Editor: Nguyetmai
Vân Tiên thu tay về nhanh hơn nhân viên bán hàng nữ kia một bước, tay của nhân viên bán hàng nữ kia đánh vào không trung.
Nhưng nhân viên bán hàng nữ không nghĩ nhiều, cô ta dùng giọng điệu dạy bảo nói với Vân Tiên: “Bạn nhỏ à, nơi này là lầu bốn, không phải chỗ bán mấy món đồ chơi mà mấy em thích đâu. Nơi này bán máy tính, em có biết máy tính là gì không? Là thứ dùng để lên mạng đó. Ôi chao, thôi, chị nói nhiều thêm nữa thì em cũng không hiểu, em mau đi đi!”
Nhân viên bán hàng nữ vẫn luôn cảm thấy nghề bán máy tính ở siêu thị máy tính là một chuyện rất vẻ vang.
Thậm chí, một dạo cô ta còn cảm thấy mình có thể bán máy tính ở đây, tiếp xúc với khách hàng toàn là ông chủ lớn, mà bản thân cô ta cũng là người đi trước người khác. Ít nhất ở thời đại này còn có vài người chưa từng nhìn thấy, không biết máy tính là gì.
Nhân viên bán hàng nữ xếp Vân Tiên vào trong nhóm người này một cách tự nhiên, vì thế, khi cô ta mở miệng, giọng nói mang theo kiêu ngạo và tự hào.
Trong lòng cô ta còn nghĩ, có thể cô ta chẳng là gì trước mặt các ông chủ lớn, nhưng so với một cô bé, thể nào cũng tìm thấy cảm giác ưu việt.
Cũng không biết nhân viên này tìm được sự ưu việt từ đâu, Vân Tiên chỉ cảm thấy buồn cười.
“Laptop có kiểu dáng mới nhất này là ThinkPad 600, kích thước 13.3 inch, bộ nhớ lớn nhất là 64/320 MB, phần cứng 5G, trọng lượng 2.5 kilogam. Chị bán hàng à, em nói không sai chứ?”
Vân Tiên không để ý tới lời lải nhải của nhân viên bán hàng mà một hơi nói ra thuộc tính của laptop này.
Nếu nhân viên bán hàng nữ này nói cô không hiểu cái gì là máy tính thì cô nói cho cô ta biết laptop này có thuộc tính gì.
Nhân viên kia cho rằng Vân Tiên là cô bé không biết máy tính là gì, ai ngờ Vân Tiên lại nói ra được hết thuộc tính của chiếc laptop này.
Nhân viên bán hàng trừng to hai mắt, sao cô ta cảm thấy hành động vừa rồi của mình như là kẻ múa rìu qua mắt thợ?
Hơn nữa cô ta cũng không hiểu những thứ Vân Tiên vừa nói, cô ta chỉ biết bán máy tính, làm sao biết máy tính hay laptop có thuộc tính gì?
“Không… không sai…” Nhưng vì mặt mũi của mình, nhân viên bán hàng nữ vẫn trả lời một tiếng, giả vờ hiểu dù cho cô ta chẳng biết gì.
“Tôi mua nó, đóng gói chiếc laptop này cho tôi!” Vân Tiên nhẹ nhàng gõ ngón trỏ và ngón giữa lên quầy thủy tinh. Tay kia đút vào trong túi quần, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng chứa một trăm triệu đô la, ném lên quầy.
Số tiền này vốn được cất trong thẻ của Tần Y Nhu, nhưng sau này Vân Tiên đã làm thẻ ngân hàng cho mình nên đã chuyển toàn bộ tiền vào thẻ của mình.
Vì thế, tấm thẻ này là của Vân Tiên.
“Cái này, chuyện này…” Nhân viên bán hàng nữ lại sửng sốt.
Cô ta coi Vân Tiên như đứa bé không có tiền, chỉ vào đây dạo chơi.
Cô ta nào biết cô thật sự tới mua máy tính?
Hơn nữa còn vung một tấm thẻ ngân hàng ra?
Có điều không biết trong tấm thẻ này có tiền hay không.
“Chiếc laptop này có giá thị trường là 31999, tiền trong tấm thẻ này…” Có đủ hay không? Nhân viên bán hàng nữ còn chưa kịp nói mấy chữ cuối thì đã bị Vân Tiên ngắt lời.
“Thẻ này không có đặt mật mã, quẹt xong thì xin lập tức trả lại cho tôi.” Vân Tiên không tiếp tục tranh cãi với nhân viên bán hàng nữ kia nữa, cô ung dung nói.
Bị ép tới mức này, nhân viên bán hàng nữ cũng chỉ có thể cầm lấy thẻ, chạy vào sau quầy quẹt thẻ.
Cô ta muốn xem trong thẻ cô bé này có thể lấy ra ba vạn nhân dân tệ hay không.
Ba vạn nhân dân tệ không phải là số tiền nhỏ.
Cô ta làm thuê ở đây một tháng cũng chỉ được hai, ba ngàn. Tiền lương như vậy vào thời đại này đã được xem là cao rồi.
Nhân viên bán hàng nữ vào sau quầy, cô ta không vội quẹt lấy ba vạn trong thẻ, có lẽ là vì lòng hiếu kỳ nổi lên, cô ta rất muốn xem thử rốt cuộc trong thẻ của cô nhóc ngạo mạn kia có bao nhiêu tiền.
Vì thẻ không đặt mật mã nên nhân viên bán hàng nữ có thể kiểm tra số dư trong thẻ trước.
Song, khi số liệu số dư trong thẻ hiện lên, nhân viên nữ sợ tới mức suýt làm rớt thẻ xuống đất.
Số liệu trên máy quẹt thẻ là 99970000
Phía sau còn kèm theo hai chữ to: Đô la!
99970000 đô la!