Tần Khải cùng đến thủ đô làm trợ lý tổng giám đốc của Thính Vũ Các, nhưng đã nhiều ngày nay chẳng có việc gì. Diệp Phong bận rộn với việc cải tổ lại câu lạc bộ, liền sắp xếp hắn đến quản lý quán bar cùng lão cha. Đã cùng tiếp xúc và sống chung với anh em của Lãnh Phong Đường, cho nên Tần Khải hiển nhiên là mặt mày hớn hở. Mơ hồ nghĩ đến chức vụ là người lãnh đạo của quán bar.
Sau khi nghe tin Diệp Phong sẽ đưa khách tới đây, Tần Khải đã đích thân sắp xếp một bàn đẹp, rồi còn ra ngoài cửa nghênh đón sẵn để đưa ba người đi vào trong.
Sau khi nhìn thấy rõ tướng mạo của ba người, Tần Khải vốn đang có chút tươi cười vui vẻ trong nháy mắt vẻ mặt đã trở nên lạnh lùng hẳn đi. Nguyên nhân là ở người đàn ông mặt sẹo đi sau cùng chính là một người quen cũ của hắn. Chính xác mà nói thì vết sẹo đó là do hắn tạo thành. Ngay trong lúc này, một bầu không khí bối rối khó xử nhất thời bao phủ.
Diệp Phong rất nhanh đã phát hiện ra điều này, đã biết vị trợ lý là tay súng bắn tỉa này có chút không bình thường. Ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc đã nói rõ rằng, một nam một nữ đằng sau Diệp Phong, ít nhất hắn có quen biết một người. Diệp Phong xoay người lại nhìn vẻ mặt không thay đổi của cô gái trẻ tuổi, lập tức Diệp Phong dời ánh mắt tới vệ sĩ của cô.
Sự yên lặng chỉ diễn ra trong chốc lát, Tần Khải mau chóng tỉnh ra, vội vàng bỏ bình rượu trong tay xuống bàn, khom người đến bên cạnh Diệp Phong mà nói: “Tổng giám đốc Diệp, tất cả đều đã được chuẩn bị tốt rồi”. Có được tiền bạc, giúp người tiêu trừ tai họa… trải qua một thời gian thích ứng, hắn đã dần quen với quan hệ chủ tớ này rồi.
“Uh”. Diệp Phong gật đầu. Theo kinh nghiệm điều tra của Diệp Phong thì hình như Tần Khải không hề có người quen nào ở thủ đô cả, ở đây xác suất gặp người quen của hắn thật sự là rất thấp. Trong lòng Diệp Phong có chút suy nghĩ, nhưng vẻ mặt lại mỉm cười mời hai người Lý Đan ngồi xuống, rồi lập tức đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Lý tiểu thư, tôi nghĩ đây là nơi rất thích hợp để chúng ta nói chuyện”.
Lý Đan cũng không ngu ngốc, nhìn người đi phía sau Diệp Phong cô đã thấy nhân viên phục vụ của quán bar này rất cung kính, căn bản là không giống như là đối đãi với khách, mà giống như nhân viên gặp ông chủ vậy, mỗi lời nói, cử động đều lộ ra vẻ sợ hãi. Lý Đan không khỏi hừ lạnh một tiếng mà nói: “Tổng giám đốc Diệp, anh đưa chúng tôi đến một nơi thật xa như này, đơn giản chỉ là muốn thể hiện một chút quyền lực, tôi có thể nói rõ cho anh được biết là không thể có chuyện đó đâu”.
“Bất luận ở nơi nào, chúng ta đều có địa vị ngang hàng nhau”. Diệp Phong xua tay ngăn cản Tần Khải đang chuẩn bị rời đi, ánh mặt hắn ý bảo Tần Khải hãy ngồi xuống, sau đó quay đầu lại thản nhiên nói: “Chỉ là tôi không muốn cho nhiều người chứng kiến cảnh tượng em gái của tổng giám đốc tập đoàn Kỳ Lợi khóc lóc om sòm, nơi này thực sự là rất tốt, bất luận là cô muốn đập bể cái gì, bao nhiêu đồ vật tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng điều kiện tiên quyết là sau đó cô phải bồi thường thiệt hại”.
“Anh… Anh nói ai khóc lóc đấy?” Lý Đan từ nhỏ đã quen được người khác khen, mặc dù cô biết rõ có đôi lúc mình cũng có những hành động hồ đồ, nhưng cô cũng không thể chịu nổi khi người khác chỉ trích mình. Sở dĩ, hao tâm tổn sức đi theo Diệp Phong đến đây, đơn giản là vì muốn lấy tiền bạc ra dụ dỗ Diệp Phong tuân theo sự sắp đặt của cô. Đợi sau khi có tư cách là hội viên kim cương, cô sẽ quảng cáo rộng rãi, làm cho Thính Vũ Các mất hết uy tín. Nhưng vừa rồi khi nghe Diệp Phong nói những lời đó đã không thể nhịn được mà hét lên.
“Tính tôi dùng từ không được chuẩn lắm. Xin lỗi, xin lỗi”. Diệp Phong vừa cười vừa nói, so với anh trai thì cô em gái Lý Đan trước mặt này có vẻ phách lối hơn. Bất luận là từ tác phong làm việc hay là lời nói ra cũng đều bộc lộ tài năng. Mặc dù có thể khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí tức không hề tương xứng với lứa tuổi của cô, nhưng quan sát kỹ thì vẫn có thể nhận ra cô cũng chỉ là một cô bé. Có lẽ Lý Đan làm việc này là do hứng thú, nên mới có thể đột nhiên đến Thính Vũ Các quấy rối. Nhất định không thể là do Lý Duệ phái tới được. Bởi vì trong mắt Diệp Phong, tổng giám đốc Kỳ Lợi sẽ không ngây thơ đến mức dùng thủ đoạn thấp kém như này.
Lý Đan cũng không có ý truy đến cùng, chợt nói sang chuyện khác: “Tổng giám đốc Diệp, vừa rồi anh nói là vấn đề gì cũng có thể giải quyết bằng nói chuyện, vậy bây giờ hãy nói chuyện của tôi đi”. Mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng Lý Đan thầm tự nhắc mình, chính sự quan trọng hơn, không thể vì cơn giận tức thời mà hỏng chuyện được. Kế hoạch trả thù Thính Vũ Các và Diệp Phong thành công mới là quan trọng nhất.
“Là vấn để hội viên kim cương đó sao?” Diệp Phong nâng cằm, nhún vai mà nói: “Nếu như là chuyện này, tôi nghĩ là không cần thiết. Nếu chính chúng ta tự đề ra những quy tắc, có thích hợp hay không, qua đó, nếu có người có mưu mô bất lương truyền tin này ra ngoài, vậy thì chẳng phải là tự lấy hòn đá đập bể chân mình sao?”
Còn chưa bắt đầu, câu chuyện đã liền kết thúc.
Lý Đan thật không ngờ đối phương chỉ cần một câu đã có thể phá hỏng ý đồ của mình như vậy, cô oán hận mà nhìn Diệp Phong, vẫn không chịu buông tha như trước mà nói: “Nếu như tôi nói với anh rằng, tôi có thể cho anh một khoản tiền kếch xù thì anh nghĩ sao?”
“Khoản tiền kếch xù ư?” Diệp Phong có chút buồn cười mà n hìn vị cô nương này giả bộ một cách thành thục, trên thực tế cô gái này vẫn còn rất nông cạn. Sau khi nhìn xung quanh bàn họ ngồi , Diệp Phong nói: “Cô có thể cho tôi bao nhiêu? Một triệu hay mười triệu? Tôi có thể nói cho cô hay đây là quán bar của tôi, cô nghĩ rằng cô có thể làm cho tôi động lòng với số tiền đó sao?”
Lý Đan lập tức ngậm miệng. Ánh mắt không khỏi dời đến vệ sĩ ngồi bên cạnh, hung hăng trừng mắt liếc nhìn người đàn ông mặt sẹo một cái. Chính hắn đã cung cấp cho cô thông tin về vị phó tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên và tổng giám đốc của Thính Vũ Các này nhưng cũng không nói gì, vị này đúng là công tử con nhà giàu, trong tay nắm giữ không biết bao nhiêu là quán bar xa hoa. Phải biết rằng, những quán bar có quy mô như này vị đó nắm giữ số lượng không phải ít, động chút là có thể đập bể vài chục triệu. Chính hắn đã cùng với mấy người bạn vốn cũng nghĩ tới việc mở quán bar, nhưng riêng tính đến tiền thuê mặt bằng thôi cũng đã đủ hù dọa bọn họ mà ngưng ngay ý định .
Chiến tranh trong thời hiện đại thì tình báo là công việc thường xuyên và quan trọng nhất. Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, đây là câu nói mà gia gia thường hay dạy Lý Đan. Nhưng dường như đối với quân sự, các cô gái không hề quan tâm, Lý Đan không bao giờ suy nghĩ đến đạo lý đó. Tuy vậy, với tình cảnh diễn ra trước mắt, Lý Đan không khỏi bội phục tài thao lược của gia gia.
Đúng là Vĩnh Tường đã tình báo sai lầm nên kế hoạch của cô mới thất bại như vậy.
Đương nhiên, bây giờ cũng không phải lúc hỏi tội cấp dưới, Lý Đan khẽ cắn môi rồi chuyển ánh nhìn sang Diệp Phong, cô lơ đãng đút tay vào túi, bấm nút bắt đầu ghi âm, đợi sau khi chuẩn bị xong mới mở miệng nói: “Tôi có thể cam đoan, những hành động bên lề chuyện tôi trở thành hội viên kim cương sẽ tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, chỉ cần anh làm sao có thể sắp xếp chuyện này cho tôi, thì tôi có thể trả thù lao cho anh một triệu. Năm trăm nghìn này là tiền đặt cọc trước!”
Vừa nói Lý Đan ném thẻ tín dụng xuống mặt bàn. Mặc dù cô không phải có ít tiền trong thẻ tín dụng nhưng kể ra năm trăm nghìn đối với việc tiêu pha hàng ngày của Lý Đan cũng không phải là một con số nhỏ. Khi cô ném thẻ tín dụng lên bàn trong lòng không khỏi một chút cảm giác tiếc nuối. Nhưng cô thầm nghĩ tất cả mọi việc cũng là vì trợ giúp cho anh trai, nên lập tức không còn cảm giác đó nữa.
“Một triệu, một triệu”. Diệp Phong với tay cầm lấy chiếc thẻ tín dụng, cẩn thận, vẻ mặt do dự, sau khi làm bộ như đấu tranh tư tưởng một hồi, rồi nhẹ nhàng thả lại vị trí cũ mà nói: “Con người tôi đối với tiền bạc, bất luận là nhiều hay ít, bao nhiêu, của ai tôi cũng không từ chối. Chỉ là trước đó, tôi đều lo đập tan mọi động cơ dùng tiền của đối phương, xử lý trước mọi hậu quả. Theo tôi thì, cho dù là vì danh hay vì lợi, dường như tư cách hội viên kim cương của Thính Vũ Các cũng không có giá trị bằng tiền. Nếu như cô muốn cùng với mấy bác nhà giàu, hay thiên kim tiểu thư tranh giành danh tiếng, thì tôi khuyên cô nên thực tế một chút,bỏ qua là tốt nhất. Nếu như cô muốn những hoạt động ưu đãi của chúng tôi đối với hội viên kim cương, thì tôi lại càng khuyên cô nên từ bỏ ý định đó đi, bởi vì để cô có được ưu đãi trị giá một triệu thì cô sẽ phải tiêu ít nhất là một chục triệu ở đây. Là một người có gen kinh doanh giỏi trong người, tôi nghĩ rằng cô hẳn là nên theo học anh trai cô một chút đấy’.
Diệp Phong nói một hồi dài khiến cho Lý Đan có chút nhức đầu, nhưng nghe đến câu cuối cùng, Lý Đan đã rõ ý tứ mà Diệp Phong muốn biểu đạt. Bất luận là thế nào, hắn cũng không chịu nhận năm trăm nghìn này của cô, lại càng không trợ giúp cô làm việc dối trá kia. Kết quả này thực sự là có chút ngoài dự kiến của cô.
“Mục đích của tôi không cần anh phải bận tâm đến, chúng ta chỉ là tiến hành giao dịch sòng phẳng mà thôi”. Lý Đan thở dài mà nói. Lúc này, cô cũng đã không ôm hi vọng lớn nữa, trong lòng đã bắt đầu nghĩ cách khác để tấn công Thính Vũ Các. Vốn cô tưởng rằng chỉ cần dựa vào một mình mình là có thể đối phó được tất cả mọi chuyện, xem ra, bây giờ cần phải tìm đến chút sự hỗ trợ của bạn bè rồi.
“Nhưng tôi không thể không lo lắng được. Nếu như vừa rồi đổi lại tôi đồng ý điều kiện của cô, thì e rằng không lâu sau, sẽ có đoạn băng ghi âm làm chứng cứ được truyền khắp các trang web rồi. Chắc chắn lúc đó uy tín của Thính Vũ Các sẽ bị mất sạch, mà tôi lại là tổng giám đốc chắc cũng phải cuốn gói về nhà luôn”. Diệp Phong hướng ánh nhìn về phía túi áo của đối phương, có chút suy nghĩ mà nói.
Lý Đan lúc này đã ý thức được mặc dù vừa rồi mình đã cố gắng giấu diếm động tác bật máy ghi âm, nhưng vẫn bị đối phương phát hiện ra, liền giả bộ hồ đồ nói: “Tổng giám đốc Diệp nói vậy là có ý gì?”
“Trong túi áo cô hẳn là có một chiếc bút ghi âm đang được bật”. Diệp Phong có chút phe phẩy đầu, rồi nói: “Không cần phải chối đâu. Tôi cũng không thích nhân cơ hội lục soát cơ thể mĩ nhân mà chiếm tiện nghi đâu. Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết rằng, việc cố gắng sử dụng những thủ đoạn cấp thấp như này trong quan hệ của Thính Vũ Các và tập đoàn Kỳ Lợi cũng không cần một tiểu nha đầu cô nhúng tay vào, tôi và anh trai cô mới là diễn viên”.
Lý Đan nhất định không thể dễ dàng tha thứ kiểu xưng hô của Diệp Phong gọi cô là ‘tiểu nha đầu’, điều này có liên quan đến kinh nghiệm của cô, năm tuổi đã đi học, nhảy cấp trung gian, mười chín tuổi tốt nghiệp đại học, so với những bạn cùng lứa cô phải lớn hơn bốn năm tuổi. Bất cứ khi nào Lý Đan cũng cố gắng thể hiện sự trưởng thành của mình. Ở trong nhà, bất luận là gia gia, hay anh trai, không có ai dám gọi cô như vậy cả, huống chi là người đàn ông mà cô vô cùng chán ghét này.
Hai con ngươi Lý Đan lập tức tràn đầy sự tức giận cô đứng dậy hét lên “hả”, “Anh sẽ phải chịu trách nhiệm vì những gì mình nói đấy!”