Đoạn Băng vốn cho rằng mức độ đánh lén này sẽ không ngăn cản được bước tiến của người đàn ông đó, lẽ nào lại có thể đập vỡ được đầu của tên ranh đó được sao? Trừ phi kỳ tích xảy ra.
Qủa nhiên, Diệp Phong sắp sửa rời xa tầm mắt của mình chỉ dùng một động tác vô cùng nhẹ nhàng đã né được vật tấn công đó, ngay cả đến một chút tâm lý may mắn cho cô cũng không có, cô nghiến chặt hàm răng lại, nhưng cũng không thể làm gì được, mấy lần giao đấu thì đều bị thua một cách không minh bạch, trong lòng thực sự cảm thấy không phục.
Nếu thực sự động thủ với nhau, mà không đánh nổi vào người gã thì cũng coi như học nghệ không được tinh thông, thực lực không đủ, nhưng chỉ vẻn vẹn hai lần so tài mà đều bị thất bại rồi kết thúc bởi những cú né tránh của tên khốn đó, lần trước thì bị hắn nhân cơ hội đoạt được súng, lần này thì lại lợi dụng bộ đồ bất tiện ở trên người mình mà chạy mất dạng.
Cái cảm giác có lực mà không dùng được thì thật khó chịu, trước khi gặp tên khốn Diệp Phong thì Đoạn Băng trước giờ làm gì cũng thuận lợi, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, cho dù có là con cháu của quan chức lớn cũng đánh hết không bỏ qua, vậy mà bây giờ lại bị một tên vô danh tiểu tốt giỡn mặt hết lần này đến lần khác, cục tức trong người Đoạn Băng đang dần bành trướng, như muốn phát nổ vậy, nhưng lại mãi không tìm được lối ra.
Trong lúc nản lòng thoái chì bỗng nhiên phát hiện ra gã đàn ông đó dừng lại, ngẩn người đứng đó, không hề có thêm bất kỳ động tác nào khác. Sự biến đổi này lại một lần nữa làm dấy lên niềm hy vọng đã bị tan vỡ.
Đoạn Băng cũng không hề nghĩ gì về nguyên nhân bên trong đó, cô ta dùng tốc độ nhanh nhất có thể để thay một bộ đồ thích hợp cho việc đánh nhau, Đoạn Băng phóng người ra bên ngoài, xông đến hướng của người đàn ông quay lưng lại với mình, có điều lần này phải thật cẩn thận. Khách quan mà nói, cô vô cùng tán thưởng thân thủ của Diệp Phong, cho dù khi trước vì chủ quan mà bại vào tay hắn, nhưng không thể phủ nhận, một nhân vật bình thường thì cho dù có đầu cơ trục lợi ở trước mặt mình cũng chẳng ích gì.
Tên khốn đó năm lần bảy lượt thoát được thì ắt là có thực lực, điều này chứng tỏ hắn là một nhân vật thân tàng bất lộ, trông ngoài mặt thì có vẻ nho nhã thư sinh, nhưng bên trong thì lại tiềm ẩn một sức mạnh ghê ghớm hơn người, càng những nhân vật như thế này thì xã hội càng gặp nhiều rắc rối, cho dù có dùng việc công để bắt hắn, phải dò xét thân phận cho thật kỹ để tránh hậu họa về sau.
Nhưng Diệp Phong như là đã nhập định rồi vậy, không một chút để ý đến người phụ nữ đang tung quyền đến bên mình, hai mắt nhìn chân chân xuống đất, thần sắc buồn bã, khóe miệng không ngừng run rẩy, đến cả thân hình cũng bắt đầu run lên.
“Bốp”. Cú đánh nhìn như không có lực gì lớn lắm nện luôn vào lưng Diệp Phong một cái. Đoạn Băng thầm giật mình thấy thắng lợi đến với nàng quả là dễ dàng, mặc dù không dùng đến lực lớn đến độ có thể đập vỡ đá, nhưng người thường mà chịu một cú đánh này thì chắc chắn là sẽ không có khả năng phản kháng nữa.
Chỉ có điều sự vui sướng này chỉ duy trì không đến một giây, vì trong lúc thu tay lại, chỉ trong nháy mắt, Đoạn Băng cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết, cho dù có tay không chặt gạch cũng không đến nỗi đau như thế, cảm giác như không phải là mình đã đánh lên một thân người, mà là đánh phải một tảng đá to lớn bất động vậy, mục tiêu không có bất kỳ chuyển động nào, còn mình thì lại bị một luồng lực phản hồi lại, không làm chủ được, lảo đảo lùi về sau vài bước.
“Hù”, Diệp Phong kêu lên một tiếng, đột ngột ngoảnh đầu lại, liếc nhìn một lượt người phụ nữ có vẻ mặt kinh hãi dị thường kia một cái, nhưng cũng không nói câu nào, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy khinh thường, không còn có ánh mắt khiêu khích hay nghiền ngẫm, thích thú nữa, mà biến thành một sát thần, là một kiểu không thèm đếm xỉa đến, hoàn toàn coi thường, nét mặt trở nên lạnh lùng, sát khí, làm cho sống lưng Đoạn Băng phải lạnh ngắt, bắt đầu sợ hãi một cách lạ thường.
Đó là loại sát khí mà chỉ có người đã giết người rồi mới có được!
Đoạn Băng là đặc công không sai, cũng từng tự tay đánh gục hung phạm, nhưng cô tự cho rằng mình chưa bao giờ có và cũng sẽ không bao giờ có được cái khí chất đó, đó không còn đơn giản là lấy đi tính mạng của người ta nữa, có lẽ chỉ có nghề nghiệp giết người mới có được khí thế và nguồn sát khí như vậy!
Cho dù đối phương có mạnh thế nào đi nữa, Đoạn Băng cũng không có ý định muốn lùi lại nào cả, lúc này cô cảm thấy vô cùng nghi ngờ thân phận của Diệp Phong, một tiểu viên chức thì không thể có được thân thủ và một khí thế như vậy, trừ phi hắn ta có một thân phận mà người khác khó mà biết được.
Đứng vững một chỗ, bày ra một tư thể phòng ngự đắc ý nhất, chậm rãi đợi đòn phản kích của gã đàn ông đó, cô thầm mong mỏi được cùng kẻ mạnh đối kháng, đó là lý tưởng lớn nhất của cô, tất nhiên, đây cũng là phương pháp nâng cao bản thân một cách hiệu quả nhất. Trong thời đại súng ống này, Đoạn Băng cho rằng tố chất cơ thể là điều kiện quan trọng nhất để đấu tay không với nhau, bởi dù gì thì ở rất nhiều tình huống, không phải chỉ rút súng ra bắn đối phương là có thể giải quyết được vấn đề.
Kỳ lạ là, cách đó không xa, Diệp Phong cũng chỉ quay đầu lại liếc qua một cái, không có lấy một hành động gì cả, rồi lập tức quay người ngồi xổm xuống, bắt đầu mò mẫm cái gì đó trên mặt đất.
Lưng của hắn đã che hết tầm mắt của Đoạn Băng, làm nàng nhất thời cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ không biết người đàn ông đó đã trúng phải tà gì mà trong thời điểm mấu chốt thế này lại để lộ ra sơ hở, cho mình thừa cơ xông đến.
Kinh nghiệm huấn luyện đặc biệt lâu năm nói cho cô biết, phải biết nắm bắt cơ hội, không trừ thủ đoạn nào để có thể giành chiến thắng.
Cái gọi là công bằng quyết đấu cũng chỉ là những lời nói suông hời hợt mà ở trên tivi hay trong tiểu thuyết dùng để thu hút khán giả mà thôi, chứ mình cũng chưa ngốc đến mức đó.
Lại cất thêm một bước nữa, lần này học thông minh hơn một chút, thân thể gã đàn ông đó dường như là vượt xa với người bình thường, mình có dùng lực lớn nhất để tấn công thì e rằng cũng không thể làm cho hắn bị thương được, nếu để mà liều mạng thì thà dùng chút mánh khóe còn hơn. Bắt sống bao giờ cũng là phương pháp cơ bản mà hiệu quả nhất, hơn hẳn với đánh nhau tay đôi.
Hai bàn tay cùng lúc giơ ra, đưa sang hai bên, như một chiếc kìm sắt chộp lấy cánh tay của gã đàn ông đó lại, vậy mà lại không có một chút phản kháng nào cả, có được một kết quả như thế làm cho cô ả vui mừng khôn xiết.
Nhưng đáng tiếc là cũng như lần trước, cánh tay vốn đã bị ôm chặt lại bắt đầu động đậy, giống như một chiếc cần cẩu vậy, đột nhiên nâng thân thể của Đoạn Băng lên cao, hất mạnh xuống một cái, thân hình không đến năm mươi kg bị tung lên ngang trời, quay cuồng bay về phía xa.
May mà chiếc ghế salon mềm lại có tác dụng vào thời điểm quan trọng nhất, nó tiếp lấy thân thể của Đoạn Băng, cho dù là như vậy thì đầu óc cô ta vẫn quay cuồng, lục phủ ngũ tạng loạn tứ tung hết cả lên.
Cố kìm nén đau đớn, miễn cưỡng đứng dậy, lờ mờ nhìn về phía gã đàn ông đang từng bước từng bước tiến sát lại gần, không còn ý nghĩ tiếp tục chiến đấu nữa.
Đoạn Băng rất tự phụ, từ trước đến nay chưa bao giờ thật lòng phục ai, nhưng giờ đây lại không còn một chút giận dữ nào nữa, đây căn bản không phải là một sự tỷ thí cùng đẳng cấp, mình đã dốc hết sức mà vẫn không thể đỡ nổi một đòn của đối phương, sự đả kích này quả thực là khó có thể chấp nhận, cô thất vọng, đau đớn, uể oải, giận dữ bao nhiêu tâm tư xen lẫn nhau, đẩy cô xuống tận tit dưới vực sâu muôn trượng.
“Cô đã phạm phải một sai lầm lớn, phải chấp nhận trừng phạt.” Diệp Phong dừng bước, lạnh lùng nói. Một tay cầm một bức ảnh nhặt được trong đống thủy tinh nát vụn, còn những ngón tay của tay bên kia thì từ từ rớm máu, những giọt máu ngưng thành giọt rồi lại rơi xuống, lại ngưng rồi lại rơi.
Vì người đàn ông đó mà hắn đã không tiếc giết chết bao nhiêu người, trong lòng hắn cảm thấy áy náy vô cùng, do vậy hắn không thể chịu để người khác khinh thị người đàn ông đó, cho dù đó chỉ là bức ảnh của ông ta.
Hà Kiến Quốc, một người không hề có tội nhưng lại chết dưới bàn tay của hắn. Hà Kiến Quốc là người có rất nhiều thân phận, trưởng phòng tình báo, liệt sĩ, là linh hồn thứ một nghìn dưới lưỡi dao sát thủ của Ảnh Phong, nhưng quan trọng nhất là ông ta là chú của Diệp Phong, tuy không có chút quan hệ huyết thống nào cả, nhưng tình cảm giữa hắn và Hà Kiến Quốc còn thân hơn ruột thịt. Giết chóc là một phần của nhiệm vụ, Hà Kiến Quốc tình nguyện được chết, không có một chút gì oán trách, một người tù quân đội của Hoa Hạ, kết cục tốt đẹp nhất là hy sinh anh dũng, khi không còn khả năng tự sát nữa thì đã nhờ Ảnh Phong ra tay, do vậy Diệp Phong mới từ bỏ cái nghề sát thủ đẫm máu này.
Nhưng việc này vẫn mãi ẩn sâu trong thâm tâm của Diệp Phong, sau khi về nước hắn đã từng muốn đi tìm người nhà của chú Hà, dùng vật chất để bù đắp cho vết thương trong lòng con cháu của chú Hà, nhưng hắn vẫn chưa hoàn thành được nó.
Đến giờ phút này, Diệp Phong vẫn chưa có đủ dũng khí đối mặt với cảnh khóc lóc sướt mướt đó, vậy mà hôm nay hắn bất ngờ trông thấy ảnh của chú Hà, và người trong bức ảnh chụp cùng chú Hà đó lại chính là Hà Tích Phượng.
“Nhưng cô rất may mắn, hôm nay tôi có một sô việc muốn hỏi cô, nếu như câu trả lời của cô làm tôi vừa lòng thì tôi sẽ suy xét mà tha cho cô!” Tình huống đập vỡ khung ảnh vừa rồi đột nhiên làm cho Diệp Phong trở nên lạnh lung băng giá, hắn không muốn làm gì Mẫu Bạo Long cả, trận đòn vừa rồi thực ra đối với cô ta cũng đã là một sự trừng phạt rồi.
Bây giờ việc hắn quan tâm nhất là Hà Tích Phượng có quan hệ gì với Hà Kiến Quốc, cách tìm câu trả lời nhanh gọn và đơn giản nhất là hỏi người phụ nữ ở ngay trước mặt mình đây, bởi vì cô ta ăn ngủ cùng Hà Tích Phượng, điều này nói lên rằng Mẫu Bạo Long có quan hệ vô cùng mật thiết với Hà Tích Phượng, do vậy cô ta chắc biết rõ thân phận của Hà Tích Phượng nhất.
Đoạn Băng lúc này cảm thấy những lời nói của Diệp Phong ẩn chứa một sự uy hiếp vô cùng to lớn, nhưng cô ta lại không hề có ý muốn hé miệng trả lời, với bản tính kiêu ngạo của mình cô ta không dễ gì cúi đầu, nhưng trước một sức ép to lớn không tưởng này mẫu bạo long cũng đành cúi đầu xuống, nhưng nếu tên khốn Diệp Phong này mà hỏi những câu mà mình không biết trả lời, hoặc có liên quan đến những việc quan trọng mình chắc chắn không mở miệng trả lời.
Đoạn Băng nhìn lên tấm ảnh một cách hoài nghi, nhưng cũng không biết Diệp Phong có ý gì nữa.
“Người đàn ông trong ảnh này có quan hệ gì với chị Phượng?” Diệp Phong cuối cùng cũng thốt ra được vấn đề hắn quan tâm nhất, nét mặt của hắn trông vào Mẫu Bạo Long hiện lên một sự mong mi chờ đợi, lời nói của hắn khẩn thiết, nhưng cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
“Là anh trai của Phượng Phượng, nhưng đã qua đời rồi” Suy một hồi suy ngẫm, Đoạn Băng cũng đã nói ra những gì mà mình biết, cái này thực ra cũng chẳng có gì bí mật cả, nói cho Diệp Phong biết cũng chẳng làm sao, nhưng cô ta lại nghĩ không biết Diệp Phong sao lại hỏi câu hỏi ngớ ngẩn như vậy, không biết hắn tại sao lại có hứng thú với bức ảnh như vậy.
Sau khi nghe Đoạn Băng trả lời xong thì Diệp Phong mới thở ra nhẹ nhõm, rồi từ từ lui lại ngồi xuống chiếc ghế salon đưa bức ảnh lên im lặng ngắm nghía không thốt ra bất kỳ câu nói nào nữa.