Editor: Nguyetmai
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Y Nhu dẫn theo Vân Tiên ngồi xe buýt tới thành phố Long Môn.
Lại lần theo trí nhớ mơ hồ của mình, Tần Y Nhu cắn răng bỏ tiền gọi taxi đi đến khu phố Phú Nhân của thành phố Long Môn.
Phố Phú Nhân đúng như tên gọi của nó, những người sống ở đây không phải có tiền thì là có quyền.
Mà người chị em tốt này của Tần Y Nhu lại làm chức to, tất nhiên là giàu có.
Thực ra lần này Tần Y Nhu có hơi ngại, nhưng bản thân bà bây giờ đã bị ép đến đường cùng, những cách có thể nghĩ được đều nghĩ rồi, đành nhắm mắt đến cầu cứu.
Tần Y Nhu cắn răng, quyết tâm bước đến gõ cửa.
“Cộc cộc cộc!”
Tần Y Nhu gõ một hồi, trong nhà không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra.
Vân Tiên đứng bên cạnh, nhìn thấy Tần Y Nhu ra sức gõ cửa, không khỏi ngăn tay bà lại: “Mẹ, cửa này có lắp cách âm, gõ như vậy bên trong không nghe thấy gì đâu.”
Nói xong, cô đưa tay ấn chuông ở bên cạnh, sau đó cười ngọt ngào: “Phải làm thế này.”
“À, lại còn có kiểu này à!” Tần Y Nhu nào có biết những điều này, bà ngây ra, sau đó gật đầu.
Bà đúng là già thật rồi, không theo kịp thời đại nữa.
Tần Y Nhu vừa dứt lời, cánh cửa biệt thự đã mở ra, một người phụ nữ thời thượng hơn bốn mươi tuổi xuất hiện.
Người phụ nữ này ngực to eo nhỏ. Mặc dù đã ngoài bốn mươi, nhưng giữ gìn rất tốt, nhìn bề ngoài chỉ mới hơn ba mươi.
So sánh với Tần Y Nhu nửa đầu tóc bạc, nếp nhăn tuổi tác đã hằn trên khóe mắt, vì đã trung tuổi mà thân hình cũng dần phát tướng.
“Tiểu Nguyễn…” Tần Y Nhu vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, sống mũi cay cay, gọi một tiếng.
“Y Nhu?” Đổng Nguyễn thấy Tần Y Nhu, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Mới năm, sáu năm không gặp, Tần Y Nhu đã thay đổi nhiều như vậy. Khuôn mặt già nua chảy xệ kia, cùng với thân hình phát tướng theo tuổi tác, còn đâu thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp đầy sức sống ngày nào nữa?
Lòng Đổng Nguyễn thắt lại, bà đưa tay ra đỡ lấy bàn tay đầy vết chai sạn của Tần Y Nhu, mắt ngấn nước.
“Sao lại như thế này? Y Nhu à, mới có mấy năm không gặp, sao cậu lại… để bản thân ra nông nỗi này?” Đổng Nguyễn vừa nói, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
Tần Y Nhu nghĩ đến chuyện trước đây, những lời đã chuẩn bị trước cũng không thể thốt ra được, nước mắt không cầm được rơi lã chã.
Hai người bạn cũ lâu ngày không gặp, ôm chặt lấy nhau.
Nếu hỏi vì sao hôm nay Tần Y Nhu lại không kìm chế được như vậy, thì phải nhắc đến chuyện trước kia.
Lúc đó Tần Y Nhu vì muốn để anh trai có thể cưới được chị dâu, chị gái có thể gả được cho người tốt, cộng thêm do hoàn cảnh gia đình không tốt nên có ý định từ bỏ con đường sách vở, thôi học cấp ba.
Là bạn thân nhất của bà nên Đổng Nguyễn hết sức phản đối, lúc đó hai người còn cãi nhau một trận rất to.
Sau đó Tần Y Nhu vẫn quay về thị trấn lập gia đình.
Cũng kể từ đó, quan hệ của Tần Y Nhu và Đổng Nguyễn phai nhạt dần.
Nhưng hai người vẫn giữ liên lạc.
Mãi đến năm năm trước, Vân Cương đánh bạc nợ một khoản tiền lớn. Nhà Tần Y Nhu đương nhiên không thể gánh vác được khoản nợ lớn như thế, Đổng Nguyễn bèn trả nợ thay cho gia đình bà.
Tất nhiên, khi đó Đổng Nguyễn khuyên Tần Y Nhu ly dị ngay với Vân Cương, nói không thể trông chờ gì được ở con người ông ta.
Nhưng Tần Y Nhu không nghe, định cho Vân Cương thêm một cơ hội.
Thế là hai người lại cãi nhau to.
Tần Y Nhu tính tình yếu đuối, nhưng khi đã xác định chuyện gì thì quyết không quay đầu.
Lần đó Đổng Nguyễn giận quá mới nói một câu: “Nếu tiếp tục sống như thế này, tên súc sinh Vân Cương đó sớm muộn cũng ngoại tình, đến lúc đó cậu có hối cũng không kịp đâu!”
Chính vì câu nói này mà Tần Y Nhu giận Đổng Nguyễn mấy năm trời.
Tính cách hai người đều quật cường, trong chuyện này ai cũng không chịu nhượng bộ, thế là từ đó hai bên cắt đứt mọi liên lạc.
Tần Y Nhu biết Vân Cương ham đánh bạc, nhưng bà luôn tin rằng Vân Cương không bao giờ ngoại tình.
Cũng vì như thế bà mới luôn cố gắng tiếp tục cùng Vân Cương.
Nhưng bà không ngờ Vân Cương thực sự lại ngoại tình.
Đúng như lời Đổng Nguyễn nói, bà hối hận vô cùng.