Ở trước mặt năm mét, trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, một bóng hình màu đen dùng giọng phổ thông chuẩn nhất chào cô. Điều này làm cho Lý Đan vô số ý nghĩ cùng một lúc hiện ra trong đầu cô, bao nhiêu suy đoán không mời mà tới. Trước tiên, cô xác định đây không phải là quỷ hút máu trong các tiểu thuyết viễn tưởng, bởi vì quỷ hút máu vốn là ở châu Âu, hiếm có ai hiểu được ngoại ngữ thứ hai thế này. Thứ hai là, lời nói xuất hiện trước hành động thế này thì có nghĩa là vẫn còn có thể nói chuyện giao kèo với nhau, ít nhất thì sẽ không bị giết trừ ngay lập tức, hoặc rất có thể còn ra điều kiện được với nhau, ví dụ như giới thiệu cho anh ta người có thịt ngon hơn, ăn vào thì sẽ sảng khoái hơn chẳng hạn. Thứ ba là…..
Chờ cho con quỷ đó đưa hai cánh tay che hai tai xuống, sau đó nó ho khan lên một tiếng, vứt chiếc kính đeo trên mắt lên trên cái bàn, Lý Đan mới lấy hết can đảm dương mắt lên thưởng thức gương mặt của con quỷ dưới ánh đèn mờ ảo. Cô nghĩ bụng, cho dù cô có bị nó ăn thịt, cũng phải biết được mặt mũi của con quỷ ăn thịt cô trong nó ra sao, và cái miệng đầy máu của nó kia chứa đầy răng nanh hay là răng hàm. Vì nếu cô biết được răng nó thuộc loại răng gì, thì sẽ đoán ra được con quỷ này thuộc dạng động vật ăn thịt hay là ăn động vật ăn tạp, đây cũng là những cống hiến khoa học cuối cùng cô muốn giành cho loài người, cho dù cô biết mình hoàn toàn không có cơ hội để nói cho người khác được biết.
Vậy nhưng sau khi Lý Đan nhìn rõ gương mặt của đối phương, thì những nỗi kinh hãi, lo sợ ban đầu bỗng nhiên tan biến hết, mà thay vào đó là sự tức giận vô bờ, vô bến: “Diệp Phong! Anh ở trong phòng làm việc của tôi làm cái gì vậy?” Sau khi nhận ra thân phận của người ngồi ngay trước mặt mình lúc này, Lý Đan lập tức lấy lại khí thế của mình khi xưa, hơn nữa đối phương còn là người mà cô quen biết, hành động lúc này của hắn chẳng khác nào đang đùa cợt, hạ nhục cô vậy. Cô nghĩ chắc chắn tên Diệp Phong này đã cố ý dọa cô, làm cho cô phải mất mặt, lúc này cô cảm thấy hối hận khi nãy đã kêu gào lên quá to, làm cho hình tượng mạnh mẽ từ trước đến giờ của cô tan thành mây khói.
“Tôi dĩ nhiên là đi theo cô đến đây rồi!” Không biết tự lúc nào mà Diệp Phong đã rót cho mình một cốc nước, sau đó chậm rãi nhấp từng ngụm, rồi quay sang Lý Đan giải thích vì sao hắn lại có mặt ở đây.
“Vậy! Anh đi theo tôi đến đây, tại sao anh lại đến đây trước cả tôi vậy?” Lý Đan lúc này chỉ muốn lôi cái tên bảo vệ tòa soạn ra đập một trận thừa sống thiếu chết, ngày thường làm việc bê bối thì không sao, nhưng mà hôm nay lại để một người lạ mặt xâm nhập vào trong này, hơn nữa nơi hắn ta xâm nhập lại là phòng làm việc của tổng biên tập. Nếu như về sau tình hình này tiếp tục tiếp diễn thì hậu quả vô cung nghiêm trọng. Dĩ nhiên lúc này Lý Đan cũng vô cùng hiếu kỳ, không biết Diệp Phong làm cách nào mà vào được trong này, bởi vì khi nãy cô mở khóa cửa, thì thấy ổ khóa không hề có vấn đề gì, mà cái văn phòng làm việc này có mỗi mình cô, hơn nữa chỉ có hội quản lý văn phòng mới có chìa khóa mà thôi, lẽ nào Diệp Phong đường đường là một tổng giám đốc lại giở trò ăn cắp vặt hay sao?
Nhưng câu trả lời của Diệp Phong lại phá tan hoàn toàn những suy diễn trong đầu của Lý Đan, bởi vì hắn chẳng cần phải dùng đến thủ đoạn ăn cắp vặt, cũng vào được trong này.
“Cô đi theo đường cửa chính vào đây, còn tôi thì theo đường cửa sổ thôi! Đây chính là lý do vì sao tôi vào đây trước cô!” Diệp Phong chầm chậm đứng lên, lắc lắc đầu, sau đó đóng sầm cánh cửa sổ lại, đối với hắn mà nói, trèo lên căn phòng ở trên lầu ba này chẳng có nghĩa lý gì với hắn cả, vấn đề duy nhất của hắn là đừng để bộ quần áo của hắn bị bẩn khi leo tường.
Lý Đan đưa ánh mắt nghi ngờ của mình hết nhìn ra cửa sổ rồi lại nhìn Diệp Phong, sau đó cô liền chạy tới bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, lúc này cô thật không tưởng tượng nổi lại có người có thể leo lên trên này một cách dễ dàng như vậy được. Những tình tiết này dường như cũng chỉ có thể xuất hiện ở trong phim ảnh được mà thôi, chứ ngoài đời thì làm gì có ai làm được cơ chứ.
“Tôi không cần biết anh làm cách nào màvào trong này được cả! Bây giờ anh hãy cút ra ngoài ngay cho tôi, đây là nơi làm việc riêng của tôi, chỗ này không chào mừng anh!” Lý Đan vẫn còn ấm ức khi bị Diệp Phong bỗng nhiên dọa cho một trận hết hồn thì lớn tiếng quát. Cô thật sự không biết lý do tại sao Diệp Phong đêm hôm khuya khoắt mò đến đây! Hơn nữa hắn lại sử dụng phương pháp đột nhập chỉ có trộm cướp mới làm để chui vào trong này.
Nhưng khi Lý Đan gào thét xong, thì dường như Diệp Phong không hề có ý định rời đi theo như yêu của cô, mà hắn lại lượn quanh chiếc ghế ban nãy mà hắn ngồi hai vòng, sau đó nhìn thẳng vào Lý Đan nói.
“Lý tiểu thư! Cô không để ý thấy đêm hôm trăng thanh gió mát như thế này, chỉ có mỗi mình tôi và cô ở trong này, nếu như mà tắt đèn đi thì sẽ vui vẻ hơn bao nhiêu sao?” Thân thế của Lý Đan ra sao, Diệp Phong biết rất rõ, ông của Lý Đan là thượng tướng Lý Trấn, nếu như là ngày trước thì hắn rõ ràng không muốn có dây mơ gì với cô ả, nhưng mà ông cha ta có câu con giun xéo mãi cũng phải oằn, con nhóc này rõ ràng là ra tay ép bức mình trước, bây giờ đừng có trách mình phòng vệ chính đáng.
“Thật ghê tởm! Anh nói lung tung cái gì đấy hả? Mau cút ra khỏi đây nhanh lên!” Lý Đan tức giận máu sôi sùng sục, từ trước đến giờ chỉ có cô là được quyền giở trò với người khác, chứ làm gì có ai dám giở trò với cô đâu. Nhưng cái chính lúc này là, bên người cô không có một ai cả, ngoài mặt tuy cô có tỏ ra cứng cỏi, không hề sợ hãi, nhưng thực chất trong giọng nói của cô rõ ràng là đang vô cùng kinh hãi.
“Cô bây giờ tự xem lại mình đi, xem xem cô thực chất có tài cán hay trình độ gì trước đi cái đã! Đừng bảo là tôi không cảnh báo cô sớm đó nhé! Nơi làm việc này của cô phải nói là làm rất tốt, cách âm vô cùng hiệu quả! Chính vì vậy mà bất luận cô có kêu gào như thế nào, thì mấy tên bảo an đang ngủ gật ở dưới tầng một cũng không thể nào nghe thấy đâu! Mà cho dù bọn chúng có nghe thấy, mà chạy lên đây đi chăng nữa, thì tôi cũng rất nhẹ nhàng mà cho chúng đi vào giấc ngủ!” Diệp Phong lúc này đã ngồi lên chiếc ghế xoay, đưa tay chống cằm, thấp giọng cảnh cáo Lý Đan.
Phép dùng binh, thì đánh vào tâm lý là thượng sách, còn đánh phá thành trì là hạ sách.
Từ trước đến giờ, Diệp Phong luôn đi tìm trong những cuộc chém giết sự khuất phục của đối phương mà hắn không cần phải động tay tới, nhưng lần nào hắn cũng là người thất bại. Vậy mà hôm nay hắn lại dùng phương pháp này lên trên người của Lý Đan, nhưng lần này lại khác với những lần trước, vì cho dù đòn tâm lý chiến của hắn mất tác dụng, thì hắn cũng không thể nào giết chết Lý Đan được. Nói cho cùng thì hắn dùng đòn tâm lý chiến này với Lý Đan cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Còn về phần Lý Đan, thì cô chẳng thèm để ý gì tới sự uy hiếp này của Diệp Phong, mà ngược lại cô còn dùng chính đòn này mà phản đòn Diệp Phong: “Anh biết tôi có thân phận gì không hả? Anh thử động vào tôi thì sẽ biết hậu quả ghê gớm như thế nào!”
“Ố?” Diệp Phong làm bộ kinh ngạc, há hốc miệng nói: “Lẽ nào cô là đàn chị cầm đầu băng đảng xã hội đen ở thủ đô sao? Hay là ông của cô là thượng tướng vậy?”
“Chính xác! Anh nói đúng rồi đấy!” Lý Đan đắc ý nói, cô chưa bao giờ cảm thấy có lỗi khi lúc nào cũng lấy danh nghĩa của ông ra mà dọa nạt người khác cả, từ bé đến lớn cô luôn làm thế! Cho dù cô gặp bất kỳ phiền phức gì đi chăng nữa, thì chỉ cần hô gọi tên của ông nội ra là mọi việc đều được giải quyết một cách êm thắm! Đây cũng chính là kinh nghiệm sống được đúc kết trong hai mươi năm trở lại đây của cô.
“Thượng Tướng Lý Chấn là một người mà tôi vô cùng kính phục!” Diệp Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc khác thường, điều này làm cho Lý Đan vô cùng kinh ngạc, Diệp Phong không hề để ý tới thái độ của đối phương, hắn tiếp tục nói: “Tôi là người biết rất rõ từng chiến dịch có ông tham gia! Trên chiến trường thì ông ấy là thần tượng của tôi! Nhưng tiếc là, trong vấn đề dạy dỗ con cái, thì tôi lại thất vọng về ông vô cùng! Ít ra thì nếu tôi mà ngồi lên trên chiếc ghế của ông bây giờ, tôi cũng không bao giờ để cho cháu gái của mình dùng thế lực của mình đi lừa phỉnh người khác, cho dù cha mẹ của đứa cháu gái đã không còn ở thế gian này nữa!”
Nét mặt của Lý Đan trở nên trắng bệch, trên đời này không một ai không biết cô có một người ông làm thượng tướng, nhưng lại rất ít người biết được cô là một đứa trẻ mồ côi. Hơn nữa, từ trong giọng nói của Diệp Phong thì cô biết rằng, hắn rất rành chuyện trong gia đình cô.
Vậy nhưng điều làm cho cô phải kinh ngạc vẫn còn chưa hết, Diệp Phong tiếp tục câu nói của hắn, và những điều hắn nói ra, càng làm cho cô phải kinh sợ.
“Cô còn một người anh trai nữa, người này đã thoát ly khỏi gia đình cô từ lâu! Cô không cần phải cãi, tôi không đem chuyện này đi rêu rao ra ngoài đâu! Tôi biết Lý Duệ, và tôi biết giữa chúng tôi có những ước hẹn gì! Anh ta lúc này cũng không thể nào biết được, là cô đang đứng sau lưng của anh ta mà giở trò, phải công nhận cô cũng là người cơ trí, biết huy động cả cục quy hoạch của thành phố nữa!”
“Anh còn biết gì nữa?” Lý Đan lúc này thể hiện rõ vẻ chần chừ, Lý Duệ là anh trai của cô, đây là một chuyện mà hiếm người được biết đến, nếu như không phải là người có thế lực đi điều tra, thì những điều này Diệp Phong làm sao mà biết được, cô biết từ trước đến giờ, cô đã quá xem thường đối thủ của mình.
Thân phận của cô không chỉ là một tổng biên tập trong một toàn soạn báo thủ đô, và Diệp Phong cũng không chỉ là một tổng giám đốc của một câu lạc bộ một cách đơn giản như vậy.
Lý Đan lúc đầu còn có cảm giác mình có ưu thế với Diệp Phong về thân phận của mình, nhưng bây giờ cái ưu thế đó đã bị những lời nói của Diệp Phong làm cho tan biến.
“Nếu như tôi muốn biết, thì những điều về cô, anh trai cô hay là toàn bộ những bí mật trong gia đình cô thì chẳng có gì là khó khăn cả!” Thực ra, cho đến lúc này Diệp Phong cũng chưa có bằng chứng thiết thực về chuyện Lý Đan là em gái của Lý Duệ, nhưng hắn vẫn nói bừa theo những suy đoán của mình. Trông thấy thái độ của Lý Đan lúc này không còn có vẻ gì là ghê gớm như ban đầu nữa, thì Diệp Phong mới hạ thấp giọng xuống, chậm rãi nói tiếp: “Mục đích tôi đến đây không phải là muốn bới móc đời tư của gia đình cô làm gì! Tôi chỉ muốn Lý tiểu thư có thể bàn chuyện với tôi một cách bình thản, ở một nơi thích hợp hơn ở chỗ này mà thôi!”
“Tôi có được quyền từ chối không vậy?” Lý Đan hỏi.
“Dĩ nhiên là không rồi!” Diệp Phong mỉm cười đáp, sau đó hắn đột nhiên phóng người phi tới, cánh tay của hắn đã kẹp lấy eo của đối phương, rồi nhanh chóng mở toang cửa sổ, nhảy xuống bên dưới.