Muốn diệt ba quốc gia Bắc Dực, Thương Nguyệt và Long Diệu, mục đích của Môn chủ Quỷ Chú môn dĩ nhiên là muốn thực hiện bá nghiệp thống nhất thiên hạ, trở thành đế vương độc nhất vô nhị trên thế gian.
Môn chủ Quỷ Chú môn sẵn có dã tâm trở thành đế vương độc nhất vô nhị trên thế gian, há sẽ chỉ muốn diệt ba quốc gia Bắc Dực, Long Diệu, Thương Nguyệt mà chưa đưa Tây Thần quốc vào trong danh sách tiêu diệt sao?
Vì vậy, ý tứ khác trong lời Tiêu Hàn đã rõ như ban ngày rồi.
Môn chủ Quỷ Chú môn chỉ muốn diệt ba quốc gia Bắc Dực, Long Diệu và Thương Nguyệt mà không đưa Tây Thần quốc vào trong danh sách tiêu diệt bởi vì... Môn chủ Quỷ Chú môn chính là Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt!
Cho nên --
Tiêu Hàn vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm hơi nhếch lông mày, mắt đen sâu thẳm nhìn Tiêu Hàn, môi mỏng chậm rãi hỏi: “Ngươi biết Môn chủ Quỷ Chú môn chính là Tây Thần đế bằng cách nào?”
“Từ trước đến giờ Thụy vương vốn thông minh, nên sẽ rõ hơn ta...” Tiêu Hàn buông lỏng hai cánh tay đang khoanh lại, đôi tay nắm lại ở phía sau lưng, nói: “Tây Thần đế có một bảo bối yêu thích không muốn buông tay, là chiếc ly tinh tế tỉ mỉ được làm ngọc uyên ương chứ?”
Cánh tay khẽ động, khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng dựa vào cánh tay phải của mình cảm thấy thoải mái hơn, sau đó -- Hiên Viên Diễm mở miệng nói: “Ban ngày, ly đó mỏng như giấy, sáng bóng như gương, dùng để uống rượu ngọt mỹ vị. Nhưng nếu sử dụng vào ban đêm, nó sẽ phát ra hào quang bảy màu nên gọi là ly màu Dạ Quang!”
“Vào đêm nào đó một tháng trước, trong ngự thư phòng ở hoàng cung Tây Thần, ly màu Dạ Quang mà Tây Thần đế yêu thích không muốn buông tay bị ống tay áo của một cung nữ rót rượu không cẩn thận đụng vào làm nó rơi vỡ thành mảnh nhỏ trên mặt đấy. Trong cơn giận dữ, Tây Thần đế muốn khiến cung nữ này chết thảm, vì vậy cung nữ đánh vỡ ly màu Dạ Quang này...”
Con mắt đen láy của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đảo qua Tiêu Hàn đang cúi đầu kéo dài âm điệu, bổ sung hoàn chỉnh lời còn nói nửa chừng: “Bị Tây Thần đế giận dữ sử dụng huyết chú dẫn đến cái chết thịt thối xương vụn. Lúc ấy, Cấm vệ quân canh giữ bên ngoài ngự thư phòng của Tây Thần đế có tổng cộng hai mươi người, mà một trong số đó chính là tai mắt nằm vùng của ta ở bên cạnh Tây Thần đế.”
“Tai mắt của ngươi có thể tận mắt nhìn thấy Tây Thần đế sử dụng huyết chú, lại hồi báo cho ngươi trước tiên. Chỉ có người của Quỷ Chú môn mới có thể biết sử dụng huyết chú, mà tác phong làm việc của Tây Thần đế...” Nghe được lời Tiêu Hàn, Hiên Viên Diễm mở miệng nói: “Địa vị của hắn ở trong Quỷ Chú môn tuyệt đối sẽ không thấp hơn bất kì kẻ nào, choi nên ngươi liền hiểu rõ, thì ra Môn chủ Quỷ Chú môn chính là Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt!”
“Biết Môn chủ Quỷ Chú môn là Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt, lại biết sau lưng Tư Đồ Kiệt có người Ma tộc chỉ điểm để tạo ra vô số tên thi tôn khủng bố, ngươi liền suy luận ra thi tôn mà Tư Đồ Kiệt tạo ra nhất định dùng để đối phó ba quốc gia Bắc Dực, Thương Nguyệt và Long Diệu, cho nên...” Mặc dù Dạ Dật Phong vẫn bị ba người kia coi là không khí nhưng hắn lập tức mở miệng “thao thao bất tuyệt” như để chứng minh mình vẫn còn tồn tại: “Ngươi lập tức chạy đến Tây Thần Quốc, biết được chuyện Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở đây nên muốn liên thủ với bọn họ, cùng nhau tiêu diệt thi tôn khủng bố do Tây Thần đế tạo ra. Đây là nguyên nhân tối nay ngươi bỗng nhiên xuất hiện trong rừng trúc, bày trận Thiên La Địa Võng trợ giúp Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt tạm thoát hiểm sao?”
Dạt Dật Phong nói một lèo xong, Tiêu Hàn vốn coi Dạ Dật Phong như không khí, thế mà giờ lại nhìn hắn, mở miệng trả lời: “Trước khi đến Tây Thần, ta chỉ biết Tư Đồ Kiệt tạo ra tang thi. Một khi hắn tạo ra đủ số tang thi, sử dụng chúng để hành quân đánh trận, đối với đại quân tam quốc của chúng ta mà nói là trăm hại không lợi. Cho nên một trong số mục đích ta đến Tây Thần là định liên thủ với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt để cùng tiêu diệt hết vô vàn tang thi mà Tư Đồ Kiệt tạo ra.”
Tiêu Hàn vừa dứt lời, Dạ Dật Phong lập tức mở miệng nói: “Ý ngươi là... ngươi cũng sau khi tới Tây Thần mới biết Tư Đồ Kiệt ngoài tạo ra vô số tang thi, còn được người Ma tộc chỉ điểm tạo ra vô số thi tôn có thể tái sinh một cách quỷ dị?”
“Nói đúng hơn là thời điểm trước khi các ngươi đánh nhau với thi tôn, ta gặp được một thi tôn thân thể đã bị xé thành mảnh vụn, thế nhưng lại hóa thành một làn khói đen rồi từ đó khôi phục như ban đầu, thế mới biết...” Tiêu Hàn nhắc tới “một làn khói đen”, cánh tay nắm sau lưng bỗng bóp thành hình nắm đấm, mở miệng nói: “Tư Đồ Kiệt được người Ma tộc chỉ điểm, tạo ra thi tôn khủng bố có khả năng tái sinh.”
Nghe được lời Tiêu Hàn, Hiên Viên Diễm híp mắt, hỏi: “Tại sao ngươi lại khẳng định kẻ chỉ điểm sau lưng Tư Đồ Kiệt là người của Ma tộc mà không phải là người khác tinh thông tà thuật? Trong truyền thuyết, rõ ràng người Ma tộc đã...”
“Bởi vì nửa tháng trước đã từng có một kẻ hóa thành một làn khói đen xuất hiện bên trong tẩm cung của ta, cảnh cáo ta nên cam tâm tình nguyện dâng máu trong cơ thể cho hắn, nếu không hắn không chỉ sẽ khiến ta chết không toàn thây mà còn làm cho cả Bắc Dực quốc tan thành mây khỏi. Sau khi bị ta cự tuyệt một tiếng...” Móng tay dài đâm vào lòng bàn tay, Tiêu Hàn mở miệng gằn từng chữ một: “Kẻ hóa thành khói đen vẫn không tức giận, chỉ khuyên ta nghĩ lại, đừng lấy ngoan cố tính mạng của mình và Bắc Dực quốc ra cự tuyệt, từ đó sẽ phải trả giá cao, sau đó lập tức biến mất!”
Hiên Viên Diễm hơi nhíu mày, mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Tại sao kẻ đó muốn ngươi dâng máu trong cơ thể?”
“Đây cũng là nghi vấn trong lòng ta, bởi vì kẻ đó cũng không nói rõ. Chứng kiến có người hóa thân thể thành khói đen trên thế gian, quả thật ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù hắn lên tiếng cảnh cáo ta, nhưng ta cũng không phải là người dễ bị uy hiếp, vì vậy...”
Móng tay dài bấm sâu hơn vào lòng bàn tay -- Tiêu Hàn tiếp tục mở miệng nói: “Ta đi tìm Võ học thông, ta biết rõ trên đời chỉ có Võ học thông mới có thể biết lai lịch của kẻ đó. Ta định hỏi rõ Võ học thông về lai lịch kẻ đó, biết được lai lịch của hắn, ta mới có thể chắc chắn đối phó với hắn.”
“Kết quả... Võ học thông lại nói cho ngươi biết, kẻ muốn ngươi dâng máu trong cơ thể lại là người Ma tộc mà mặc dù ngươi biết rõ lai lịch cũng tuyệt đối không có khả năng đối phó?” Hiên Viên Diễm mở miệng nói, đồng thời lông mày càng nhăn. Nếu là Võ học thông nói với Tiêu Hàn rằng kia chính là người Ma tộc thì tuyệt đối không sai. Chỉ là, người Ma tộc tái xuất một cách ly kì, đây là đại sự kinh thiên động địa bậc nào, theo lý mà nói... trước tiên Võ học thông sẽ phải thông báo chuyện này cho mình. Mặc dù Võ học thông không biết hiện tại mình đang ở Tây Thần quốc cũng nên cho bồ câu đưa tin đến hoàng triều Long Diệu, tới lúc đó Vô Ngân công tử nhận được tin tức này dĩ nhiên sẽ truyền lại cho mình.
Tại sao Võ học thông lại có động thái bất thường không kịp thời báo lại tin tức kinh thiên động địa này cho mình?
“Hiện nay, người có thể đối kháng với Ma tộc trên đời phải là người Linh Cung có linh lực, hơn nữa còn phải có linh lực cực kì mạnh. Tuy Nguyệt nhi không phải người Linh Cung nhưng lại có linh lực của Thánh chủ Linh Cung, cho nên...” Hiên Viên Diễm che giấu cảm xúc mơ hồ trong lòng, môi mỏng lạnh nhạt nói: “Ngươi xuất hiện ở trong rừng trúc, bày trận Thiên La Địa Võng giúp ta và Nguyệt nhi tạm thời thoát hiểm, không chỉ muốn liên thủ cùng bọn ta để diệt trừ thi tôn của Tư Đồ Kiệt và cả hắn, mà còn muốn lợi dụng năng lực của ta và Nguyệt nhi đi đối phó với người Ma tộc tái thế một cách ly kì.”
Tiêu Hàn gật đầu, môi mỏng chậm rãi phun ra hai chữ không chút giấu diếm: “Không sai!”
“Đáng tiếc làm ngươi thất vọng rồi. Vừa rồi ngươi cũng chứng kiến, mặc dù Nguyệt nhi sử dụng linh lực...” Hiên Viên Diễm lười biếng vuốt tay, đáy mắt ẩn chứa một tia sâu xa, cười nói: “Cũng không thể đối phó với thi tôn do Tư Đồ Kiệt tạo ra, huống chi là đối phó với người Ma tộc còn khủng bố hơn thi tôn ngàn vạn lần.”
“Đó là vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt không mang Huyết tỳ bà cực kì uy lực theo bên mình. Nếu lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt có Huyết tỳ bà trên tay...” Nghe được lời Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn lập tức mở miệng: “Cộng với năng lực của ta, ngươi và Dạ Dật Phong tập hợp lại, nhất định không khó để có thể tiêu diệt thi tôn và người Ma tộc.”
“Tạm thời không đề cập tới việc nếu ta sử dụng Huyết tỳ bà có nghịch chuyển tình thế hay không. Giả sử nếu ta dùng Huyết tỳ bà thực sự có thể chiếm được ưu thế thắng lợi, xin hỏi...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn cúi đầu, không chút để ý vuốt ngón tay thon dài, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, môi hồng mỉm cười xinh đẹp, mặc dù giọng nói phát ra êm tai dễ nghe, nhưng từng câu từng chữ lại làm Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong ngổn ngang: “Tại sao phải lựa chọn liên thủ với ngươi và Dạ Dật Phong?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Dạ Dật Phong im lặng ở bên, vểnh tai cẩn thận lặng nghe, khóe miệng không nhịn được mà co rút mãnh liệt, đông thời thân thể trọng tâm không vững, suýt chút nữa cắm đầu xuống đất.
-- Ta nói... bà cô nhỏ à, giờ là lúc nào rồi, thời điểm chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, đoàn kết nhất trí đối phó cường địch, sao ngươi còn có tâm tình chơi nội chiến thế hả?
“Ngươi vốn không có lí do để từ chối. Thi tôn và người Ma tộc tồn tại là một việc lớn đe dọa đến Bắc Dực quốc và Thương Nguyệt quốc, đối với hoàng triều Long Diệu mà nói...” Mặc dù cơ thể Tiêu Hàn đứng vững tại chỗ, nhưng linh hồn bị choáng mãnh liệt đi dạo một vòng lớn trong nháy mắt, hai mắt khó tin nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nói: “Cũng là một sự đe dọa!”
“Tư Đồ Kiệt đã tuyên chiến với Bắc Dực, cho nên mục tiêu tiêu diệt đầu tiên của hắn không nghi ngờ gì chính là Bắc Dực quốc của ngươi. Dù sao Bắc Dực quốc tồn tại cũng là uy hiếp với hoàng triều Long Diệu ta. Tại sao ta không chờ Tư Đồ Kiệt tiêu diệt Bắc Dực quốc của ngươi, thay ta giải quyết một uy hiếp lớn sau này...” Thân thể mềm mại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời khỏi cánh tay Hiên Viên Diễm, chân ngọc bước lên trước một bước tới gần Tiêu Hàn, hơi nghiêng đầu, nói: “Rồi sẽ lựa chọn liên thủ với Dạ Dật Phong, diệt trừ Tư Đồ Kiệt, thi tôn của hắn và người Ma tộc chỉ điểm hắn tạo ra thi tôn?”
Khóe miệng Dạ Dật Phong co quắp, bắt đầu lan đến gương mặt cùng co quắp.
-- Gì đó... bà cô nhỏ ơi, không chọn Bắc Dực quốc của Tiêu Hàn mà chọn Thương Nguyệt quốc của hắn, hắn có phải nên thay mặt dân chúng khóc rống để tỏ lòng biết ơn với “vô cùng ưu ái” của bà cô nhỏ này hay không?
Lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa phát ra, thân thể Tiêu Hàn bỗng chốc cứng ngắc như sắt, môi mỏng chậm chạp mấp máy, cuối cùng chỉ cắn răng nặn một chữ: “Ngươi...”
Bất luận kẻ nào rơi vào tình huống như vậy, đương nhiên sẽ không chút do dự chọn liên thủ với hắn để đối phó với kẻ địch. Nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt này lại là người độc nhất trong bất cứ người nào, không những từ chối liên thủ với hắn để đối phó địch mà còn cười trên nỗi đau của người khác chỉ mong Bắc Dực quốc diệt vong. Nàng, nàng, nàng...
“Chỉ có điều, nể tình ngươi bày trận Thiên La Địa Võng thay ta tạm thời cản thi tôn đuổi giết, ta có thể suy nghĩ liên thủ với ngươi một chút. Chỉ là, ta thấy thành ý liên thủ với ta của Thái tử Bắc Dực có chút không thật, cho nên...”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Tiêu Hàn, nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly: “Nếu muốn đáp án mà ta đang do dự suy nghĩ trở thành đáp án xác định, e là còn cần Thái tử Bắc Dực ngươi gia tăng thành ý muốn liên thủ với ta.”
Tiêu Hàn không ngu ngốc, dĩ nhiên nghe hiểu được ý ở ngoài lời trong lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ánh mắt hắn sâu thẳm như biển nhìn khuôn mặt nàng, nhìn đi nhìn lại mấy lần rồi mới mở miệng gằn từng chữ: “Gia tăng thành ý như thế nào, nói điều kiện của ngươi đi!”
“Ta tin tưởng Thái tử Bắc Dực quốc là người coi một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Cho nên, ta muốn Thái tử Bắc Dực cam kết một điều, đợi sau khi chúng ta liên thủ diệt trừ kẻ địch...” Mắt ngọc chuyển động, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười hồ ly, môi hồng cong cong, nói: “Cam kết đưa cho ta Ma Âm hoa trong Âm Dương môn của ngươi.”
Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không chỉ có khóe mắt mãnh liệt có rút, mà ngay cả từng sợi tóc của Dạ Dật Phong dường như cũng dựng ngược lên rồi.
-- Ta nói cái đó... Bà cô nhỏ này, ta cũng phục ngươi sát đất rồi! Xin ngươi quay đầu nhìn tình hình ngoài trận chút đi. Ngoài đó còn có vô số thi tôn đang chờ vung đao để chém chúng ta thành thịt vụn đấy. Cho nên, trước tiên ngươi có phải nên thảo luận với chúng ta làm thế nào để rút lui an toàn khỏi rừng trúc hay không? Đợi đến khi toàn thân rút lui, ngươi lại bày ra bản lĩnh tức chết người không đền mạng để vơ vét dược liệu Ma Âm hoa của Tiêu Hàn có được không?
Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, khóe môi bị mặt nạ che đi của Tiêu Hàn cũng không thể kiềm chế mà co quắp.
-- Nói một lúc lâu, nàng không phải không muốn liên thủ với mình để đối phó địch, nàng chỉ... “nhớ đến” dược liệu quý báu Ma Âm hoa của mình, cho nên cố ý từ chối liên thủ với mình để phục vụ cho mục đích vơ vét Ma Âm hoa của mình. Nữ nhân này, hắn... coi như nàng độc ác!
Tiêu Hàn che giấu khóe miệng co giật, ánh mắt khôi phục trạng thái băng tuyết lạnh lẽo , môi mỏng nặn ra hai chữ không chút nhiệt độ: “Thành giao!”
“Ta nói các vị này, nếu đã khép lại chuyện kết đồng minh, chúng ta nên nói chuyện khác đi...” Dạ Dật Phong trừng to mắt, ngón tay chỉ về phía ngoài trận, trên trán lặng lẽ hiện đầy vạch đen, nói: “Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện chúng ta còn sống?”
Lấy tác phong làm việc của Tư Đồ Kiệt, tuyệt đối sẽ không cho thi tôn rút lui. Nếu Tư Đồ Kiệt không cho thi rôn rút lui, bọn họ không thể chỉ đợi trong trận, cuối cùng mình thì bị đói chết.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vơ vét Ma Âm hoa quý hiếm làm cho Tiêu Hàn cực kì không vui trong lòng, lập tức giận dữ trừng Dạ Dật Phong, đưa giọng nói lạnh lùng vào trong lỗ tai Dạ Dật Phong: “Ngươi vội cái gì? Bọn họ có thể không nhìn nguy hiểm ở ngoài trận, bình chân như vại đòi ta cam kết, nhất định trong lòng đã sớm có diệu kế rút lui khỏi rừng trúc an toàn!”
Tiêu Hàn vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm nhìn Tiêu Hàn, môi mỏng cong lên, nói: “Theo ta được biết, ngươi có thể trên nền trận Thiên La Địa Võng, làm ánh sáng rực rỡ bao phủ mặt đất biến mất một khu vực nhỏ, có đúng không?”
Tiêu Hàn nhìn Hiên Viên Diễm, trong môi phun ra một chữ: “Đúng!”
Mặc dù Tiêu Hàn không biết trong lòng Hiên Viên Diễm có diệu kế rút lui như thế nào, nhưng Hiên Viên Diễm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hỏi hắn câu vừa rồi, cho nên diệu kế rút lui của Hiên Viên Diễm nhất định có liên quan đến khu vực ánh sáng biến mất. Vì vậy, không cần Hiên Viên Diễm mở miệng nhắc nhở, ống tay áo màu lam của Tiêu Hàn lập tức phất lên, một mộc bài bảy màu bắn ra nhanh như chớp từ trong ống tay áo, đính bên cạnh Cửu Cung.
Trong trận Thiên La Địa Võng --
Mặt đất vốn bị bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ dưới chân mấy người Tiêu Hàn, nhất thời một khu vực hình chữ nhật rộng nửa thước, dài hai thước biến mất.
Liếc nhìn khu vực ánh sáng hình chữ nhật bị biến mất, môi mỏng của Hiên Viên Diễm phát ra một câu: “Nhiều nhất nửa canh giờ là chúng ta có thể an toàn rút lui khỏi rừng trúc rồi!”
Lời Hiên Viên Diễm vừa ngừng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức khép mắt, đưa bàn tay phải mò vào trong ngực mình. Trong cơ thể nàng có Huyết Phách thần châu của Ngốc Bảo. Vì vậy, nàng chỉ cần dùng linh lực mở ra năng lực trong Huyết Phách thần châu, bất luận nàng ở rất xa Ngốc Bảo nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được nàng muốn báo tin -- bái tin lúc này bọn họ đang gặp tình hình nguy hiểm, vị trí cụ thể ở trong hồ Trúc Lâm, trong trận Thiên La Địa Võng có ánh sáng rực rỡ bị biến mất.
Ngôn ngữ đại bàng của Ngốc Bảo, mặc dù các Trưởng lão nghe không hiểu, nhưng từ trước đến giờ Ngốc bảo rất thông minh, đương nhiên sẽ vẫy đôi cánh màu máu của nó, khắc tin tức mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt truyền lại thành chữ lên vách tường hoặc trên mặt đất để các Trưởng lão có thể đọc được. Mà bốn vị Cửu đại Trưởng lão Đông, Tây, Nam, Bắc của trong Cái Bang ở Tây Thần quốc không chỉ có võ công hàng đầu mà bản lĩnh đào lối đi dưới đất càng thêm xuất thần nhập hóa. Bản lĩnh đào lối đi dưới đất của các Trưởng lão còn lại tuy kém bốn vị kia, nhưng cũng không thua kém quá nhiều. Vì vậy, các Trưởng lão nhận được tin tức, dĩ nhiên sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi nào đó hồ Trúc Lâm, sau đó phát huy bản lĩnh đào đất cao siêu của mình, đào một đường hầm dưới đất để tới bên trong khu vực ánh sáng biến mất, giúp bọn họ thuận lợi rút lui.
Cùng lúc đó, bên ngoài trận Thiên La Địa Võng --
Vô số thi tôn khủng bố vẫn vung cao thanh đao sắc bén như cũ, thân thể tấn công như lò xo, ý đồ phá vỡ hào quang hình tròn chắc chắn không thể phá được để xông vào trong trận chém giết điên cuồng.
Mà ở bốn trượng phía sau thi tôn, Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt khoanh tay, khuôn mặt hiện lên nụ cười u ám dữ tợn.
Một khi bày trận Thiên La Địa Võng, đồng nghĩa với ngăn cách hai thế giới trong và ngoài trận. Người ở trong trận hoàn toàn không thể nghe được âm thanh ngoài trận. Đạo lí giống nhau, người ngoài trận cũng hoàn toàn không thể nghe được âm thanh trong trận. Đối với Tây Thần đế mà nói, điều này không quan trọng, quan trọng là -- Mặc dù hắn không biết tại sao Môn chủ Âm Dương môn lại xuất hiện trong rừng trúc bày ra trận Thiên La Địa Võng, trợ giúp ba người Hiên Viên Diễm cản thi tôn điên cuồng chém giết, nhưng vậy thì sẽ thế nào? Trừ phi mấy người bọn hắn vĩnh viễn trốn ở trong trận, nếu không, chỉ cần bọn hắn vừa bước ra, nhất định sẽ bị thi tôn canh giữ dày đặc ở ngoài trận chém chết không toàn thây! Mặc dù bọn hắn như con rùa đen rụt đầu, chật vật trốn trong trận không ra được, kết quả cũng chỉ có một, chính là toàn bộ bị đói chết ở trong trận.
Hắn chỉ muốn bọn hắn chết, về phần chết như thế nào không quan trọng. Nếu bọn hắn không muốn bị băm nát bởi đao của thi tôn mà quyết định trốn trong trận để làm mình chết đói, như vậy... vì để thưởng thức hình ảnh bọn hắn trốn trong trận mà dần dần chết đói, hắn tuyết đối có đủ nhẫn nại để chờ ngoài trận. Nếu như đói bụng, liền kêu thuộc hạ đưa món ngon mỹ vị vào trong rừng trúc, ăn no rồi chờ tiếp! Nếu như buồn ngủ, liền kêu thuộc mạ đưa giường lớn mềm mại vào trong rừng trúc, ngủ một giấc ngon rồi lại chờ!
Trong lúc Tây Thần đế ôm cánh tay, trong lòng độc ác thầm nghĩ --
Một hắc y nhân mang đôi giày đen, trên đầu đội chiếc nón, mặt đeo một chiếc khăn lụa đen mỏng, khiến người khác hoàn toàn không thấy được diện mạo... chỉ có thể nhìn thấy thân hình nam tử cao gầy, giống như Diêm La địa ngục đi tuần tra nhân gian, lặng yên không tiếng động đứng cách sáu trượng sau lưng Tây Thần đế.
Mũi chân bống nhún một cái, trong nháy mắt, nam tử mặc hắc y như Diêm La địa ngục đã từ khoảng cách sáu mét đứng trước mặt Tư Đồ Kiệt.
Tây Thần đế vốn luôn cao cao tại thượng, thái độ cuồng ngạo coi tất cả mọi người là con kiến hôi, nhìn thấy nam tử áo đen xuất hiện, cánh tay vốn khoanh lại lúc này buông lỏng, thân thể gập xuống đầy cung kính, môi phát ra giọng nói kinh phục: “Ma quân, sao ngài lại tới đây?”
Ma quân, chính là người đó -- người Ma tộc làm thế nhân nghe thấy mặt liền biến sắc, rợn cả tóc gáy, thần hồn át thần tính!
Ngay cả khi Tư Đồ Kiệt cuồng ngạo hơn nữa, nhưng lúc đối mặt với Ma quân cũng không dám bất kính chút nào, bởi vì... Hắn từng lĩnh giáo bản lĩnh Ma quân rồi. Hắn biết rõ, ở trong mắt Ma quân, trừ Thánh đế Linh Cung ra, những kẻ còn lại đều là con kiến hôi không chịu nổi một kích.
Hắc y nhân được gọi là Ma quân không trả lời câu hỏi của Tây Thần đế, chỉ phun ra tám chữ không chút nhiệt độ: “Thành kính hiến máu cho Ma quân ta!”
Nghe được lời nói uy hiếp lạnh lẽo của Ma quân, cánh tay Tây Thần đế lập tức nâng cao, xòe hai tay trước mặt Ma quân, phát ra giọng nói kính hãi: “Mời Ma quân thưởng thức!”
Ống tay áo Ma quân vung khẽ, giữa hai lòng bàn tay Tây Thần đế lập tức rách thành hai vết thương nhỏ dài. Máu tươi ấm áp trong cơ thể Tây Thần đế phọt ra như mưa rào từ hai vết thương, sau đó lại tụ lại thành một quả cầu máu chói mắt. Quả cầu máu xoay rất nhanh giữa không trung, sau đó chui vào trong chiếc khăn che mặt của Ma quân, hóa thành dòng máu như ba con rắn dài, chậm chạp rót vào mồm hắn. Như thưởng thức mỹ vị nhân gian, sau khi đem máu tươi mà Tây Thần đế dâng rót vào trong dạ dày --
Ống tay áo ma quân lại vung khẽ, vết thương trong lòng bàn tay Tây Thần đế liền khép lại trong nháy mắt một cách quỷ dị, tựa như chưa bao giờ bị thương.
“Thái độ hiến máu thành kính, khiến Ma quân ta hết sức hài lòng.” Ma quân liếm chút máu tươi đọng lại trên khóe môi, nâng tay trái lên, khen ngợi vỗ vai phải Tây Thần đế, mở miệng nói: “Đợi Ma quân ta vào trận thay ngươi giải quyết mấy kẻ kia, khen thưởng cho ngươi thành kính dâng máu.”
“Ma quân, đây là trận Thiên La Địa Võng...” Mặc dù biết rõ bản lĩnh Ma quân cao siêu, nhưng bây giờ Tây Thần đế khó có thể tin ngay cả trận Thiên La Địa Võng, Ma quân cũng có thể tiến vào, vì vậy mở miệng thận trọng nói: “Trận Thiên La Địa Võng cũng giống tường đồng vách sắt!”
“Cái gọi là tường đồng vách sắt, đối với Ma quân ta mà nói...” Khóe môi Ma quân cong lên đầy châm chọc, lời nói vô cùng cuồng ngạo theo gió lạnh lọt vào tai Tây Thần đế: “Thiên La Địa Võng trận chỉ là một tờ giấy mỏng dễ rách mà thôi!”
Dứt lời, bóng dáng màu đen của Ma quân bỗng chợt lóe, trong nháy mắt đã tới sau lưng thi tôn. Hai mắt cực kì khinh thường nhìn thi tôn bị chặn ngoài trận, bóng dáng Ma quân giống như Diêm vương địa ngục bay lên trời nhanh như chớp...
Trong trận Thiên La Địa Võng --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng linh lực mở ra năng lượng trong Huyết Phách thần châu, đang định dùng thêm linh lực báo tin cho Ngốc Bảo ở nơi xa. Về phần Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, mặc dù tư thế nhất trí khoanh tay, nhưng trong mắt lại không đồng tình, im lặng nhìn Thương Quan Ngưng Nguyệt đang thúc giục linh lực.
Đột nhiên --
Ánh sáng tràn ngập cả một vùng đất bỗng mãnh liệt rung chuyển như động đất -- Tiếp đó, liền nghe “vèo” một tiếng, thân thể Ma quân mặc hắc y với tốc độ nhanh gấp trăm mũi tên bắn, bay vút vào trận Thiên La Địa Võng.
Nhìn thấy trong trận có thêm một hắc y nhân, trong tình huống không phá hỏng trận, coi hào quang hình tròn không gì phá nổi như không có, dễ dàng tiến vào trong trận, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức ngừng thúc giục linh lực để truyền tin cho Ngốc Bảo; Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong cũng buông cánh tay vốn khoanh lại ra.
Bùm --
Sắc mặt bốn người Hiên Viên Diễm chợt biến đổi, hai mắt tràn ngập tia khó tin, đồng loạt nhìn chằm chằm về Ma quân đối diện bọn họ ba thước...