Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 180: Chương 180: Chẳng phải đó là điều anh đã dạy tôi sao?






Không phải là túi lớn túi nhỏ, nhưng mà toàn là những đồ vật dễ vỡ khiến tay Diệp Phong không được thoải mái, còn Hà Tích Phượng lại tỏ ra vô cùng vui sướng mà hoàn toàn không chú ý gì đến sự không ủng hộ của người đàn ông đi cùng.

“Chị Phượng, tôi nghĩ là nếu như chị có thể mua một cái túi thì tốt hơn”. Đứng cạnh một người ở quán thủ công mỹ nghệ, Diệp Phong đành phải dùng cằm đee chỉ vào một cái túi vải thô mà nói.

Hà Tích Phượng cuối cùng cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, không cố cò kè mặc cả nữa, mà đưa luôn cả trăm đồng chọn mua một cái túi thủ công lớn, để còn cho chiến lợi phẩm của mình vào trong túi. Lúc này mới một lần nữa để vào tay Diệp Phong, nói: “Tốt rồi, cái này thì có thể cầm được rồi! Chúng ta tiếp tục chứ?” Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

Diệp Phong không có bất cứ câu trả lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời, giống như là nhắc nhở người phụ nữ này đã tới giờ ăn cơm. Bây giờ qua một thời gian, Hà Tích Phượng cũng đã thỏa mãn phần nào cơn nghiện, tâm trạng cũng từ từ trở lại bình thường, cười ha ha mà nói: “Cùng phụ nữ đi dạo phố có phải là không có ý nghĩa gì đặc biệt đúng không?”

Thấy Diệp Phong há mồm như định nói điều gì, Hà Tích Phượng vội vàng xua tay ngăn lại mà nói tiếp: “Để bồi thường, tôi mới cậu ăn cơm, thế nào?”

“Là phở?” Diệp Phong hoài nghi hỏi lại. Khẩu vị của người phụ nữ này rất đặc biệt, đặc biệt là lần nọ khi cùng cô đi ăn cơm, đã nhìn thấy cô rất chú ý đến mấy chỗ ăn vặt, không khéo hôm nay lại kéo hắn đến mấy chỗ đó.

“Sai rồi, không phải là phở”. Hà Tích Phượng thần bí cười nói: “Đi theo tôi sẽ biết”.

Diệp Phong cuối cùng đưa tay lên vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nên đành phải đuổi theo người phụ nữ đang đi bộ phía trước.

……..

Trên vùng biển quốc tế, một chiếc tàu chở hàng của nước R đang nhẹ nhàng lướt.

Người đàn ông tóc dài đang đứng đón gió ở mũi tàu, im lặng quan sát những gợn sóng ở mũi tàu, sóng rất lớn, nhưng mà đối với con tàu nặng hàng trăm tấn mà nói thì dường như không hề có uy thế gì đáng kể. Thấy biến không sợ hãi đó là điều kiện tiên quyết để củng cố trụ cột, bất luận là tâm lý hay sinh lý, thì cũng giống như chiếc tàu này, nặng nhưng không hề lay động.

“Điền Cương, quyền lực của cậu so với bảy năm trước đã mạnh hơn, thậm chí là mạnh hơn rất nhiều”. Tử Xuyên Khang Giới chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói. Tiếng sóng phảng phất như là đang hòa vào phiêu lãng cùng với gió, khi ngừng, khi lại liên tiếp, nhưng vào một thời khắc âm thanh đó truyền vào tai người đang đứng phía sau.

“Đáng tiếc, giết chết đều là mấy tên tiểu lâu la”. Dường như không nghe thấy trong giọng nói của Thiếu chủ hàm ý khích lệ. Điền Cương Tín Trường trầm giọng nói, ngữ khí kéo rất dài, biểu lộ một chút không cam lòng. Trước khi ra tay cũng đã ý thức được trình độ của kẻ thù, cho dù là người của Lãnh Tổ cũng không để thủ hạ xuất quá một chiêu. Hắn tự biết mình là ai, hôm nay hắn là đệ nhất sát thủ của Nhẫn Sát Tổ, tất nhiên có ngạo khí, nhưng đặc biệt, từ trước tới nay trong suy nghĩ của hắn luôn nể sợ lực lượng thần bí trong truyền thuyết Trung Quốc đó. Nếu như hôm nay không có Tử Xuyên Khang Giới thì hắn thật muốn buông xuôi mà tháo chạy. Nhưng ngay lúc đso cũng không thể không bảo vệ nguời phụ nữ kia, chính vì vậy mà hắn càng nhận thức rõ sự việc phục kích bọn họ trên bến tàu hôm này không phải là người đứng đầu Lãnh Tổ, đó cũng là có vài phần may mắn rồi.

“Chuyện buôn bán sau này cũng không nên làm nữa”. Tử Xuyên Khang Giới quay người lại, lắc đầu nói tiếp: “Dùng sáu người Nhẫn Sát Tổ để đổi lấy mười mấy tiểu lâu la. Điều đó rất không đáng”. Đến bây giờ cũng không thu về một chút hồi âm của người nào, điều này cũng có nghĩa là việc ám sát Gulina đã thất bại, mà không có tin tức hồi âm cũng tức là toàn quân của mình đã bị tiêu diệt. Với số lượng người mà nói, đây chính là tiếp diễn của cuộc hỗn chiến hơn mười năm trước, gia tộc Tử Xuyên đã phải chịu một tổn thất lớn nhất. Cho dù chính bản thân là người thừa kế duy nhất của gia tộc Tử Xuyên, nhưng xũng không thể không lo lắng sau khi trở về sẽ ăn nói thế nào đây.

“Có lẽ nếu như lúc ấy đổi lại để tôi đi giết Gulina thì đã không có kết cục như bây giờ”. Điền Cương Tín Trường nói ra ý nghĩ trong lòng mình, đương nhiên cũng biết những chuyện đã qua thì không thể cứu vãn được.

“Nếu như đổi lại là anh đi thì Gulina có thể đã chết”. Tử Xuyên Khang Giới nói chắc chắn không có chút phỏng đoán, lấy lọn tóc chắn lại hai mắt, hắn dựa vào cảm giác mà chậm rãi bước đi, cho đến khi tới cửa khoang thuyền mới dừng chân mà nói tiếp: “Mà tôi cũng có thể đã chết”. Rồi Tử Xuyên Khang Giới đi vào trong khoang thuyền, quần áo và tóc đang tung bay lập tức ngừng lại.

Tử Xuyên Khang Giới tự nhận trong hội lính đánh thuê hắn là vô địch thủ, hơn nữa bảy năm trước hắn cùng đã liều mạng giao đấu với Điền Cương Tín Trường, nhưng hôm nay gặp qua và thấy thân thù kinh khủng dị thường của Điền Cương Tín Trường, hắn đã không còn chút nào hào khí ban đầu, thậm chí còn dâng lên một cảm giác tự ti. Kẻ thù đã giết chết nhiều như vậy, lại nắm trong tay bao nhiêu vũ khí hạng nặng, vậy mà bây giờ chính hắn cũng không thể tưởng tượng được, chỉ có vị đệ nhất cao thủ của nước R kia mới có thể làm được.

Vốn tưởng rằng sau bảy nằm thì khoảng cách sẽ nhỏ dần lại và hầu như là không còn nữa, vậy mà hôm nay Tử Xuyên Khang Giới mới bất đắc dĩ phát hiện ra khoảng cách đó càng kéo ra xa hơn. Không biết điều này là đáng vui mừng hay là khổ sở. Khổ sở vì chính bản thân hắn có lẽ rất khó để đạt tới trình độ mạnh nhất, nhưng vui mừng là vì Tử Xuyên vẫn còn có người thủ hạ cao cường như vậy.

Đang ngồi trong khoang thuyền Lysa thấy người yêu tiến vào, vội vàng ra đón, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Tử Xuyên Khang Giới cũng ý thức được tâm trạng của hắn không được tốt lắm, cô đang vươn tay ra rồi nhưng lại từ từ rút về, rồi lui sang một bên.

Đột nhiên người đàn ông ấy lại bộc phát ra, không chờ phản ứng của Lysa, Tử Xuyên Khang Giới đã ôm cô vào lòng, vồ vập mà hôn vào mặt, vào cổ, sau tai cô. Một tay hắn cũng bắt đầu cởi bỏ quần áo đang mặc trên người cô. Thoáng cái, hai thân thể lõa lồ đã quấn vào nhau. Lysa chưa bao giờ thấy người đàn ông này lại điên cuồng như vậy, hầu như những lần như này đều là cô chủ động, và điều đó dường như đã trở thành điều hiển nhiên. Vậy mà bây giờ Tử Xuyên Khang Giới đột nhiên trở nên chủ động như vậy, khiến Lysa rất hưng phấn nhưng còn hơn thế nữa đó là vô cùng cảm động. Cô im lặng nhắm hai mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ hạnh phúc này trong vài giây.

Tử Xuyên Khang Giới dừng ở dưới thân thể xinh đẹp của Lysa, mỗi một tấc da thịt đều tỏa ra một vẻ đẹp lộng lẫy của cô gái phương Tây, xông pha chiến trận đã nhiều mà không hiểu sao người phụ nữ này vẫn giữ được sắc đẹp như vậy. Tử Xuyên Khang Giới tham lam mà hít hà mùi thơm đặc biệt tỏa ra từ cơ thể, làn da của Lysa, từ trên xuống dưới không bỏ qua bất cứ chỗ nào. Người phụ nữ này đã sớm động tình, không kìm chế được đã bắt đầu than nhẹ cùng với hành động vặn vẹo cơ thể không mảnh vải che thân. Những hành động đó của cô càng kích thích bản năng dục vọng của đàn ông trong Tử Xuyên Khang Giới. Hơi thở cùng dần nhanh hơn.

“Em là người phụ nữ của anh”. Tử Xuyên Khang Giới dừng lại, nói từng chữ một.

Hai cơ thể cọ sát vào nhau làm cho dục vọng của Lysa như thay nhay nổi lên, dường như vấn thiếu chút gì đó, cô hơi mở hai mắt ra, mơ màng nói: “Vâng, em là người phụ nữ của anh, mãi mãi là vậy!”

Mặc dù không có chút từ ngữ nào dâm tục nhưng lời khẳng định đó của cô lại ẩn chứa một tình yêu vô bờ bến lại càng như hút hồn đoạt phách Tử Xuyên Khang Giới. Hắn bây giờ lại bất chấp tất cả, tìm kiếm một lối nhỏ, hơi dùng sức trên lưng mà tiến hành từng bước quan trọng.

Tiến vào…

Cảm giác của Lysa lúc này càng tăng thêm bội phần làm cho đôi lông mày của cô như cau lại, răng cắn nhẹ vào môi, giống như một loại khoái cảm vui thích. Không tự chủ được cơ thể mình mà lên xuống, Tử Xuyên Khang Giới nhận được sự khích lệ lập tức kêu lên một tiếng đầy phấn khích rồi bắt đầu những động tác rất bản năng.

Lúc đó dường như cảnh xuân sắc tràn ngập trong khoang thuyền…

Một lúc lâu sau thì mây mưa bắt đầu tan.

Trên chiến trướng, Lysa nhìn thấy một người đàn ông cuồng bạo, mỗi lần gặp phải kẻ địch mạnh đều muốn xé xác đối phương ra từng mảnh như là một con dã thú nhịn đói lâu ngày vậy. Nhưng khi làm chuyện nam nữ thì cô lại không có cảm giác đó về người đàn ông này.

Nhưng mà lần này, Lysa lại cảm nhận rất sâu sắc về một từ ‘dã thú’. Khó khăn mãi mới nghiêng người đi ra để rửa những vết bẩn bên dưới, nét mặt Lysa vẫn còn ửng đỏ mãi không hết. Cao trào vừa trải qua làm cho cơ thể cô cũng có chút rã rời, nhưng mà cô cũng cảm nhận được đủ những cảm giác mà cô đã kỳ vọng từ lâu rồi. Không chỉ là về mặt sinh lý, mà còn về mặt tâm lý. Không có tình yêu nào không thể đạt đến mức độ mãi mãi được, ít nhất là đối với Lysa cô cho rằng như vậy.

Nếu như lúc này có thể dựa vào lồng ngực ấm áp kia hoặc là được nghe vài câu quan tâm nhẹ nhàng, vài lời tâm tình ngọt ngào thì cho dù có chết Lysa cũng không hối tiếc. Nhưng mà, sau chuyện vừa rồi Tử Xuyên Khang Giới cũng không hề có những hành động như vậy.

Hơi thở đã dần dần bình thường trở lại, mặc quần áo vào rồi Tử Xuyên Khang Giới hôn nhẹ lên trán người phụ nữ một cái mà nói: “Anh sẽ cho em trở thành nữ chủ nhân ngoại quốc đầu tiên của gia tộc Tử Xuyên từ trước tới nay”.

Lysa nghiêng đầu, rơi vào một hồi tự suy xét. Không lâu sau, trong vành mắt cô đã tràn ngập những giọt nước trong suốt. Từ khi gặp gỡ người đàn ông này, chẳng phải cô cũng là đợi một lời hứa hẹn này sao? Lúc trước, trong trận chiến đầu tiên cô cũng không hề biết thân phận thật sự của Đao Phong, cho đến khi biết được người đàn ông ấy chính là người kế thừa duy nhất của gia tộc Tử Xuyên, một trong ba băng đảng xã hội đen mạnh nhất được biết đến trên thế giới thì cô đã sớm từ bỏ ước vọng ban đầu.

Không thể tưởng tượng được thân phận của mình như thế nào mà có thể tiến vào gia tốc có đẳng cấp siêu quốc gia như vậy chứ. Bởi vậy, từ ước vọng là vợ của Tử Xuyên Khang Giới, mong muốn của Lysa đã giảm xuống là được làm tình nhân thôi. Chỉ cần thỉnh thoảng người đàn ông ấy bỏ chút thời gian đến nước G thăm mình là cô đã thấy mỹ mãn lắm rồi. Vậy mà nay đột nhiên Tử Xuyên Khang Giới lại bảo như vậy, tình cảm tràn đầy, khiến cho đầu óc nhất thời như mụ mị đi, khiến Lysa không nói được lên lời.

Lau nước mắt cho Lysa, Tử Xuyên Khang Giới xoay người đi ta ngoài khoang thuyền.

Điền Cương Tín Trường vẫn đứng yên trên boong tàu như lúc nãy, không biết đang suy nghĩ điều gì, tiếng bước chân đã cắt đứt suy nghĩ của hắn. Sau khi nhận rõ tiếng bước chân của Thiếu chủ thì khóe miệng có chút động đậy, hỏi bâng quơ: “Lần này Nhẫn Sát Tổ bị tổn thất lớn, Thiếu chủ định giải thích với gia chủ như thế nào?”

Không cần nói cũng biết Nhẫn Sát Tổ quan trọng thế nào đối với gia tộc Tử Xuyên, chính là hai mươi người giữ trọng trách bảo vệ cho cả gia tộc. Trừ phi có nhiệm vụ trọng đại hoặc là liên quan đến sự tồn vong của cả gia tộc bọn họ mới có thể được phép đi hành động. Đừng nói là một lần chết sáu người, chỉ cần trọng thương một người thôi cũng đã là tổn thất vô cùng lớn rồi, gia chủ tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho người chịu trách nhiệm trong nhiệm vụ lần này, và đó cũng chính là Tử Xuyên Khang Giới. Tác phong của Tử Xuyên trước sau như một, đó là tuyệt đối không vì thân phận mà thưởng phạt khác nhau, Thiếu chủ cũng không phải kà ngoại lệ.

“Không giải thích”. Tử Xuyên Khang Giới không có cảm giác lo lắng như đối phương mà nói rất thoải mái, dường như căn bản là không để chuyện này ở trong lòng. Trông về phía biển rộng mênh mông, cảm nhận gió thổi không khí ẩm ướt lạnh cả gương mặt và cơ thể.

Trong ánh mắt của Điền Cương Tín Trường biểu lộ ra vẻ khó tin, Thiếu chủ có vẻ bình tĩnh hơn người bình thường rất nhiều, rất khó để đạt được đến trình độ như vậy, nhưng không mấy khó khăn để Điền Cương Tín Trường nghĩ là Thiếu chủ đang ngây thơ cho rằng gia chủ sẽ nể tình là người thân hoặc là thân phận người thừa kế duy nhất của gia tộc mà xử phạt khẽ? Suy nghĩ vậy là một sai lầm lớn, vô cùng sai lầm. Một người có thể giết chết anh em ruột thịt của mình cho dù có tình cảm yêu mến đến mấy cũng không ảnh hưởng đến những quyết định đại sự. Lần này tổn thất gần một phần ba lực lượng của Nhẫn Sát Tổ, tương đương với phá hủy đi một nửa tường thành của tòa thành gia tộc Tử Xuyên, chủ nhân có thể không giải quyết gì được sao? Hiển nhiên là không có khả năng đó. Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

“Thiểu chủ cho rằng có thể lừa gạt chuyện xảy ra rồi sao?” Điền Cương Tín Trường không khỏi hoài nghi mà hỏi, rồi im lặng chờ đợi đối phương trả lời.

“Đương nhiên không thể lừa gạt những chuyện đã xảy ra được”. Tử Xuyên Khang Giới khó mà nở một nụ cười ha ha được, chợt ánh mắt hắn lộ ra một vẻ kiên nghị: “Tôi căn bản là không có ý định lừa gạt. Anh cho rằng nếu như tôi không nói câu gì thì gia chủ của anh sẽ không có biểu hiện gì? Hủy bỏ tư cách kế thừa của tôi hay là giết chết tôi để làm gương?”

Điền Cương Tín Trường nhíu mày, không biết vì sao mà đột nhiên Thiếu chủ lại có ý nghĩa như vậy. Quả nhiên là nghĩ mãi không ra, nhưng hắn vẫn tập trung nói: “Tôi nghĩ về những chuyện đó gia chủ rất cẩn thận, hiện giờ trong tình huống không tìm được ai tân nhậm chức kế thừa nữa. Vì vậy cho dù có trừng phạt thì tạm thời gia chủ sẽ không tước thừa kế của Thiếu chủ. Hơn nữa, với tư cách của Thiếu chủ thì gia chủ lại càng không thể uy hiếp tính mạng được”.

“Oh!” Tử Xuyên Khang Giới ngẩng đầu, khóe miệng có chút nhếch lên: “Nói cách khác là chỉ là chuyện xảy ra với Nhẫn Sát Tổ đã không đủ để cho hắn tức giân rồi sao? Như vậy thì tôi sẽ đưa Lysa đến trước mặt nói cho hắn biết đây là vợ của tôi”. Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

“Cậu điên rồi sao?” Cho dù có tỉnh táo đến mấy đi nữa Điền Cương Tín Trường cũng không thể nhịn được mà kinh hãi hét lên, suy nghĩ kỹ dụng ý của Thiếu chủ, một lát sau Điền Cương Tín Trường lắc đầu nói: “Thiếu chủ là muốn khiêu khích sự tôn nghiêm của gia chủ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Tôi khuyên Thiếu chủ hãy nhanh chóng từ bỏ ý định đó đi”.

“Đệ nhất sát thủ mà cũng có lúc sợ hãi sao?” Tử Xuyên Khang Giới khẽ hừ một tiếng, “Nếu như tôi muốn khiêu chiến sự tôn nghiêm của lão nhân kia thì anh tính sao?”

“Tự chịu diệt vong”. Điền Cương Tín Trường nghiến răng nói ra bốn chữ, không chớp mắt mà chăm chú nhìn Tử Xuyên Khang Giới, cố gắng nhìn sâu vào cửa sổ tâm hồn của Thiếu chủ để cố tìm hiểu những ý nghĩ thực sự của hắn. Thiếu chủ lịch lãm trở về, làm cho người ta ấn tượng chính là sự trầm tĩnh đến lạnh lùng, sắc mặt không hề hiện ra sự vui hay buồn, chẳng lẽ phụ nữ lại có thể đánh đổ được một con người vô cùng mạnh mẽ này sao? Bây giờ thì Điền Cương Tín Trường không thể không kết luận nguyên nhân của sự thay đổi này chính là do người phụ nữ tên Lysa, có lẽ giết cô ta là lựa chọn tốt nhất.

“Vì một người phụ nữ có đáng không?” Điền Cương Tín Trường chỉ si mê một thứ đó là võ công, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không biết gì về chuyện nam nữ. Trong khoang thuyền có một nam, một nữ, dù không được tận mắt chứng kiến thì hắn cũng có thể đoán được trong đó phát sinh những chuyện gì. Về chuyện đó thì hắn đã nhìn trúng tim đen Thiếu chủ rồi, chưa thật sự trở thành người đứng đầu của Tử Xuyên mà Thiếu chủ đã bị lạc vào vòng tình cảm yếu mềm của phụ nữ rồi sao?

Kết quả đương nhiên là không phải vậy.

“Anh cho rằng tôi là vì người phụ nữ kia sao?” trong ánh mắt Tử Xuyên Khang Giới tràn ngập hàn khí, cười lạnh nói: “Chỉ là tôi không chờ được đến lúc được giữ vị trí cao nhất của gia tộc Tử Xuyên, cho nên mới tìm một lý do để đá lão đầu kia từ trên cao xuống thôi. Bỏ qua tình thân, không phải là điều mà anh đã dạy cho tôi sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.