Đặc Công Vườn Trường

Chương 72: Chương 72: Đấu một trận bóng rổ lại mạnh mẽ như vậy (2)




Editor: Nguyetmai

Đội trưởng Trương Tuấn của đội bóng rổ trấn Đông Giang đã đưa đội viên của mình đến sân thể dục từ sớm. Khoảnh khắc cậu ta nhìn thấy Vân Tiên xuất hiện, lập tức cười đắc ý tới nỗi mắt híp lại thành một đường chỉ.

Lần này có Vân Tiên là thành viên của đội trấn Tân Giang thì trấn Đông Giang của bọn họ nhất định sẽ thắng.

Con gái chơi bóng rổ, hơ, đến làm trò cười thì có!

Trên thực tế, không phải chỉ có mình Trương Tuấn nghĩ như vậy, mà hầu như tất cả giáo viên và học sinh của trấn Tân Giang đều có chút lo lắng.

Nữ sinh ra sân đấu bóng rổ với đội bóng trấn Đông Giang là điều mà những năm gần đây chưa từng một lần diễn ra.

Suy cho cùng, thể lực của nữ sinh không thể nào bằng được nam sinh.

Như vậy trường của họ còn có thể thắng sao?

Nhưng trong lòng của mọi người vẫn ôm một sự kỳ vọng nào đó mà nhìn xuống dưới sàn đấu.

“Tuýt!”

Lúc này, tiếng còi của trọng tài cất lên.

Thành viên cả hai đội đều vào đúng vị trí đứng của mình.

Lần thi đấu bóng rổ này chia làm ba trận, áp dụng thể lệ ba trận thắng hai.

Cũng có nghĩa, bất kỳ bên nào giành được hai ván thắng trước sẽ là đội thắng chung cuộc.

Khác với trạng thái hoang mang của những cầu thủ khác, tinh thần Vân Tiên lúc này rất tốt.

Cô chẳng có chút hoang mang lo lắng nào, dù đây là trận đấu bóng rổ.

Với lại trong trận đấu bóng rổ này, Vân Tiên là nữ sinh duy nhất ở trên sàn đấu, hiển nhiên sẽ nhận được nhiều sự chú ý của mọi người.

“Bây giờ tôi xin tuyên bố, vòng đầu tiên của trận đấu bóng rổ giao hữu hằng năm giữa trấn Tân Giang và trấn Đông Giang chính thức bắt đầu. Các tuyển thủ chuẩn bị sẵn sàng!”

“Chuẩn bị... Tuýt!”

Trọng tài vừa dứt lời, tiếng còi khai cuộc lập tức vang lên.

“Cố lên! Vân Tiên! Cố lên! Vân Tiên!”

Mặc dù trận tranh tài mới diễn ra ở những giây đầu tiên, nhưng tiếng hò hét cổ vũ theo nhịp điệu vô cùng rộn ràng lập tức nổ ra.

Tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều kinh ngạc ngẩng đầu hướng về nơi phát ra những âm thanh đó.

Họ trông thấy toàn bộ học sinh lớp 9-6 đều vì Vân Tiên mà ra sức hò hét cổ vũ đầy nhịp điệu, hào hứng.

Tiếng cổ vũ vang tận mây xanh.

Đúng lúc này, trên sàn đấu bóng, bóng dáng gầy ốm của Vân Tiên xẹt nhanh qua như một tia chớp, ôm lấy bóng vụt chạy thẳng ra ngoài từ lúc trận đấu mới bắt đầu.

Quả bóng nằm trong tay cô ấy, trở nên linh hoạt và tự nhiên hơn như đoạt được sinh mạng.

Trương Tuấn bắt gặp Vân Tiên cách khung bóng rổ mà tuyến phòng thủ của đội đang canh giữ càng ngày càng gần, ánh mắt nhìn theo hoảng loạn không thôi. Cậu ta ra sức chỉ đạo những tuyển thủ của đội mình ở phần sân bên kia: “Ngăn cậu ta lại! Ngăn cậu ta lại!”

Trương Tuấn không ngờ rằng, trong lượt phát bóng đầu tiên Văn Thụy lại trực tiếp giao cho Vân Tiên chạy lên tấn công.

Cậu ta càng không ngờ rằng, đứa con gái mà mình khinh miệt nửa ngày trời lại có tốc độ đáng kinh ngạc như vậy.

Gần rồi lại càng gần hơn!

Nhìn thấy hai thành viên đội đối thủ tiến đến chặn bóng của mình, đột nhiên Vân Tiên cong môi mỉm cười.

Có một quy tắc trong trận đấu bóng rổ, khi dẫn bóng, bóng phải liên tục được đập xuống sàn mà không được phép ôm bóng chạy.

Nhưng như vậy cũng đòi chặn bóng của cô? Không có cửa đâu!

Vân Tiên nhếch môi cười, cô đập quả bóng trong tay xuống một lúc, trái bóng cứ thế chuyển động lên xuống, sau đó lăn qua khoảng không giữa hai thành viên đội đối thủ đang ngăn cảnh Vân Tiên với tốc độ chóng mặt, khiến cho người khác không kịp phản ứng.

Ngay lúc, trái bóng lợi dụng lực đàn hồi để xuyên qua khoảng không giữa hai thành viên kia, Vân Tiên cũng chạy tới vị trí hai người đó.

“Cậu ấy điên rồi sao? Đây rõ ràng là cậu ấy muốn trực tiếp vứt bóng lại cho đối phương mà? Thua mất thôi, thua mất thôi!”

Những người đang theo dõi trận đấu hét lên kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, trong khoảnh khắc Vân Tiên chạy đến trước mặt của hai thành viên chặn bóng của đội đối thủ, hai chân của cô giẫm mạnh xuống đất, lấy đà bay vọt lên cao.

Cuối cùng, cảnh mà tất cả khán giả tại sân thể dục đều không bao giờ ngờ đến lại xuất hiện!

Vân Tiên bật cao tới hai mét, trực tiếp vượt qua hai thành viên chặn bóng của đội bên kia. Sau đó, tiếp đất an toàn!

Lúc này, trái bóng vừa mới ở khoảng giữa của hai thành viên cũng theo quỹ đạo chuyền tới, Vân Tiên đón lấy trái bóng rồi đập xuống đất.

Nhìn cảnh tượng vừa diễn ra, tất cả khán giả tại hiện trường đều há miệng kinh ngạc.

Toàn bộ sân khấu đều im phăng phắc.

Trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Trời ơi, còn có thể chơi bóng rổ như vậy nữa sao! Bạn nữ này... mạnh mẽ thật đấy!

Ngắn gọn hơn: Ôi mẹ ơi!

Trái tim khán giả lúc này đập như vạn mã phi nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.