Đặc Công Tà Phi

Chương 250: Chương 250: 'Thư mời' địch.




Nghe thấy mình còn chưa trả lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã phái Nam trưởng lão thay hắn đi đưa thư mời cho Tây Thần đế, khóe miệng Tiêu Hàn co rút mãnh liệt, hoàn toàn ngổn ngang trong gió, hàm răng bỗng cắn cặt, phun ra từng câu từng chữ: “Hai vị đúng là... liệu sự như thần!”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu gắp tôm rồi đưa lên miệng, 'khiêm tốn' nói: “Tiêu thái tử khen lầm rồi. Bản lĩnh liệu sự như thần, thỉnh thoảng chúng ta mới có thể phát huy được.”

Tiêu Hàn che giấu cảm xúc ngổn ngang, ngồi xuống đối diện bọn họ, lạnh nhạt hỏi: “Ta mời Tư Đồ Kiệt vào lúc nào, ở đâu?” Dứt lời, trong lòng Tiêu Hàn âm thầm thở dài một hơi bất đắc dĩ.

-- Trên đời có chuyện hoang đường như thế sao? Hắn 'mời' Tây Thần đế, nhưng bản thân lại hoàn toàn không hay biết thời gian và địa điểm?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không đáp lời, cúi đầu ăn tôm. Người trả lời là Hiên Viên Diễm: “Giờ tuất, ba ngày sau, Hồ Trà các ở đế đô Tây Thần quốc.”

Lời mời có dụng tâm, đương nhiên phải có phương pháp phẩm trà mới mẻ.

Thấy mình không hỏi, hai người kia cũng không chủ động nói, Tiêu Hàn không thể làm gì khác, chỉ có thể đè nén đầy bụng nghẹn khuất, dò hỏi: “Phương pháp phẩm trà cụ thể như thế nào?”

Lần này Hiên Viên Diễm không trả lời. Hắn cúi đầu uống canh cá.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Tiêu Hàn: “Ngươi cầm chén, ăn một ít đồ ăn đi! Nếu đói bụng, đại não sẽ thiếu dưỡng khí. Một khi đại não thiếu dưỡng khí thì trí nhớ sẽ suy giảm, chỉ e là không thể nhớ được chi tiết phương pháp phẩm trà.”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm lập tức tiếp lời: “Theo lời Nguyệt nhi, ngươi ăn ít đồ ăn đi. Ăn xong, chúng ta từ từ nói cho ngươi biết.”

Không phải nói ra phương pháp đặc biệt để nghiên cứu thảo luận với hắn để cải thiện cho hoàn mỹ, mà là trực tiếp nói với hắn. Nói với hắn, ý nghĩa của ba chữ này quá rõ ràng -- về đại kế diệt địch, ngươi không cần hao tâm tổn trí. Tóm lại chúng ta nói sao, ngươi làm theo y như thế là được rồi.

Tiêu Hàn tặng cho hai người một ánh mắt không thoải mái, ý là 'coi như các ngươi lợi hại'. Hắn đưa tay lên bàn, cầm lên một cái chén không rồi múc đồ ăn. Tiêu Hàn không ngốc, hắn biết hai người họ mở miệng mời hắn dùng bữa tối không phải lo hắn đói, mà dụng ý của họ là dùng bữa ăn để chặn miệng hắn, không để cho hắn phát ra tiếng quấy rầy 'ầm ĩ', ảnh hưởng đến bọn họ dùng bữa.

Ăn thì ăn thôi, dù sao hắn cũng thực sự đói bụng. Ngay sau đó, Tiêu Hàn cầm lên một đôi đũa ngà, không nói lời nào, vùi đầu ăn bữa tối.

Một bàn bữa tối mỹ vị, dưới khí thế ăn của ba người dần dần cạn đến đáy. Trong khi đó, mặt trời cũng lặn xuống dãy núi phía tây; cả một vùng đất phủ ráng chiều cũng dần dần tan biến. Đợi đến khi vầng trăng sáng treo trên bầu trời nhung tím, Ngân Lang và Thanh Báo mới tiến vào trong phòng. Hai người nhanh nhẹn dọn dẹp, lau sạch sẽ bàn ăn rồi bưng tất cả ra ngoài. Bọn họ vừa ra khỏi phòng, Đông trưởng lão bưng một đĩa đậu phộng chiên dầu và một đĩa hạt dưa rang muối vào, đặt lên bàn rồi cung kính khom lưng với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, sau đó im lặng lui khỏi phòng.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhai hạt dưa 'rộp rộp' -- Tiêu Hàn ở đối diện, mặc dù rất nỗ lực duy trì vẻ mặt băng sương, nhưng vẫn bị tiếng nhai hạt dưa làm khóe miệng không nhịn được mà mãnh liệt co rút. Ba người họ, ngươi một câu, ta một lời chậm rãi bàn bạc đại kế làm sao để diệt địch...

Cùng lúc đó, ba mươi dặm ngoài Vô Danh sơn trang -- Dưới ánh trăng mềm mại như nước, trong một sơn cốc có một dòng suối nhỏ trong suốt, nơi đó là Thúy Trúc lâm xuân úy dạt dào. Bên cạnh một gốc cây trúc cao lớn có một nhà gỗ nhỏ đơn sơ. Trước nhà gỗ, một nam tử trẻ tuổi bắt tay sau lưng, đứng yên dưới bầu trời đêm đầy sao. Trừ ống tay áo thêu mây trắng, màu sắc trang phục của nam tử này cũng giống như màu lá trúc. Hắn chính là Thái tử Thương Nguyệt quốc - Dạ Dật Phong. Bộ trang phục hắn khoác lên người, ít đi hai phần tuấn dật tự nhiên so với lá trúc, nhiều thêm ba phần âu lo buồn bực.

Vào giờ phút này, Dạ Dật Phong đang ngẩng đầu lên trời. Không biết một chiếc lá trúc từ đâu bay đến xoay xoay trên không trung. Đột nhiên -- trong rừng trúc mơ hồ phát ra tiếng bước chân rất nhỏ. Sau đó, sáu nam tử che mặt mặc hắc y, cũng là sáu tên mật thám của Thương Nguyệt ẩn nấp ở Tây Thần, đứng nghiêm sau lưng Dạ Dật Phong.

Dạ Dật Phong giơ tay phải lên, nhàn nhạt nói: “Điều tra được gì rồi?”

Sáu tên mật thám cúi đầu, khẽ nói: “Bọn thuộc hạ vô năng, đã dùng hết các biện pháp nhưng vẫn không điều tra được vị trí của Tiêu Hàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, xin chủ tử nghiêm trị!”

Nghe thấy sáu thuộc hạ đáp lại, Dạ Dật Phong không mở miệng. Cổ tay phải bỗng giơ lên, ngón giữa và ngón trỏ bắt được lá trúc, vô hồn nhìn chiếc lá.

Sáu mật thám thấy thái độ khác thường của chủ tử mình, không vì bọn họ làm việc vô dụng mà giận dữ mắng mỏ và nghiêm trị, ngược lại rơi vào trạng thái im lặng, trong lúc nhất thời nghẹn họng trân trối. Trong lúc đó, một dòng khí lưu mạnh mẽ cuốn lên bụi đất xoáy tới. Ngay sau đó, phía trước Dạ Dật Phong sáu thước bỗng xuất hiện một nam tử đeo mặt nạ màu bạc, mặc một bộ cẩm y cũng màu bạc. Sáu tên mật thám lập tức rút kiếm bên hông ra. Khi sáu mật thám chuẩn bị đâm kiếm về phía nam tử kia, Dạ Dật Phong đưa dấu tay, ra lệnh cho bọn hắn không được vọng động rồi nhìn nam tử mặc ngân y trước mặt, nhàn nhạt nói: “Các hạ là ai? Đêm khuya tới thăm, chẳng hay có gì chỉ giáo?”

Nam tử kia chính là Bắc trưởng lão phụng lệnh Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nghe thấy câu hỏi của Dạ Dật Phong, ông đưa câu trả lời cực kì lạnh lùng vào lỗ tai hắn: “Ta là vô danh tiểu tốt, chỉ là phụng lệnh chủ tử đưa thư mời cho Thái tử Thương Nguyệt.” Vừa dứt lời, ống tay áo Bắc trưởng lão vung lên, trong tay có thêm một lá thư màu vàng nhạt. Cánh tay nâng cao, lá thư mời thoát khỏi tay ông, tạo ra một vòng cung màu vàng nhạt. Sau đó, lá thư bay cực nhanh về phía Dạ Dật Phong. Hắn nhận lấy thư mời, nhìn Bắc trưởng lão, đáy mắt sâu thăm thẳm: “Chủ tử ngươi là ai?”

Mặc dù hỏi ra miệng, nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ đoán được đáp án. Vì để không bại lộ chỗ ẩn thân của mật thám Thương Nguyệt ở Tây Thần, hắn cẩn trọng không đi đến nơi ở của bọn mật thám mà chọn không gian rừng trúc tĩnh lặng này, dựng lên một căn nhà gỗ nhỏ làm chỗ ở tạm thời để liên lạc với đám mật thám. Thế nhưng -- Chỗ ở đơn sơ của hắn bị người ta không tốn chút hơi sức nào điều tra ra rồi. Trừ nửa tháng này, đám mật thám của hắn vắt hết óc, bất luận minh xét hay ngầm hỏi vẫn không tìm thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Hắn thực sự không nghĩ ra còn ai thần thông quảng đại như thế vào đây.

“Thái tử Thương Nguyệt trước giờ vẫn thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không đoán được chủ tử nhà ta là ai được? Chẳng phải là hai người mà thuộc hạ của Thái tử Thương Nguyệt phí hết tâm tư điều tra mấy ngày liên tiếp...” Bắc trưởng lão khẽ hừ, giễu cợt nói: “Nhưng vẫn không có chút tin tức nào, khiến thuộc hạ của Thái tử Thương Nguyệt tự trách mình vô năng sao?”

Không cho Dạ Dật Phong cơ hội đáp lời, Bắc trưởng lão lại ném ra một câu lạnh lùng: “Thư mời đã đưa đến, nội dung cụ thể Thái tử tự xem đi, vô danh tiểu tốt ta đây nên trở về phục mệnh với chủ tử.”

Dứt lời -- Một trận cuồng phong cuốn bụi đất mãnh liệt thổi về phía Dạ Dật Phong và sáu mật thám. Cuồng phong ngừng trong nháy mắt, bóng dáng của Bắc trưởng lão cũng biến mất trong tầm mắt Dạ Dật Phong.

Sáu mật thám vốn định giơ kiếm dạy dỗ Bắc trưởng lão một chút, kết quả... bọn hắn chưa kịp ra tay, ông đã biến mất vô hình vô ảnh. Khinh công lên đến đỉnh như vậy khiến cho bọn hắn lại lọt vào trạng thái nghẹn họng.

Dạ Dật Phong đưa mắt nhìn phương hướng rời khỏi của Bắc trưởng lão, mặc dù đáy mắt chẳng xao động, nhưng kinh hãi trong lòng không hề kém các thuộc hạ của hắn. Nam tử mặc ngân y này chẳng qua chỉ là một thuộc hạ của Hiên Viên Diễm, thế mà khinh công đạt tới đỉnh cao so với hắn chỉ có hơn chứ không có kém.

Thế lực sau lưng Hiên Viên Diễm, so với hắn tưởng tượng... còn không đơn giản hơn.

Nếu Dạ Dật Phong biết người có khinh công đạt tới đỉnh cao như Bắc trưởng lão, tùy tiện bắt một người trong Cái Bang cũng được xấp xỉ một ngàn, không biết có còn duy trì biểu cảm chẳng xao động nữa hay không?

Gió đêm quất vào mặt, mượn ánh trăng như nước, Dạ Dật Phong rút thư từ phong thư ra.

-- Thái tử Thương Nguyệt, đã lâu không gặp, thật là nhớ. Giờ dậu ba ngày sau, bên trong Tụ Tiên trà lâu ở đế đô Tây Thần, chân thành mời Thái tử đến cùng nhau phẩm trà. Thái tử Thương Nguyệt phải nể mặt, đừng dập tắt lời mời đầy nhiệt tình của chúng ta.

Đề từ: Thái tử Thương Nguyệt, một ngày không gặp như cách ba thu. Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Mùi giấy rất thơm, chữ cũng rất đẹp. Từng câu từng chữ cũng cực kì thiện ý, cực kì nhiệt tình. Nhưng Dạ Dật Phong biết rõ sau lời mời nhiệt tình này ẩn chứa điều gì. Hắn ác ý tiết lộ thân phận của hai người họ cho Tư Đồ Kiệt, cùng Tư Đồ Kiệt xuất hiện trong hồ Trúc Lâm, muốn thưởng thức cảnh bọn họ bị thi tôn đoạt mạng. Sau đó, Hiên Viên Diễm bị Ma Quân làm trọng thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Nửa tháng này, tuy hắn không tra được tình hình của Hiên Viên Diễm nhưng vẫn khẳng định Hiên Viên Diễm không phải kẻ bạc mệnh, dễ dàng xuống địa ngục như vậy. Mà một khi Hiên Viên Diễm tai qua nạn khỏi, bọn họ vốn là người có thù tất báo, làm sao sẽ bỏ qua cho kẻ hãm hại mình lúc trước?

Dạ Dật Phong đọc hết thư, bóng lưng tiêu điều, ngửa đầu nhìn bầu trời tím sẫm. Một tên mật thám nhẹ giọng hỏi: “Thái tử, trong thư mời viết gì vậy?”

Dạ Dật Phong nhàn nhạt trả lời: “Mời bản thái tử đến phẩm trà ở Tụ Tiên trà lâu vào giờ dậu ba ngày sau.”

Nghe vậy, mật thám nói ra lo lắng trong lòng: “Bên ngoài mời người phẩm trà, sau lưng chắc chắn có âm mưu. Xin Thái tử nghĩ lại, chớ mắc quỷ kế của bọn họ.” Hắn dứt lời, Dạ Dật Phong không đáp lại, chỉ dùng nội lực thiêu rụi lá thư. Sao hắn không biết bọn họ nhìn như hữu ý mời, thực ra sau lưng có âm mưu báo thù nguy hiểm được? Chỉ có điều... nên tới, tóm lại phải tới. Nếu hắn từ chối lời mời, bọn họ sẽ dừng báo thù sao?

Nếu biết rõ tránh không thoát, chẳng bằng đối mặt. Tối thiểu, hắn nhận được thư mời rồi, trước đó còn có thể làm xong công tác phòng bị. Dù sao cũng hơn đề phòng trong lo lắng... không biết khi nào bọn họ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, cho mình sát chiêu trí mạng ứng phó không kịp. Tình huống thứ nhất có lợi hơn nhiều!

Cùng lúc đó, sáu mươi dặm bên ngoài rừng trúc -- Trong hoàng cung Tây Thần, Duyệt Tâm điện.

Tây Thần đế không phê duyệt tấu chương mà dùng múa tìm vui, nghe sáo thưởng trúc.

Trụ bạch ngọc điêu khắc những đóa hoa phù dung rất sống động, mái hiên khắc rồng bay phượng múa,màn tơ màu đỏ phất phơ theo gió. Đèn lồng bát giác trên đỉnh điện tỏa ra ánh sáng vàng. Dưới ánh đèn, năm vũ cơ kiều mị như hoa mẫu đơn đang nhẹ nhàng chuyển bước, ống tay áo bay múa ngay giữa điện. Bốn đàn nữ ngồi hai bên điện, mười ngón tay gảy đàn, phát ra điệu hát ngọt ngào thấm tâm can.

Hậu cung giai lệ ba ngàn, ai không muốn lấy được long ân, không muốn ba ngàn sủng ái tại một thân? Những phi tử cũng biết Tây Thần đế hỉ nộ vô thường. Một khắc trước ân sủng có thừa, đưa ngươi lên đám mây thật cao, nhưng một khắc sau, chỉ cần ngươi không cẩn thận nói một câu không thuận tai hắn, như vậy... hoặc là kết cục bị hắn bẻ cổ, chết không toàn thây, hoặc là bị hắn vô tình đẩy vào lãnh cung, quanh năm suốt tháng 'làm bạn' với mạng nhện và bụi bặm, bệnh tật đến chết trong đó cũng không có người hỏi thăm. Đây đã là long ân của hắn rồi.

Chỉ có điều, mọi việc đều có ngoại lệ. Mỗi người họ đều cho rằng tương lai mình sẽ trở thành một ngoại lệ, ba ngàn giai nhân sủng tại một thân. Vì vậy -- Bất luận là vũ cơ hay đàn nữ đều nhất tâm nhị dụng, liên tiếp ném mị nhãn về phía Tây Thần đế.

Tư Đồ Kiệt mặc đế bào màu vàng, dựa lưng vào long ý. Dù có uống rượu ngon, vừa cười vừa hưởng mị nhãn của nữ nhân nhưng hơi thở vẫn hắc ám.

Trong Duyệt Tâm điện, 'Xuân ý dồi dào', 'cảnh xuân mị người'.

Ngoài hành lang, cấm vệ quân với vẻ mặt vô cảm cầm lãnh kiếm trong tay, nghiêm mật canh giữ, không khí vô cùng thâm trầm vắng lặng. Đột nhiên -- Một âm thanh rất nhỏ bay vào trong lỗ tai cấm vệ quân. 'Xoẹt xoẹt', cả đám cấm vệ quân lập tức rút kiếm, cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chính điện Duyệt Tâm điện, giờ phút này trên đỉnh điện có một nam tử mặc ngân y, đeo mặt nạ màu bạc, đón gió đứng thẳng.

“Có thích khách --” Cấm vệ quân đồng thanh la lên, lập tức giơ lãnh kiếm trong tay xông về phía đỉnh điện. Vô số cung thủ ở trong chỗ tối ngoài Duyệt Tâm điện cũng lập tức nhảy ra ngoài. Bọn họ bắn mũi tên chứa kịch độc trí mạng tới kẻ không mời mà tới trên đỉnh điện.

Nam tử mặc ngân y không nghi ngờ gì chính là Nam trưởng lão. Ông khinh thường nhìn cấm vệ quân và mưa tên dày đặc bay tới, ống tay áo xoay tròn cực nhanh. Một dòng khí lưu cường đại như cuồng phong nhát thời ném toàn bộ cấm vệ quân xuống mặt đất. Nam trưởng lão cũng nhanh nhẹn nhảy lên cao. Ông giơ cao cổ tay phải, phong thư vàng nhạt rơi chính xác vào ngưỡng cửa Duyệt Tâm điện, sau đó bóng dáng ông nhảy lên, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người.

Khinh công cưỡi gió, nội lực sâu không lường được.

Cấm vệ quân ngừng lại, thân thể cứng ngắc.

Động tĩnh phía bên ngoài lớn như vậy, dĩ nhiên Tư đồ Kiệt nghe được. Chỉ có điều -- hắn không chạy ra ngoài Duyệt Tâm điện, cho rằng người đến không có ý tốt nhất định khó thoát khỏi kết cục bị vạn tiễn xuyên tim. Đợi đến khi hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp bản lĩnh của kẻ đột nhập, chạy ra khỏi điện thì cấm vệ quân đã cho hắn biết rằng kẻ đột nhập đã dùng khinh công tuyệt đỉnh rời đi rồi.

Hoàng cung Tây Thần từ tiền triều đến hậu tẩm, ngoài mấy vạn cấm vệ quân ba bước một đội, năm bước một nhóm nghiêm mật canh gác còn có vô số cung thủ âm thầm ẩn nấp. Nhưng tối nay lại có người giống như đến chỗ không người, một đường thông tỏ từ tiền triều thuận lợi xông vào hậu điện? Sau đó, người này lại toàn thân vô sự rút lui? Người có bản lĩnh thần thông quảng đại như vậy đến tột cùng là ai?

Tiếng đàn ngừng, điệu múa cũng tàn.

Cả đám vũ cơ thấy vẻ mặt rét lạnh của Tư Đồ Kiệt, sợ đến mức run rẩy, lui về một bên. Bọn họ đều sợ tiếng thở của mình quá nặng, quấy rầy lỗ tai Tây Thần đế sẽ bị hắn bẻ gãy cổ nên hơi thở cũng mỏng như tơ nhện.

Lúc này -- Một cấm vệ quân cầm thư Nam trưởng lão để lại, chạy về phía Tây Thần đế. Phong thư nhẹ như lông hồng mà tưởng như cự thạch nặng ngàn cân làm cấm vệ quân run rẩy nói: “Hoàng thượng, đây là thư mà kẻ đột nhập để lại.”

Tư Đồ Kiệt nhận lấy phong thư, rút thư bên trong ra, ánh mắt âm lệ nhìn chữ trên giấy.

-- Từ khi Tây Thần đế tuyên chiến với Bắc Dực quốc, ta thân là Thái tử Bắc Dực quốc liền rơi vào tình trạng ăn không ngon ngủ không yên. Bắc Dực quốc vốn hiếm binh lực, sau lưng Tây Thần đế lại có Ma Quân toàn lực trợ giúp, một khi Bắc Dực và Tây Thần giao chiến, nhất định quân binh sẽ tan tác, máu chảy thành sông. Nếu Tây Thần đế chịu đối xử tử tế với con dân Bắc Dực ta, ta mời Tây Thần đế giá lâm đến Hồ Trà các ở đế đô Tây Thần vào giờ tuất ba ngày sau để dâng lên cho Tây Thần đế một thư quy hàng của Bắc Dực.

Dưới ánh nến, con ngươi của Tư Đồ Kiệt tràn ngập sát khí khát máu.

-- Quy hàng? Thật sự như thế sao? Nếu thật như thế, tại sao ban đêm phải phách lối xông vào hậu cung Tây Thần để đưa thư mời? Trực tiếp đổi thư mời thành thư quy hàng chẳng phải là bớt việc hơn à? Nếu thật như thế, tại sao thám tử lại đưa đến cấp báo nói rằng hôm nay hai trăm vạn đại quân Bắc Dực đang ngày đêm đi đến biên cảnh Tây Thần?

Giờ tuất ba ngày sau, đợi hắn ở Hồ Trà các? Tốt! Thái tử Bắc Dực ngươi đã muốn chơi, lí nào trẫm lại không phối hợp? Ngươi yên tâm, giờ tuất ba ngày sau, trẫm sẽ đến đúng giờ, cùng ngươi chơi một trò phấn khích tinh phong huyết vũ, đổ máu lấy mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.