Nhìn thấy chú Lê đi khỏi, Ân Trung Hoa ngược lại thấy vui mừng, có ông già đó ở đây lại vướng chân vướng tay, mình còn phải kiêng nể, một khi ra tay không thể không suy xét sự an toàn của lão, hôm nay trước mặt tất cả các nhân vật đại ca của thành phố T đã được giữ vị trí đứng đầu bang.
Trong hai năm thế chỗ chú Lê làm đại ca, mặc dù cũng làm được mấy việc lớn nhưng là trong mắt người cũng nghề, bang Hoa Hải vẫn là thuộc tính toán của chú Lê, lão chuyển chức vụ đó cho mình nhưng lại không nhường địa vị thống trị của cả thành phố cho mình. Hôm nay những lời nói nhu nhược của lão ngược lại giúp mình đạt được mục đích, cơ hội lớn ở ngay trước mắt, tiêu diệt Lãnh Phong Đường , nhất định có tác dụng lôi kéo lòng người, những tiểu phái đã từng bị Lãnh Phong Đường ức hiếp chắc chắn sẽ hành động theo mình, đến lúc đó thế giới ngầm của cả thành phố sẽ nằm trong tay mình.
Ngồi xuống chỗ của chú Lê, lại cũng không hề sốt ruột, bĩu môi nhìn các vị đại ca hai bên lặng lẽ quan sát, liền thấy hơi có phần lâng lâng. Cái cảm giác được người ta kính trọng thậm chí là sợ sệt này là thứ mà hắn hướng tới từ lâu, hôm nay cuối cùng đã thành sự thật, có điều trước khi làm lễ tiếp nhận, phải phế bỏ người mà họ gọi là Hổ ca nhờ dựa vào chú Lê che chở mà kiêu ngạo ấy đi trước đã.
Xưa lấy đầu người tế cờ, nay hắn dùng máu của Hổ ca lập uy.
Nhận chén trà, thản nhiên tự đắc nhấp một ngụm mới chầm chậm nói: “Anh Hổ, chỗ dựa của anh đã đi rồi, không cần cố làm ra vẻ nữa, chú Lê giúp anh hai tháng, khiến Lãnh Phong Đường của anh có thể phát triển, nhưng hôm nay thì không có người cho anh thêm cơ hội nữa. Tôi cho anh hai lựa chọn, lập tức giải tán Lãnh Phong Đường hoặc cút khỏi thành phố T, tôi có thể xem xét để anh tiếp tục kiếm kế sinh nhai ở đây. Con người tôi rất độ lượng, trước nay đều không cạn tàu ráo máng!”.
“Há? Vậy không có lựa chọn thứ ba à?”như trò ảo thuật, trong tay Diệp Tồn Chí hiện ra một con dao, cả con dao đen sì, chỉ có lưỡi dao là lấp lánh sắc bén. Dường như buồn chán nhưng lại rất nghiêm túc cầm con dao dài đến cả mười mấy cm sửa móng tay
Con dao lật qua lật lại, bao nhiêu mảnh vụn rơi xuống nhưng lại không bị thương đến một tí da thịt nào,
Động tác thành thục này lại khiến người một bên nhìn thấy vô cũng sợ hãi, chỉ lo đại ca đẹp trai vui tính kia không cẩn thận cắt đứt ngón tay.
Ân Trung Hoa mặc dù cũng kinh ngạc với cách kiểm soát dao của anh cả Lãnh Phong Đường , nhưng lai không chút sợ hãi, bao nhiêu năm sống cuộc sống đao kiếm máu me, sớm đã quen với một cái chớp mắt bên bờ sinh tử, hành động giả bộ này trong mắt hắn còn non nớt lắm, trong thời đại súng ống hoành hành này, cầm một con dao ra rõ là buồn cười.
“Lựa chọn thứ ba là dùng con dao trong tay anh tự cắt vào cổ mình, anh chắc không ngốc đến mức độ ấy chứ?” Ân Trung Hoa cười ha hả hai tiếng, giống như kể một câu chuyện rất buồn cười, ngay cả bản thân cũng không thể kìm nổi cảm xúc.
Diệp Tồn Chí cười tủm tỉm lắc đầu, trong ánh mắt cuối cùng hiện lên tia lệ khí “Đúng là tôi không ngốc đến mức ấy, có điều, Ân Trung Hoa, anh phải nhớ cho đây là đâu, xem xem xung quanh anh đều là ai, tôi ra lệnh một tiếng, cũng có thể cùng lúc giết cả vệ sĩ của anh ở đây, anh còn kiêu ngạo cái gì?”.
Tự tin một người có thể giết sách đám lâu la nơi này. Nhưng còn có rất nhiều tiểu đệ được huấn luyện hai tháng nay đang chờ luyện tập, cướp mất cơ hội của họ cũng không hay, hôm nay vốn không phải đàm phán, tất cả là để tiêu diệt những bang phái không nên tồn tại, từ đó xây dựng nên một trật tự ngầm mới mà đảm bảo cho nhiệm vụ sau này
Nghe những lời này, một bên vốn im lặng bỗng xôn xao cả lên, nguyên nhân bọn họ phát hiện ra cửa sổ vốn đóng kín bỗng ào ào mở ra, mà đám áo đen trong tay cầm dao bầu ống tuýp bỗng đâu lòi ra, mà lại bao vây lấy hội trường, ùn ùn đến, chí ít cũng phải ba trăm người, trong xã hội lấy hòa bình làm nền tảng này, mặc dù bang Hoa Hải-bang mafia lớn nhất thành phố T cũng không thể một lần triệu ra được nhiều tay chân như vậy, hơn nữa đám người đó xem ra còn được huấn luyện cẩn thận, hoàn toàn không phải đám côn đồ lôi đến cho đủ số lượng.
Vốn quá nửa người trong hội trường đều là người của bang Hoa Hải và các bang phái khác, vừa rồi chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng nhưng bây giờ lại xấp xỉ rồi, dự đoán hai bên cũng đạt đến lực lượng ngang nhau, nhưng ba trăm người với ba trăm khác lại chưa ai gặp nhau, một khi khai chiến nhất định tổn thất nặng nề, hơn nữa tỉ lệ thắng cũng sẽ không cao, suy cho cùng bên mình vốn đến để đàm phán, không mang quá nhiều người theo.
Tay không đánh với dao sắc, đó chỉ có mô tả trong truyền thuyết, bọn họ cũng không cho rằng mình có bản lĩnh ấy.
Thấy phe mình hoảng loạn, Ân Trung Hoa trong lòng cũng hơi lo lắng, trường hợp như vậy chưa gặp bao giờ, khí thế quyết định tất cả, huống hồ hắn không cho rằng anh Hổ có quyết đoán kia dám liều mạng với mình một trận thật
Ho lớn một tiếng át đi âm thanh của mọi người, sau khi yên tĩnh lại, Ân Trung Hoa mới bước lên mấy bước, tới trước mặt Hổ ca sừng sững như núi Thái Sơn kia, cười gằn nói: “Anh Hổ, tôi thật khâm phục khả năng của anh, hai tháng ngắn ngủi đã có thể luyện ra nhiều tinh anh thế này, thực sự khiến người ta nể phục, có điều anh chưa nghe thấy câu gọi là bắt cướp trước tiên phải bắt vua!”.
Lời này vừa dứt, bàn tay luôn đút trong túi "xoẹt" một tiếng rút ra khẩu súng lục chế tạo tinh xảo, khua tay chỉ thẳng vào trán người đàn ông trước mặt.
Đây vốn là chiêu cuối cùng, hôm nay lại không thể không dùng, cười gằn nhìn người đàn ông trước mặt:" Thế nào, anh Hổ còn gì muốn nói, súng nổ một tiếng là anh có thể sớm thăng thiên đến miền cực lạc rồi."
Diệp Tồn Chí lại không hề sợ hãi, trên mặt còn tume tỉm cười, xoay tròn con dao trong tay nói có như không: "Anh thấy súng của anh nhanh hay dao của tôi nhanh?"
“Đương nhiên súng của tôi nhanh, có muốn thử không?”
Lời chưa dứt khỏi miệng, Ân Trung Hoa bỗng cảm thấy mu bàn tay đau nhức kinh khủng , khẩu súng lục cũng rơi xuống đất, ánh mắt đảo qua mới thấy con dao đó đã đâm vào mu bàn tay mình, mà mũi dao lại xuyên qua lòng bàn tay, máu me đầm đìa theo lưỡi dao chảy xuống dưới