Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 122: Chương 122: Một thương nhân “ rất quy củ” .






Không biết danh tính tên đó nhưng tên đó lại biết rõ mối quan hệ giữa Hạng Quân và hắn, nhìn bộ dạng hắn như vậy chắc là mọi chuyện bại lộ rồi, nhưng trong lòng cô ta vẫn ôm hi vọng, ngày hôm đó hắn đứng ở xa chứ không đi vào cùng Hạng Quân, xem ra hắn cũng chưa chắc đã nhận ra.

"Anh Diệp, anh có ý gì đây?" Điền Á Phỉ đang ngây ra suy nghĩ bỗng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, chỉ vào người sau lưng Diệp Phong nói:" Đây là phòng làm việc của giám đốc Hương Tạ Hiên, anh mang ba người lạ mặt tới đây làm gì, ngay cả gõ cửa cũng không gõ, anh không thấy là mình quá đáng lắm sao?

Trước sự chất vấn này, Diệp Phong không đáp lại, chỉ mỉm cười, chợt quay đầu lại nhìn ý bảo hai người của Lãnh Phong đường phụ trách áp giải đã xong nhiệm vụ, sau đó mới tiến tới trước mặt Hà Tích Phượng nói:" May mắn không thất bại, tôi đã bắt người viết thư đe dọa đến đây, mọi chuyện tôi cũng đã điều tra rõ ràng.”

Mặc dù lúc trước trong điện thoại Hà Tích Phượng đã nghe Diệp Phong nói vậy nhưng cũng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy ba người đàn ông đặc biệt là người ở giữa dường như đã bị đánh cho thê thảm, nhìn lướt bọn họ một lượt, sau đó mới nhìn Diệp Phong, nghĩ xem hắn nói thật hay đùa.

Thấy Hà Tích Phượng hoài nghi, Diệp Phong chỉ biết mỉm cười, với thân phận bây giờ của hắn mà giải quyết được cái việc mà chỉ có người vô cùng tài năng mới làm được đương nhiên là khiến cho người khác khó chấp nhận.

Hắn vẫy tay lạnh lùng nói:" Hạng Mãnh đây là bà chủ của tôi, cũng là tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên, nói hết những gì cậu đã nói khi nãy cho tôi nghe ra, tốt nhất là nói y nguyên như thế, nếu không thì cậu sẽ thảm thương lắm đấy."

"Vâng, vâng.” Hạng Mãnh lí nhí đáp. Nếu nói lúc trước hắn còn nói bằng cái giọng rắn rỏi thì bây giờ đã hoàn toàn biến mất, hắn không sợ một đao của Diệp Phong mà là sợ thủ đoạn của hắn, không phải bất cứ người bình thường nào cũng làm được, nửa tiếng, đúng nửa tiếng, hắn đã biết rằng trên đời này có có nhiều chuyện đáng sợ hơn cả cái chết.

Chịu đựng nỗi đau đớn trên cơ thể, thận trọng nhìn người phụ nữ trước mặt, hắn khẽ nói: “ Hà tổng, bức thư uy hiếp Hương Tạ Hiên giao ba trăm vạn là do tôi viết….”

Chỉ một câu này thôi nhưng đã khiến cho tất cả mọi người trong phòng hồi hộp, Hà Tích Phượng nghi ngờ nhìn người đàn ông đầy thương tích trước mặt, quả thật cô không ngờ tại sao một người trông cũng tử tế như hắn lại làm những chuyện như vậy. Nếu như nói hai người đàn ông còn lại làm ra chuyện này thì cô ta còn tin vì trông tướng mạo bọn họ rất giống tội phạm.

Hà Tích Phượng nhìn một lượt người đàn ông trước mặt hỏi: “ Lá thư này đúng là do anh viết sao? Mục đích của anh không chỉ là ba trăm vạn chứ?”

“ Không phải như vậy, tôi chỉ gửi bức thư đó thôi, tôi không viết thư.” Tôi cũng cũng muốn nói thật nhưng tôi cũng không biết gì, thật ra tôi cũng chỉ là tay sai mà thôi.” Hạng Mãnh thấp giọng nói tiếp: “Đương nhiên tôi cũng biết nội dung trong bức thư, hơn nữa cái số ghi trên đó cũng lấy danh nghĩa của tôi, những việc này tôi chỉ nhận lệnh từ người khác thôi. Tôi chỉ có trách nhiệm nhận tiền, còn những việc khác tôi không biết.”

Liếc nhìn hai người đàn ông kia thấy biểu hiện của hắn không có gì thay đổi, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, theo đúng như phán đoán của hắn, người phụ nữ trước mặt này là nhân vật quan trọng, chỉ cần cô ta không nghĩ hắn là đầu xỏ thì sẽ có đường thoát.

Nghe xong bốn chữ “ nghe lệnh người khác” Điền Á Phỉ căng thẳng, điều này có nghĩa tên Hạng Mãnh này không chịu gánh hết một mình, hắn có lẽ sẽ khai hết ra, mặc dù không dính dáng tới hắn, cũng không có thể im lặng mãi được, dù sao thì hắn cũng đóng vai nhân vật phản diện trong chuyện này, thực lực của Hương Tạ Hiên có thể không bằng được tập đoàn Tây Nam nhưng mà xét về mối quan hệ thì Tây Nam không thể bì được, một khi Hà Tích Phượng muốn phục thù mà nói hết ra chân tướng thì đó quả thật là một đòn công kích lớn đối với Hạng Quân và tập đoàn Tây Nam.

Sau khi quyết định, cô ta vỗ tay xuống cạnh ghế" bốp " một tiếng rồi đứng lên tiến đến trước mặt Diệp Phong nói:" Giám đốc Diệp, anh tìm người này ở đâu ra vậy, nhận sằng nhận bậy là kẻ phạm tội, kẻ phạm tội thường không dễ gì nhận tội như vậy đâu, tôi thấy nghi ngờ chuyện này, không biết có phải ai đó đã bỏ tiền ra thuê người đến nhận tội hay không?"

"Ý của cô là tôi bỏ tiền ra thuê hắn?" Diệp Phong nhìn vào người đàn bà đột nhiên đứng ra khiêu khích mình, khẽ thở dài nói: “ Có một số chuyện không phải cô có thể hiểu hết được cho nên đừng có nói bừa, không phải là tất cả mọi người nhưng tôi không phải là người như vậy. Đương nhiên tôi sẽ cho cô cơ hội phát biểu ý kiến chỉ sợ đến lúc đấy cô lại không nói thôi.”

Lúc trước hắn không ghét Điền Á Phỉ lắm nhưng sau khi biết cô ta đứng sau vụ này thì ấn tượng của hắn về cô ta đã hoàn toàn thay đổi. Liên lạc tới chỗ làm việc cũ của hắn, thêm vào đó là miêu tả của Tiểu Triệu không khó để nhận ra, có lẽ người phụ nữ này sớm đã biết mọi chuyện, thậm chí có khả năng còn tham gia vào, Diệp Phong mặc dù không muốn làm khó phụ nữ nhưng mà cũng phải tùy trường hợp, một khi Điền Á Phỉ giở trò thật thì cô ta sẽ không thể đứng dậy được nữa, ít nhất là ở thành phố T này.

Cảm nhận thấy sức uy hiếp kinh người Điền Á Phỉ há hốc mồm không nói được câu nào, xem ra hắn đã biết rõ mọi chuyện nhưg nghĩ lại thái độ của mình trước giờ vẫn vậy khó mà khiến cho vị tổng giám đốc nghi ngờ, do đó cho nên cứ im lặng quan sát thì tốt hơn, ngay cả Diệp Phong có nghi ngờ thì hắn cũng không có bằng chứng thuyết phục, thì lúc đó chỉ cần chối là xong, không phải lo lắng.

Lưu Nghị nhìn người phụ nữ vừa thở dài tức giận ngồi xuống trong lòng có chút nghi ngờ. Một người kiên nghị như cô ta sao lại dễ dàng bỏ qua cho Diệp Phong như thế, không hề phản bác lại, trước giờ cô ta luôn nói với hắn như thế, luôn mỉa mai hắn, huống hồ Diệp Phong chức vụ còn thấp hơn cô ta.

Quay đầu lại nhìn hai người đàn ông đứng ở cửa cùng người ở giữa bị đánh cho thê thảm, hắn chợt hiểu ra. Chắc là vì Điền Á Phỉ nhìn thấy Diệp Phong đưa hai tên vệ sĩ đó đến nên sợ hãi. Đến lúc này hắn cũng cảm thấy Diệp Phong như đại thiếu gia đến Hương Tạ Hiên trải nghiệm cuộc sống, một người phụ nữ thông minh như vậy sao lại không cảm nhận ra chứ?

Trong lòng hắn cũng cảm thấy may mắn vì đã chọn đúng đắn, nếu như trông thời gian ngắn như vậy mà có thể giải quyết được thì sau lưng nhất định phải có thế lực lớn đến mức không thể tưởng tượng được.

Hắn đắc ý nhìn Điền Á Phỉ đang tái mét mặt đi và nhìn Diệp Phong hài lòng.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều im lặng, Diệp Phong mới gật đầu tiến đến trước bàn của Hà Tích Phượng, cười nói:" Hà tổng, tập đoàn Tây Nam chắc là cô biết chứ?"

"Biết, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến tập đoàn Tây Nam?" Hà Tích Phượng không chỉ biết tập đoàn Tây Nam mà còn biết cả Hạng Quân chủ tập đoàn này, mặc dù chưa hợp tác với nhau nhưng mà trong cuộc họp chính phủ của thành phố T thì hắn được coi là một trong những thương nhân đứng đắn, nghĩ thế nào cũng không nghxi rằng hắn có liên quan đến chuyện lần này, ba trăm vạn, chỉ là số tiền hắn làm từ thiện mà thôi, thậm chí còn không bằng, hơn nữa cô ta cũng đâu có đắc tội với hắn không biết đột nhiên nhắc tới Tây Nam là có ý gì.

"Tây Nam cũng có một vài cấp dưới có văn phòng riêng, tên thì tôi không nhớ lắm, chắc là cô biết chứ…." Diệp Phong nhẹ nhàng nói, khẽ liếc nhìn Điền Á Phỉ một cái, khiến cô ta rùng mình.

Hà Tích Phượng suy nghĩ một lát mới nhớ ra, Điền Á Phỉ chính là người mà cô ta đem về từ câu lạc bộ đó, đó cũng là lần tiếp xúc duy nhất giữa Hương Tạ Hiên và Tây Nam, đương nhiên cũng chỉ thông qua Điền Á Phỉ liên lạc chứ không có đến Tây Nam, ngay cả chào hỏi cũng chưa.

"Anh nói đến Tây Nam ở Thính Vũ Các của thủ đô ?" Cẩn thận suy nghĩ một lát mới nói ra cái tên đó, đó là một câu lạc bộ mạnh hơn Hương Tạ Hiên rất nhiều, chỉ có điều vì kinh doanh có vấn đề nên mới không có tiếng lắm, đứng bên bờ vực phá sản, đó cũng là nguyên nhân Điền Á Phỉ chuyển tới Hương Tạ Hiên.

" Đúng, chính là cái câu lạc bộ đó." Diệp Phong ha ha cười, giải thích nói:" Hà tổng có lẽ không biết, H I D D I N G đầu tiên lựa chọn hợp tác cùng Thính Vũ các của tập đoàn Tây Nam, hơn nữa đã tiến hành thảo luận chi tiết, nhưng do vấn đề tiềm lực nên mới bỏ qua bọn họ, mà để mắt đến Hương Tạ Hiên chúng ta."

"Ý của anh là chúng ta cướp đi cơ hội của tập đoàn tây Nam?" Hà Tích Phượng dần dần hiểu ra những nguyên nhân mà Diệp Phong nói khi nãy, trong lòng không khỏi hướng mũi giáo về phía Hạng Quân, cái tên thương nhân bề ngoài thì rất quy củ nhưng bên trong thì lại khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.