Khác với những người cao thủ khác, Vọng Nguyệt Thiên Tâm từ trước tới giờ chưa bao giờ muốn dựa vào danh tiếng của mình mà trục lợi cả. Bà xuất đạo hai mươi năm nay, thậm chí còn chưa có ai được trông thấy mặt mũi của bà ra sao, trong mắt của người ngoài thì người nào được phong là đệ nhất võ giả như bà, chắc chắn phải là một người ham mê võ thuật và ngày đêm tìm tòi những chiêu thức đặc dị mới. Nhưng cũng chỉ có mỗi Vọng Nguyệt Thiên Tâm hiểu được rằng, võ thuật chẳng qua là một công cụ để bà phát tiết những bất mãn trong mình mà thôi.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Vọng Nguyệt Thiên Tâm biết rất rõ, từ trước đến giờ bà vẫn không thể nào dứt bỏ được những mớ hỗn độn xung quanh gia tộc Tử Xuyên, và hôm nay bà quay lại cái gia tộc này cũng vì cái mớ hỗn độn đó.
“Tôi nghĩ là tôi nên biết trước được tình thế của ngày hôm nay!” Tử Xuyên Cảnh Đằng bỗng nhiên cảm thấy tâm thình thoải mái, không hề có dấu hiệu nào cho thấy việc ông bị bắt như thế này mà làm ông phải buồn chán. Cảnh Đằng đưa mắt lên nhìn người phụ nữ ngồi im lặng trước mặt mình, bất giác cảm khái thốt lên. Trong cuộc đời của ông, ông có ba người con trai và hai người con gái, vậy mà bây giờ, còn sống sót trên đời này cũng chỉ có mỗi Vọng Nguyệt Thiên Tâm mà thôi.
Hai mươi năm đã trôi đi, vậy nhưng dung mạo của Vọng Nguyệt Thiên Tâm vẫn không hề có thay đổi gì, duy chỉ có một điểm khác biệt, chính là ánh mắt của bà giờ đây đã trở nên vô cùng sắc lạnh, dĩ nhiên tên của bà cũng không còn là Tử Xuyên Mỹ Trân nữa, mà thay vào đó là Vọng Nguyệt Thiên Tâm, và hiện giờ bà đã là thần tượng của tất cả những võ giả yếu đuối, và là mục tiểu theo đuổi của những võ giả chân chính, mạnh mẽ.
Khi người phụ nữ này mới được mấy tuổi, thì Tử Xuyên Cảnh Đằng đã thấy ở trong bà có một cái gì đó vô cùng khác biệt, chính vì vậy mà ông đã phá bỏ nguyên tắc, đưa bà vào Nhẫn Sát luyện tập, nhưng ông không ngờ rằng mấy chục năm sau bà đã trở thành một người đặc biệt hơn ông tưởng rất nhiều.
“Ông bây giờ chắc là vui lắm hả….!” Im lặng một lúc lâu, Vọng Nguyệt Thiên Tâm mới mở miệng nói: “Tử Xuyên cuối cùng cũng đã có người thừa kế xuất sắc, tâm nguyện của ông cũng đã đạt được rồi!” Nếu như bây giờ còn tìm được một người hiểu được Tử Xuyên Cảnh Đằng nhất, thì cũng chỉ có thể là bản thân ông ta mà thôi. Những trải nghiệm của bản thân đã cho Vọng Nguyệt Thiên Tâm hiểu rằng tất cả những gia chủ của gia tộc Tử Xuyên đều có những tâm lý khác người. Bọn họ như một giáo đồ mù quáng nhất trên thế gian này, cái chết đối với họ chẳng đáng một xu, và những việc họ làm là mục tiểu cả cuộc đời này của họ.
Tử Xuyên là một gia tộc to lớn, hoành tráng và có thể khinh thường các gia tộc khác, nên các đời gia chủ của gia tộc, tất cả bọn họ đều có những mục tiêu vô cùng to lớn, bọn họ đã không còn cam chịu trong cái nước R này nữa rồi, cái bản tính thích khuếch trương của bọn họ không còn thỏa mãn với hiện tại, vì ngoài nước R ra, vẫn còn có rất nhiều các thế lực khác cũng có vị thế chẳng kém gì với họ, chính vì vậy mà mục tiêu quan trọng nhất của Tử Xuyên Cảnh Đằng chính là tìm người kế thừa xứng đáng cho gia tộc Tử Xuyên.
“Tử Xuyên Khang Giới đúng là một sự lựa chọn không tồi, nó đã đạt được đến yêu cầu của ta!” Tử Xuyên Cảnh Giới thốt lên mãn nguyện, sau đó ông lại lắc lắc đầu nói: “Vậy nhưng, ta vẫn còn một sự lựa chọn khác còn tốt hơn thế nữa!”
“Ố?” Vọng Nguyệt Thiên Tâm nghe đến đây thì vô cùng kinh ngạc, bà nhướng mày lên, ánh mắt hướng thẳng về phía Tử Xuyên Cảnh Đẳng mong chờ câu nói tiếp theo của ông.
“Lẽ nào con không muốn trở lại với thân phận của Tử Xuyên Mỹ Trân hay sao?” Tử Xuyên Cảnh Đẳng nói rất chân thành, bỏ qua những tính cách của bà đi, thì bất luận là tâm cơ hay võ nghệ, con gái của ông đều ăn đứt thằng cháu Tử Xuyên Khang Giới kia, nếu như để bà nắm giữ quyền hành, thì Tử Xuyên không còn là một trong ba gia tộc mạnh nhất thế giới này nữa, mà lúc đó sẽ chỉ còn mỗi một gia tộc mạnh nhất mà thôi, và gia tộc đó không phải ai khác chính là gia tộc Tử Xuyên.
“Ông cho rằng tôi có thể bỏ qua được hết những chuyện khi xưa hay sao?” Vọng Nguyệt Thiên Tâm lạnh lùng hỏi lại, bà thậm chí còn đưa đôi mắt đầy nghi hoặc lên người của Tử Xuyên Cảnh Đằng, lẽ nào ông ta già quá rồi, lú lẫn nên mới có suy nghĩ vớ vẩn như vậy? Mình và Tử Xuyên, và cả ông ta nữa, sẽ không bao giờ được phép đội trời chung, bởi bà tin rằng bất kỳ ai, chỉ cần biết được những câu chuyện xảy ra giữa bà và gia tộc Tử Xuyên đều cho rằng bà làm vậy là chẳng có gì sai trái cả.
“Nếu như có thể thì sao?” Tử Xuyên Cảnh Đằng nở một nụ cười thần bí, trong giọng nói của ông tràn đầy tự tin, đây cũng chính là phong thái của ông trong bao nhiêu năm nay: “Điền Cương Tín Trưởng sẽ làm cho con phải thay đổi!”
Vọng Nguyệt Thiên Tâm nghe xong thì sững người, trong suốt cả cuộc đời của bà, thì chỉ có ba người đàn ông là bà khắc ghi trong lòng, Tử Xuyên Cảnh Đằng là một trong số đó, Điền Cương Tín Trưởng cũng vậy. Bà không thể tưởng tượng nổi một thằng nhóc hai mươi năm về trước giờ đây lại là tổ trưởng của tổ Nhẫn Sát, Tử Xuyên Cảnh Giới nói những câu như vậy là vì Điền Cương Tín Trường bỗng dưng làm phản, Vọng Nguyệt Thiên Tâm tuy là một người rất tự phụ, nhưng không thể tin được mình có thể giết được toàn bộ tổ Nhẫn Sát.
Dĩ nhiên, bà cũng hiểu rõ tại sao Điền Cương Tín Trưởng tại sao bỗng dưng lại làm phản như vậy.
Lúc này, Tử Xuyên Cảnh Đằng cũng không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Vọng Nguyệt Thiên Tâm lúc này vẫn đang ngồi suy ngẫm câu nói vừa rồi của Tử Xuyên Cảnh Đằng, tầm một phút sau, bà mới chầm chậm đứng dậy, đi về nơi giam giữ trọng phạm của gia tộc Tử Xuyên.
Biến động của Gia tộc Tử Xuyên phút chốc đã truyền đến tai của người khác ở bên kia bờ đại dương. Sắc mặt của Diệp Thành Trù tuy rất vui trong việc chuẩn bị hôn lễ của đứa cháu mình, nhưng trên đó lại hiện thêm những nét lo lắng khác.
Sau khi nghe xong bản báo cáo mới đây nhất, hai hàng lông mày của ông cau lại, đặc biệt là cái tin tức sau cùng làm ông bỗng nhiên cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Bởi những nhân vật nguy hiểm của nước R ông đều nắm bắt hết cả, và Vọng Nguyệt Thiên Tâm cũng không phải là ngoại lệ, vậy nhưng bao nhiêu năm nay, ấn tượng của mọi người về bà ấy là bà không quan tâm đến bất cứ thứ gì, ngoại trừ tỉ võ ra, thì bà không tham gia vào bất kỳ các hoạt động nào khác. Vậy mà bây giờ bà lại tham gia vào cuộc đảo chính của gia tộc Tử Xuyên, điều này làm cho Diệp Thành Trù vô cùng lo lắng.
“Thưa thủ trưởng, nhiệm vụ cuối tháng này trì hoãn lại phải không ạ?” Trong tất cả những thượng cấp của mình, thì chỉ có mỗi Diệp Thành Trù mới làm cho Từ Tiến nghiêm túc được, trước khi tình hình được rõ ràng, thì anh ta đã nói lên suy nghĩ của mình.
Đối với Từ Tiến, thì Diệp Thành Trù rất trọng dụng và tin tưởng anh ta. Từ Tiến là người kế nhiệm của Hà Kiến Quốc, nhưng lại hoàn toàn trái ngược với Kiến Quốc, thậm chí là khác nhau như hai cực âm dương vậy. Vì khi mới đặt Từ Tiến ngồi vào chiếc ghế này, ông cũng đã phải hao tâm tổn tứ rất nhiều, vì Từ Tiến nổi tiếng là người làm việc với thái độ lười nhác, rất khó để cho người khác tin tưởng được.
Vậy nhưng trong cách dùng người, thì Diệp Thành Trù luôn có những hành động khác người, sau một hồi suy nghĩ, ông cũng đã đặt trọng trách này lên vai của Từ Tiến, và sự thực cũng đã chứng minh Từ Tiến làm việc rất tốt, hoàn toàn có thể đảm trách mọi việc, đáp ứng mọi nhu cầu.
“Không nắm chắc hay sao?” Diệp Thành Trù đặt chiếc cốc trên tay xuống, trầm giọng hỏi. Trong tay ông nắm rõ tất cả tư liệu của đối phương, nên ông cũng rõ đối phương mạnh đến mức nào, nhưng trong tay ông cũng có những tinh anh, mạnh đến mức nào thìông cũng không thể nói rõ ra được, vì trong hơn tỉ người mới chọn ra được có mấy người, chính vì vậy màông cho rằng không có gì ngăn cản được đoàn quân của ông.
Điều mà ông lo lắng nhất đó chính là cái giá phải trả cho cuộc chiến này, vì nói cho cùng, trong đội quân này có cả người thân của ông, và bọn họ là những tinh anh mà ông phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể lựa chọn ra được, mất đi một ai trong số đó, ông đều cảm thấy tiếc vô cùng.