Đặc Công Tà Phi

Chương 304: Chương 304: Sợ bóng sợ gió




Nhanh chóng hạ xuống, đụng mặt với Hiên Viên Diễm, lỗ mũi Vô Ngân cũng bị đụng đau, đưa tay xoa nhẹ chóp mũi ửng đỏ.

Ngay sau đó, Vô Ngân dựa lưng vào khung cửa, bày ra một gương mặt xinh đẹp, ưu sầu lo lắng không còn sót lại chút gì, tựa như nắng ấm rực rỡ ngày xuân lại xuất hiện.

Cánh tay lười biếng bắt chéo, Vô Ngân tự nhiên cười nói.

“Diễm à, ngươi vội vàng muốn gặp tân nương, chúng ta hoàn toàn hiểu. Có điều, những người dự lễ như chúng ta còn chưa náo đủ đâu, ngươi liền bỏ lại chúng ta đi gặp tân nương, như vậy dường như rất mất hứng đó?”

Không keo kiệt chút nào đưa ánh mắt “ngươi rất cần ăn đòn” cho Vô Ngân, Hiên Viên Diễm nhíu mày: “Còn muốn chơi?”

“Không được lão đầu cho phép, ngươi lại muốn chuồn đi sao?”

Trong miệng Thiên Cơ lão nhân khó chịu kêu la, lôi cánh tay Hiên Viên Diễm, kéo đến trước một cái ghế, ấn Hiên Viên Diễm ngồi xuống.

Hai tay chống eo, giọng Thiên Cơ lão nhân mang theo “uy hiếp” nói: “Cẩn thận lão đầu giấu Nguyệt oa nhi đi, để ngươi cả đời cũng không thấy được!”

Bên trong đại sảnh --

Cả đám trưởng lão Cái Bang say khướt, hoặc bốn tay trải ra nằm vật dưới gầm bàn, hoặc thân thể co rúc ôm chân ghế, hoặc lưng dựa vào vách tường ôm vò rượu, toàn bộ đều vang tiếng ngáy ngủ ngon lành.

Ngân Lang và Thanh Báo vẫn còn ở trạng thái tỉnh táo, đưa phụ thân của Bắc Dực hầu Tiêu Hàn, phụ thân của Thương Nguyệt hầu Dạ Dật Phong, Tây Thần hầu Tư Đồ Vũ và mẫu thân vào trong phòng khách nghỉ ngơi.

Về phần ba người Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, đang ngồi vây quanh một cái bàn gỗ lim ở góc tường, tay trái ném từng hạt đậu phộng vào trong miệng, tay phải nốc từng ngụm rượu, nhẹ giọng cười nói trò chuyện.

Khi thấy Hiên Viên Diễm bị Thiên Cơ lão nhân mạnh mẽ ấn ngồi trên ghế, ba người làm như không thấy, không chút nào chuẩn bị giải cứu Hiên Viên Diễm.

“Này, lão đầu, người đừng quá đáng thế chứ?”

Không chút nào yếu thế, hai tay chống nạnh, Hiên Viên Diễm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiên Cơ lão nhân: da.nlze.qu;ydo/nn “Nào có ai làm sư phụ như người chứ, đêm tân hôn không để cho đồ đệ gặp tân nương tử, dường như không chuốc say đồ đệ thì quyết không bỏ qua vậy?”

“A a, lên tiếng dạy dỗ sư phụ hả?”

Một hồi gió giật bỗng chốc nổi lên cuồn cuộn, bàn tay duỗi ra, Thiên Cơ lão nhân thi triển công phu cách không lấy vật, lấy một cái ghế đến đặt phía sau.

Đặt mông ngồi trên ghế dựa, trừng mắt nhìn Hiên Viên Diễm ở đối diện.

Đưa chân phải chống lên ghế, Thiên Cơ lão nhân vuốt râu mà nói: “Đồ nhi bất hiếu như thế, Vô Ngân ngươi nói đi, nếu sư phụ ngươi gặp phải chuyện này, sẽ trừng phạt như thế nào?”

“Cái này sao......”

Nện bước chân nhàn nhã, vẻ mặt sáng rực đến sau lưng Thiên Cơ lão nhân.

Coi như không thấy ánh mắt Hiên Viên Diễm như đao kiếm, Vô Ngân hơi nhún vai nói: “Phạt nhẹ, úp mặt vào tường sám hối ba năm; phạt nặng, trục xuất khỏi sư môn!”

“Hoặc là, tiếp tục bồi lão đầu uống rượu, cho đến khi lão đầu tận hứng; hoặc là, bị lão đầu trục xuất khỏi sư môn, từ đó thầy trò ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Đầu ngẩng lên nhìn xà nhà phía trên, ngón trỏ phải chỉ vào lồng ngực Hiên Viên Diễm, Thiên Cơ lão nhân hừ lạnh nói: “Tiểu tử thúi, ngươi lựa chọn đi?”

Nhìn trên đỉnh đầu, một đoàn quạ đen bay qua.

Hiên Viên Diễm ngổn ngang trong gió, mắt giật giật, khóe môi co quắp nói: “Lão đầu, lại chơi lớn như vậy? Được, xem như người lợi hại, Diễm tiểu tử uống với người đến tận hứng luôn!”

Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, bóng dáng Vô Ngân chợt phi lên, lập tức đặt năm vò rượu lớn bên cạnh chỗ ghế Thiên Cơ lão nhân và Hiên Viên Diễm ngồi.

“Hi hi hi, Diễm tiểu tử, lão đầu đã rất lâu không dùng tửu quyền Cái Bang rồi. Đến đây......”

Âm mưu lôi kéo Hiên Viên Diễm được như ý, Thiên Cơ lão nhân tất nhiên cũng mặt mày hớn hở: “Hai thầy trò ta vừa dùng tửu quyền, vừa uống rượu ngon, như vậy mới có thể chơi tận hứng!”

Dở khóc dở cười lắc đầu, Hiên Viên Diễm kéo chòm râu Thiên Cơ lão nhân, mở miệng nói: “Được được được, chỉ cần soái lão đầu vui vẻ, muốn thế nào cũng được!”

Hai chân khom lại đặt trên ghế, hai cánh tay Thiên Cơ lão nhân quơ múa mà nói: “Người trong giang hồ à, không thể bỏ rượu; người trôi nổi trong giang hồ à, làm sao mà có thể không uống!”

Hai chân cũng để trên ghế, Hiên Viên Diễm xoa bóp mặt Thiên Cơ lão nhân: “Tình cảm của ta và người nhạt nhẽo, tùy tiện liếm liếm (???); tình cảm của ta và người sâu đậm, ngẩng đầu uống một hớp; tình cảm của ta và người lạnh nhạt, hoàn toàn không uống; tình cảm của ta và người thắm thiết, phải uống đủ!”

Bàn tay bỗng chốc lướt qua, lấy một vò rượu đầy, Thiên Cơ lão nhân mở miệng cười nói: “Một vò hai vò không tính là rượu, ba vò bốn vò súc miệng.”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa qua, giữ chặt lấy vò rượu đầy, Hiên Viên Diễm trợn mắt mà nói: “Năm vò sáu vò theo họng mà đi, bảy vò tám vò vẫn có thể gào”

“Chín vò mười vò......”

(nói chung là hai người này đang đọc bài gì đó về rượu, nhưng mà thật sự mình không thể hiểu nó nói gì, nên edit đại luôn, mong mọi người thứ lỗi)

Từng vò rượu ngon, bị Thiên Cơ lão nhân và Hiên Viên Diễm đưa vào bụng, chỗ góc đại sảnh, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong hé miệng cười đứng lên.

Bọn họ tay trái nhặt đậu phộng, tay phải giơ lên một bầu rượu ngọc, đứng thẳng ở sau lưng Thiên Cơ lão nhân, trợ hứng cho Thiên Cơ lão nhân và Hiên Viên Diễm.

Bỏ vẻ mặt chứa nụ cười nắng ấm đi, kì thực trong lòng Vô Ngân đang chống chất nỗi sầu lo, biết giờ khắc này nguyên nhân thực sự việc Thiên Cơ lão nhân quấn Hiên Viên Diễm uống rượu cũng không phải là ồn ào muốn chơi đùa.

Ba người Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, và Hiên Viên Diễm đều có ý nghĩ giống nhau.

Bọn họ đều cho là, bản tính thích chơi đùa của Thiên Cơ lão nhân không thay đổi, biết Hiên Viên Diễm vội vã muốn gặp Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho nên liền cố ý không hiểu phong tình, quấn không để Hiên Viên Diễm đi, muốn “hành hạ” Hiên Viên Diễm một phen......

Nửa canh giờ trôi qua --

Thay vì nói Thiên Cơ lão nhân xuống tay lưu tình, rốt cuộc bỏ qua cho Hiên Viên Diễm.

Chẳng bằng nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân ở tân phòng, đã vận chuyển thất thải linh lực xong, Thiên Cơ lão nhân không cần quấn Hiên Viên Diễm nữa.

Vung tay lên, Thiên Cơ lão nhân mở mắt nói: “Được rồi! Uống cũng uống đủ rồi, vui cũng vui vẻ đủ rồi, soái lão đầu khéo hiểu lòng người, cũng nên để Diễm tiểu tử tìm tân nương tử thôi.”

-- chuốc hắn say đến choáng váng như vậy, hai mắt tỏa đầy sao, gần như sắp ngất rồi? Gì, còn nói khéo hiểu lòng người?

Gương mặt Hiên Viên Diễm đỏ ửng, ngón tay nhéo mũi Thiên Cơ lão nhân, khóe miệng co giật nói: “Đúng vậy, soái lão đầu thật rất hiểu lòng người!”

Dứt lời, bóng dáng Hiên Viên Diễm như sao băng chợt lóe, vừa vận khí bức rượu ra bên ngoài cơ thể, vừa nhanh chóng bay về phía tân phòng.

Cười nhìn lướt qua bóng lưng Hiên Viên Diễm, Thiên Cơ lão nhân “chậc, chậc” mấy tiếng, nhỏ giọng cười nói: dfienddn lieqiudoon “Đi, các tiểu tử, cùng lão đầu xem kịch vui đi!”

Khuỷu tay chạm vào Thiên Cơ lão nhân, Hiên Viên Ly chớp chớp mắt, vẻ mặt tò mò hỏi: “Này, soái lão đầu, xem trò hay gì thế?”

Thần bí hề hề cười một tiếng, soái lão đầu nhếch miệng nói: “Đi theo lão đầu là được rồi, dù sao là kịch hay vô cùng đặc sắc, không xem tuyệt đối hối hận đấy!”

Ngay sau đó, vang lên mấy tiếng “vèo vèo vèo”.

Bóng dáng Thiên Cơ lão nhân bay phía trước, ngay sau đó là bóng dáng bốn người Hiên Viên Ly, năm người lao ra cửa đại sảnh, lặng lẽ chạy tới tân phòng......

Bên trong tân phòng đầy nến mừng xinh đẹp dao động, tỏa ra không khí ấm áp --

Vận chuyển thất thải linh lực xong, Die nd da nl e q uu ydo n lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng phủ lên bụng, đang ngồi trên một cái ghế buộc lụa đỏ.

Đối diện cái ghế, là bàn gỗ lim dán chữ song hỷ.

Trên mặt bàn dán chữ song hỷ, là hai cái ly vàng khắc hoa văn uyên ương hỉ thúy (uyên ương nghịch nước) tỏa ánh sáng rực rỡ.

Vô số sợi dây nhiều màu rực rỡ bện thành đồng tâm kết, hai đầu đồng tâm kết lại buộc vào chân ly uyên ương hỉ thúy.

Hai tiếng “kẽo kẹt” lay động, cửa tân phòng treo đầy lụa đỏ, được Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng đẩy ra, lại được Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng quan khép lại.

“Nguyệt nhi, chờ sốt ruột rồi phải không?”

Vẻ mặt áy náy cười một tiếng, đôi mắt Hiên Viên Diễm lưu luyến thâm tình, mở miệng dịu dàng nói, đồng thời dời bước chạy đến chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Trong lòng biết rõ, nếu không phải có gì xảy ra ngoài ý muốn, tất nhiên lúc này Hiên Viên Diễm mới xuất hiện.

Vì vậy, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không trả lời, chỉ hơi lắc đầu, mắt đẹp cười nhìn Hiên Viên Diễm.

Ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khuỷu tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng.

Gương mặt nở rộ nụ cười hạnh phúc, trong mắt Hiên Viêm Diễm tràn đầy ngọt ngào, môi ấm hôn sâu lên má Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên cười, đôi môi đỏ hồng môi mê người cong lên, bưng lên một cái ly vàng khắc uyên ương hỉ thúy, đưa tới trước mặt Hiên Viên Diễm.

Không cần nói cũng biết, Hiên Viên Diễm ngừng cười, cũng bưng lên một cái ly vàng khắc uyên ương hỉ thúy khác, cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm lễ giao bôi.

Giữa chân ly và chân ly, đồng tâm kết khẽ rung động, dường như đang yên lặng chúc phúc, chúc phúc đôi tình nhân hòa làm một thể, vĩnh viễn không chia cách.

Rượu hợp cẩn tràn ngập vị ngọt, hơi xao động trong ly, dường như đang thành khẩn chúc phúc, chúc phúc đôi phu thê vĩnh viễn không chia cách, đầu bạc đến già.

“Ah......”

Hiên Viên Diễm ngẩng đầu uống cạn rượu hợp cẩn, nhìn thấy ái thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ nhàn nhạt nhấp một miếng rượu hợp cẩn, không khỏi kinh ngạc chớp chớp mắt.

Đầu hơi nghiêng, Hiên Viên Diễm mở miệng cười hỏi: “Nguyệt nhi, không phải tửu lượng của nàng rất tốt sao, sao còn chưa uống rượu hợp cẩn xong vậy?”

Lấy ra ly rượu trong tay Hiên Viên Diễm, kể cả ly rượu trong tay của chính mình, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ đưa tay che lấy bụng.

Còn chưa đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng giải thích, sắc mặt Hiên Viên Diễm đột ngột thay đổi.

Hai mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng Hiên Viên Diễm đầy hoảng sợ rung động nói: “Nguyệt nhi, thân thể của nàng không thoải mái sao?”

Biết Hiên Viên Diễm hiểu sai ý, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vội vàng vuốt vuốt ngực Hiên Viên Diễm, cười cười đáp: “Diễm, ta không sao, chàng đừng sợ!”

“Nàng đã từng nói, nàng “ ngàn chén không say “, nhưng vừa rồi nàng chỉ uống ít rượu như vậy, thậm chí còn che bụng của mình?”

Ngay cả Hiên Viên Diễm cho dù núi lớn đè xuống, cũng có thể bình chân như vại, chỉ sợ cũng chỉ có Thượng Quan Ngưng Nguyệt gặp chuyện, mới có thể tâm hoảng ý loạn như thế.

Lông mày nhíu chặt, khẩn trương nuốt nước miếng, trán Hiên Viên Diễm thấm đổ mồ hôi lạnh mà nói: “Nhất định là thân thể nàng có việc gì, không cho gạt ta, nói cho ta biết thân thể có chỗ nào không thoải mái?”

“Đại ngốc, sợ chàng đấy!”

Nâng tay lên, xoa xoa mồ hôi trên trán Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi anh đào, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

“Uống nhiều rượu không có lợi với bảo bảo, vì để bảo bảo khỏe mạnh, cho dù là rượu hợp cẩn ngụ ý cát tường, Nguyệt nhi cũng chỉ nên ít uống thôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.