Đặc Công Tà Phi

Chương 174: Chương 174: Sóng to gió lớn






Trời xanh không mây, chiếu rọi cảnh sắc tươi đẹp. Gió buổi sớm nhẹ nhàng phe phẩy, lượn quanh trên đám mây trắng viền vàng chói mắt, tựa như một đám tiểu tinh linh đáng yêu hoạt bát, muôn hình vạn trạng chơi đùa ở giữa màn trời xanh thẳm.

Giờ này thường ngày, trên các phố lớn ngõ nhỏ kéo dài ngang dọc trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc --

Trong các cửa hàng bột nước son, cửa hàng đồ trang sức, cửa hàng đồ cổ tranh chữ, gấm tơ lụa trang nối tiếp nhau san sát, sắc mặt tiểu nhị chiêu bài tràn đầy tươi cười, đã sớm đảm nhiệm tiếp xúc đối với mọi người, lách qua đám dân chúng Thương Nguyệt quốc chật chội, nhiệt tình triển khai thét to mời chào vô cùng.

Nhưng mà, một sáng tinh mơ hôm nay, toàn bộ các môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, nghe được một sự kiện kinh hồn kia, lại khiến trên các phố lớn ngõ nhỏ kéo dài ngang dọc trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, yên tĩnh đến thanh âm lá rụng cũng có thể nghe thấy.

Đám dân chúng bình dân Thương Nguyệt quốc, người người đều không bước chân ra khỏi nhà, cửa lớn nhà nào cũng đóng chặt. Trên các phố lớn ngõ nhỏ kéo dài ngang dọc, cửa hàng hai bên tường chanh ngói tím đón gió cao ngất, cũng không có một cánh cửa hàng nào rộng mở.

Bởi vậy có thể thấy được, một sáng tinh mơ hôm nay, toàn bộ các môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, nghe được một sự kiện kinh hồn kia, giống như ôn dịch vô cùng kinh khủng, nhanh chóng lan rộng ở khắp các ngõ ngách tại Thương Nguyệt quốc.

Giờ khắc này, ánh mặt trời tuy rằng rực rỡ diễm lệ, gió buổi sớm cũng dịu dàng ấm áp.

Nhưng lãnh thổ Thương Nguyệt quốc vô cùng rộng lớn, lại phát ra màu sắc thê lương giống như tro tàn. Không khí chậm rãi di động trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, lại chứa đầy hàn khí khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Một sáng tinh mơ hôm nay, toàn bộ các môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, không có một môn phái nào bị huyết tẩy, cũng không có bất kì một chưởng môn hoặc đệ tử, bị " người Sinh Tử Môn " câu hồn đoạt mạng, bởi vì " người Sinh Tử Môn " vốn không có xuất hiện.

Theo lý mà nói, nếu " người Sinh Tử Môn " không xuất hiện, trong các môn phái lớn nhỏ Thương Nguyệt quốc, trong lòng các chưởng môn và chúng đệ tử nên cảm thấy may mắn vì tính mạng có thể bảo tồn mới đúng.

Vậy mà, tình hình lại không phải như thế. Trong các môn phái lớn nhỏ Thương Nguyệt quốc, các chưởng môn và chúng đệ tử, so với lúc trước nhận được"Mộc bài hắc bạch Sinh Tử lệnh" cảnh cáo thị uy, lại càng thêm sợ hãi và bất an.

Tuy rằng bọn họ không bị " người Sinh Tử Môn " tàn nhẫn câu hồn lấy mạng, nhưng linh hồn và thân thể bọn họ cũng chịu đủ tàn phá chà đạp, tinh thần gần như sụp đổ tan rã hoàn toàn.

Không khí yên tĩnh áp lực đáng sợ như thế, cũng không biết duy trì bao lâu, bỗng nhiên --

Trên đường cái nào đó ở đế đô Thương Nguyệt quốc, một thanh âm chạy dồn dập lại trầm trọng vang lên. Một gã nam tử trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt sợ hãi vọt tới một cửa hàng lương thực.

"Triệu chưởng quỹ, là ta, Ngô lão tam cuối phố Nam La, ta muốn mua gạo."

Cửa lớn cửa hàng lương thực đóng chặt, bị nam tử trung niên tự xưng là Ngô lão tam nhẹ nhàng gõ. Miệng đồng thời nhỏ giọng kêu chưởng quỹ cửa hàng lương thực, hai con mắt nam tử trung niên tràn đầy khí sắc sợ hãi, không ngừng nhìn quét về phía sau mình, cùng với hai bên trái phải đường cái.

Nhìn cử chỉ bây giờ của nam tử trung niên này, chỗ nào giống như đến cửa hàng lương thực mua gạo. Nếu không chú ý đến hai con mắt tràn đầy khí sắc sợ hãi, còn tưởng rằng hắn đến cửa hàng lương thực trộm gạo đấy.

Cửa lớn vốn đóng chặt, bị Triệu chưởng quỹ trong cửa hàng lương thực, từ bên trong nhẹ đẩy ra một cái khe hở nhỏ.

Đầu ló ra ngoài cửa lớn dò xét, hai con mắt nhìn tới hai bên ngã tư đường, rất nhanh nhìn quét một chút, Triệu chưởng quỹ kéo cửa lớn ra nhiều một chút, trong môi phun ra thanh âm run run sợ hãi: " Tiến vào nhanh lên!"

Nhìn cử chỉ bây giờ của Triệu chưởng quỹ, chỗ nào giống như chủ cửa hàng lương thực, ngược lại giống như kẻ cướp đột nhập cửa hàng lương thực trộm cướp, bởi vì không thể một mình hoàn thành công việc khuân vác, đang gọi đồng bọn ở vào bên trong đấy.

Nói xong, tay Triệu chưởng quỹ kéo cánh tay Ngô lão tam, trong nháy mắt túm lấy Ngô lão tam vào trong cửa hàng mua gạo, cửa lớn cửa hàng lương thực kẽo kẹt một tiếng đóng kín cửa lại.

Mất thời gian nửa chung trà, cửa lớn cửa hàng lương thực lại bị Triệu chưởng quỹ đẩy ra. Ngô lão tam vác trên vai một túi gạo lớn, sau khi đuổi ra khỏi cửa hàng lương thực, Triệu chưởng quỹ "Phanh" một tiếng đóng cửa lớn lại.

Dường như đối với Triệu chưởng quỹ mà nói, bên ngoài cửa hàng lương thực tràn ngập không khí âm trầm, giống như một thanh đao vô hình sắc bén, bất cứ lúc nào cũng sẽ bay vụt vào trong cửa hàng lương thực, tàn nhẫn cắt từng miếng từng miếng thịt trên người hắn.

Ngay lúc Triệu chưởng quỹ đóng kín cửa hàng lương thực lại trong nháy mắt, trong lòng Ngô lão tam dứt khoát niệm a di đà phật, khẩn cầu phật tổ từ bi phù hộ, giống như chạy trối chết sải bước đi nhanh, vác một túi chứa đầy gạo, chạy như điên tới nơi ở của mình.

Dường như đối với Ngô lão tam mà nói, giống như ánh sáng chiếu đến trên người hắn, căn bản không phải từng đợt từng đợt ấm áp vàng rực, mà từng cái lạnh lẽo vô cùng, khiến hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ đi đời nhà ma hồn xiêu phách lạc.

Nếu không phải hôm nay trong nhà hết lương thực, hắn và vợ con từng người lại thật sự gay go đói khát thống khổ, hắn tuyệt đối sẽ không run sợ trong lòng mà ra cửa, chạy tới cửa hàng lương thực mua gạo. Trời mới biết, hắn ra cửa mua gạo một hồi như vậy, ít nhất sẽ chết sớm mười năm a!

Từ lúc Ngô lão tam mua gạo sợ hãi chạy đi, giờ đây trên phố các cửa hàng gạch tím chạm trổ, lại một lần nữa bị bao trùm bởi không khí tĩnh mịch khủng bố, âm u…

Hôm nay, ngoài bọn lính thủ thành làm hết phận sự canh giữ, vẫn mặc khôi giáp vừa dày vừa nặng, cầm giáo thương trong tay lóe ra hàn quang sắc bén, đứng yên tại các cổng thành lớn nhỏ ở Thương Nguyệt quốc.

Dân chúng bình dân và các nhà phú thương kinh doanh lớn ở Thương Nguyệt quốc, đều sợ hãi không bước chân ra khỏi nhà.

Chưỡng quỹ các cửa hàng lớn Thương Nguyệt quốc, đều sợ hãi dứt khoát tạm dừng việc buôn bán, đóng lại cửa lớn kín không kẽ hở. Còn các đại thần Thương Nguyệt quốc, từng người từng người đều không đi vào triều sớm.

Các đại thần Thương Nguyệt quốc, giống như trước đó đã hẹn tốt với nhau, viết xuống một phần tấu chương nội dung hoàn toàn giống nhau, để cho các thân tín sống lưng từng trận gió lạnh quấn quanh, mồ hôi lạnh trên trán rơi không ngừng đưa tấu chương vào hoàng cung.

Lúc này, Tường Khôn điện hành lang tường màu, rường cột chạm trổ, cũng chính là trong cung điện thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong –

Thân hoàng bào màu vàng kim cửu long cưỡi mây đạp gió, lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc đầu đội đế quan song long hí châu màu vàng kim, lúc này đang ôm một xấp tấu chương lớn, hai con mắt vô cùng âm trầm đi tới bàn gỗ lim chạm trổ hoa mẫu đơn hồng nhạt chỗ Dạ Dật Phong ngồi xuống.

Từ lúc khi bước vào trong Tường Khôn điện, cuối cùng bước đến bàn gỗ lim, lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc mỗi một bước bước ra, đều chứa đầy lửa trận đến ngất trời.

"Cái gì mà hưởng lộc vua gánh nhiệm ưu sầu với vua?" Bê xấp tấu chương lớn ôm trong lòng, sau khi đặt thật mạnh trên mặt bàn gỗ lim, sắc mặt lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc cực kì khó coi, đặt mông ngồi xuống ở phía đối diện thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong.

Tay trái chứa đầy tức giận trong lòng, dùng sức vỗ mặt bàn gỗ lim khắc hoa, trán lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc gân xanh nổi lên nói: "Ngày thường lời thề nói son sắt, các môn phái gặp phải chuyện vừa mới truyền ra, dọa một đám bọn họ ngay cả lâm triều cũng không dám lên. Dựa vào những đại thần sợ chết này thay trẫm san sẻ lo âu, long ỷ trẫm cũng không biết lay động bao nhiêu lần rồi."

Trên bàn gỗ lim chạm trổ hoa mẫu đơn hồng nhạt, đặt bình ngọc lưu ly màu sắc rực rỡ và hai chén ngọc lưu ly màu sắc rực rỡ, hơn nữa trong hai chén ngọc lưu ly màu sắc rực rỡ, tất cả đều rót đầy rượu ngon mùi hương nồng đậm.

Rất rõ ràng, Dạ Dật Phong ngồi trên ghế gỗ lim tự rót rượu uống một mình, sở dĩ trên bàn chạm trổ hoa mẫu đơn, đặt nhiều hơn một chén ngọc lưu ly đựng rượu ngon, là bởi vì hắn đã sớm đoán được lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc, sẽ nổi giận đùng đùng giá lâm Tường Khôn điện.

Dạ Dật Phong nhẹ nhàng đẩy chén ngọc lưu ly thừa ra trên bàn gỗ lim đến trước mặt lão hoàng đế.

Dạ Dật Phong bưng lên một chén ngọc lưu ly khác, con ngươi khẽ nhíu nhấp một ngụm rượu trong chén, bạc môi thản nhiên nói: "Khí tổn thương thân, phụ hoàng lúc này nên lấy long thể làm trọng, cần gì cùng một đám thần tử sợ chết kia mà tức giận chứ?"

Phụ hoàng tức giận đặt tấu chương trên mặt bàn, hắn vốn cũng không cần đi lật xem. Trong tấu chương đến cuối cùng viết cái gì, trong lòng hắn đều nhất thanh nhị sở.

Không phải là – sáng sớm hôm nay, thân thể vi thần bỗng nhiên mắc bệnh nhẹ, thật sự không thể vào triều diện thánh.

Kính xin ngô hoàng anh minh đồng tình, ban ân cho vi thần đóng cửa tĩnh dưỡng vài ngày. Một khi thân thể vi thần khỏi bệnh, chắc chắn lập tức vào triều thay ngô hoàng san sẻ lo ưu quốc sự, tạ chủ long ân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế sao?

Ngón tay niết chén ngọc lưu ly, bởi vì dùng sức quá mức mà làm cho lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc trắng bệch, ngửa đầu đem uống cạn rượu trong chén, hai con mắt chợt hí nhìn Dạ Dật Phong phía đối diện nói: "Dật nhi, việc này con có đầu mối không? Rốt cuộc là người nào a, mà lại gây khó khăn cho toàn bộ Thương Nguyệt quốc, ở trongThương Nguyệt quốc cảnh dấy lên song to gió lớn như thế?"

Đầu tiên là trong một đêm đó, khiến toàn bộ các môn phái Thương Nguyệt quốc, không hề phát giác nhận được cảnh báo mộc bài hắc bạch Sinh Tử lệnh, khiến lòng người Thương Nguyệt quốc từ trên xuống dưới đều hoảng sợ.

Tiếp theo lại trong một đêm đó, vô cùng xảo quyệt khiến toàn bộ các môn phái Thương Nguyệt quốc, các chưởng môn cùng với các đệ tử liên can, tất cả đều biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ vô cùng thê thảm, dọa Thương Nguyệt quốc từ trên xuống dưới gần như đều hồn phi phách tán.

Nếu như lại tiếp tục làm cho người ta sợ hãi như vậy, đừng nói con dân Thương Nguyệt quốc hắn kinh hồn phá đảm, tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Ngay cả vua của một nước như hắn, thần kinh cũng đều rối loạn, phát

điên làm chuyện điên khùng.

Xốc bình ngọc lưu ly trên bàn lên, rót rượu vào trong chén lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc, bạc môi Dạ Dật Phong lúc này mới hờ hững nói: "Phụ hoàng, người đừng lo lắng quá mức, việc này nhi thần đã có manh mối. Lại để cho nhi thần một chút thời gian, nhi thần nhất định sẽ dùng máu tươi những người đó, gột rửa sạch sẽ ta con dân Thương Nguyệt quốc ta, những ngày gần đây chịu đày đọa khiếp sợ kinh hồn trong lòng."

Ngoài trừ biết ở trong Thương Nguyệt quốc, người đã dấy lên hai đợt sóng to gió lớn, nghi ngờ tuyệt đối là thăm dò ác ý mà đến. Dạ Dật Phong giờ khắc này, đầu óc vốn đang bị vây trong trạng thái trống rỗng, không có một chút manh mối nào đáng nói.

Nhưng mà hắn biết, lúc này nếu không đưa ra lời nói dối thiện ý với phụ hoàng, chỉ sợ phụ hoàng hắn muốn cùng con dân Thương Nguyệt quốc, chịu đựng kinh hồn táng đảm, tinh thần bị tra tấn hoàn toàn sụp đổ.

Cả một ngày hôm qua, các cổng thành lớn nhỏ ở Thương Nguyệt quốc, binh lính thủ thành cầm giáo thương sắc bén trong tay. Trên các phố lớn ngõ nhỏ kéo dài ngang dọc Thương Nguyệt quốc, cũng có ngự lâm quân võ công cao cường không ngừng liên tục tuần tra.

Kết quả, ngay cả một chút dấu vết để lại bọn họ cũng đều không có bắt được, việc này thật sự rất kì lạ. Chỉ cần người tạo ra sóng gió có hành động, làm sao có thể không lộ ra chút tung tích nào chứ?

Xem ra, nếu muốn kết thúc nguy cơ sợ hãi trong lòng dân ở Thương Nguyệt quốc, phải bắt được người thần bí phía sau màn độc thủ dấy lên hai đợt sóng to gió lớn, bầm thây vạn đoạn làm tiêu tan tức giận trong trong lòng, hắn phải…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.