lực khom eo, đầu cung kính cúi xuống, dâng lễ nghĩ tạ ơn cao nhất Linh cung với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và ba bảo bảo khác.
Đợi đến khi năm vạn người có linh lực khấu tạ xong, lần lượt rời khỏi bãi đất trống rộng rãi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo hai tay Nam Cung Ngạo Nhật, dịu dàng hỏi: “Ngoại công, Nguyệt nhi xin người một chiếc thuyền, vậy đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Chuẩn bị xong hết rồi! Có điều......”
Mí mắt buông xuống, Nam Cung Ngạo Nhật nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Nguyệt nhi, vẫn ở lâu thêm mấy ngày đi? Thật sự ngoại công không bỏ được muội!”
Mặc dù Hiên Viên Diễm không nói, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại biết rõ, căn bệnh quái lạ của mẫu phi Hiên Viên Diễm, Dieenndkdan/leeequhydonnn chỉ cần một ngày không chữa khỏi, trong lòng Hiên Viên Diễm vẫn có có ưu sầu.
Vì vậy, đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà trước khi hóa giải kiếp số của Linh cung, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã nói cho Nam Cung Ngạo Nhật biết, một khi kiếp số được giải trừ, nàng muốn từ giã trở về Long Diệu hoàng triều.
Mị hoặc nở nụ cười, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: “Ngoại công, Nguyệt nhi đồng ý với người, cứ nửa năm sẽ mang theo phu quân và bảo bảo, hồi Linh cung bồi người một thời gian được không?”