Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 240: Chương 240: Gặp lại Lý Đan






Sự mẫn cảm của phụ nữ thường gây ra nhiều phiền toái. Lúc này Diệp Phong cũng lâm vào thế bí.

Hắn biết rõ, với trí thông minh của Lãnh Nguyệt, nếu như mình không hề do dự chọn nàng, khẳng định sẽ bị nói là qua loa. Hắn thản nhiên thở dài nói:“Thật ra lựa chọn cũng không khó, anh có thể vì Hà Tích Phượng làm rất nhiều chuyện, thậm chí là hi sinh tánh mạng, nhưng lại tuyệt đối không thể lấy chị ấy.”

“Hả?” Lãnh Nguyệt ngưng thần nhìn hắn đầy nghi ngờ, theo quan sát, Diệp Phong và Hà Tích Phượng rõ ràng vượt qua mức độ thân thiết bình thường. Nhưng mà hắn lại nói không có bất cứ ý tứ gì.Thật khó tin đây là những lời của Ảnh Phong.

“Anh làm thế vì chuộc tội.” Yên lặng một hồi sau, Diệp Phong đột nhiên nói. Sắc mặt không vui, thống khổ, hít một hơi thật sâu nói:“Thật lòng mà nói, anh đối với Hà Tích Phượng không có bất kỳ suy nghĩ gì, mặc dù chị ấy quả thực có tình cảm với anh, anh cũng không thể lừa gạt đem đến hạnh phúc cho chị ấy, như vậy là đúng là không tôn kính với người chết.”

Lãnh Nguyệt càng nghe càng mơ hồ, Diệp gia cùng Hà gia giao tình rất thân thiết, đơn giản là Diệp Tồn Chí là bạn của Hà Kiến Quốc. Thật sự không hiểu sao phải chuộc tội.

Diệp Phong giải thích tất cả khiến Lãnh Nguyệt hiểu ra.

“Hà Kiến Quốc chính là do anh giết .” Tuy nói là đàn ông không dễ rơi lệ, nhưng Diệp Phong nói ra câu này mắt đã rưng rưng, ngửa đầu nhìn lên trời, chậm rãi nói:“Em biết tự tay giết chết người mà mình coi như người thân thế nào không? Anh đã nhận lời chú ấy chăm sóc người nhà chú ấy, tất nhiên anh phải làm được, hơn nữa phải làm cho tốt. Nếu như có thể, anh muốn cả đời này làm vậy.”

Nhiệm vụ diệt khẩu kiểu này, Lãnh Nguyệt cũng đã thi hành rất nhiều. Nguyên nhân cái chết của Hà Kiến Quốc được công bố là do máy bay rủi ro, nhưng mà cô rất rõ chuyện này có nội tình. Chỉ là bởi vì giữ bí mật nên chỉ có vài người lãnh đạo được biết tên người thi hành nhiệm vụ. Nếu như Diệp Phong không nói, thì có lẽ nó sẽ mai là bí mật.

Thấy một người vốn dĩ luôn mạnh mẽ trước mặt mình lại trở nên yếu đuối khiến cho bản thân người đối diện không biết làm thế nào để an ủi.

Lãnh Nguyệt đang trong tình huống này, cô rất muốn ôm lấy hắn nói vài câu an ủi, bởi vì cô chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ.

“Tốt lắm. Không nói những chuyện này nữa. Bên ngoài rất lạnh!” Hồi lâu sau, Diệp Phong khoác vai Lãnh Nguyệt, nghiêm mặt nói:“Chúng ta về nhà thôi, trở về nơi thuộc về chúng ta được không?”

“Ân.” Lãnh Nguyệt ôn nhu đáp ứng, tiếp đó mở cửa xe, chui vào. Diệp Phong nhẹ nhàng đóng cửa xe, nhìn ra xa, thở dài. Trong nháy mắt khôi phục vẻ thản nhiên, chui vào xe.

Sáng sớm hôm sau Hà Tích Phượng đã ngồi trong phòng làm việc của Diệp Phong ở Thính Vũ Các. Tuy lật xem tư liệu, nhưng tâm trí lại không tập trung. Đêm qua trước mặt Lục Tử Hồng cô đã biểu lộ thái độ của mình. Nhưng mà giờ phút này, cô lại không thể một lần nữa xem xét lại mối quan hệ với Diệp Phong. Cô đã nhớ đến rất nhiều sở thích của hắn.

“Phượng tỷ, không ngờ chị lại tới sớm như vậy!” Diệp Phong vừa mới tới đã được ấp dưới báo cáo, Tích Phượng hiện tại đang ở trong phòng của mình..

Hà Tích Phượng mải suy nghĩ cũng không bị tiếng đập cửa làm cho bừng tỉnh, mãi đến khi hắn đến trước bàn mới phát hiện ra. Hai gò má khẽ ửng hồng, nói:“Đã lâu không đi công tác nên ngủ không quen, cho nên buổi sáng dậy sớm đến đây . Cậu rất đúng giờ, thậm chí còn đến sớm mười phút.”

“Tôi đã giao hết mọi chuyện cho cấp dưới làm thì bây giờ cũng phải làm gương cho bọn họ trong một số việc nhất định chứ. Muốn tôi đi sớm về trễ, tăng ca là chuyện không thể nào, nhưng mà nếu muốn thì vẫn có thể.” Diệp Phong cười đùa nói.

“Điều khiển được mọi loại thủ hạ mới là người có năng lực.” Hà Tích Phượng nói “Chỉ cần có thể khiến Lưu Phỉ phát huy 80% năng lượng, thì vị trí tổng giám đốc này coi như hoàn thành nhiệm vụ.”Tích Phượng đích thân rót cho hắn chén nước.

Nếu như là lãnh đạo bình thường đối đãi như vậy với cấp dưới, thì cấp dưới đúng là cảm động rơi nước mắt, thì cũng kinh ngạc. Nhưng mà bởi vì có Diệp Tồn Chí nên Diệp Phong cũng không cảm giác thấy có gì đó không thỏa đáng, nhẹ nhàng đặt cái chén xuống bàn khẽ đẩy ngồi đối diện Hà Tích Phượng “Phượng tỷ, hành trình của chúng ta hôm nay tương đối dày......”

Bất ngờ Hà Tích Phượng cắt đứt lời của Diệp Phong chuyển chủ đề không liên quan,“Cậu cùng Lãnh Nguyệt ở cùng nhau?”

“Ách......” Diệp Phong thoáng sững sờ, cũng không giấu diếm, nhẹ nhàng gật nhẹ đầu.

“Hai người, hai người vẫn ổn chứ?” Hỏi xong, Hà Tích Phượng mới cảm thấy có phần không thỏa đáng. Cơ hồ đã nghĩ cả đêm về quan hệ giữa hai người. Cô không muốn bị người khác khinh bỉ là kẻ thứ ba, nhưng mà trong lòng lại thôi thúc cô tìm hiểu về họ. Trong tiềm thức hi vọng tìm được cơ hội giữa họ xảy ra vấn đề, chia tay......

“Chúng tôi vẫn rất tốt.” Thấy sự khác lạ của Hà Tích Phượng, Diệp Phong đã dần dần ý thức được suy đoán của mình là đúng. Tình cảm không thể lừa dối càng không thể thương hại. Hắn hy vọng Hà Tích Phượng có thể hạnh phúc, có thể hoàn thành nguyện vọng của Hà Kiến Quốc, nhưng quá trình này không được phép lừa dối. Phải nói hắn không có tình cảm nam nữ với cô.

“A...... Nói về hành trình của chúng ta hôm nay đi.” Hà Tích Phượng không biết rốt cuộc là nên thất vọng hay là nên thấy may mắn. Thích thú quay lại chủ đề, đánh trống lảng.

“Đầu tiên, chúng ta sẽ tới phòng kinh doanh, quản lý ở đó......” Diệp Phong lấy ra một cặp tài liệu nói.

Hà Tích Phượng lấy lại bình tĩnh, chăm chú nghe. Nhiều khi, cô thích dùng công việc để làm tê dại chính mình, vùi đầu vào công việc để quên đi tất cả. Chỉ là trước kia hầu hết, cô đều là không tự giác còn lần này lại khác chính là vì một số chuyện nghĩ không thông.

Giữa trưa, mọi chuyện đã xử lý kha khá, chuyến khảo sát đi thăm cũng đã xong. Sau khi thương lượng, Lưu Phỉ cùng các quản lý quyết định tổ chức tiệc đón chào. Gần hai mươi người chia làm mấy xe đi vào một khách sạn cách Thính Vũ Các không xa.

Hà Tích Phượng là nhân vật chính của hôm nay. Mấy người thích thể hiện bắt đầu khởi động, ra sức giới thiệu về đồ ăn ngon ở đây nhằm thu hút sự chú ý của bà chủ, tìm kiếm cơ hội thăng chức.

Có thủ hạ thay thế mình chiêu đãi Hà Tích Phượng, Diệp Phong vui vẻ. Thừa dịp những người còn lại gọi món ăn, hắn đi quanh căn phòng đặt hai cái bàn lớn, rồi chuyển hướng đến toilet.

“Tổng giám đốc Diệp, trùng hợp vậy!!” Đang định đẩy cửa thì hắn nghe thấy một tiếng nói.

Lý Đan. Thế giới quả thật là nhỏ bé, Diệp Phong không ngờ lại gặp lại cô gái này ở kinh thành. Sau khi biết thân phận của hắn xong, cũng không muốn gây nhiều chuyện, khẽ mỉm cười nói:“Đúng là trùng hợp thật, cô Lý cũng ở đây ăn cơm sao?”

“Đương nhiên.” Lý Đan vẻ mặt có chút khinh thường nói: “Tôi nghe nói bà chủ anh đến thủ đô , giới thiệu cho tôi sao hả? Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhưng mà chắc không phải ở khách sạn mà sẽ là ngồi đàm phán.”

“Hả? Là vậy sao?” Diệp Phong ra vẻ kinh ngạc nói:“Tôi đây thật sự rất chờ mong!! Đến lúc đó Lý đại tổng biên có phải là sẽ giành hẳn cho Thính Vũ Các một trang báo, tuyên bố một câu lạc bộ mới nổi tiếng ở thủ đô.”

“Không biết xấu hổ.” Lý Đan nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng khuôn mặt tươi cười,“Nếu quả thật có ngày như vậy tôi nhất định sẽ cho tên của Thính Vũ Các lên vị trí rõ nhất.” Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi đã đủ để thấy sợ thù địch của cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.