Đặc Công Vườn Trường

Chương 11: Chương 11: Các người muốn chết thử một lần xem sao không




Translator: Nguyetmai

"Ông ta vay… vay nặng lãi?" Tần Y Nhu bỗng giật giật mí mắt, bà hơi do dự lên tiếng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

"Ông ta" được nhắc đến ở đây chính là Vân Cương.

"Nói thừa! Ba tháng trước tên Vân Cương kia vay ông đây năm nghìn tệ, hứa hôm nay trả. Mẹ kiếp! Kết quả là hôm nay không thấy ông ta đâu cả!" Gã đàn ông mặt sẹo khinh thường liếc nhìn Tần Y Nhu, hung dữ nói.

Hiển nhiên, đám người kia đều là tay sai mà gã đàn ông mặt sẹo gọi tới.

Chính chủ Vân Cương mượn tiền không trả lại còn bỏ trốn. Thiếu nợ thì trả tiền, không tìm được người đương nhiên gã đàn ông mặt sẹo kia phải tìm đến nhà ông ta rồi.

Huống chi phàm là vay nặng lãi, nếu đến hạn mà không trả đủ tiền thì không chỉ tiền lãi càng lúc càng nhiều, quan trọng hơn là đám người cho vay nặng lãi này chuyện gì cũng có thể làm được.

Vân Cương dám giấu bà đi vay nặng lãi!

Quan trọng hơn, ông ta còn dám vay tận năm nghìn tệ!

Năm nghìn tệ ở năm 98 cũng không phải một con số nhỏ!

Hơn nữa hoàn cảnh của nhà bọn họ cũng rành rành trước mắt, đừng nói là năm nghìn tệ, ngay cả năm trăm tệ bọn họ cũng không trả nổi!

Bây giờ Vân Cương vay tiền xong lại chạy mất, để lại cục diện rối rắm này.

Vậy khác nào ép bọn họ vào chỗ chết!

Tần Y Nhu ôm ngực, cơ thể hơi run rẩy, tức đến mức suýt nữa đứng không vững được.

Vân Tiên kịp thời đỡ bà: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Hai mắt Vân Tiên luôn dõi theo Tần Y Nhu, cô chưa từng nhìn đám người của tên đàn ông mặt sẹo kia lấy một cái.

Không phải cô không thèm để ý, mà là đám người kia tuy hùng hùng hổ hổ, trong tay ai nấy đều cầm gậy gỗ gậy sắt, khiến người ta trông mà khiếp sợ, lại còn đòi đánh đòi giết, nhưng trong mắt cô thì bản lĩnh thực sự của bọn họ lại hoàn toàn không gây được chút sợ hãi nào.

Vân Dịch siết chặt tay, nhìn những người trước mặt, nhưng chỉ có thể nén xuống lửa giận trong lòng, nói với gã đàn ông mặt sẹo: "Tiền… nhà chúng tôi sẽ trả, có thể gia hạn thêm mấy ngày không?"

Bây giờ, chuyện Vân Dịch muốn làm nhất chính là tìm được cha mình, mạnh tay đánh ông ta một trận.

Nhưng hiện giờ anh chẳng thể làm gì.

Cha anh là đồ cặn bã, không phải người! Nhưng bây giờ anh là người đàn ông duy nhất trong nhà, nhất định phải suy nghĩ cho mẹ và em gái, gánh vác cái gia đình này.

Cho nên anh chỉ có thể nhún nhường trước đám người kia.

Không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ gặp phải người cha như vậy chứ!

Gã đàn ông mặt sẹo cười lạnh, đưa tay lên ngoáy ra một cục gỉ mũi. Gã nhìn Vân Dịch với ánh mắt như nhìn một tên hề đang pha trò, giọng điệu khinh thường: "Ài, gia hạn thêm mấy ngày, cũng được!"

Nhưng Vân Dịch còn chưa kịp thở phào, gã lại lập tức bổ sung thêm một câu: "Trừ phi mày để cho em gái hầu hạ mấy anh em chúng tao thật thoải mái. Hoặc là liếm sạch đống gỉ mũi trên tay tao, biết đâu ông đây vui vẻ lại đồng ý cũng chưa biết chừng! Sao hả? Ha ha!"

Vừa nói, gã còn giơ cục gỉ mũi vừa móc ra.

Những tên đứng quanh gã mặt sẹo đều cười phá lên, hơn nữa còn dùng ánh mắt xấu xa nhìn Vân Tiên.

Dáng dấp của tiểu mỹ nhân này đúng là không tệ, mắt to miệng nhỏ, diện mạo cũng xinh đẹp.

Vân Dịch chợt hung hăng siết chặt nắm đấm, nhưng lại không thể làm gì.

Vì em gái và mẹ, anh phải nhịn!

Anh tuyệt đối sẽ không để em gái phải chịu chút tổn thương nào!

Vì vậy anh chọn vế sau!

"Được, tôi liếm!" Ba chữ được rít ra từ trong kẽ răng, có thể thấy được sự tức giận và không cam lòng của Vân Dịch lúc này.

Cả đám người kia đều cười ha hả, chờ xem kịch vui.

Vân Dịch nhấc đôi chân thon dài bước lên, định nghe theo lời gã đàn ông mặt sẹo, để bọn chúng thỏa mãn, xoa dịu tình hình hiện tại trước. Nhưng anh còn chưa đi qua thì cổ tay chợt cảm thấy lành lạnh.

Vân Dịch quay đầu lại thì thấy Vân Tiên đang giữ tay mình, cô nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt rơi trên đám người mặt sẹo. Vân Tiên khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng quệt một cái, lộ ra nụ cười khẩy vừa lanh lợi vừa khiến người ta sợ hãi:

"Các người muốn chết thử một lần xem sao không!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.