Trong phòng, lão đại Mạc Quân Cường và vợ Vương Diễm ngồi ở chủ vị, tuy là lão tam Mạc Quân Nghĩa mời khách, nhưng số ghế sắp xếp rất chú trọng.
Dưới tay là lão nhị Mạc Quân Hoa và vợ Lý Ngọc, xuống nữa mới là vợ chồng Mạc Quân Nghĩa và Thẩm Đồng Vân, để lại hai vị trí không phỏng chừng là cho vợ chồng Mạc Quân Bảo.
Còn lại là bọn tiểu bối sếp thành một hàng, Mạc Đoan, Mạc Chính, Mạc Mộng Dao, để lại vị trí trống cho Mạc Tử Hàm.
Không có chỗ ngồi dư thừa.
Thật sự chú ý sắp xếp vị trí số ghế sao? Vậy để bà mẹ Quách Hoa ngồi chỗ nào?
Quách Hoa chính là bà cụ Mạc Tử Hàm đang dìu, bà nội của cô.
Kỳ thật gia yến trước đây, bà mẹ bị mắc chứng si ngốc tuổi già sẽ không tham dự, trừ mấy anh chị em trong nhà ra, bà cụ thường ở nhà một mình, làm sao sẽ đưa bà tới khách sạn ăn cơm?
Mạc Quân Bảo vào cửa liếc mắt bễ nghễ mọi người, lập tức quay về phía lão tam Mạc Quân Nghĩa cười cười, “Đều đến đông đủ rồi?”
Mạc Quân Nghĩa gật gật đầu, “Ngồi đi.”
Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh lần lượt vào chỗ, rồi sau đó nhìn thấy cuối cùng chỉ chừa một cái vị trí không, lúc này nhìn về phía Mạc Tử Hàm đứng ở cửa.
Mọi người mới chú ý tới bà cụ được Mạc Tử Hàm dìu đứng ở cửa.
Vương Diễm nhíu mày nói, “Làm sao lại mang bà cụ tới đây?”
“Phục vụ, lại mang cái ghế vào đây.” Thẩm Đồng Vân mở miệng nói.
Người phục vụ dẫn đường vội vàng ứng một câu, đến cách vách lấy một phen ghế dựa, an bài ở bên cạnh Mạc Tử Hàm, rồi sau đó lấy từ ngăn tủ một bộ dụng cụ đồ ăn mới ra.
Bởi vì thêm một vị trí, mấy tiểu bối phải chuyển giãn ra, đều là vẻ mặt không vui, chỉ có Mạc Chính khoẻ mạnh kháu khỉnh còn đang cười, hiển nhiên ngày hội vui sướng làm cho hắn rất vui vẻ.
Mạc Đoan nhíu mày, bất mãn hét lên với Mạc Tử Hàm, “Mày mang bà tới làm cái gì? Một bàn an vị hết những người này, không thấy chen chúc sao? Toàn mùi người già!” Nói xong còn cau cái mũi.
Trên người bà cụ quả thật có một loại hương vị của người già không hiện rõ, Mạc Tử Hàm không cảm thấy rõ, bà cụ cũng rất sạch sẽ, ít nhất tóc hoa râm kia, đều chỉnh tề chải vuốt từng sợi ra sau đầu, không có một sợi rối lạc nào.
Mạc Tử Hàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Đaon một cái, kẻ này gián tiếp hại chết Mạc Tử Hàm, cô vốn chẳng có ấn tượng tốt gì, nếu hắn không phải anh họ trên danh nghĩa của cô, cô không ngại vặn đầu hắn xuống, nhìn xem bên trong rốt cuộc làm bằng cái gì.
Vương Diễm không hề ngăn cản đứa con nói không ra thể thống gì, Mạc Tử Hàm cho rằng Mạc Đoan dưỡng thành tính cách tự cao như thế, không thoát khỏi liên quan tới bà mẹ chỉ biết phóng túng nuông chiều hắn kia.
Đồ ăn bày xong, nói cách khác mọi người sớm đã gọi rồi, không cho nhà Mạc Quân Bảo gọi đồ ăn.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi đây, Vương Diễm lấy từ trong túi của mình ra bầu rượu, là đồ sứ, mặt trên bọc một màn giấy trắng, in tên, miệng bình buộc một dây duy băng đỏ.
“Tiểu nê hồ, từ xưởng Mao Đài đấy, tôi nhờ người mãi mới mua được một rương, đặc biệt mang lại đây mấy bình mấy người nếm thử!” Bà ta cười đưa rượu cho mọi người, lại nói, “Số độ không cao, nhưng mà uống lên rất ngon miệng, tôi không uống rượu mọi người cứ uống đi!”
Mạc Quân Nghĩa mượn một lọ quan sát sau một lúc lâu lập tức cười nói, “Rượu này quả thật không sai, không nặng, lúc tôi uống cùng lãnh đạo đã từng uống một ít.”
Nghe Mạc Quân Nghĩa nói, mọi người đều cầm lấy bình rượu khen, vừa xem vừa nói bình rượu này không tệ.
Vương Diễm lại đắc ý, lại nói mọi người thích là tốt rồi, quay đầu lại nhờ người mua hộ cho.
Mạc Quân Bảo không được chia rượu, bởi vì Vương Diễm mang theo ba bình, lão đại lão nhị lão tam mỗi nhà một lọ, để lại Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh có chút xấu hổ ngồi ở một bên.
Mạc Quân Bảo liếc mắt nhìn thoáng qua cái chai, “Tôi thực sự không thích uống rượu đế, lát nữa tôi gọi chút bia là được!”
Vương Phượng Anh đẩy ông một phen, nhỏ giọng thầm oán nói, “Có thể có tiền đồ một chút hay không, uống ít một chút thì chết à!”
“Đàn bà con gái đừng có nói nhiều như vậy!” Mạc Quân Bảo trừng mắt nhìn Vương Phượng Anh.
“Ha ha, chuyện rượu không vội nói thôi, Quân Bảo à, lần trước tôi cho cái đề nghị chú nghĩ thế nào?” Mạc Quân Hoa vòng vo đảo mắt, buông bình rượu mở miệng nói.
Đến đây!
Mạc Quân Bảo lập tức biến sắc, “Đại trung thu, quá tiết nói cái này làm cái gì!”
“Chuyện này vốn ngày hôm qua bàn ra rồi, Quân Bảo, chú nói thật đi, việc này giải quyết như thế nào mới tốt?” Lão đại Mạc Quân Cường cũng mở miệng phụ họa.
Mạc Quân Nghĩa không có biểu tình gì ngồi ở một bên, hắn và vợ Thẩm Đồng Vân tựa hồ cũng không có ý tứ ngăn cản.
Mạc Tử Hàm đoán, lần này ba nhà hẳn là đã chào hỏi qua, Mạc Quân Nghĩa sẽ không mở miệng bình ổn.
Dù sao thì vật giá trị cao tới bẩy con số, chính Mạc Quân Nghĩa cũng sẽ không cam tâm tình nguyện không để ý tới đi?
Mạc Quân Bảo dựng thẳng ánh mắt lên, “Tôi nói các người có để yên hay không? Không phải đã nói với các người rồi sao, thứ kia là của nhà chúng tôi, mẹ nó, sao có thứ gì tốt là các người lại nhớ thương vậy!”
Vừa nói, Mạc Quân Bảo còn không ngăn được cái tính tình của mình đập cái bàn, hiển nhiên là không nhịn được phát hỏa.
“Đi đi đi, chú cũng đừng gõ bàn đập ghế với tôi! Tôi nói cho chú biết, chuyện này tôi đã hỏi qua tư vấn rồi, chính là lên tòa án chú cũng không chiếm lý đâu! Biết không? Mẹ còn chưa có chết đâu, thứ này chính là của mẹ đấy! Không có lý nào một mình chú chiếm!” Lão đại Mạc Quân Cường cũng không áp được tính tình, ánh mắt trừng, vẻ mặt ghét bỏ trầm giọng nói.
“Vậy anh để mẹ ở nhà tôi thì tính chuyện gì? Tính chuyện gì?” Mạc Quân Bảo trừng mắt mắt, “Cụ bà các người không dưỡng, nhà tôi ra chút bảo bối thì các người nhớ thương, các người vẫn là người sao?”
Mạc Quân Hoa hát đệm nói, “Chuyện bà cụ trước không cần phải nói, nhiều con ở đây như vậy, không có khả năng bà phải đi ngủ đường cái? Quân Bảo, tôi hỏi chú một câu, ghế dựa chú có chia hay không?”
“Chia cái rắm! Dựa vào cái gì phải chia? Tôi nói lão nhị anh đấy, tôi thật sự không ăn cái bộ ấy đâu! Không phải anh nhớ thương ghế dựa nhà tôi sao? Sớm đã biết đáng giá sao không thấy nói một câu? Chỉ lo nghĩ biện pháp lừa tôi phải không?” Mạc Quân Bảo tức giận đến đỏ mặt tía tai, không lựa lời nói.
Mạc Quân Hoa cũng trừng con mắt, “Ai lừa ghế nhà chú? Ai lừa ghế nhà chú! Con mẹ nó, tôi còn chưa xem xét đâu, tôi có thể khẳng định đó là bảo bối sao? Tôi mà nói cho chú sớm, chú không phi lên à?”
Lý Ngọc ở một bên lôi kéo Mạc Quân Hoa, hắn hừ lạnh một tiếng hất tay vợ ra.
Vương Diễm thì hung tợn trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, chuyện tình hôm qua bà chưa quên đâu, thấy song phương xé rách mặt cũng ồn ào nói, “Mạc Quân Bảo, tôi nói cho chú, bảo bối kia nhà chú muốn chiếm hết hả! Ngày mai tôi tìm luật sư lên tòa án, ghế dựa kia nếu chú dám bán, chú cứ chờ mà ngồi tù đi!”
Ngồi tù? Mạc Quân Bảo nghe vậy vừa tức vừa giận, lại có chút kích động lên.
Hắn không biết nhiều lắm nhưng bọn họ nói rất có lý, phòng ở là tên của bà cụ, nhà ở còn chưa phân chia, thứ này quả thật không phải một mình nhà hắn có thể định đoạt.
Vương Phượng Anh không nhìn được, bà ngăn chặn lửa giận đầy bụng, nhìn về phía lão tam Mạc Quân Nghĩa, vẻ mặt trịnh trọng nói, “Anh Ba, tôi biết ngài đây nặng nhất nghĩa khí, cũng phân rõ phải trái, ngài nói mấy câu, việc này nên làm sao?”
Nghe lời ấy, Mạc Mộng Dao kiêu ngạo nở nụ cười. Trong nhà này, người chủ sự vẫn chính là lão ba mình.
Mạc Quân Nghĩa vẫn ngồi ở một bên uống nước, nghe lời ấy thoáng trầm ngâm một chút, mới chậm rãi mở miệng nói, “Cái này là của lão Tứ phát hiện, vẫn đặt ở trong nhà lão tứ…”
Nghe thế Vương Phượng Anh sắc mặt vui vẻ, Mạc Tử Hàm lại có chút nhăn mày.
Đối phương nói là ‘Đặt ở’ mà không phải là của nhà lão tứ.
“Chỉ là lão đại lão nhị nói không sai, dù sao lão tứ vẫn ở nhà của mẹ, cùng cấp với ở nhờ, thứ này vẫn là của cụ bà. Cho nên chủ ý của lão nhị cũng là có lý.”
“Theo cá nhân tôi mà nói, thứ này tôi sẽ không nhớ thương, mặc kệ các người phân chia như thế nào, tối không lấy một xu.” Mạc Quân Nghĩa nói như thế. Hắn không có hứng thú lớn với thứ này, nhưng lão đại lão nhị hôm qua cùng hắn nói chuyện thật lâu, thứ này để một nhà lão tứ độc chiếm là không có khả năng, mặc dù hắn nói, lão đại lão nhị cũng quyết không chịu.
Không bằng phân ra một ít, mọi người được cái an bình.
Mạc Quân Nghĩa nghĩ như vậy, Mạc Quân Bảo lại không thể làm. Hiện tại tính phân chia là làm sao? Mặt đã xé rách rồi, mình còn phải phân chia bảo bối với bọn họ ư? Vậy khác nào cúi đầu với bọn họ?
Luôn luôn muốn mặt Mạc Quân Bảo tuyệt đối không thể đáp ứng loại hiệp ước không bình đẳng này, huống chi tính cách hắn vốn là vô liêm sỉ, xé rách mặt ai cũng không sợ!
“Mẹ, ngài nói, thứ này làm sao bây giờ?” Mạc Quân Bảo bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bà cụ.
Bà cụ vẫn ngồi ở kia thần sắc dại ra chậm rãi nhìn về phía Mạc Quân Bảo, mọi người cũng sửng sốt, lúc trước tựa hồ chẳng ai nhớ tới đi hỏi vị chủ nhân chân chính này.
Hết chương 20