Chín gian nhà đá tọa lạc trên hành lang rải đá cuội. Trên cửa mỗi gian nhà đá đều treo một tấm biển khắc hai chữ lớn “Dược phòng” nổi bật. Gian dược phòng lớn nhất ở ngay chính giữa hành lang. Hai bên trước cửa gian dược phòng lớn nhất này có hai con Kim Sư được chạm trổ tinh tế, trông rất sống động, được Môn chủ Dạ Dật Phong đồng ý đặt ở đó.
Giờ phút này cửa dược phòng đang đóng chặt. Chỉ là, khi gió đêm nhẹ nhàng thoảng qua, có thể ngửi được một luồng hương thơm ngào ngạt của vô số loại dược liệu hòa trộn với nhau, đang từ trong dược phòng lượn lờ bay ra bên ngoài hành lang. Thế nhưng bên trong hương thơm ngào ngạt phiêu đãng trong gió đêm này lại xen lẫn một mùi máu tươi nồng đậm gay mũi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đứng song song trước cửa đá của dược phòng lớn nhất. Khi ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm gay mũi, hai người mỉm cười, đôi con ngươi thoáng nhìn đối phương.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, Khấp Huyết hoa sẽ chảy ra một loại chất lỏng màu đỏ giống hệt máu tươi.
Nếu bọn họ đoán không sai, mùi máu tươi nồng nặc gay mũi theo gió đêm lượn lờ phiêu tán ra bên ngoài này chính là chất lỏng màu đỏ hiếm thấy của Khấp Huyết hoa.
Sau khi vỗ nhẹ vào gáy con Kim Sư ở phía bên trái, Dạ Dật Phong lại dời bước đến bên phải cửa đá, vỗ nhẹ vào gáy một con khác Kim Sư ba cái.
“Ầm.” Một tiếng vang lên, cửa đá to lớn của dược phòng vốn vẫn đóng, lúc này nhanh chóng mở ra.
Đang lúc Dạ Dật Phong nâng chân trái lên, định sải bước qua bậc cửa phía dưới chân để dẫn đầu đi vào bên trong dược phòng thì trong nháy mắt lại bị Hiên Viên Diễm đưa cánh tay phải ra ngăn cản.
Dạ Dật Phong chậm chạp lùi chân trái về, vẻ mặt cứng nhắc nhìn Hiên Viên Diễm, giọng nói vô cùng ngạc nhiên: “Ngươi. . . đây là ý gì?”
“Không dám làm phiền Môn chủ dẫn đường, hay là Môn chủ đứng ở bên ngoài chờ chốc lát đi!”
Hiên Viên Diễm vươn cánh tay cản lối đi của Dạ Dật Phong, môi mỏng vẽ ra nụ cười mỉm, nói: “Chúng ta tự đi vào lấy Khấp Huyết hoa, khi lấy hết sẽ ngay lập tức ra ngoài, không ở lại trong dược phòng quá lâu đâu.”
“Nhưng mà, Môn chủ không cần đợi bên ngoài cửa, mà là. . .” Ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ một cái về phía cuối hành lang, nghiêm túc nói: “Mời đi đến đằng kia chờ chúng ta một lát.”
“Các ngươi. . .” Song chưởng nắm lại thành hình nắm đấm, trên trán vụt nổi lên gân xanh, Dạ Dật Phong thực sự hoài nghi mình nghe lầm. Có lầm hay không? Thuốc này ở trong Sinh Tử môn điện, Sinh Tử môn điện là thuộc về Dạ Dật Phong hắn .
Nghe lời của hai nam tử áo lam, lại nhìn hành động của bọn họ, hai người chắn trước cửa như muốn nói. Hắn mới là chủ nhân chân chính của Sinh Tử môn, sao lại trở thành nếu như hắn đi vào chính là không có thiện ý rồi?
“Không phải ngươi lo sợ chúng ta trộm thuốc nên cần phải đi theo vào giám thị chứ?”
Nhìn Dạ Dật Phong đứng bất động tại chỗ, dường như không hề có ý định rời khỏi cửa dược phòng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh tay, mày phượng nhướng lên, nói: “Trong mắt chúng ta, độc dược của Sinh Tử môn của ngươi chỉ là bụi bặm thôi.”
Lời nói từ môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát ra rõ ràng là tràn ngập ý tứ giễu cợt.
Chúng ta chỉ cảm thấy hứng thú với Khấp Huyết hoa, về phần độc dược của Sinh Tử môn cũng giống như bụi bặm, khắp nơi đều có thể thấy, căn bản không thể nào lọt vào mắt của chúng ta. Trộm độc dược của Sinh Tử Môn, chúng ta còn ngại bẩn tay.
Dạ Dật Phong không mở miệng nói chuyện, nhưng trong lòng hắn cũng đang giận dữ gào lên -- nếu không có ý đồ khác, tại sao lại ngăn ta ở ngoài cửa? Hai người các ngươi. . . rốt cuộc muốn giở trò gì hả?
Dạ Dật Phong trong lòng giận dữ thì giận dữ nhưng không thể làm gì, cũng chỉ có thể chật vật chịu khuất phục.
Dạ Dật Phong hơi cúi đầu, hai chân giống như buộc cả trăm cân đá, bước từng bước về phía cuối hành lang Thương Quan Ngưng Nguyệt chỉ lúc trước, vô cùng chán nản dời đi.
Đối mặt với ám khí tẩm độc bay dày đặc như mưa, cơ quan hành lang nguy hiểm trí mạng nhưng hai người bọn họ lại khoan thai tự đắc như đi ngắm hoa, chèo thuyền du ngoạn trong hồ.
Bọn họ uống trà có chứa kịch độc như thưởng thức mật ong ngọt ngào, hoàn toàn không bị kịch độc trong trà xâm hại.
Bố trí mị ảnh Mê Tung kiếm trận từng làm toàn giới võ lâm nhân sĩ sợ hãi, muốn lấy tính mạng hai người kia, kết quả lại bị bọn họ hung hăng uy hiếp lại.
Thả cổ độc cắn nuốt máu thịt, muốn dùng cổ độc dạy dỗ hai người kia một chút. Cổ độc có thể xuyên qua bàn đá cứng rắn nhưng kì lạ thay lại không chui vào cơ thể hai người kia được.
Đối với hai nam tử áo lam không rõ thân phận, Thần Thông Quảng Đại vượt quá mức tưởng tưởng của con người, hắn còn có thể gì được nữa, hắn đã hoàn toàn. . . bất lực rồi!
Hai ngươi lấy Khấp Huyết hoa cũng được, đem dược phòng phá hủy cũng được, đem nóc cung điện đánh bay cũng được, nhanh chóng làm việc rồi mau rời khỏi Sinh Tử môn đi!
Dạ Dật Phong ôm một bụng đầy oán khí, đau khổ lẩm bẩm trong lòng, cúi đầu đi đến cuối hành lang,. Đồng thời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đi vào trong dược phòng, nơi mùi dược thơm lừng lượn lờ.
Hiên Viên Diễm không vào trong dược phòng, lười biếng khoanh tay dựa lưng vào con Kim Sư chạm trổ tinh tế phía bên phải cửa đá. Dạ Dật Phong đi đến cuối hành lang, cũng dựa lưng vào vách điện lạnh như băng, đôi mắt u ám nhìn về phía trước dược phòng, nam tử áo lam cao lớn không đi vào. Chỉ là, ánh mắt hắn tràn ngập ý cười nhạt đang nhìn mình.
Dạ Dật Phong biết rõ, nam tử áo lam cao lớn này không đi vào dược phòng không phải vì hắn lười đi, mà là cố tình ở ngoài giám thị mình. Dạ Dật Phong chán chường cúi đầu, tránh ánh mắt giám thị của Hiên Viên Diễm, môi mím thành một đường thẳng, mắt cũng nhắm lại. Giờ khắc này hắn đã không còn sức lực suy đoán hai nam tử áo lam rút cuộc muốn làm gì rồi. Hắn cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc.
Cùng lúc đó, trong dược phòng bốn vách tường khảm dạ minh châu--
Một lối đi rải đá cuội màu xám tro vừa dài vừa hẹp chia dược phòng làm hai khu vực. Ở khu vực bên trái có vô số dược lô bày ra trên mặt đất, còn có từng dãy giá gỗ ngang dọc. Trên giá gỗ chứa ngổn ngang bình dược tinh xảo, lớn có nhỏ có. Trên mỗi lọ dược đều dán một tờ giấy trắng, trên giữa giấy có nét chữ rồng bay phượng múa màu đen ghi tên dược. Ở khu vực bên phải, trên mặt đất đặt khoảng một trăm chậu đất cao thấp không đều nhau. Trong chậu đất trồng đủ loại dược hoa, dược thảo. Một trong số đó trồng một gốc hoa màu vàng óng. Cây hoa này không có lấy một chiếc lá, hoa có rất nhiều cánh, ước chừng hơn ba trăm cánh hoa màu vàng kim. Những cánh hoa này chồng chất lên nhau, từ lớn đến nhỏ, càng vào gần hoa tâm, mật độ cánh hoa càng dày đặc.
Mặc dù cây hoa không có lấy một chiếc lá nhưng so với bất cứ bụi hoa nào trong dược phòng này đều vàng rực lóa mắt hơn. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã cất công tới Thương Nguyệt quốc xa xôi, tất yếu phải lấy được dược liệu Khấp Huyết hoa hiếm thấy này về.
Lúc này, ở hoa tâm của Khấp Huyết hoa đang chảy xuống chất lỏng màu đỏ liên tục không dứt. Chất lỏng màu đỏ giống hệt máu tươi trôi theo cánh hoa trơn nhẵn, lại không làm cánh hoa vàng dính chút vết màu đỏ nào. Toàn bộ chất lỏng màu đỏ rơi xuống ven rìa chậu đất, chảy vào bên trong vô số ống thủy tinh hình bầu dục được đặt ở phía dưới.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xổm trước Khốc Huyết hoa. Một hộp kim loại nhỏ từ trong ống tay áo màu lam bay ra. Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng mở hộp, ngón tay búng ra, trong nháy mắt ba dược châm màu cam đã bay lên, đâm vào hoa tâm Khấp Huyết hoa. Vậy mà, Khấp Huyết hoa lại ngừng chảy xuống chất lỏng màu đỏ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Khấp Huyết hoa không chảy xuống chất lỏng mà đỏ nữa, lúc này mới mở ngăn thứ hai của chiếc hộp kim loại. Tầng thứ hai của nó có tám ô vuông để đựng dược phấn đặc biệt, một ô trống trong số đó đã bị dược liệu quý hiếm Giọt Lệ thảo lấp đầy.
Cổ tay trắng nõn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vung lên, một thanh sắt từ tay áo nàng bay ra. Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt linh hoạt điều khiển thanh sắt, khiến nó giống như một cái xẻng đào đất, dồn dập đào trong chậu đất. Trong nháy mắt, Khấp Huyết hoa không chút tổn hại thoát khỏi đất, bay vào một ô trống đựng dược phấn đặc biệt trong ngăn thứ hai của hộp kim loại.
Chiếc hộp kim loại nhỏ này và dược châm trong đó được Vô Ngân công tử giao cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viêm Diễm vào lúc rời khỏi Tuyết Ảnh các. Bởi vì Vô Ngân công tử biết, sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rời đi còn phải đi hai nước Tây Thần và Bắc Dực tìm kiếm dược liệu quý hiếm khác. Vì vậy, bọn họ không phải dễ dàng lấy Khấp Huyết hoa tiếp tục trồng trong chậu, sau đó mang cả chậu đất lớn bên mình đi khắp nơi, còn thỉnh thoảng phải bón phân, tưới nước, phơi nắng cho Khấp Huyết hoa. Nhưng nếu chỉ lấy đi Khấp Huyết hoa mà không mang đi chậu đất, như thế Khấp Huyết hoa rời khỏi đất quá lâu sẽ mất đi dược tính. Vì vậy, Vô Ngân công tử đã giao hộp kim loại nhỏ do Thánh thủ Y Vương đặc chế khi còn sinh thời cùng dược châm với nhiều công dụng khác nhau được đặc chế cho hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Trước tiên chỉ cần đem dược châm đặc chế đâm vào bên trong dược liệu theo phương pháp chính xác, sau đó nhổ dược liệu ra khỏi đất, giấu vào tầng dưới của hộp kim loại sẽ đảm bảo dược tính của dược liệu sẽ mãi mãi không bị mất. Cũng bởi vì như thế nên Thương Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mới cản Dạ Dật Phong ở bên ngoài dược phòng..
Thánh thủ Y Vương khi còn sống lấy y tế thế, ông dùng phương pháp trị bệnh bằng dược châm đặc thù người đời cũng không xa lạ, cái người đời này dĩ nhiên cũng bao gồm Dạ Dật Phong.
Mà thánh thủ Y Vương có mối quan hệ với hoàng triều Long Diệu, trong lòng Dạ Dật Phong càng biết rõ ràng. Nếu không cũng sẽ chẳng có cảnh tượng Độc vương Lục Hoành Thiên dẫn theo một nhóm sát thủ áo đen xuất hiện trong rừng đào ma quỷ ở Tuyết Ảnh các, ý đồ bắt sống Thánh thủ Y Vương, sau đó lợi dụng Thánh thủ Y Vương dùng âm mưu quỷ kế uy hiếp Hiên Viên Diễm.
Nhưng nếu Dạ Dật Phong nhìn thấy dược châm đặc biệt của Thánh thủ Y Vương, chắc chắn hắn có thể tìm hiểu nguồn gốc, thân phận thật Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rồi vạch trần hai người. Thân phận thật một khi bị vạch trần, Dạ Dật Phong nhất định sẽ gây cảm trở, ảnh hưởng đến kế hoạch đi hai nước Tây Thần và Bắc Dực cướp lấy dược liệu hoàn mỹ của bọn họ.
Thượng Quan Ngừng Nguyệt bỏ Khấp Huyết hoa vào trong hộp kim loại nhỏ, ngón tay thon dài đậy nắp hộp. Hộp kim loại kín gió, hiệu quả rất tốt. Trong nháy mắt đóng nắp hộp lại, mùi máu tươi nồng đậm gay mũi của Khấp Huyết hoa bỗng biến mất không còn chút nào. Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu hộp kim loại nhỏ vào tay áo, bóng dáng lần nữa xuất hiện ở ngoài cửa lớn của dược phòng.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiêng đầu, sóng mắt xinh đẹp nhìn Hiên Viên Diễm, đôi môi đỏ mọng vẽ ra nụ cười yêu mỵ, phát ra tiếng cười cực kì thần bí: “Đi thôi!”
“Ừm!” Hiên Viên Diễm vốn dựa lưng vào Kim Sư, bày ra thư thế vô cùng lười biếng ưỡn thẳng lưng đứng trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Hai người nhẹ nhàng đi đến chỗ Dạ Dật Phong.
Cuối hành lang --
Dạ Dật Phong vốn tựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, điều chỉnh tâm tình chán nản, bỗng mở đôi mắt ra. Nhìn thấy hai tay nam tử áo lam thấp bé trống không, đôi mắt Dạ Dật Phong không khỏi hiện lên vẻ nghi ngờ. Hắn không phải là đi lấy Khấp Huyết hoa sao?
Khấp Huyết hoa thoát khỏi đất quá lâu, dược tính sẽ mất đi.
Nhưng Dạ Dật Phong cũng không biết, mặc dù Khấp Huyết hoa có thoát khỏi đất thì Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại có dược châm và hộp kim loại của thánh thủ Y Vương có thể làm cho dược tính của Khấp Huyết hoa không bị mất đi. Vì vậy Dạ Dật Phong cho rằng nam tử áo lam thấp bé muốn nhất định sẽ ôm chậu đất trồng Khấp Huyết hoa ra khỏi dược phòng, ai ngờ. . . hắn đi ra với đôi tay trống trơn?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cất bước đến trước mặt của Dạ Dật Phong. Đôi mắt Dạ Dật Phong nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi. . . Không phải đi lấy Khấp Huyết hoa sao? Thế nào hai tay trống không đi ra?”
“Ta ăn nó rồi !” Ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén một lọn tóc đen trên trán, đôi môi đỏ mọng trào phúng trả lời: “Ta là chủ nhân mới của Khấp Huyết hoa, ta vui mừng nên ăn nó. Ngươi là cựu chủ nhân, nếu đau lòng nó, ta không ngại nếu ngươi vì nó khóc thét một trận để bày tỏ niềm thương tiếc.”
-- Cái gì? Không thể nào! Chẳng lẽ. . . Nam tử áo lam thấp bé thật sự ăn sống Khấp Huyết hoa sao?
Chóp mũi ngửi đến mấy lần, Dạ Dật Phong hoàn toàn không ngửi được mùi Khấp Huyết hoa phiêu đãng trong gió đêm nữa, đồng thời ở trong lòng, dạ dày cuộn lên giống như dời sông lấp biển , có một loại kích động muốn đập đầu xuống đất.
Chất lỏng màu đỏ của Khấp Huyết hoa, đối với chế dược mà nói, hiệu quả là vô cùng hoàn mỹ. Nhưng chất lỏng màu đỏ của Khấp Huyết hoa không khác gì máu người, thậm chí mùi vị còn nồng hơn máu người nhiều.
Nghĩ đến đây, nói không chừng nam tử áo lam thấp bé thật sự ăn sống Khấp Huyết hoa?
Dạ Dật Phong thầm đổ mồ hôi lạnh, tay trái đè lên dạ dày, tay phải ôm cổ, gần như sắp có một loại xúc động vĩ đại muốn đem đầu hung hăng cụng vào tường, khiến mình hoàn toàn hôn mê.
--Ai bảo lúc trước ngươi khởi động cơ quan đá trắng, thả cổ độc khiêu khích chúng ta?
Hiên Viên Diễm ở một bên giữ yên lặng, nén cười đến sắp nội thương. Chứng kiến Dạ Dật Phong bị lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm cho khổ không thể tả, dường như tinh thần cũng trở nên tốt hơn, trong lòng hô -- Thoải mái! Thoải mái! Thoải mái!
Nguyệt nhi đã từng nói với hắn: tư tưởng bạo lực mới là đáng sợ nhất, không thể để cho kẻ địch đổ máu đổ nước mắt cũng phải khiến cho kẻ địch sống không bằng chết.
Tối nay trong cung điện của Sinh Tử môn, Nguyệt nhi coi như là gián tiếp để cho hắn trải qua một lần cái gì gọi là tư tưởng bạo lực đáng sợ nhất. Nguyệt nhi nhà hắn. . . Vô địch thiên hạ!
“Tối nay đến Sinh Tử môn, chúng ta tổng cộng phải làm ba chuyện: một là uống nhất phẩm trà cùng Môn chủ, hai là nhờ Môn chủ một chút chuyện, ba là khiến Môn chủ từ bỏ Khấp Huyết hoa mà người yêu thích. Hôm nay, trà này cũng phẩm qua, nói chuyện phiếm tán gẫu cũng qua rồi, Môn chủ nhịn cơn đau cắt thịt khi ta ăn Khấp Huyết hoa vào trong bụng, vả lại cảm thấy mùi vị. . .”
Lòng bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ xoa bụng, cười vui vẻ, vẻ mặt hưởng thụ, mắt ngọc lưu luyến nhìn Dạ Dật Phong, nói: “Vô cùng mỹ vị! Đặc biệt là mùi vị chất lỏng màu đỏ, quả thật tuyệt không thể tả. Cho nên, chúng ta nên cũng không quấy rầy Môn chủ nữa, đúng lúc xin phép cáo từ với Môn chủ.” Le^ Quy/ D-0^N
Dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm dùng khinh công nhẹ nhàng bay về phía bên trái, trở lại con đường đá trắng trước khi bọn họ tới dược phòng, cũng là con đường lớn mà Dạ Dật Phong có ý đồ sử dụng cổ độc tập kích bọn họ.
Cùng lúc đó --
Sau khi Dạ Dật Phong nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói mùi chất lỏng màu đỏ của Khấp Huyết hoa tuyệt vời không thể tả, bỗng nhiên dùng sức ngồi chồm hỗm xuống đất, ôm dạ dày điên cuồng nôn: “Ọe... ọe... ọe!”