Editor: Nguyetmai
Vân Dịch có tướng mạo rất tuấn tú, dù có đứng lẫn trong đám đông, anh cũng là người cao lớn và đẹp trai nhất.
Chính vì lý do ấy nên anh thường bị những nam sinh khác đố kị.
Bởi vì phần lớn nữ sinh trong lớp đều thẹn thùng đưa mắt nhìn về phía Vân Dịch, căn bản không thèm để ý đến những nam sinh khác.
Nam sinh vừa rồi chính là Ngô Bính – người ngứa mắt với Vân Dịch nhất lớp.
Ngô Bính dáng dấp chẳng ra sao, mặt mũi đã sần sùi đầy mụn, thân hình còn béo ú tròn quay, may sao còn có chiều cao kéo lại đôi chút.
Bởi vì nhà anh ta có tiền nên khó tránh khỏi cảm giác bản thân ưu tú hơn người, ngang ngược quen thói, coi trời bằng vung.
Phần lớn học sinh trong lớp Vân Dịch đều là người nội thành, nhà ai cũng lắm tiền nhiều của.
Lần này nhân dịp sinh nhật mình, Hứa Hách Triết mở tiệc chiêu đãi tất cả bạn học trong lớp, tất nhiên cũng có nhiều người không tới tham dự.
Mà Vân Dịch chơi thân với Hứa Hách Triết nên đương nhiên anh ấy không thể không đến.
Ngô Bính vịn vào cớ đó, cộng thêm người tới tham gia sinh nhật hôm nay đa phần đều là con nhà giàu nên anh ta đã nghĩ ra cách này, muốn làm cho Vân Dịch khó xử.
Bị Ngô Bính nói như vậy, Vân Dịch thật sự rất xấu hổ.
Suy cho cùng cũng là đến dự sinh nhật bạn thân của mình. Tuy Hứa Hách Triết đã dặn anh rất nhiều lần rằng không phải quà cáp làm gì, chỉ cần đến chung vui thôi, quan trọng nhất vẫn là tấm lòng. Nhưng xem ra những bạn học khác tới tham dự đều tính tặng bao lì xì.
Trong khi đó kẻ thường ngày chơi thân với Hứa Hách Triết nhất là mình, đã không có nổi tiền mừng, lại mò tới đây ăn chùa uống chùa.
Như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Chỉ là trong người Vân Dịch thật sự không có tiền, nhiều nhất cũng chỉ có vài tệ do anh tiết kiệm mấy tháng mới có được.
Dù gì hoàn cảnh nhà mình cũng bày ra đó, hiện giờ ngay cả chỗ ở cũng phải ở nhờ nhà người khác thì làm gì có tiền tiêu vặt?
Ngô Bính cười thầm trong bụng, anh ta đang chờ để được nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Vân Dịch.
“Anh!”
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng kịp thời truyền đến, tiếng nói trong trẻo như âm thanh của tự nhiên, vô cùng dễ nghe.
Một nữ sinh chừng mười lăm tuổi, ăn mặc giản dị đi từ cầu thang xoắn ốc xuống, phía sau cô còn có một người phụ nữ đội mũ.
Nhưng điều khiến mọi người chú ý nhất chính là khuôn mặt xinh xắn của nữ sinh kia.
Vân Tiên đi tới đứng cạnh Vân Dịch, không để ý tới người khác mà chỉ mỉm cười với anh trai: “Anh, sao anh cũng ở đây thế?”
“Tiểu Tiên?” Vân Dịch sững sờ, anh cũng muốn hỏi Vân Tiên câu này nhưng lại bị cô giành trước.
“Hôm nay là sinh nhật Triết, cậu ấy định mời tiệc rượu ở đây, bạn học cùng lớp anh đều tới tham dự sinh nhật cậu ấy.” Giây phút Vân Dịch nhìn thấy em gái mình, tâm trạng xấu hổ lập tức giảm bớt đi vài phần.
Thậm chí anh còn cảm thấy sau những chuyện lúc trước, chỉ cần có cô em gái này ở đây thì không có chuyện gì là không làm được.
“Ồ...” Vân Tiên giả vờ như lúc này mới biết chuyện gì xảy ra, cô gật đầu, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy chắc không ngại em mang theo bạn đến cùng ăn một bữa đâu nhỉ?”
Vừa nói xong, Vân Tiên lập tức nghiêng người, để Xà Tích lộ ra.
Mọi người nghe xong lời nói của Vân Tiên thì không khỏi khinh thường.
Đã từng gặp người vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ đến mức tự đòi đến ăn cơm chùa thế này!
Vân Dịch chưa gặp Xà Tích bao giờ, nhất thời có chút kinh ngạc, sau đó nhìn Vân Tiên: “Tiểu Tiên, đây là...”
“Cô ấy là bạn của em.” Vân Tiên híp mắt nói.
“Vân Dịch, đây là em gái cậu sao?” Ngô Bính cảm thấy mưu kế của anh ta không đạt được, còn bị Vân Tiên cắt ngang, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Vân Dịch.
Ngô Bính không đợi Vân Dịch thừa nhận đã nhanh chóng nói: “Vân Dịch à, em gái cậu cũng muốn dẫn bạn đến tham dự sao? Chuyện này không hay lắm đâu... Hứa Hách Triết tốt bụng mời bạn học cùng lớp ăn bữa cơm, phần tiền của cậu thì thôi coi như không tính, nhưng nếu lại thêm hai người thì...”
Mặc dù chưa nói hết câu, nhưng ý trong đó không cần nói cũng hiểu.
Lời này của Ngô Bính chính là đang nhắc khéo Vân Dịch, một mình tới ăn chùa uống chùa thì thôi, còn muốn đưa cả em gái và bạn của em gái đến ăn chùa sao?