Đặc Công Vườn Trường

Chương 36: Chương 36: Người đàn ông thần bí, một chữ giết




Translator: Nguyetmai

Tốc độ của Vân Tiên căn bản mấy người của anh Hổ không thể đuổi theo được, nháy mắt cô đã bỏ xa đám người họ.

Lần theo phương hướng âm thanh "xiu" vừa nãy của súng tiêu âm, Vân Tiên rất nhanh đã đến phía bên kia của ngõ cụt, cô nhanh chóng nép vào một góc tường, lộ ra một bên mắt thăm dò động tĩnh phía bên kia.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh một người đàn ông trung niên gục trong ngõ, toàn thân đầy máu, rõ ràng là lúc này đã chết hẳn rồi.

Vân Tiên nhận định rằng tiếng súng vừa nãy đã bắn gục người đàn ông trung niên này.

Tiếp tục nhìn về phía trước, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo dài màu đỏ diêm dúa đứng ở ngay trước.

Người phụ nữ này toàn thân đầy thương tích, thảm hại vô cùng, nhưng sống chết bảo vệ thứ mà cô ta ôm trong lòng.

Trước mặt người phụ nữ là ba thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, người đứng giữa chỉ khoảng mười chín, hai mươi tuổi, tuấn tú như tạc tượng.

Vân Tiên có thể nhìn ra, hai thanh niên đứng bên đều lấy anh làm trung tâm.

Khôi ngô như tạc, dùng để hình dung thanh niên này cũng không quá đáng chút nào.

Vân Tiên cũng lần đầu gặp một thanh niên kết hợp hoàn mỹ giữa tuấn tú và khôi ngô, không khỏi nhìn thêm một chút.

"Yêu Cơ, đưa thứ cô đang cầm ra đây, không thì bọn ta sẽ giết cô ngay bây giờ!" Sau khi nhận được sự chấp thuận ngầm của thanh niên tuấn tú kia, một thanh niên bên cạnh nói với người đàn bà mặc váy đỏ diêm dúa.

Khi nghe thấy tên gọi của người phụ nữ mặc váy đỏ diêm dúa, Vân Tiên bỗng nhíu mày.

Yêu Cơ, cái tên này không phải xa lạ. Yêu Cơ không phải là đặc công xếp thứ mười trong bảng xếp hạng đặc công sao?

Nghe nói người này có sở thích mặc váy đỏ diêm dúa, lòe loẹt quyến rũ, ham mê nam sắc.

Không ngờ có thể gặp cô ta ở thị trấn Tân Giang nhỏ bé này.

Không chờ Vân Tiên nghĩ ngợi lâu, người được gọi là Yêu Cơ cười lớn hai tiếng, nhìn ba thanh niên nói, "Nằm mơ đi! Thứ đồ chơi này khó khăn lắm ta mới có được, làm sao có thể đưa cho các người như vậy!"

"Cậu chủ, người đàn bà chết tiệt này không biết tốt xấu, chi bằng chúng ta giết luôn ả ta rồi cướp lấy đồ đi!" Thanh niên còn lại đứng cạnh thanh niên tuấn tú nhìn có vẻ nóng nảy liếm môi, mở miệng nói.

Tất nhiên, quyền quyết định tất cả vẫn nằm trong tay người thanh niên tuấn tú được gọi là "cậu chủ" kia.

Tuổi của thanh niên tuấn tú này không lớn bằng hai người kia, nhưng đôi mắt thâm trầm của anh khiến cho Vân Tiên cũng không thể đoán được ý nghĩ của anh lúc này.

"Giết." Môi vừa mấp máy, người thanh niên tuấn tú ra lệnh bằng đúng một từ, trong giọng nói từ tính có mang chút tàn nhẫn.

Dứt lời, không lâu sau, đột nhiên lại cảm thấy có sự biến động. Ba thanh niên đó và cả Yêu Cơ luôn cảnh giác cao độ cũng cảm nhận được điều gì đó, đồng loạt nhìn về sau bức tường nơi Vân Tiên ẩn nấp.

Trình độ ẩn thân của Vân Tiên đủ để theo dõi những người này mà không bị phát hiện, nhưng mấy người ở đó đều hướng mắt về phía mình.

Không phải hành tung của cô bị bại lộ, mà là...

"Đuổi theo, mau đuổi theo! Con khốn Vân Tiên mặt dày đó chắc chắn chưa chạy xa!" Từ xa đã nghe thấy giọng nói gay gắt của Mộc Tương truyền đến từ phía sau mình, ánh mắt của Vân Tiên tối sầm lại.

Sau khi giọng nói của cô ta vang lên, Vân Tiên cũng không dự định tiếp tục ẩn giấu hành tung của mình nữa. Cô bước ra từ phía sau bức tường, làm cho mấy người ở đó ngây ra.

Từ khi nào ở đây lại có người nấp mà bọn họ đều không phát hiện ra?

Người thanh niên tuấn tú nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Vân Tiên.

"Vân Tiên, lần này xem mày chạy đi đâu... Á! Á! Chết chết chết! Người chết..." Đúng lúc này, bọn người Mộc Tương và anh Hổ đã đến đây.

Trong lúc vừa đi vừa mắng nhiếc, đột nhiên họ lại nhìn thấy người đàn ông trung niên đã chết gục trên đất. Mộc Tương người chưa bao giờ nhìn thấy xác chết và cả mấy người của anh Hổ đều bị dọa đến nỗi thét lên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.