Cũng đúng lúc này, người đứng ở bên kia cánh cửa cũng lên tiếng: “Phượng Phượng sao chị lại ở đây vậy?”
Trong tất cả đám bạn bè xung quanh mình, e rằng cũng chỉ có mỗi một người dám gọi cô là Phượng Phượng như vậy, hôm trước vừa mới gọi người ta là chị Phượng, giờ đã đổi thành Phượng Phượng rồi. Đoạn Băng sau một hồi kinh ngạc khi thấy Hà Tích Phượng ở đây, rồi lại lên tiếng nói: “Anh ta không có ở đây sao?”
Phải mất mười phút sau Hà Tích Phượng mới lấy lại được bình tĩnh, không còn nghi ngờ gì nữa, việc Đoạn Băng mò đến đây hoàn toàn là sự bất ngờ đối với cô, hôm qua rõ ràng cô ta còn gọi cho mình bảo rằng không muốn đến tham dự lễ cưới của Diệp Phong và Lãnh Nguyệt, vậy mà hôm nay cô lại là người đến đầu tiên. Hà Tích Phượng thậm chí còn nghi ngờ là Đoạn Băng đến dự đám cưới để gây rối, vì Diệp Phong là kẻ thù không đội trời chung của cô.
“Cậu ta mới ra ngoài một chút!” Hà Tích Phượng hắng lên một tiếng, sau đó lách người sang một bên mời Đoạn Băng vào bên trong.
Đoạn Băng chỉ ờ lên một tiếng, sau đó trông cô vô cùng im lặng, im lặng một cách khác thường, vẻ mặt thì có vẻ ngại ngùng bước vào bên trong phòng. Thực lòng mà nói, thì Đoạn Băng cũng mới đến đây lần đầu, nhưng khi mới bước vào trong này thì cô đã cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng phảng phất trong căn phòng, cô biết rõ rằng mùi thơm này không phải là của Hà Tích Phượng, hai người đã từng ở chung với nhau, Hà Tích Phượng dùng loại nước hoa gì cô cũng biết, chính vì vậy mà cô cũng đoán ra được đây là mùi thơm của Lãnh Nguyệt.
Trong căn phòng lạ lẫm này, hai người phụ nữ ngồi đối diện với nhau, cả hai bỗng nhiên trở nên im ắng một cách lạ thường. Đoạn Băng đưa mắt lên nhìn người bạn tốt của mình, phát hiện thấy đối phương dường như không muốn hỏi lý do tại sao cô lại đến đây, nên nhất thời cô cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào. Vì mối quan hệ bạn bè giữa Đoạn Chính Thiên và Diệp Tồn Chí nên cô biết được là Lãnh Nguyệt đang mất tích, và Đoạn Chính Thiên có lẽ sẽ ra tay giúp đỡ tìm kiếm.
Cũng chính vì như vậy mà Đoạn Băng mới biết được tin tức cô dâu chạy trốn, sau một hồi đấu tranh tư tưởng quyết liệt, cô mới quyết định đích thân đến tìm Diệp Phong một chuyến, nhưng ai ngờ khi mới đến đây người mở cửa ra đón cô không phải là người đàn ông mà cô mơ ước, mà là Hà Tích Phượng, hơn nữa trên một khía cạnh nào đó thì Hà Tích Phượng đã bị liệt vào danh sách tình địch của cô.
Nhưng cuối cùng thì sự tò mò đã chiến thắng tất cả, Đoạn Băng liền lân la mò mẫm đến bên cạnh Hà Tích Phượng rồi lên tiếng hỏi: “Sao chị lại tự nhiên ở đây vậy?” Thấy đối phương không muốn trả lời, Đoạn Băng liền ngập ngừng thấp giọng xuống nói: “Có phải là do Lãnh Nguyệt bắt gặp chị với Diệp Phong hai người đang….vì vậy mà…..”
Đều là phụ nữ, nên Đoạn Băng hiểu rằng chuyện tình cảm nam nữ là rất khó kiềm chế được, bản thân mình chính là một ví dụ điển hình, tuy rằng cô đã cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn không thể nào tìm ra được một tí ưu điểm nào của Diệp Phong cả, vậy nhưng tiềm thức vẫn thúc đẩy cô phải chạy đến đây. Dĩ nhiên, Hà Tích Phượng lúc trước cũng đã thề với cô rằng cô ấy sẽ không phá hoại hạnh phúc của Diệp Phong, không bày tỏ cõi lòng cho Diệp Phong biết, nói chung là không động gì đến Diệp Phong cả, vậy nhưng phụ nữ là người chúa hay thay đổi, chính vì vậy mà Đoạn Băng mới suy luận rằng vì Hà Tích Phượng đến đây bày tỏ với Diệp Phong, nên Lãnh Nguyệt mới bỏ đi như vậy.
“Cậu đừng có mà nói năng lung tung như vậy!” Hà Tích Phượng nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ là đến sớm hơn cậu có nửa giờ đồng hồ, Lãnh Nguyệt mất tích thì có liên quan gì tới tôi cơ chứ!”
“Thì ra là vậy!” Đoạn Băng ồ lên một tiếng, theo như sự hiểu biết của cô về Hà Tích Phượng thì cô cũng đoán ra được là sự suy luận ban nãy của mình hoàn toàn là bịa đặt. Có lẽ, trên thế giới này đúng là có một quy luật vô cùng ngược đời như vậy, trong sự nghiệp, Hà Tích Phượng ghê gớm bao nhiêu, chủ động bao nhiêu, thì trong chuyện tình cảm cô lại yếu đuối, hèn nhát bấy nhiêu.
“Cậu đến đây là để nhìn trò cười của Diệp Phong hả?” Trong mắt của Hà Tích Phượng thì Đoạn Băng vẫn là Đoạn Băng của mấy tháng trước, cô không hề để ý thấy cô bạn của mình sau khi bình phục đến giờ mỗi lần nhắc tới Diệp Phong đều không hề có những phản ứng quyết liệt như trước kia nữa.
Dĩ nhiên, đây cũng là do Đoạn Băng cố tình kìm nén nên mới được như vậy, Hà Tích Phượng lại quá tin tưởng vào cặp mắt của mình, nên biết rằng, cái nhìn của một người phụ nữ với một người nào đó mà đột nhiên thay đổi như vậy, thì nó hoàn toàn là một sự chấp nhận, Đoạn Băng là một người có cá tính mạnh mẽ, nếu như không phải trong trái tim cô đã thay đổi cách nhìn của mình về Diệp Phong thì còn lâu cô mới có thay đổi lớn lao như vậy.
“Dĩ nhiên là không rồi!” Đoạn Băng không hề nói dối, nhưng cô cũng không thể nào đem cái lý do ẩn chứa tận sâu thẳm con tim của mình ra nói cho đối phương nghe được, vì vậy mà cô bịa ra một lý do vô cùng hoàn hảo: “Là bố của tôi muốn tôi đến đây, nếu không thì tự nhiên tôi đến đây làm gì cơ chứ?”
“Bố của cậu bảo cậu đến đây làm cái gì?” Hà Tích Phượng vì quá lo cho tình trạng của Diệp Phong mà không để ý thấy đối phương đã lừa dối mình, cô biết quan hệ của Diệp Tồn Chí và Đoạn Chính Thiên khá tốt, nên cô cũng không hề nghi ngờ gì cả.
“Chị quên là nhà tôi là làm gì rồi sao?” Đoạn Băng thở dài một cái, sau đó nói tiếp: “Chị cũng biết cha của tôi và cha của Diệp Phong có quan hệ vô cùng mật thiết, Diệp Phong tự nhiên bị như vậy, cha của tôi lẽ nào lại khoanh tay làm ngơ hay sao? Muốn đi tìm Lãnh Nguyệt thì dĩ nhiên là phải nhờ vào mấy người cảnh sát chúng tôi rồi, chính vì vậy mà cha tôi muốn tôi đến đây hỏi cho rõ tình hình để tìm ra manh mối. Dĩ nhiên là ông cũng hy vọng tìm ra được Lãnh Nguyệt càng sớm càng tốt, một cô gái xinh đẹp như vậy mà lang bạt ở ngoài thật không an toàn chút nào, chính vì vậy mà tôi mới đến đây!”
Đoạn Băng bịa chuyện như thần, sau một hồi bốc phét cuối cùng cô cũng nói được lý do tại sao mình lại đến đây. Đoạn Băng dù sao cũng là một người vô cùng có lập trường, mặc dù cô rất ghen tị với hạnh phúc của Lãnh Nguyệt, nhưng cũng không phải vì thế mà căm ghét Lãnh Nguyệt. Hơn nữa, sau lần đầu tiên gặp mặt Lãnh Nguyệt, cô cũng thấy Lãnh Nguyệt là một cô gái rất tốt, cô cũng không muốn Lãnh Nguyệt gặp phải chuyện gì bất trắc.
“Đúng rồi, Diệp Phong đi đâu rồi?” Thấy Hà Tích Phượng vẫn cứ ngẩn người ra, dường như có vẻ nghi ngờ lời nói vừa rồi của mình, Đoạn Băng vội vã chuyển sang đề tài khác để đánh lạc hướng Hà Tích Phượng.
Và chiêu đánh lạc hướng này của cô quả nhiên đã có tác dụng, Hà Tích Phượng lúc này cũng không còn tâm trí để để ý xem lời nói của Đoạn Băng là thật hay giả nữa, có lẽ vì cô chưa bao giờ nghi ngờ độ trung thực của người bạn đối diện mình.
“Cậu ấy đi vào khu quân đội thủ đô rồi, lúc nãy có người gọi!” Hà Tích Phượng không hề giấu diếm gì Đoạn Băng cả, cô đem toàn bộ những gì mình biết đem ra kể cho Đoạn Băng nghe, vì cô hy vọng Đoạn Băng dựa vào đó có thể giúp cô tìm ra manh mối gì, nhưng cô không biết rằng đó chỉ là cái cớ để Đoạn Băng biết thêm tình hình về Diệp Phong mà thôi.
Nghe Hà Tích Phượng thuật lại, Đoạn Băng liền trầm ngâm suy nghĩ, mặc dù cô cũng không có khả năng phán đoán cao, nhưng cô cũng đoán biết được khi Diệp Phong rời khỏi căn phòng này thì hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh, hoặc là Lãnh Nguyệt sau khi mất tích, thì hắn vẫn luôn bình tĩnh như vậy. Theo như tình huống này thì ta có thể suy đoán, một là Diệp Phong là một người quá vững vàng, và hai là tình cảm của Diệp Phong và Lãnh Nguyệt không đến mức sâu đậm để cho Diệp Phong phải bồn chồn lo lắng cho Lãnh Nguyệt.
Sau khi cân đo kỹ lưỡng, Đoạn Băng cho rằng Diệp Phong là người vững vàng, vì từ lần đầu gặp mặt Diệp Phong đã dễ dàng hạ gục cô, cho dù hắn có phải đối diện với cả họng súng đen sì thì hắn cũng vẫn bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra, bây giờ Lãnh Nguyệt tự nhiên mất tích như vậy mà hắn vẫn giữ được bình tĩnh là lẽ thường. Dĩ nhiên, Đoạn Băng không thể nào biết được vẫn còn khả năng thứ ba, đó là Lãnh Nguyệt vô cùng mạnh, mạnh đến độ sự an toàn của cô không cần ai phải lo lắng cho cả.
Chờ cho Hà Tích Phượng nói xong, Đoạn Băng mới lên tiếng: “Tôi nghĩ chuyện này thì chắc là ông nội của Diệp Phong đã nhúng tay vào rồi, vậy thì không cần đến tôi và cha của tôi rồi, nhà của Diệp Phong ở thủ đô này có thế lực lớn lắm, muốn tìm một người nào đó thì cũng chẳng phải là việc gì khó khăn cả. Nếu mà như vậy thì tôi về trước đây, chị cũng về đi, đừng ở đây làm gì nữa! Tôi tin là một khi Lãnh Nguyệt có tin tức gì, bọn họ cũng sẽ thông báo cho chúng ta thôi!”
Đoạn Băng nói xong chuẩn bị đứng lên đi về.
“Cậu chờ một chút!” Hà Tích Phượng từ trước đến giờ chưa bao giờ hành động nhanh đến như vậy, trong những lần đụng độ tay chân với Đoạn Băng cô toàn là người thua cuộc, vậy mà hôm nay cô lại nhanh như gió nắm lấy tay của Đoạn Băng kéo giật lại, trông vào biểu hiện kinh hãi trên nét mặt của Đoạn Băng, cũng đủ biết cô hành động nhanh như thế nào: “Đoạn Băng! Tôi muốn nói với cậu một điều này!”
“Chuyện gì vậy?” Sau khi ngồi ngay ngắn tử tế xong rồi Đoạn Băng lên tiếng hỏi. Đây cũng là lần đầu tiên Hà Tích Phượng động tay động chân mạnh như vậy, vì từ trước tới giờ, các hành động của cô đều vô cùng thục nữ.
Đối với một người phụ nữ cô độc mà nói, thì thổ lộ là một việc làm vô cùng khó khăn và phức tạp, Hà Tích Phượng sống một thân một mình bao nhiêu năm nay, tuy cô cóĐoạn Băng là một người bạn vô cùng tốt, nhưng cô lại vẫn giấu trong lòng rất nhiều điều thầm kín, không bao giờ nói ra cả. Mãi cho đến tận ngày hôm nay, cô mới bắt đầu muốn bộc lộ nó ra ngoài.
Cô đã giữ trong lòng mình một thời gian quá lâu rồi, bây giờ cô muốn nói ra ngoài hết tất cả.
“Cậu biết không? Tôi hôm nay vốn cũng không muốn đến dự đám cưới của Diệp Phong một chút nào cả!” Hà Tích Phượng lấy hết cảm đảm, đưa tay lên ra ý bảo Đoạn Băng đừng cắt ngang lời mình nói: “Tuy là tôi không muốn nhận, nhưng sự thực thì là tôi đã rung động trước Diệp Phong, tôi chưa bao giờ quan tâm đến người đàn ông nào như vậy cả. Khi Diệp Phong mới vào làm trong câu lạc bộ, tôi đã để ý đến cậu ta, sau đó cậu ta lại giúp tôi bao nhiêu là việc, thậm chí là những việc mà tôi không thể tưởng tượng nổi là cậu ta có thể làm được. Tình cảm của tôi dành cho Diệp Phong không còn đơn thuần là cấp trên với cấp dưới, hay là bạn bè thông thường nữa rồi, hai tháng trước, tôi thậm chí còn cảm ơn trời đất cho tôi gặp được một người đàn ông làm cho tôi hạnh phúc đến như vậy. Thế nhưng số phận lại một lần nữa trêu đùa tôi, phụ bạc tôi………”
Đây cũng là lần đầu tiên Đoạn Băng được nghe Hà Tích Phượng thổ lộ tâm tình như vậy, hơn nữa những gì mà đối phương vừa nói lại đúng với tâm trạng của cô lúc này. Tuy là cô vẫn hay coi Diệp Phong là kẻ thù của mình, nhưng kết cục thì cô vẫn giống như Hà Tích Phượng, không biết từ lúc nào mà cô đã có một tình cảm vô cùng đặc biệt với Diệp Phong.
“Tôi là một người mà khi đã nhận định được điều gì đó thuộc về bản thân mình, thì tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ mộ cơ hội nào, tôi cũng chưa bao giờ từ bỏ hành động theo đuổi Diệp Phong cả.” Hà Tích Phượng cố gắng kìm nén sự xúc động trong lòng nói: “Nhưng cho đến khi nãy, tôi trông thấy thái độ của Diệp Phong, nhất là khi cậu ấy nhận được tin nhắn từ Lãnh Nguyệt, tôi đã chịu bỏ cuộc hoàn toàn, trong khoảnh khắc đó tôi mới trông thấy được tình cảm của Diệp Phong giành cho Lãnh Nguyệt, cũng giống như tôi giành cho cậu ấy vậy, nó nằm tít sâu thẳm trong tim, không dễ gì biểu đạt ra bên ngoài!”