Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 47: Chương 47: Mẫu Bạo long






Đi một mình đến đây, đối với Tiêu Hiểu thì chị Bạo Long tuyệt đối là một cực phẩm, dáng người cao trên 1m70 không tính đôi giày cao gót đang đi, cho dù cô ta đang đứng trước nhiều nam nhân khác cũng vẫn có cảm giác giống như là một con hạc giữa một bầy gà. Người phụ này rất vui tính, khi nghe thấy giọng nói của Tiểu Hiểu liền quay đầu lại.

“Con bé nghịch ngợm này, nhỏ tuổi mà đã có bạn trai rồi sao, xem ra không đánh cho em một trận không được rồi, để xem em trúng bùa của người như thế nào nào”. Người phụ nữ chuyển hướng nhìn từ Tiêu Hiểu sang Diệp Phong, vốn trên khuôn mặt khả ái đang nở một nụ cười tươi nhưng đột nhiên thể hiện ra sự kinh ngạc, sững lại mất mấy giây rồi cô ta tỏ ra phẫn nộ khác thường, hàm răng cắn chặt lấy môi, cả cơ thể như run lên.

Diệp Phong cũng đã nhìn rõ tướng mạo của người phụ nữ ấy… thậm chí cô ta còn có vẻ đẹp hoàn mỹ hơn trong tưởng tượng của hắn vài phần, kết hợp với dáng vóc như này có thể nói đây là một người phụ nữ tuyệt đẹp, chỉ có điều hắn cứ có cảm giác giống như là đã từng quen biết, đột nhiên hắn chú ý thấy sự chuyển biến trong thái độ của cô ta, thấy ánh mắt cô ta đầy sự phẫn nộ, trong lòng nhất thời rùng mình, lập tức ý thức được quyết định đến đây hôm nay của mình là một sai lầm.

Trong lòng cô gái Bạo Long ấy Diệp Phong bị coi là một tên đàn ông bỉ ổi, đúng ngày hôm đó tại Loạn Thế Giai Nhân hắn đã có hành động đùa bỡn nữ cảnh sát này, chỉ là lúc này cô không mặc đồng phục, vì cô ta mặc bộ đồ kiểu hiện đại nên hắn mới không thể lập tức nhận ra, đúng là cái tên Bạo Long rất tương xứng với người, tính tình nóng nảy đích thực là hợp với tính cách của Bạo Long, nếu như là Bạo Long mẹ thì có thể còn thích hợp hơn nữa.

Nhưng đây cũng không phải là vấn đề mà Diệp Phong muốn nghĩ đến bây giờ, trước mắt hắn cần phải đối phó với người phụ nữ bạo lực này như thế nào mới là quan trọng. Xem ra hôm nay cô ta mặc bộ trang phục hiện đại này thì không thể mang được vũ khí nóng bên người, may ra hắn còn có thể ứng phó được dễ dàng hơn.

Chỉnh đốn lại những ý nghĩ đang nhảy loạn trong đầu, Diệp Phong lạnh nhạt cười, vươn tay phải ra nói: “Thật là hay quá, tôi là Diệp Phong, rất hân hạnh được biết cô”.

Đoạn Băng cố gắng cưỡng chế cơn tức giận đang tràn lên tận cổ, trước nơi đông người tốt nhất là cô cần phải hạ nhiệt ngay. Cùng lắm là đợi đến khi cuộc họp mặt kết thúc mọi người về hết thì cô sẽ nhất định phải cho tên kẻ thù kia một trận. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị một người đàn ông nào động chạm vào cả, nhưng hết lần này đến lần khác cô lật thuyền trong rãnh. Cho đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn căm giận.

Vốn định nhân dịp nghỉ ngơi tìm xem bọn cùng học điều tra danh tính tên xấu xa kia xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, cũng không ngờ rằng hắn đã tự vác xác đến tận cửa, đúng là lưới trời tuy thưa mà khó lọt.

Cùng với sự căm tức tăng lên thì trong lòng Đoạn Băng cũng không khỏi cảm thấy mừng rỡ vì sự may mắn đó. Dù sao làm đội trưởng đội đặc công lại đi điều tra lai lịch của một tên đàn ông lạ xem ra cũng không hợp với lẽ thường cho lắm, đặc công thì phải chấp hành nhiệm vụ của tổ chức, cơ bản là không được dính dáng liên lụy điều tra thẩm vấn chuyện gì. Bất chấp điều đó cô đã vội vàng tìm bạn học hỗ trợ, không thể để cho đám bất lương kia nghĩ rằng cô công tư lẫn lộn, nảy sinh tình cảm trai gái mới âm thầm tìm hiểu kỹ một người đàn ông trẻ tuổi lạ. Phải nói rằng trong đám bạn cùng học trong trường cảnh sát chỉ có cô là chưa kết hôn, vì vậy cứ hễ cô mà tiếp xúc với đàn ông bất kể là hai mươi tuổi hay bốn mươi tuổi cũng đều là mục tiêu nghi vấn của đám bạn học, mấy bà đó rất thích phát tán những tin gây sốc.

Mặc dù muốn trả thù tên khốn này lúc không có người nhưng cô cũng muốn khiến cho hắn phải nhục nhã một phen, ngày đó chính hắn đã làm cô phải xấu hổ trước mặt đám thuộc hạ, vì vậy, hôm nay cô muốn nghĩ cách gì lấy lại chút thể diện.

Cố gắng hết sức bỏ đi khuôn mặt đang rất tức tối để thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng đưa tay ra nói: “Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh, hình như chúng ta cùng bang hội với nhau trong game, người ngoài thì tốt nhất là không nên tham gia vào buổi gặp mặt này mà”.

Trời. Diệp Phong rất kinh ngạc, xem ra mẫu bạo long hôm nay tâm tình rất tốt, tất nhiên cô ta sẽ không động thủ ngay, mà đưa ra một lệnh đuổi khách, đây cũng chính là kết cục mà mình đang mong đợi.

Vội vàng ra vẻ tươi cười, cùng chút áy náy Diệp Phong nói: “Thật sự là rất xin lỗi, vốn Tiêu Hiểu bảo tôi đi theo tới đây, nếu như không cho người ngoài bang hội tham gia buổi họp mặt này vậy thì tôi xin phép được cáo từ”.

Hiển nhiên đến giờ phút này Diệp Phong biết rằng mục đích ban đầu hắn đến đây không thể thực hiện được, ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách, rời xa con mẫu bạo long này là lựa chọn tốt nhất, nghĩ vậy hắn liền xoay người, đầu hướng về phía Tiêu Hiểu tươi cười vừa cát bước đi ra.

Nhưng Tiêu Hiểu lại có chút bối rối, sao hôm nay chị Bạo Long lại khác thế nhỉ, lần trước đi họp mặt chị còn nói lần sau đến thì mang bạn bè đến cho vui mà, sao lần này chưa nói được câu gì đã lại đuổi ông chú này đi vậy, như thế thì mình biết ứng phó thế nào khi đến gần những nam sinh khác mà không để bọn họ làm phiền đây.

Trong lòng Tiêu Hiểu rối bời, không khỏi nắm chặt lấy cánh tay Diệp Phong đang định quay đi, vội vàng nói: “Chị Bạo Long, Diệp Phong cũng là người trong bang hội chúng ta mà, không phải vừa rồi em đã nói rồi đó sao?” Anh ấy chơi nhân vật Diệp Tử đó, chị chẳng phải đã cho anh ấy một thanh thị huyết, chẳng lẽ chị đã quên rồi sao?”

Mẹ kiếp! Diệp Phong thầm nguyền rủa một tiếng, con bé nha đầu kia sao lại nói ra làm gì chứ, vừa rồi khi cô giới thiệu hắn đã có chút kinh hãi, may lúc đó dường như mẫu bạo long này không ý thức được Tiêu Hiểu đã giới thiệu mình chính là người chơi nhân vật Diệp Tử, vốn tưởng rằng chuyện rắc rối đã qua ai ngờ con bé nha đầu này lại còn cố hết sức mà nói lại, thật báo hại hắn.

Vừa rồi do Đoạn Băng quá phẫn nộ khi nhìn thấy hắn nên đã không chú ý và càng không thắc mắc Diệp Tử nghĩa là gì, lúc này cô mới hiểu ra.

“Anh chính là Diệp Tử?” Lửa giận vốn đã được Bạo Long cố dồn nén xuống giờ lại trào dâng lên mãnh liệt, mọi người đều nói dân gay chơi trò này nhiều nhưng cô ta cũng chưa từng gặp qua, không ngờ rằng cô luôn bảo vệ trợ giúp cho Diệp Tử lên cấp lại chính là kẻ thù của mình, cô vốn đánh giá rất thấp người đàn ông trước mặt đây, lúc này lại càng chỉ muốn có thể chửi tục và tưởng tượng đến những điều không thể xấu xa hơn về hắn.

Đàn ông háo sắc một chút cũng không sao nhưng không thể tha thứ cho người bỏ qua cả sự tôn nghiêm, nhận làm người yêu kẻ khác, lừa gạt sự ủng hộ của người ta mà tiến tới lấy những trang bị tốt của họ, nghĩ đến những hành động đó thật là độc ác, đó là một dã tâm. Dĩ nhiên là chính mình đã đưa cực phẩm tiểu đao cho hắn, hơn nữa cô lại còn nhiệt tình yêu cầu … tham gia họp mặt, trong lòng cô lúc này không khỏi được một cơn lửa giận tuôn trào.

Diệp Phong bất đắc dĩ mà gật đầu, bây giờ thì đã hết đường chối cãi, bởi vì hắn vốn không thích chơi đùa trêu ghẹo người khác nên mới lựa chọn một nhân vật nữ, khi đó cũng không nghĩ đến hàm ý ‘gay’, hắn quyết định lừa gạt Bạo Long cũng là vì hắn đã không kiêng nể gì mà tán gái tung trời, hắn cũng không hề muốn bị rơi vào kết cục như này, nghĩ đến việc này thật khó nói ra, chắc cũng chẳng ai có thể tin được.

Đợi tới lúc người đàn ông xác nhận sự thật đó, ý định muốn giữ bình tĩnh của Đoạn Băng trong nháy mắt mất tích không tăm hơi, kiểu lừa gạt tình cảm như này thậm chí so với bị sàm sỡ còn nghiêm trọng hơn nhiều. Bản thân cô lúc đầu tham gia trò chơi này là với lý tưởng trừ gian diệt ác, đối với những trêu đùa ban đầu dường như tiểu cô nương này thật sự muốn giúp đỡ những cô gái khác, không hổ danh là một cảnh sát, nhưng điều đặc biệt là không bao giờ giúp đỡ đàn ông.

Đoạn Băng trông giống không còn không khí để thở, nhất thời mặt đỏ bừng lên, “anh đúng là một tên gay rất giỏi đấy, anh đã lừa dối tôi trong một thời gian dài, nếu như không có buổi họp mặt hôm nay có lẽ sẽ mãi mãi tôi không thể biết được chân tướng con người vô sỉ của anh, tiểu tử, hôm nay tôi quyết không để yên cho anh đâu”.

Trời. Cuối cùng thì bản chất của cô ta đã được lộ diện, như này mới tương xứng với vóc dáng của mẫu Bạo Long.

Diệp Phong quả thực không hề sợ hãi PK thực ở ngoài đời, chỉ là vừa rồi cô ta gầm lên giận dữ đã thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người lại đây, có những người còn chỉ trỏ bàn luận xôn xao, từ ‘gay' không ngớt ở bên tai hắn, lúc đó dù mặt có dày cỡ nào cũng không thể đỏ lựng lên, hắn xấu hổ đến nỗi chỉ muốn có cái hố nào mà chui xuống ngay lập tức, cảm giác thân phận gay bị vạch trần thật không hề dễ chịu.

Tiêu Hiểu vốn cũng ý thức được là mình đã hứa với ông chú này khi hắn giả trang thành bạn trai cô thì cô sẽ không nói ra hắn là Diệp Tử, không ngờ rằng trong tình thế cấp bách cô đã nói ra mất điều đó, cũng muốn tiến đến giải thích nhưng lại nhìn thấy hai con ngươi trong mắt chị Bạo Long đang trừng lên, trong mắt xuất hiện những tia máu đỏ li ti, đúng là chị ta đang phẫn nỗ đến cực điểm rồi, vì vậy, xét đi xét lại Tiêu Hiểu cũng không dám tiến lên nói chuyện với chị ta.

“Tên gay này, anh còn định nói gì nữa đây”, Đoạn Băng chống ta vào thắt lưng, cảm giác đang chèn ép kẻ thù khiến hắn phải nhục nhã mà cô cảm thấy thật sự sảng khoái vô cùng, tâm trạng nhất thời tốt hẳn lên, liền tỏ ra khí phách mà giáo huấn vài lời: “Chơi game không nên đầu cơ mưu lợi, làm gì thì làm cũng đừng nhận làm người yêu, người trong bang hội sẽ khinh bỉ”.

“Đúng vậy, đúng vậy”. Diệp Phong cúi đầu nói, trông giống như một học sinh tiểu học đang nghe giáo viên dạy bảo, nhưng rồi hắn chợt ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười đắc ý, ngẩng cao đầu nói: “Nhưng hình như cái tên gọi là Bạo Long cũng là một người gay đấy nhỉ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.