Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 173: Chương 173: Chuyện xảy ra trên đường cao tốc






“Đúng”, Điền Cương Tín Trường cũng nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Nếu như không có gì thay đổi thù bọn họ đã động thủ. Thiếu chủ, chúng ta cũng nên xuất phát thôi, tàu đã chờ ở cảng, đúng mười giờ tối là xuất phát, bất luận là nhiệm vụ có thành hay không”.

Là thành phố vùng duyên hải, cảng của thành phố T mỗi ngày có rất đông tàu thuyền của người ngoại quốc cập vào. Mặc dù có sự kiểm soát rất chặt chẽ nhưng việc nhập cư trái phép ở đây cũng không phải việc quá khó. Lúc trước bọn họ đến đây bằng tàu chở hàng, lần này trở về nước bằng tàu chở khách để che dấu thân phận.

“Được, anh lên tàu chờ tôi trước”. Tử Xuyên Khang Giới chậm rãi nói, rồi mở cửa xe Jeep chui vào. Hắn thầm nghĩ không biết phục kích trên đường cao tốc có thể thành công hay không?

…….

“Diệp Phong, tại sao chúng ta lại đi xe một mình vậy?” Cho đến khi chiếc BMW trắng đang chạy nhanh trên đường cao tốc hướng ra sân bay, Hà Tích Phượng mới không nhịn được sự nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi.

Diệp Phong tập trung tinh thần lái xe, giữ một khoảng cách nhất định với đoàn xe chạy phía trước. Rồi thỉnh thoảng lại quan sát tình hình hai bên đường đi. Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, khi nghe người phụ nữ ngồi cạnh cất tiếng hỏi thì cười nhạt một tiếng rồi nói: “Nếu như tôi nói là muốn ở riêng với chị Phượng để bồi dưỡng tình cảm, chị nghĩ sao?”.

“Hả…” Hai gò má Hà Tích Phượng chợt ửng hồng lên, hai người tuổi tác không tương xứng nên cô cảm thấy rất ngượng ngùng.

“Cậu thật hay nói đùa”, Diệp Phong liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, nghiêm mặt nói: “Có một số việc không tiện nói rõ ra, chị biết được cũng không tốt lắm. Tôi chỉ có thể nói duy nhất một điều đó là có thể là có người đang nhằm vào Gulina, phục kích tấn công cô ta. Cho nên để đảm bảo an toàn, chúng ta nên giữ một khoảng cách thích hợp.

“Phục kích tấn công sao?” Hà Tích Phượng vốn dĩ khuôn mặt đang đỏ hồng bỗng nhiên biến sắc, kinh hãi mà hét lên: “Vậy sao cậu không báo cảnh sát? Nếu như bọn Gulina gặp phải chuyện gì như lời cậu nói, thì liệu có xảy ra vấn đề gì về việc hợp tác với chúng ta không? Hơn nữa, nếu theo như đạo lý thì cũng không thể trơ mắt mà nhìn bọn họ gặp nguy hiểm, có chăng thì cũng phải…”

“Cảnh sát không giải quyết được”. Diệp Phong không có chút thái độ khẩn trương nào, nói trấn an Hà Tích Phượng: “Nhưng sẽ có người giải quyết chuyện này, nói chung là chị cứ yên tâm, tôi cũng chỉ suy đoán như vậy, cũng có thể không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là đề phòng mà thôi”.

Hà Tích Phượng nhìn thần thái bình tĩnh của người đàn ông đang lái xe, một hồi lâu cũng không hề thấy hắn ta có điều gì bất thường, dường như hắn đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến sự đau khổ. Nhưng mà trong thời gian tới cô sẽ làm chung với Diệp Phong, con người hắn có rất nhiều bí mật, thật không tưởng tượng sẽ phát sinh những chuyện gì, may là cô cũng không phải là người thích truy hỏi ngọn ngành, nên ánh mắt nghi ngờ cũng dần biến mất, rồi nói sang chuyện khác: “Diệp Phong, tôi nghĩ chuyện lúc trước sắp xếp cậu cùng đi với nhóm thứ hai sang nước G có thể hoãn lại một chút, tôi muốn cùng cậu đi làm một số chuyện”.

Diệp Phong không ngờ rằng Hà Tích Phượng lại có thể đơn giản mà buông tha những lời hắn nói vừa rồi, dường như không giống với tính cách bình thường của cô, hắn còn nhớ rõ mấy ngày trước đây vì bảo đảm an toàn cho nhân viên của Hương Tạ Hiên, Hà Tích Phượng đã chuẩn bị gọi điện báp cảnh sát vụ uy hiếp thuốc nổ mà rất có thể vì chuyện đó sẽ phải trả một cái giá rất đắt là hỏng chuyện hợp tác giữa Hương Tạ Hiên và tập đoang HIDDNG.

Bây giờ, khi thấy bọn Gulina gặp nguy hiểm, vậy mà không mấy quan tâm liền bỏ qua mọi tra vấn, không hề đề cập tới, sự chuyển biến này thật sự là lớn. Nhưng điều này lại khiến hắn cảm thấy bất an.

“Chị Phượng, chẳng lẽ chị không muốn biết người đang muốn tấn công Gulina là ai sao và tại sao lại tới Trung Quốc để hành động sao?” Diệp Phong không trả lời câu hỏi vừa rồi của Hà Tích Phượng mà là tiếp tục nói về chủ đề lúc trước.

“Cho dù tôi có muốn biết thì cậu cũng có thể nói ra sao?” Hà Tích Phượng che miệng cười, dường như oán trách, “Thế giới của cậu bí ẩn như vậy, không để cho người khác rình mò tìm hiểu một chút nào, trừ phi từ chính miệng cậu nói ra thì mọi người mới có thể biết được cảnh tượng trong đó, cho nên, bất luận sau này cậu không giải thích cho tôi chuyện gì, tôi cũng sẽ không đặt câu hỏi”.

Dừng lại một chút, Hà Tích Phượng nói tiếp: “Được rồi, nói lại chuyện công việc, tôi nghĩ sau khi tiếp nhận Thính Vũ Các, cậu sẽ đến đó quản lý, cậu thấy thế nào?”

Sau sự kiện quảng cáo miễn phí tại bữa tiệc lần trước, Hà Tích Phượng đã không hề nghi ngờ gì nữa về việc Hạng Quân sẽ ngoan ngoãn giao Thính Vũ Các, giờ chẳng qua chỉ còn là vấn đề thời gian. Cho nên, hiện tại cũng nên bắt tay vào việc xây dựng kế hoạch phát triển câu lạc bộ giữa thủ đô này là vừa. Khách quan mà nói, Thính Vũ Các so với Hương Tạ Hiên thì nằm ở vị trí có ưu thế hơn. Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

“Xin nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo”. Diệp Phong mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng mà về phương diện đãi ngộ có tăng lên chút nào không vậy?”.

“Trời…” Một thiếu gia của băng đảng xã hội đen có tiếng mà cũng vẫn cò kè mặc cả chuyện lương tháng, Hà Tích Phượng bất giác mà mở miệng trêu đùa: “Tăng thì nhất định là có tăng rồi, tiền lương sẽ tăng lên một trăm đồng được không?”

“Đường đường là lão bản của Hương Tạ Hiên mà lại ki bo vậy sao?” Diệp Phong giả vờ tỏ vẻ quá sợ hãi mà nói. Bỗng nhiên, nhìn tình hình phía trước lông mày Diệp Phong lập tức chau lên, rồi nhanh chóng nhấn ga. Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

Hà Tích Phượng còn chưa kịp có phản ứng gì, cũng có cảm giác ô tô thoáng cái rẽ ra ngoài rồi nhanh chóng phi vượt lên, vừa định mở miệng phản bác thì lập tức ngưng ngay ý định, trong lòng không khỏi kinh hãi, chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi.

Lúc Hà Tích Phượng kịp phản ứng thì đã sớm không nhìn thấy đoàn xe của Hương Tạ Hiên đâu rồi, mà dường như Diệp Phong không hề có ý định đi chậm lại, chiếc BMW trắng như gào thét trên đường cao tốc, vượt qua cả chiếc ô tô tải, khiến Hà Tích Phượng cả kinh mà há to miệng mà không thể nói ra lời nào. Không biết tại sao người đàn ông bên cạnh lại học tập người khác chạy xe bão tố như vậy, chẳng lẽ thực sự đây là thói quen của khó sửa của băng đảng xã hội đen, đột nhiên không khống chế được mình nên mới vậy?

Khoảng chừng mười phút, tốc độ xe mới chậm dần lại, Diệp Phong thở phào một cái, quay đầu cười hỏi: “Chị Phượng, chạy xe với tốc độ cao vậy chị có cảm giác thế nào? Có phải là bị kích thích vô cùng không?”

“Cậu?” Hà Tích Phượng trong lòng không khỏi bốc hỏa, xem ra thật sự là bị đoán trúng tim đen, cố nén lửa giận, cắn răng nói: “Diệp Phong, đi như vậy là rất nguy hiểm cậu có biết không? Tôi vừa bị cậu hù chết một phen đấy!”.

“Cả ngày vì công việc mà phải đi sớm về khuya, thỉnh thoảng cũng nên trải nghiệm những mặt khác của cuộc sống chứ, giống như tôi đây, lúc trước vì chán ghét cuộc sống nhàm chán mới bỏ chạy đến Hương Tạ Hiên làm một tiểu viên chức, cảm giác thật sự rất hay!” Diệp Phong vừa nói, vừa tỏ vẻ thoải mái, trên miệng còn đọng lại vẻ hưng phấn, hình như thực sự hắn rất có kinh nghiệm trong việc hưởng thụ kiểu đi xe bão tố vừa rồi.

Nghe những lời giải thích của Diệp Phong, Hà Tích Phượng tạm thời hạ nhiệt xuống một chút, cô có cảm giác như vừa rồi ngồi trên chiếc xe đua vậy, thật kinh hồn bạt vía. Nhưng quả thật là sau đó tinh thần sảng khoái vô cùng, toàn thân cảm thấy thoải mái không ít. Giống như thể trọng lực đột nhiên biến mất và cơ thể từ từ bay lượn lên không trung vậy.

Với cảm giác đó, Hà Tích Phượng không khỏi nhắm mắt lại để thưởng thức nốt dư vị còn đọng lại. Sau một lúc, cô chợt mở mắt, có chút lo lắng nói: “Hình như chúng ta đã cách đoàn xe khá xa, có nên dừng lại chờ một chút không?”

“Chị Phượng, đừng quên rằng đây là đường cao tốc, không được phép đỗ xe”. Gánh nặng trong lòng Diệp Phong liền được tung ra, cuối cùng cũng đã lừa gạt được người phụ nữ này, “Tôi nghĩ rằng chúng cứ chạy xe tới trước rồi đứng chờ, chờ ở đâu cũng đều không bị cho là thất lễ mà”.

Hà Tích Phượng nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Còn việc tại sao Diệp Phong đột ngột tăng tốc như vậy, cũng không còn làm cho cô cảm thấy suy nghĩ nữa, lúc đầu cô còn có chút nghi ngờ, nhưng ngay sau đó đã biến mất không tung tích.

Chiếc BMW trắng giữ một tốc độ bình thường chạy thẳng đến phi trường.

………

Đang nhìn cảnh vật trên đường bỗng John thấy xuất hiện một người, hắn liền ý thức được ngay có chuyện sắp xảy ra, dù sao đây là đường cao tốc, không thể xuất hiện người đi đường, đáng tiếc hắn không phải lái xe nên không thể nào khống chế chiếc xe ngừng lại được, nếu không, bất kể hậu quả gì hắn cũng sẽ xông ra, để xem người đi đường là thế nào. Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

Người lái chiếc xe đi đầu tiên đạp phanh lại, khiến cho mấy chiếc xe đằng sau cũng vì thế mà dừng lại theo. Chỉ có chiếc xe cuối cùng, không những không giảm tốc độ mà còn phi như bay vượt lên. Chiếc BMW trắng không dừng lại mà thậm chí còn vhayj với tốc độ nhanh hơn.

“Cô cứ ở yên trên xe, tôi xuống dưới nhìn một chút”. Trong ánh mắt John lộ rõ vẻ cảnh giác mà nói giống như trấn an người phụ nữ ngồi cạnh hình như cũng đã ngửi thấy mùi nguy hiểm. Sau đó John liền tiến đến chỗ người lái xe, nói bằng giọng hán ngữ như ra lệnh: “Nếu như trong chốc lát nữa có xảy ra tình huống đặc biệt thì anh lập tức lái xe đi, biết không?”

Người lái xe không hiểu chuyện gì nhưng cũng mù mịt gật đầu, hắn không biết cái gọi là tình huống đặc biệt kia nghĩ là tình huống gì, nhưng mà đây là khách quý tới từ nước G, giám đốc Diệp đã giao cho hắn phải đối đãi cẩn thận, vì vậy, hắn không thể không biết ý mà tập trung quan sát tình thế xảy ra ở phía trước.

Một mình ra khỏi xe, vẻ mặt John âm trầm mà bước nhanh đến chỗ đoàn xe phía trước. Loại chuyện này vốn phải là người của Hương Tạ Hiên đứng ra xử lý, nhưng khi nhân viên chuyên trách nhìn thấy người khách đi ra cũng không dám ngăn cản, khom người mà theo sau. Để xem người nước ngoài sẽ xử lý việc này thế nào, xem ra hắn đang muốn ‘thăm dò’ người đàn ông đứng cách đó không xa.

Nhưng mà có thể gặp người đi đường trên đường cao tốc thì hẳn là chỉ số IQ của người đó cũng không được cao, cho dù là ai thì khi đi vào đường cao tốc là họ đã không tuân theo quy định rồi.

Chưa đến gần nhưng John đã quan sát ra rất nhiều điểm không hợp lý ở người này rồi. Mùa này ở Trung Quốc, thời tiết đã mát mẻ, vậy mà người này còn mặc loại áo khoác dài quá gối này, trừ phi là có vật gì đó cần che dấu. Nghĩ đến đó, John lập tức đề cao cảnh giác, bước chân cũng chậm dần, giữ ở khoảng cách ba, bốn mét rồi dừng lại.

John nhìn kỹ đối phương, tóc đen, mắt đen hẳn là người Trung Quốc, liền lạnh lùng nói tiếng Hán ngữ: “Anh là ai?”

Đáng tiếc là loại ngôn ngữ này người đàn ông đối diện cũng không thể hiểu, hắn chỉ có nhiệm vụ là ngăn cản đoàn xe, để đồng bọn hắn lẻn vào giải quyết người trong xe. Nhưng đến khi đoàn xe dừng hẳn, có người trong xe bước ra hỏi rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đồng bọn của hắn đâu. Loại tình huống này chưa bao giờ xuất hiện khi Nhẫn Sát Tổ hành động, năng lực của mỗi thành viên Nhẫn Sát Tổ rất tốt, mỗi khi phối hợp với nhau luôn khiến người khác phải khiếp sợ, mỗi lần họ hành động thời gian chỉ tính bằng ‘giây’. Kết hợp với nhau lâu dần khiến bọn họ rất ăn ý, nên rất khó xuất hiện thời gian sai lầm. Nghe đối phương cứ líu lo nói với mình mà hắn không hiểu gì cả, lúc này thành viên của Nhẫn Sát Tổ này thực sự sắp hết kiên nhẫn.

Trong nháy mắt, một con dao găm sáng lóa xuất hiện trong tay hắn, quần áo rộng thùng thình bị hất tung sang một bên, vắt lên hàng rào bảo hộ bên đường, theo làn gió mà bay phập phồng. Chiếc áo mặc bên trong màu đen của hắn lập tức hiện ra, trước ngực có hình thù màu tím ánh nắng chiếu vào trông rất rất kỳ quái, giống như là có cả kim loại, thật khiến người khác không hiểu là hắn đang mặc gì.

John sớm đã có sự chuẩn bị, đợi khi thấy dao găm sáng lóa đang hướng vào phía cổ họng mình thì hắn cũng không bị giật mình.

Mặc dù thân pháp của đối phương rất nhanh, nhưng vì đã có sự đề phòng nên khi hắn chưa phi tới thì John đã kịp nhanh chóng lách mình hơi chếch đi, chiếc dao găm xẹt qua làn da cổ, thậm chí John còn cảm nhận được một làn gió mát mát xẹt qua.

Tên áo đen tấn công một đòn không trúng trong lòng cũng có chút kinh ngạc, lập tức nhớ tới tổ trưởng Điền Cương Tín Trường đã từng báo, trong đoàn người này có một cao thủ thuộc quân đội của nước G, không nghĩ rằng vừa mới bắt đầu mà dục vọng lấy máu trong phút chốc đã sục sôi trong lòng, đang lan tràn khắp cơ thể, thậm chí trong ánh mắt hắn đã lộ ra vài tia máu đỏ, phát ra một thứ ánh sáng quỷ dị. Một ánh chớp vụt lóe lên, dao găm lại trong tay hắn hướng mục tiêu là cổ họng đối phương.

Phương thức huấn luyện của Nhẫn Sát Tổ có rất nhiều điểm khác so với quân đội tinh anh, nhưng giống nhau ở chỗ đều có học về cấu tạo và sinh lý người , mục đích là để biết được điểm yếu trên cơ thể người, chỉ cần một đòn là dễ dàng mất mạng. Cầm chiếc dao găm trên tay, thành viên của Nhẫn Sát Tổ lại hướng đến mục tiêu để công kích, vẫn chọn vị trí cổ để tấn công vì hắn biết nơi đó bị tấn công một chiêu thì có tỉ lệ chết ngay lập tức là cao nhất.

John không ngờ rằng đối phương lại ra tiếp chiêu sau, vẻn vẹn chỉ một động tác rút dao thôi đã ẩn chứa vô số sát khí. Nếu như không có tinh thần tập trung cao độ cùng với kinh nghiệm được tích lũy qua một thời gian dài chiến đầu tạo thành một khả năng phản xạ có điều kiện thì e rằng đã sớm chết dưới dao kia rồi. Mặc dù thấy rõ góc độ hướng dao đi, nhưng vẫn phải dùng sức lực mới có thể tránh thoát, chỉ nói về tốc độ thôi thì so với đối phương John còn muốn thua kém không ít.

Vì tránh né đòn vừa rồi mà John bị ngã ra, lập tức hắn gắng sức mà bật dậy trong nháy mắt chạy đến áp sát ô tô mà Gulina đang ngồi trong giận dữ hét lên: “Đi nhanh lên!”

Chỉ đối mặt trong chốc lát nhưng John đã ý thức được năng lực của kẻ thù không hề tầm thường, nếu như lúc này ở đâu nhảy ra vài tên như vậy nữa thì e rằng hắn cũng khó mà ứng phó được. Trong tình thế cấp bách chỉ còn cách bảo lái xe chở Gulina đi trước.

Người lái xe vừa rồi nhận được mệnh lệnh, sững sờ một lúc mới khôi phục lại được trạng thái, tất nhiên đã đoán ra được đây chính là loại tình huống đặc thù, một tên côn đồ đang cầm dao găm đuổi theo vị khách nước G. Không ai có thể nghĩ đến tình huống này. Theo như đạo lý lấy việc giúp người làm niềm vui, thấy việc nghĩa mà hăng hái giúp đỡ, lẽ ra hắn phải xuống xe để trợ giúp vị khách nước ngoài, nhưng ai cũng biết với năng lực của hắn mà đối phó với một kẻ điên đang cầm trong tay dao găm quả thực sẽ khiến thiên hạ chê cười.

Kết quả là, sau vài giây hạ quyết tâm, dù không được người trong xe đồng ý hắn đã tự động nổ máy cho xe chạy đi, nhanh chong rời khỏi đó. Đồng thời, mọi người trong xe tay chân luống cuống cầm điện thoại báo cảnh sát. Cho dù bọn họ đối với tên tiểu tử John kia mà nói không có thân thiện lắm, thậm chí còn không có mấy cảm tình, nhưng dù sao đó cũng đều là người trong một nước với nhau, rồi họ nhìn sang phía Gulina ngồi bên cạnh sợ hãi dò hỏi: “Tiểu thư Gulina, chúng ta có phải trở về trợ giúp cho John tiên sinh không? Cứ thế chạy đi cho xong việc nhỡ xảy ra chuyện gì thì…”.

“Không cần!” Gulina nói như chém đinh chặt sắt cắt đứt lời đề nghị của bọn họ, rồi nói tiếp như ra lệnh người lái xe: “Hãy lái xe đến sân bay với tốc độ nhanh nhất có thể, giữa đường có gặp tình huống gì cũng không được dừng xe”.

Bây giờ, tất cả mọi người trong xe kể cả Gulina có quay lại cũng để làm gì? Chỉ gây phiền toái thêm cho John mà thôi. Tuy trong lòng Gulina lo lắng hơn tất cả những người khác, nhưng lý trí mách bảo cô rằng hiện tại việc cần làm là phải tìm đến khu vực đông người là nơi an toàn nhất, rồi yên lặng mà chờ đợi John trở về, có lẽ hắn sẽ không thương tích gì mà cũng có thể cơ thể không còn nguyên vẹn.

Người lái xe vừa rồi vừa trải qua một trận kinh hãi, đang không biết việc tiếp theo phải làm là gì, nhận được mệnh lệnh này của Gulina, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy phấn khích, hung hăng mà gật đầu, lấy tay lau trán đang lấm tấm mồ hôi rồi nhấn ga phóng xe đi với tốc độ nhanh nhất có thể.

Có một chiếc xe phía trước dẫn đường, những chiếc xe khác đằng sau lập tức cũng đuổi theo, những chiếc xe nối đuôi nhau tạo thành một đoàn xe như đang điên loạn chạy trên đường cao tốc. Những người lái xe trên đường bị vượt qua đều tấm tắc khen ngợi, thầm suy đoán không biết thần thánh phương nào mà lại có thể đi được như vậy, dùng xe thương vụ, hơn nữa lại cùng một màu xe phi vù vù như trên đường đua thứ thiệt, dường như về danh tiếng loại xe này cũng không thua kém gì mấy hãng Ferrari Porsche bao nhiêu. Đoàn xe đi rất có trật tự, nhịp nhàng, cùng một loại xem trong một trận đấu nếu cùng đi một loại xe thì điểm hay nhất đó chính là sự công bằng!

Tên áo đen không ngờ kế hoạch lại bị thất bại dễ dàng như vậy. Phục kích tấn công tất cả đều chỉ có mình hắn hành động, cho dù năng lực của hắn có giỏi đến mấy , thân pháp có nhanh bao nhiêu đi nữa thì cũng không có thể phân thân đi ngăn cản chiếc ô tô đang lao như bay vụt đi, mà chỉ có thể đứng trơ nhìn đoàn xe biến mắt trong nháy mắt., thậm chí hắn còn không rõ mục tiêu thực sự đang ngồi trên chiếc xe nào. Hắn thầm chửi rủa đám đồng bọn vô dụng, đến giờ hành động mà không ra.

Vốn tưởng rằng tên sát thủ kia còn có thêm đồng bọn trợ giúp, nhưng đến nay cũng không thấy ai xuất hiện, John cảm thấy có vài phần tự tin hơn. Một chọi một, hắn không còn cảm thấy e ngại tên trước mặt, hơn nữa, nỗi lo lớn nhất là Gulina cũng đã rời đi một cách an toàn rồi, không còn phải để ý điều gì nữa nên hắn có thể tha hồ mà tập trung giao đấu.

Vừa rồi John mới chỉ giao đấu theo kiểu phòng thủ, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội tấn công. Những vũ khí được hắn trang bị bên người trong nháy mắt được đem ra, con dao găm ở bên hông lập tức nằm trong tay hắn, có ba vết máu đen thui trên thân dao, tựa như răng nanh dài của một con dã thú khổng lồ đang thèm khát máu tươi vậy.

Kỹ năng sử dụng súng của John rất cừ, nhưng không có nghĩa là hắn không có những kỹ năng khác, chính con dao găm này là vũ khí chính hắn dùng để chém giết kẻ địch, tính ra hắn cũng giết khoảng hơn mười tên bằng con dao găm này, nên giờ hắn không còn ngại người da vàng như trước nữa.

Nguyên tắc hành động của Nhẫn Sát Tổ là nếu một đòn không thành công thì sẽ nhanh chóng rút lui. Rõ ràng rằng người đàn ông trước mặt này cũng không phải là mục tiêu của Nhẫn Sát Tổ nên hắn cũng không cần phải lãng phí tinh lực thêm nữa, tên mặc áo đen hình như rất nhanh nhảy ra lấy cái áo bảo hộ bên cạnh đường, rồi định chuẩn bị vượt ra đằng sau bỏ chạy. Hắn muốn về họp đội, tiện thể hỏi bọn họ sao lại xuất hiện chậm chạp như vậy.

Nhưng mà, ngay sau lưng hắn đã bị một ác phong đánh úp khiến cho tên áo đen không thể không bỏ ngay ý định chạy trốn ban đầu, cố gắng giãy dụa vòng eo hòng thoát thân.

Dưới góc độ người vừa mới xoay người để tránh một đâm chí mạng, vậy mà ngay sau đó không ngờ tên tóc vàng đã sát ngay sau lưng hắn. Ngay sau khi tấn công liền quay người chạy ngay, vậy mà hắn có thể đuổi theo được, hơn nữa còn ra đòn tấn công.

Đã như vậy, phải giải quyết hắn cho xong mới được, không thì lần này hành động không đạt kết quả gì sẽ bị Thiếu chủ trách cứ!

John thở hổn hển, mới vừa rồi vận nội công quả thật khiến hắn hao tổn công lực không ít, thế nhưng ý chí chiến đấu vẫn không chịu thua. Trong ánh mắt John hiện lên một tia hưng phấn, cảnh tượng này chỉ có thể là giao đấu chém giết. Hắn sẽ không bao giờ ngây ngô đến đây mà hỏi lai lịch của mình. Bởi vì căn bản là khong thể tìm được cách giải quyết cho nên sát phạt chính là phương pháp giải quyết tốt nhất.

Giằng co, giằng co trong trầm mặc!

Trải qua một hồi quan sát, cả hai đều chằm chằm nhìn đối phương và ý thức được đối phương của mình cũng không phải là nhân vật đơn giản, thích thú càng tăng lên, càng cẩn thận không dám động thủ đơn giản. Một hồi lâu sau, dường như cùng một thời điểm, cả hai cánh tay đang cầm dao găm cùng tấn công đối phương, một tiếng va chạm của kim loại vang lên “keng keng”.

Cái này dù sao cũng không phải chiến đấu bằng nội công, cũng không phải là những diễn viên đóng cảnh thânh pháp đại sư ngày xưa đang bay lượn. Chỉ sau một lát, trên người hai bên đã đầm đìa máu tươi, áo sơmi trắng của John đã bị nhuộm đỏ, bị dao găm xé rách nên để lộ những vết thương mà máu đang chảy ra.

Bởi vì tên sát thủ của Nhẫn Sát Tổ mặc quần áo đen nên vết máu cũng không rõ ràng, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không bị thương. Trên thực tế, dao găm thì đều tạo ra vết thương giống nhau, tuy mỗi người chỉ bị một vết nhỏ nhưng lại bị đâm vào rất sâu. Vì vậy mà vết máu ngày càng chảy ra nhiều hơn, nhanh hơn. Tên áo đen đã cảm nhận được vì mất máu quá nhiều mà khiến cho đầu óc hắn trở nên choáng váng, hoa mắt, động tác dần chậm lại, dáng vẻ ban đầu đang dần biến mất.

Trái lại John giống như không hề bị thương vậy. Đột nhiên tỏ ra tức giận mà lộ ra một dáng vẻ hung hãn. Một thân thể mạnh mẽ khiến hắn dần chiếm thế thượng phong, thắng lợi dường như chỉ còn tính bằng giây, lực trên tay cũng đã bắt đầu tăng thêm. Dao găm của John không ngừng đâm vào người đối phương.

Ngay lúc John tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng thì từ trong ống tay đối phương đột nhiên phun ra một làn khói màu trắng, trong nháy mắt ngăn cản ánh mắt của John, để đề phòng không bị đánh lén hắn liền lùi lại phía sau hai bước, thoát khỏi vòng chiến chờ đợi sương mù tan hết.

Nhân cơ hội đó, tên áo đen nhảy qua vòng bảo vệ chạy về phía xa. Đối với sát thủ bọn họ mà nói, chạy trốn cũng không có gì là đáng xấu hổ cả, cuộc huyết chiến một khi đã không phải là đối thủ thì không bao giờ có thể thành công, vậy nên phải bảo toàn lực lượng. Nhờ có sương mù vừa rồi mới chạy trốn khỏi kẻ địch.

John không thể hình dung được thắng lợi đang trong tầm tay mình mà lại để đối phương chạy mất, bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ là đuổi theo đến cùng để giết chết đối thủ, giết chết một đối thủ sẽ giảm đi một phần uy hiếp, như vậy sẽ an toàn hơn.

Gian khổ huấn luyện ngày thường chính là để phát huy năng lực những lúc như thế này, chạy việt dã là phần bắt buộc phải rèn luyện của John mỗi ngày. Đơn giản vượt qua rào bảo vệ rồi khom lưng chạy thật nhanh về phía bóng dáng đang di động phía trước, nói về độ bền bỉ hắn không tin trên thế giới này có ai có thể thắng được mình, chỉ cần tên kia vẫn còn trong tầm mắt của hắn thì cuối cùng hắn cũng sẽ đuổi theo được mà giết chết.

Tên sát thủ của Nhẫn Sát Tổ cũng tăng tốc, chạt trốn cũng là một kỹ thuật quan trọng. Nói về thực lực tấn công thì tên áo đen này không phải là mạnh nhất của Nhẫn Sát Tổ, nhưng về tốc độ thì hắn hoàn toàn xứng đáng đứng ở vị trí thứ nhất, ngay cả tổ trưởng Điền Cương Tín Trường cũng còn kém hơn hắn một bậc. Nhưng tiếc là hiện tại hắn bị thương rất nặng, đặc biệt máu chảy ra ngày càng nhiều khiến cho tứ chi dần không còn sức lực, cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể. Lúc này hắn cũng chỉ có thể dồn toàn lực cho việc chạy trốn thật nhanh, nhưng dường như khoảng cách với người đàn ông sau lưng đang dần gần lại. Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

May mắn cho hắn bây giờ đang là đầu thu, mà nơi này toàn đồng ruộng, hoa màu đang độ phát triển cao nên có tác dụng che chắn cho người rất tốt. Chỉ cần tạo một khoảng cách thích hợp là có thể tìm được một chỗ ẩn náu, khiến cho người đàn ông lực lưỡng sau lưng không thể tìm ra. Nhưng đó cũng mới chỉ là trong suy nghĩ của hắn chứ hắn chưa có cách nào thực hiện được. Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

Cũng như vậy, trong lòng John cũng có chút lo lắng, thực lực của kẻ địch này quả thực là ngoài sức tưởng tượng của hắn, không khỏi bắt đầu một lần nữa so sánh với thực lực của mình. Tên sát thủ không biết tên này thật là khó chơi, vậy thì không biết Ảnh Phong còn ở loại trình độ nào nữa? Thật không thể tưởng tượng được!

Đương nhiên cũng vì lúc này trong người John không có vũ khí nóng, nếu như có súng ống trong tay thì hắn sẽ không phải tốn sức mà đuổi theo như thế này.

Tên áo đen chạy ngày càng gần đến địa điểm tập kết đã được định sẵn, nên cơ thể hắn có vẻ buông lỏng hơn nhiều, chỉ cần gặp được đồng bọn thì tên tiểu tử đằng sau sẽ nhanh chóng biếtn thành một xác chết, uổng công đuổi theo mà không biết rằng minhg đang rất gần với cổng địa ngục. Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

Khi trong lòng tên sát thủ áo đen tràn trề hi vọng chạy đến chỗ đất trống, ánh mắt mừng rỡ nhanh chóng biến thành hư ảo. Nằm trên mặt đất là hai người có ấn hiệu trước ngực của Tử Xuyên, không có bất cứ động tĩnh gì, hiển nhiên là họ đã là hai xác chết rồi. Mặt khác, ba đồng bọn của hắn trên người cũng nhuộm đầy máu tươi, chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở thoi thóp mà thôi.

Theo sát phía sau John cũng đã chạy đến chỗ đất trống và dừng lại, nhìn toàn bộ cảnh tượng xung quanh, đợi đến khi nhìn thấy rõ trong vòng vây có một người đàn ông trung niên với vẻ mặt tuấn lãng đang ngẩng đầu sừng sững, thì bên tai John không khỏi vang lên một tiếng súng “đoàng”, mất hết cả năng lực suy nghĩ, thậm chí còn quên mất việc người đàn ông phía trước đang bị chính mình đuổi theo đến tận đây để giết chết hắn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.