Mạc Tử Hàm thật buồn bực, sao mình lại trở thành thợ sửa chữa vậy?
Cách tan học có 10 phút đồng hồ cô đã sửa được cho ba cái máy tính trong văn phòng, đều là những lỗi vặt, nhưng những lỗi vặt ấy lại làm khó cho mấy vị thầy giáo đấy.
Trần Khả Dương vốn định cho Mạc Tử Hàm trả phép, nhân tiện hỏi một chút về việc xin nghỉ phép, nhưng cuối cùng lại quên mất chính sự.
Cho đến khi Mạc Tử Hàm ra khỏi văn phòng thì các thầy giáo mới bàn tán ầm lên.
“Tiểu Trần này, cậu có đứa học sinh thông minh như vậy sao không nói sớm một tiếng, làm phiền tôi còn lo lắng cho cái máy tính này gần chết.” Một thầy giáo già cười trêu ghẹo nói.
Thông minh sao? Trần Khả Dương nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Mạc Tử Hàm… Có lẽ đi.
Hắn dạy lớp tám này suốt một học kỳ, dạy từ năm trước rồi. Trong ấn tượng của hắn, Mạc Tử Hàm là một cô học sinh nhát gan chất phác, mỗi lần hắn đặt vấn đề hỏi cô, cô đều trưng một cái mặt nghẹn đỏ bừng bừng không trả lời nổi.
Cho nên dần dần Trần Khả Dương cũng không hỏi bài cô nữa, thậm chí còn suýt nữa quên mất trong lớp còn có cô học sinh này.
Hơn nữa thành tích của Mạc Tử Hàm vẫn luôn đứng cuối cùng của lớp, lại thêm cô cũng không phải loại nhân vật bướng bỉnh nghịch ngợm làm lão sư lo lắng phiền lòng, cho nên cô đã sớm thoát khỏi phạm vi chú ý của Trần Khả Dương.
Làm sao mà xin cái nghỉ phép xong rồi cứ như thay đổi thành người khác vậy?
Lúc này Mạc Tử Hàm đi ra khỏi văn phòng, một cô gái nghênh diện đi đến, mặc bó sát, thân mình cao gầy, một đôi mắt gợn nước nhộn nhạo, ăn mặc trẻ trung hoạt bát. Nam sinh tuổi này rất dễ bị hấp dẫn bởi nữ sinh thế này.
“Tử Hàm? Em thật sự đi học?” Cô gái đi đến bên cạnh Mạc Tử Hàm, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô.
Mạc Tử Hàm cao không đến 1m6, cô gái này lại cao ít nhất cũng phải 1m65.
“Ngươi là?”
“Phốc xuy! Ba chị nói đúng vậy, em thật sự mất trí nhớ ?” Cô gái nhìn cô từ trên xuống dưới, trong đôi mắt hiện lên một tia hèn mọn: “Vậy mà không nhớ rõ tôi là ai. Ba tôi là anh ba của ba cô, tôi là chị cô đấy, nói như vậy cô có hiểu không?”
Mạc Tử Hàm ‘ah’ một tiếng, vậy cô nàng này chính là chị họ Mạc Mộng Dao, con gái Mạc Quân Nghĩa Mạc gia lão tam. Năm nay cùng học trung học giống Mạc Tử Hàm nhưng là lớp hai, thuộc loại ưu sinh của trường học, chỉ lớn hơn Mạc Tử Hàm có mấy tháng.
Mẹ đã từng nói cho cô biết, Mạc gia tổng cộng có bốn anh em, ba cô là lão út. Lão đại Mạc Quân Cường cô đã gặp rồi, có vẻ ổn trọng cùng lợi thế, con là Mạc Đoan. Lão nhị Mạc Quân Hoa có một con trai tên là Mạc Chính. Lão tam Mạc Quân Nghĩa có một con gái, chính là Mạc Mộng Dao này. Nói cách khác cô có hai tên anh và một cô chị, nhưng có vẻ không thân thiết.
Chỉ đối mặt một lần Mạc Tử Hàm liền nhìn rõ tính tình Mạc Mộng Dao.
“Ah cái gì mà ah, thân thể dưỡng tốt chưa? Ba tôi nói buổi tối mang gì đó đến thăm cô đấy.” Mạc Mộng Dao dương khóe môi cười, lại bổ sung một câu: “Lúc ấy lái xe tới.”
Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra tươi cười nói: “Vậy cảm ơn bác Ba.”
Mạc Mộng Dao ngạc nhiên liếc mắt đánh giá Mạc Tử Hàm một cái: “A! Khi nào thì hiểu chuyện ra vậy hả ? Thấy ba tôi đừng có trốn trong phòng là được, cứ như bị bắt nạt ấy!”
Mạc Tử Hàm nao nao, lập tức gật gật đầu, xem ra trước kia Mạc Tử Hàm thực e sợ người cha của Mạc Mộng Dao này.
Mạc Mộng Dao cũng không nhiều lời, tiếp đón một tiếng rồi cũng nhanh rời đi.
Đến khi Mạc Tử Hàm trở lại lớp, nam sinh lúc trước nói cô ngồi ở chỗ ngồi cười nói trêu ghẹo: “Trẻ con bị thầy giáo mắng đã trở về rồi ! Mạc Tử Hàm, không khóc nhè trước mặt thầy Trần đấy chứ?”
Mạc Tử Hàm cau mày liếc mắt nhìn nam sinh một cái, Tần Tiểu Du cả giận đứng lên nói: “Lý Lương, cậu nói chuyện chú ý một ít! Cậu mới là người khóc nhè đấy!”
Lý Lương liền đùa cười nói: “Nói nó khóc nhè thì làm sao? Nó cũng không phải lần đầu tiên khóc nhè!”
Đồng học toàn ban phát ra cười vang, mấy nữ sinh vây quanh ở một đống, một biểu tình trào phúng nhìn chằm chằm Mạc Tử Hàm, cúi đầu nói với nhau vài câu gì đó sau lại cười vang lên.
Nếu là Mạc Tử Hàm trước kia, đã sớm đỏ mặt bước nhanh đi về chỗ ngồi, chỉ sợ là cả một ngày đều cúi đầu không dám nói lời nào. Mà Mạc Tử Hàm hiện tại lười biếng cất bước đi vào phòng học: “Xem ra có người muốn nếm thử mùi vị khóc nhè.”
Lý Lương trừng mắt đứng lên: “Cậu nói cái gì?”
Mạc Tử Hàm nhàn nhã tiêu sái về chỗ ngồi, lúc đi ngang qua Lý Lương không thèm liếc mắt một cái, dường như là căn bản khinh thường nói chuyện cùng hắn.
Lý Lương vẫn trừng mắt xem xét Mạc Tử Hàm, nhưng Mạc Tử Hàm không nói lời nào, hắn cũng không bão nổi theo. Hơn nữa hắn có bão nổi thì làm được gì chứ? Chẳng lẽ còn đi đánh một con ranh gầy yếu?
Bộ dáng Lý Lương rất to con, là uỷ viên ban thể dục, có một đôi tròng mắt tròn xoe, cái đầu của hắn còn tròn hơn cả mắt.
Cuối cùng Lý Lương ngồi trên ghế kêu gào, châm chọc nói: “Tôi không đánh con gái, bằng không có người biết tay rồi !” Tuy cứng rắn ngoài miệng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên, Mạc Tử Hàm này từ lúc đi theo thầy giáo về cứ như thay đổi thành người khác vậy, chẳng lẽ một hồi sinh bệnh nặng đầu óc lại biến thông minh ra?
Mạc Tử Hàm ngồi vào chỗ của mình thì phiêu mắt liếc hắn một cái. Tần Tiểu Du tới bên cạnh nói: “Mặc kệ hắn, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu! Ngày hôm qua còn gọi nam sinh lớp tám ra đánh đấy!”
Mạc Tử Hàm lười biếng cười cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh nắng ngoài cửa sổ, cô sao phải để chuyện này trong lòng chứ.
Chỉ là cách thực hiện của cô từ lúc vào lớp học làm mọi người không tin nổi, vẫn là cái Mạc Tử Hàm thở mạnh cũng không dám kia sao?
Lúc này một cô gái bện tóc sừng đi đến bên cạnh Mạc Tử Hàm, ngại ngùng tươi cười nói: “Tử Hàm, thân thể cậu khá nhiều chưa?”
Mạc Tử Hàm nhìn về phía Tần Tiểu Du, sau đó cô nhỏ giọng nói với Mạc Tử Hàm: “Trương Phân, là bạn hàng xóm của cậu đấy.”
Tần Tiểu Du nói xong cảm thấy là lạ, đó là bạn tốt Mạc Tử Hàm nhưng lại để cô đến giải thích, làm sao cũng thấy có cảm giác là lạ.
Trương Phân cười nói: “Hai cậu đang nói gì vậy?”
Mạc Tử Hàm lắc đầu: “Thân thể mình tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu, Trương Phân.”
Trương Phân kinh ngạc nhìn Mạc Tử Hàm, thực trực quan cảm giác được Mạc Tử Hàm biến hóa: “Tử Hàm, cậu bị bệnh gì vậy ? Vì sao phải xin nghỉ học?”
“Bị ba đánh nằm viện.” Mạc Tử Hàm cười, nói ra lời này thực tự nhiên, làm Tần Tiểu Du và Trương Phân đều mở to hai mắt nhìn.
Mạc Tử Hàm hiện tại làm cho người ta có cảm giác, dường như chuyện gì cô cũng không để trong lòng vậy.
Hết chương 9.